Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói ra thì Giang Hựu cũng có chút chỗ tốt, sau khi tôi tỏ ra để bụng thì hắn đến chỗ tôi chỉ ăn với nói chuyện chứ không ở lại qua đêm trong cung. Nếu không thì tôi còn phải nghĩ cách đánh ngất hắn, chứ lỡ có hôm nào hắn mất kiểm soát tự dưng đổi ý thì phiền phức lắm. Mặc dù tôi và Giang Hựu không ai thuyết phục được ai, nhưng hắn là Hoàng thượng, cái miệng đó chỉ cần phun vài câu là tôi bị cấm túc liền.

Nghe nói năm sau Cố Bùi dẫn quân về biên quan, giờ bị tôi liên lụy nên bị cấm túc rồi. Cấm đi, mỗi mấy tên binh hèn tướng mọn này đòi chặn được ai chứ. Nhìn xem, ngay tối đó A Lệ đã chui lỗ chó vào ăn thịt dê xiên nướng với tôi rồi này.

"Nương nương, người không thích Hoàng thượng nữa đúng không?" A Lệ tay trái quạt, tay phải thêm gia vị, gió vừa lên liền bay hết vào mắt tôi.

Tôi ghét bỏ xua tay bảo cô ấy tránh ra xa chút: "Ta tưởng em biết từ lâu rồi."

"Hi hi hi." A Lệ cười ngốc: "Biết thì biết, nhưng phải nghe nương nương nói mới dám xác nhận chứ."

Tôi: "Xác nhận cái gì?"

A Lệ: "Xác nhận là nương nương thật sự không còn thích Hoàng thượng nữa đó."

"Không thích, thật sự là không thích nữa rồi." Tôi cắn một miếng thịt rồi thở dài: "Đừng nhắc đến hắn nữa, thấy ghét."

"Vâng ạ!" A Lệ bỏ xiên thịt xuống rồi ngồi cạnh tôi: "Thế nương nương thấy Cố phó tướng thế nào?"

"Cái gì thế nào?" Tôi xua xua tay: "Đàn ông đều là chó, không trông đợi được gì."

Đúng là Cố Bùi rất tốt, nhưng đàn ông có tốt mấy thì cũng sẽ thay đổi, tôi không thể nào vừa trèo khỏi hố lửa này lại đi nhảy vào hố lửa khác được.

***

Kinh thành lại có tuyết, gió lạnh tiêu điều bao bọc lấy cả cung Trường Thu.

Tiểu Tước vội vã chạy vào: "Nương nương không hay rồi, trên triều có người tố tướng quân thông địch phản quốc, Đại lý tự tìm thấy rất nhiều thư từ trong phủ tướng quân, Đại tướng quân và phu nhân đều bị nhốt vào thiên lao rồi!"

"Không thể nào!" Tôi vội bật dậy khỏi ghế, lấy áo khoác lông hồ ly rồi vội vàng chạy ra ngoài: "Cha ta không thể nào thông địch phản quốc được!"

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết rằng có người muốn vu oan giá họa cho cha tôi, quân liên minh thảo nguyên đã tan ra, năm nước cũng đã thần phục, ít nhất trong trăm năm sẽ không xảy ra chiến tranh. Cha tôi thông địch phản quốc để làm gì?

Chuyện mà tôi nghĩ đến được thì Giang Hựu cũng có thể, thế nhưng hắn vẫn lật cả phủ tướng quân lên.

***

Hộ vệ muốn chặn tôi lại nhưng bị tôi đá bay.

Tuyết lại bắt đầu rơi, vạn vật tiêu điều, lá khô rơi xuống cọ vào tường vang lên tiếng xào xạc. Tôi không kịp đợi thông báo đã xông vào điện Dưỡng Tâm, chỉ thấy Lục Nhu quỳ trước bàn mài mực, mặt như một yêu phi: "Hoàng hậu nương nương như thế này đúng là không xem Hoàng thượng ra gì nhỉ?"

Tôi không có tâm trạng quan tâm cô ta: "Ở đây không đến lượt cô nói chuyện."

Lục Nhu còn muốn nói gì nữa, nhưng bị Giang Hựu nhỏ nhẹ dụ đi sang điện phụ.

"A Ngữ, nàng đến rồi."

Giang Hựu ngồi thẳng người, động tác như mang theo ngọn lửa đang bập bùng, môi hắn khẽ mím lại: "A Ngữ, mạng của Đại tướng quân và phu nhân đều nằm trong tay nàng cả."

Đúng là Giang Hựu sẽ không ép bức tôi, đổi thành uy hiếp.

Tôi cười nhạt: "Cha ta như nào thì người khác tự biết nhận định, ngài làm thế này không sợ bị chê cười hay sao!"

Giang Hựu không hề sợ: "Người khác nghĩ sao thì liên quan gì đến ta, trẫm là Hoàng thượng, là cửu ngũ chí tôn, trẫm nói Chúc Thanh có tội thì chính là có tội. Chưa kể chứng cứ cũng rõ ràng, ai dám chất vấn?"

Lúc này, cuối cùng Giang Hựu cũng cởi bỏ lớp mặt nạ, sự lạnh nhạt trong mắt như ánh trăng trên núi băng: "A Ngữ, là nàng ép ta đến bước này."

"Ta ép ngài cái gì nào?" Giang Hựu trước mắt lạ lẫm quá, tôi nghĩ chắc là tôi cũng vậy.

"Giang Hựu, ngài nói lên cao sẽ lạnh, sợ rằng sau khi trở thành Hoàng đế thì không có ai bên cạnh để nói chuyện được nữa, mong rằng ta sẽ luôn ở bên ngài. Ta làm được rồi, còn ngài thì sao?"

"Ngài nói năm nào cũng sẽ lấy đèn hoa ở nơi cao nhất trong kinh thành xuống tặng cho ta, mong năm nào cũng được ở bên ta. Ngọn đèn ấy, năm nay ngài đem tặng ai mất rồi?"

"Ngài hỏi sao ta không chấp nhận được người khác, vì ngày trước ta thích ngài, chỉ cần nghĩ đến việc ngài thân thiết với ai khác thôi là sẽ khó chịu tức ngực vô cùng. Ngài có từng để tâm đến cảm nhận của ta chưa?"

"Giang Hựu." Tôi bước từng bước về phía trước: "Không phải ta ép ngài đâu, mà là ngài vẫn luôn ép ta."

***

Giang Hựu lại lại lại cấm túc tôi nữa rồi, nhưng lần này là thật, tầng tầng lớp lớp thị vệ, giờ cung Trường Thu đến một giọt nước cũng không lọt được ra ngoài.

Lúc A Lệ vào, tôi ngạc nhiên đến nỗi suýt rớt cả mắt: "Em giấu ta lén luyện thuật ẩn thân đúng không?"

A Lệ khác với thường ngày, vô cùng nghiêm túc hỏi tôi: "Nương nương, người muốn rời khỏi cung không?"

Tôi cũng nghiêm túc theo: "Đương nhiên là muốn rồi, nhưng cha với mẹ ta..."

A Ngữ: "Có lời này của nương nương là được rồi. Nương nương yên tâm, Đại tướng quân và phu nhân sẽ không sao đâu, mấy ngày này người không cần lo lắng, khi thời cơ đến thì em sẽ đến đón nương nương."

Tôi vờ vịt gật đầu, trong lòng thì nghĩ, kích thích voãi, sao người bên cạnh nhìn đều có vẻ không tầm thường.

***

A Lệ không để tôi phải đợi quá lâu, ba ngày sau cung Trường Thu bị cháy. Hoàng hậu Chúc Kim Ngữ và nô tỳ Tiểu Tước đều thiệt mạng trong biển lửa. Lúc Giang Hựu nổi giận với người trong cung thì tôi đã ngồi trên xe ngựa rời khỏi thành rồi.

Bàn tay như ngọc của Cố Bùi vung roi ngựa, nói: "A Ngữ nhăn mặt nhíu mày thế này là do không muốn đi biên quan với ta sao? Cũng đúng, biên quan gian khổ như thế..."

Tôi: "..." Sao trước đây không nhận ra Cố Bùi rất có tố chất thảo mai nhỉ.

Cố Bùi luôn mồm nói rất nhiều, ánh mắt của tôi thì vẫn luôn dừng ở miếng ngọc bội giắt ở eo hắn: "Vì sao miếng ngọc bội này lại ở chỗ ngươi?"

Cố Bùi cụp mắt, nhìn có vẻ hơi đau lòng: "A Ngữ thật sự không nhớ ngày đó nàng đã cứu được ai khỏi bọn sơn tặc hay sao?"

Tôi: "..." Xin lỗi, không nhớ gì thật.

Nhưng Cố Bùi tỏ vẻ nếu tôi không trả lời đàng hoàng thì sẽ vô cùng đau lòng, tôi nuốt nước bọt, khó khăn trả lời: "Không phải ngươi đâu nhỉ?"

Cố Bùi sáng mắt: "A Ngữ nhớ lại rồi sao?"

***

À, ra là duyên phận của tôi và Cố Bùi bắt đầu từ sớm vậy sao.

Tiếc là tôi chẳng nhớ gì sất, chỉ đành vội vã chuyển chủ đề: "Thế A Lệ thì sao? Vì sao lại cầm ngọc bội vào cung, còn nói dối rằng đã được ta cứu?"

Ánh mắt Cố Bùi lấp lánh: "... Là ta sắp xếp, thực ra A Lệ là gian tế của ta ở Nam Nhạc."

Tôi: "..."

Bàn về vấn đề mỗi người xung quanh đều có rất nhiều thân phận là cảm giác như nào.

Cố Bùi nói thực ra tính cách A Lệ đơn thuần không thích hợp làm gian tế, nhưng lúc mẫu phi bị bát ca lăng nhục đến chết, sự thù hận và kiên nghị trong mắt ấy là thứ mà Hoàng thất Nam Nhạc không ai có cả.

Sau này Nam Nhạc thần phục, A Lệ nhìn thấy sự dũng mãnh của cha tôi, lại muốn báo đáp cha tôi còn đòi nào làm trâu làm ngựa, làm người hầu kẻ hạ. Cha tôi sợ chết khiếp, chỉ lo bị mẹ tôi biết, bèn bảo Cố Bùi nghĩ cách, Cố Bùi đành đưa người vào cung, hắn sợ tôi không tin A Lệ nên đã đưa ngọc bội rồi dạy cô nói ra câu chuyện kia.

Tôi không đồng ý: "Con gái nhà người ta khó khăn lắm mới có cuộc sống mới, sao lại đẩy người ta vào hố lửa khác như vậy chứ, trong cung bao người thế, ta đâu có cần nàng ấy chăm sóc."

Cố Bùi cười: "Nhưng ta muốn biết A Ngữ có sống tốt không."

Tôi phát hiện mỗi lần Cố Bùi cúi đầu, miệng thì khẽ cười như có như không, tim tôi như tan chảy chẳng nói được lên lời.

***

Sau khi thuận lợi rời khỏi kinh thành, Cố Bùi mới nói với tôi, thực ra mồi lừa kia không phải do hắn làm.

Là Lục Nhu.

Giang Hựu điên cuồng vì tôi như thế, Lục Nhu mới sợ, bèn đưa ra hạ sách này. Nhưng tôi rõ Giang Hựu là người thế nào, hắn rung động với Lục Dịu thật, lạnh nhạt mấy ngày lại làm hòa ngay thôi.

Cha mẹ nghe tin tôi chết, không muốn gì khác chỉ muốn tự tử. Mặc dù làm vậy để Giang Hựu thấy thôi nhưng cũng khiến tôi sợ toát mồ hôi lạnh.

Cuối cùng Giang Hựu cũng tỉnh táo, thả họ ra, rồi dán thông báo cho một kẻ khác gánh tội. Cha mẹ tôi cũng nhân cơ hội này rời khỏi kinh thành đi du ngoạn khắp nơi.

***

Ngày tuyết ngừng rơi, tôi và Cố Bùi đến thành Cẩm, hắn đưa tôi đến một tiểu viện, bố trí có vài phần giống với cung Trường Thu.

Tôi ngẩn người: "... Cũng không cần thế này đâu, chỗ đó chẳng có gì đáng để ta lưu luyến cả."

Cố Bùi cười không nói, kéo tôi chạy ra sau sân trúc: "Thế cái này thì sao? A Ngữ có lưu luyến không?"

Sau sân trúc, bốn người đứng trước gian phòng nhỏ, Lý trọc, Tiểu Hồ Tử, và cả Mã béo.

A Lệ mặc đồ kì cục: "Nương nương." Dưới cái nhìn lạnh lùng của Cố Bùi lập tức sửa thành: "Phu nhân!"

Tôi vui đến mức quên cả việc sửa lại xưng hô "phu nhân" kia: "A Lệ! Và cả phòng bếp của ta nữa! Cố Bùi ngươi đưa họ ra đây kiểu gì vậy!"

Cố Bùi cười nhìn tôi: "Chỉ cần A Ngữ muốn thì dù có là trăng trên trời ta cũng sẽ hái xuống cho A Ngữ."

***

Nói ra cũng hổ thẹn quá, cuối cùng tôi và Cố Bùi cũng yêu nhau, ông ý ổng biết nhiều thứ hơn Giang Hựu, chỉ cần có câu không cha không mẹ, tuyệt đối không nạp thiếp là đã khiến người ta rung động rồi. Nhưng thứ khiến tôi đồng ý thử với ổng là ánh mắt mà ổng nhìn tôi, trông trong sáng mà ngu ngốc vô cùng.

Tướng quân túc trí đa mưu trên chiến trường trước mặt tôi lại trở thành một con cún con bám người, ai mà chịu cho nổi chứ. Hơn nữa Cố Bùi đúng là nói được làm được, đến mỗi việc nói thêm vài câu với bà chị bán cá thôi mà cũng phải trình bày rõ ràng với tôi. Mẹ tôi cười bảo là ổng còn nghe lời vợ hơn cả cha tôi.

Năm tôi mang thai, có tin tức truyền từ kinh thành tới, bảo là Thục phi viết chuyện xảy ra của năm này thành tiểu thuyết. Lục Nhu vẫn không thể làm Hoàng hậu, Giang Hựu nói vị trĩ đó sẽ mãi là của tôi, không ai có thể thay thế được. Cố Bùi cùng đọc với tôi, dè dặt vô cùng.

Tôi vứt thư xuống ôm ổng: "Không đọc nữa không đọc nữa, chuyện của kinh thành thì liên quan gì đến thiếp đâu."

Cố Bùi cũng ôm lấy tôi: "A Ngữ, ta thật sự rất thích nàng."

***

follow page facebook "thần hi dạ tịch" (user name "chenxiyexi") để cập nhật nhanh nhất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu