Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

• 18 tuổi •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cọng, hai cọng, ba cọng,... 21 cọng tóc bạc.

Jaeyun vừa nhổ vừa đếm, đến khi mây đen mang gió thổi rụng lá rơi lả tả bên chân, người ngồi bên dưới mới cười ha hả nói.

"Trời sắp mưa đấy, cháu nhổ được mấy sợi rồi? 2 nghìn một sợi nha."

"Ui trời, tiền nong gì đâu cô."

Jaeyun ngẩng đầu nhìn tầng mây cứ mỗi lúc càng dày, đúng là sắp mưa thật, cây cối quanh khuôn viên bắt đầu xao động dữ dội, lại cúi xuống nhìn mái đầu đen bóng còn ánh ánh vài sợi bạc chưa kịp nhổ, em chép miệng cảm thấy nuối tiếc, ai ngờ việc nhổ tóc bạc cho người già lại cuốn như vậy.

"Nhà có mấy đống quần áo phơi dây chắc phải chạy về thu vào rồi, khi nào cô cháu mình lại nhổ tiếp nha." Cô hàng xóm chống đầu gối từ từ đứng dậy, lấy hơi vặn đốt sống cứng ngắc vì ngồi lâu.

"Dạ."

Jaeyun mỉm cười cầm cái ghế đẩu mà cô vừa dùng lên, định mang đi trả cho bác bảo vệ thì cô ới lại.

"Sao thế cô?"

"Cô cho tiền mua bim bim này!"

"Ô ô cháu lớn rồi mà. Cháu không lấy đâu!" Jaeyun thấy cô móc 1000won ra dúi vào tay mình, em thất đảm đẩy tiền trở về, còn cái đầu lắc lắc như trống bỏi.

"Ui trời, cô có thằng con 22 tuổi nhưng vẫn cho tiền tiêu vặt suốt ngày ấy mà. Cầm đi, cô quý cháu nên mới vậy đấy!"

Thế là jaeyun cầm 1000won tung tăng chạy về nhà, dù không ham hố gì nhưng có xíu đồng bạc trên tay cũng là niềm vui khó tả mà phải không?

——

"Sếp, em về rồi nè." Vừa vào cửa, điều đầu tiên jaeyun làm là cất cao giọng báo cáo như thể ẻm là chú bộ đội trong một tiểu đoàn, xỏ dép rồi nương theo mùi thịt tò tò vào bếp: "mùi gì mà thơm thơm thế?"

"Em đi nhấc dép lên, đừng lệt sệt như vậy."

Heeseung nhắc nhở có lệ, không quan tâm lắm việc em có nghe thủng lời hắn nói hay không, đi tới mở tủ lạnh lấy hộp hoa quả bổ sẵn đặt lên bàn, ý bảo jaeyun ăn lót dạ trước, trong khi tay vẫn cầm muôi đang khuấy dở dang nồi thịt.

"Làm giàu không khó!" Jaeyun bất ngờ giơ cao tờ tiền trong tay, để heeseung nhìn thấy thành quả sau một buổi chiều lồng lộng gió: "thấy chưa? Vạn sự khởi đầu nan, sau này khéo anh phải nhờ em nuôi đấy! Kà kà kà."

Ừ... có lẽ phải nhờ sếp sim bao nuôi rồi, nếu công ty lâu đời lớn thứ hai cả nước của nhà hắn bị phá sản.

"Tiền đâu ra đấy?" Heeseung cũng vui vì thành tích chưa từng có của jaeyun kể từ khi bị "lỗi sever", và cũng tin rằng tiền trong tay em là thứ không phải từ chuyện bất minh mà ra.

Chắc vớ được việc công ăn lương nhỏ nhặt nào đấy với mấy cô chú hàng xóm dưới tầng rồi, hắn cá vậy.

"Em nhổ tóc bạc cho cô Lim đấy, hồi chiều con gái cô bận quá không giúp được, thế là em đi xin ghế đẩu con để hai cô cháu ngồi ghế đá tác nghiệp." Jaeyun đu người lên quầy bếp, bắt đầu kể chuyện chuyến công tác hồi chiều.

"Nhưng mà nhổ xong cô cứ dứt khoát đút tiền cho em nhá, chứ không phải em vòi cô đâu anh nghe không?"

Cái mỏ jaeyun tía lia từ đầu đến cuối như sợ "máy nấu cơm" kia không tin hoặc nghĩ xấu cho em vậy, nếu không công nhận ngay và luôn có khi ẻm còn trình bày hăng hơn nữa.

"Rồi rồi anh biết rồi, có ai nói gì đâu."

Gác lại việc bếp núc, heeseung trở mình đối diện với cậu bé nay trông đã trưởng thành hơn, rút ngắn khoảng cách và ịn môi lên gò má hơi phồng vì nụ cười đầy khoái trá.

Mùi thơm của người yêu là thứ gì đó quá khó để cưỡng lại, heeseung chỉ hôn thôi chưa đủ, không chịu được phải gí mũi vào hít hà vài hơi để rồi gương mặt em gần như bị bóp méo, đôi môi chúm chím cũng bị dày vò không thương tiếc.

Cánh mũi, khoé mắt, tóc mai,... chỗ nào cũng để lại dấu răng hết rồi.

"Sau này lỡ anh có phá sản, anh nhờ em nuôi thì em chịu thật không?" Heeseung cười mỉm hỏi.

"Ưm! Anh lại hút thuốc à? Đi ra đi..." jaeyun bị kẹp trong lồng ngực rắn rỏi, muốn né tránh hơi thở mùi hôi chẳng đặng, đưa tay đẩy đẩy cằm lún phún râu của heeseung.

"Hửm? Trả lời câu hỏi đi đã." Heeseung được đà lấn tới, há miệng vồ lấy cái mỏ đang ngậm chặt của jaeyun.

"Ưm...ứm! Em nuôi thật mà! Bỏ em ra!"

Mùi đâu có đến nỗi đâu, heeseung dòm cái biểu cảm kì thị của người yêu trông ghét quá, trước khi thả ra còn cắn thật mạnh vào hai bên má em, căn bếp lúc ấy xém vỡ choang choảng vì tiếng hét trời rung đất động.

———

"Uây, anh có tóc bạc hả?"

"Vậy ư? Nhiều không?"

"Không nhiều lắm." Jaeyun bới tung tóc heeseung lên, xác định chỉ có vài sợi ánh ánh dưới đèn điện.

Từ hôm buổi chiều nổi gió ấy mưa rả rích đến nay gần một tuần rồi, jaeyun nhớ cảm giác cầm nhíp soi từng sợi tóc lắm, thế là mò mẫm vào phòng làm việc của heeseung để săm soi cái đầu hắn.

Ban đầu chẳng hiểu ý jaeyun là gì, cứ nghĩ em rảnh rỗi quá nên muốn kiếm gì đó chơi chơi, kể cả đầu hắn không có rận em cũng chịu giả vờ làm khỉ để vạch ra bắt, nhưng không phải.

"Em thử xem anh có tóc bạc không thôi, tưởng không có tại anh còn trẻ lắm, ai dè..."

"Em biết tại sao anh sớm có tóc bạc không?" Heeseung đang lật biên bản cũng phải ngừng lại hỏi.

"Chắc là nhiều công việc ha? Hay tại nuôi em mệt quá?" Jaeyun nghiêng đầu ngẫm nghĩ, tay vẫn luồn vào tóc heeseung vô thức nghịch ngợm.

"Vế cuối đúng rồi đấy, công ăn tiền bạc chẳng vấn đề gì đâu, mỗi cái việc nuôi em mà tóc anh đã bạc trắng tình đời rồi."

Jaeyun bỗng gục mặt xuống vai heeseung cười nắc nẻ, ai ngờ người đàn ông oanh tạc trên thương trường cũng có ngày phải bất lực trước việc quá mức đời thường này.

Tính ra em đã biết tự tắm rửa, biết nấu mỳ rán trứng rang cơm ăn lúc bụng đói, tự chùi đít sau khi đi đại tiện,... 18 tuổi hết làm con nít rồi, rốt cuộc còn điều gì khiến heeseung bận tậm ở em nữa vậy?

"Ha ha... không thể nào, nếu anh đi vắng một tuần em vẫn sống lay lắt được với đống mì gói dưới nhà đấy nhé. Anh đừng thổi phồng quá đáng!" Jaeyun vừa nói vừa ngặt nghẽo, giữa chừng bị đứt hơi cả người nghiêng ngả đổ vào lòng heeseung.

"Em cười cái gì? Có khi ngoài nguyên do đấy ra thì còn do anh già đến nơi thật đấy, sắp phải chống gậy ba toong rồi." Heeseung bị lây cũng cười theo.

"Đời nào, giờ em lột quần áo nhảy lên người anh ngoáy mông là biết liền luôn! Anh tin khô—"

"..."

Căn phòng tự dưng im bặt, dù ở nhà cao tầng nhưng cóc nhái từ hư vô vẫn kêu quanh tai.

Jaeyun luôn chiêm nghiệm rằng người cao tuổi sẽ đi vào giai đoạn giường chiếu bị "vô hiệu hoá" mãi mãi, sẽ chẳng có gì nếu cuộc trò chuyện trong sáng không rơi vào chủ đề nhạy cảm, nhưng lỡ lời rồi thì...

Không sao hết, còn cứu được.

"Chắc em cũng đến tuổi hiểu chuyện của người lớn rồi nhỉ?" Heeseung đơ mất vài giây mới mở miệng.

"Đó là điều tất nhiên mà, chứ ai ngây thơ mãi bao giờ..." jaeyun ngại quá, không biết chõ mặt vào đâu cho vừa.

"Cái này anh đồng ý."

Đồng ý cái gì cơ? Chuyện lột quần áo để test độ già đấy hả?!

"Ý anh là em đến tuổi phải biết đủ thứ rồi, điều này không cần quản nữa."

"Thì đó..." Hết hồn con chồn, jaeyun thở phào.

Một lúc lâu sau, tưởng chừng chấn động đã qua nhưng không, jaeyun cười trừ định phắn đi thì nghe được tiếng thở dài, tức khắc hoá đá từ chân lên đầu.

"Nếu em muốn thử, anh tác thành cho em."

"Th-thử cái gì cơ?" Jaeyun giật mình, ngoái đầu lại.

"Mấy chuyện sung sướng ấy."

"Haha anh cứ trêu em."

"Không, anh nói thật."

"..."

"Lúc em vô tình buột miệng ra..." Heeseung vuốt cằm đăm chiêu: "thì em nói mấy câu đấy mà không cần suy nghĩ còn gì, hẳn là em ngâm vấn đề này trong đầu nhiều lắm."

"..."

"Anh không ngại đâu, ngược lại rất sẵn lòng nếu em có nhu cầu. Dù sao cả hai đều đủ tuổi rồi."

Thật ra jaeyun đã muốn thử từ lâu, lúc lên 18 được một tuần sau khi vô tình xem quảng cáo đồ chơi tình dục trên web phim lậu, em thấy hai người phụ nữ trần truồng bơi giữa đống đồ chơi đủ hình dạng và biểu cảm lột tả sự sung sướng đầy cường điệu,...

Rồi từ đó trở đi jaeyun cứ nhớ đến gương mặt người đàn ông đang vắt sức chăm lo cho em, vô thức tưởng tượng ra cảnh lăn lộn và nước nôi tung toé...

Nhiều lần nghĩ bậy quá năng suất, thâm tâm lo lắng nếu một ngày nào đó lee heeseung biết được trong đầu em chứa toàn thứ vớ vẩn gì, thành ra mỗi giây mỗi phút đều sống trong nơm nớp lo sợ.

Giờ thì xong rồi, chẳng đợi heeseung hay tin thì chính chủ đã tự tay bóp dái mình, còn nỗi đau nào hơn nỗi đau này?

"Thôi anh làm việc đi, em tắm rửa rồi ngủ trước đây." Jaeyun cố gắng để bản thân không lộ ra vẻ lúng túng, dứt khoát quay lưng lại phóng ra cửa.

"Sao thế?"

"Chả sao cả, em mệt thôi."

"Em sợ à?"

...

À há... cái tính chấp nhặt lại nổi dậy rồi. Khi nào con cún nhát chết này muốn bao biện để trốn tránh trách nhiệm, chỉ cần "đọc chú" ba chữ tương tự là triệu hồi quỷ dữ ngay, cụ thể là quỷ trẻ nghé.

"What the heck?! Em mà sợ á hả?" Jaeyun quay phắt 180 độ, bắt đầu dùng thói ba trợn bác bỏ sự thật, hai cái tay bắt chước mấy ông tây người Ý quơ quạng loạn xì ngầu: "bây giờ em buồn ngủ kinh khủng chỉ muốn lăn ra đất oẳng củ tỏi luôn thôi, còn anh sao không nhanh chóng làm cho xong việc đi? Lại còn thách thức người ta?!"

Gớm ghê tợn.

Nhưng mà ngồi nghe ẻm chửi sao lại vui đến lạ. Ước chừng khoảng 5 phút sau jaeyun mới thôi ca cẩm, đủ lâu để chứng tỏ mình chưa hề bị lép vế trước thằng cha người yêu đã già lại còn mưu mô xảo quyệt nọ.

"Kìa, ai làm gì em đâu mà thở gấp dữ vậy?" Heeseung nín cười.

"..." jaeyun nắm chặt tay, cật sức ngăn chặn nước ứa ra ở khoé mắt nhưng lại bị đôi tai đỏ bừng bán đứng.

Lee heeseung thấy vậy nghĩ bụng quá đủ không muốn trêu nữa, khéo ai đó ức quá tắt thở chết thì toi.

"Thôi được rồi, cho anh xin lỗi em bé nhé." Heeseung đứng dậy, tới gần ghì chặt jaeyun vào lòng ôm hôn thắm thiết, mặc kệ ẻm né hắn muốn gãy cổ vẫn phải dỗ dành đến nơi đến chốn.

"Bỏ ra..."

"Anh yêu mà, tha lỗi cho anh nha? Sau này không vậy nữa."

"Không thèm tiếp anh nữa, đồ già khọm!"

"Ừ ừ, anh già khọm..."

Màn nhào bột bắt đầu từ 9h tối đến 11h khuya, đi ngủ không cho ôm, sáng hôm sau vẫn hậm hực phải mua một lô homerun ball mới hết giận.

Chuyện thường ngày ấy mà, sau này còn xảy ra dài dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top