Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chưa đặt tiêu đề 2

Chương 6: Tôi không muốn nổi tẹo nào hếtTôi không muốn được người ta chặn lại trên đường nói rằng người đó thích tính cách tôi, tôi thà rằng người đó không biết đến tôi, trong tai nghe có ca khúc của tôi.

***

Kim Thái Hanh cố ý đặt báo thức, định xem chương trình của Lý Ngạn Nghiêu.

Gã Lý Ngạn Nghiêu này, trước lúc đi ghi hình chương trình, một ngày nói với cậu tám lần, anh sắp lên show rồi, mày nhớ xem đó, nhất định nhớ phải xem. Ghi hình xong thì sao, lại im như gà mổ thóc, không nhắc lại vụ này nữa.

Kim Thái Hanh cũng biết thế này là gã bị mất mặt trong chương trình rồi.

Thế thì lần này cậu càng phải xem – dù trong chương trình có Điền Chính Quốc cậu cũng nhịn. Một chuyện này ít nhất cũng đủ cho cậu cười nhạo Lý Ngạn Nghiêu nửa năm, lần này không thiệt.

Chẳng ngờ không kịp đề phòng lại xem nguyên một show cá nhân của Điền Chính Quốc.

Đúng là Lý Ngạn Nghiêu mất mặt thật, gã đã vứt hết mặt mũi từ sớm rồi, sau đó chính là Điền Chính Quốc làm chủ hiện trường. Biên tập như kiểu fan cuồng, hận không thể quay cả chương trình dưới góc nhìn của Điền Chính Quốc, cảnh xa cảnh gần đặc tả phóng lớn mặt, còn lúc nào cũng chèn thêm mấy cái phụ đề nhảm nhí vào nữa chứ. Tất cả những người khác, đều là phông nền hết.

Cậu xem tới xem lui, xem đến nổi giận trong bụng.

Cậu gửi tin nhắn cho Lý Ngạn Nghiêu: Nhân cách của Điền Chính Quốc có vấn đề lớn.

Lý Ngạn Nghiêu trả lời ngay giây sau: Chuẩn! Tâm tư quá sâu! Hôm nay tao không xem show thì đã chả biết ông ấy lại thâm như thế!

Kim Thái Hanh: Người anh em, đừng trách người khác tâm tư sâu, trước hết mày tự kiểm điểm xem tại sao tâm tư lại nông thế đi đã.

Lý Ngạn Nghiêu: ...Không phải chúng ta đang lên án Điền Chính Quốc à! Tao nói mày nghe hàng này vẫn chưa từ bỏ ý định với mày đâu!

Kim Thái Hanh hừ một tiếng, trong dự tính.

Kim Thái Hanh: Người này, tham gia cái gameshow cũng phải vòng vo tam quốc, chả có tí thể thống nào hết.

Lý Ngạn Nghiêu trả lời cậu một dãy hỏi chấm.

Kim Thái Hanh: Mày xem Lý Canh Canh, Tô Tân Tân đó, cứ vây quanh anh ta suốt, không tìm ra đường sáng. Nhất là cái gã Trần Cẩm đó, vấn đề lớn nhất, mày có tin hai người đó qua một chương trình là thành với nhau luôn không?

Lý Ngạn Nghiêu câm nín hồi lâu.

Lý Ngạn Nghiêu: Tao không nhìn ra??

Thể loại đầu óc nhét rơm như mày, mày có mà nhìn ra cái rắm ý.

ads

Kim Thái Hanh: Tất nhiên mày không nhìn ra rồi, ngay cả em gái đang bẫy mày mà mày cũng không nhìn ra nữa là.

Lý Ngạn Nghiêu: Ê! Đừng có công kích người nhà thế chứ!

Kim Thái Hanh: Mày nhìn mặt anh ta xem, cả ánh mắt nữa.

Lại qua một lát.

Lý Ngạn Nghiêu: Ông ấy nhìn ai cũng bằng ánh mắt đấy mà? Nhìn tao cũng thế luôn mà?

Kim Thái Hanh càng giận hơn.

Cậu không rõ mình đang giận cái gì, cuối cùng quy về phẫn nộ khi gặp chuyện bất bình.

Tên khốn nạn không có thể thống! Ung nhọt trong ngành! Thuốc độc của giới âm nhạc Hoa ngữ!

***

Tài khoản Weibo chính của Điền Chính Quốc, là kiểu phong cách lãnh đạm tới mức cao ngạo lạnh lùng.

Trên Weibo của anh cũng chỉ có hai loại nội dung, một loại là quảng cáo kinh doanh, share ca khúc mới ra mắt, tin tức phim ảnh, chỉ viết hai chữ, không phải "Ủng hộ" thì cũng là "Chia sẻ", dấu chấm cũng không có. Một loại khác chính là bài hát mà ngày thường anh nghe cảm thấy hay, không phải không hợp thị chúng thì cũng là tiếng Iceland tiếng Phần Lan tiếng Tiệp Khắc, trong nước cũng chả đến mấy chục nghìn người nghe hiểu được.
Loại status bình thường đăng lên bình luận không đến được hai con số này, hôm nay, lượt tiếp cận bộc phát.

Chưa bao giờ anh thấy náo nhiệt như thế. Khen anh, mắng anh, tung hường anh, bôi đen anh, còn có người không quen biết anh PR, quảng cáo, đăng ảnh nóng, hot ơi là hot.

Trong khi anh chỉ tham gia một gameshow truyền hình.

Anh không hề muốn nổi tiếng bằng cách này, hoàn toàn không vui nổi.

Có một bình luận, không nổi bật lắm, ngữ điệu cũng không kịch liệt, anh đọc được trong mắt lại vô cùng bận lòng:

"Em là fan lâu năm, ca khúc nào của anh em cũng nghe. Em vẫn nhớ lúc đi học lần đầu tiên thất tình, từng nghe 'Chim mỏi cánh' mà rơi lệ; em vẫn nhớ 'Cá vàng', mười bài hát của album đó, trong lớp bất kể ai, bài nào cũng biết hát; em vẫn nhớ em mua một cuốn sổ rất đắt rất đẹp, cố ý chép lời bài hát của anh. Sự cảm động như thế, hình như lâu lắm rồi không có nữa. Chẳng biết là anh thay đổi, hay là em đổi thay."
Anh gọi điện cho Nhậm Hiểu Phi: "Huỷ hết chương trình tháng này cho tôi."

Nhậm Hiểu Phi giật nảy mình: "Tại sao hả Điền tổng? Đang lúc thuận lợi, nên nhân lúc hot nhận thêm vài cái chứ!"

Điền Chính Quốc: "Hot cái gì mà hot, tôi cần hot để làm gì, có phải cậu quên tôi làm gì rồi không?"

Giọng anh rất to, Nhậm Hiểu Phi bị doạ sợ: "Ơ... Vâng thưa Điền tổng."

Điền Chính Quốc: "Tôi muốn ở nhà bế quan hai ngày, hai ngày này chỉ cần không phải công ti đóng cửa, thì đừng có tìm tôi."

Lòng Nhậm Hiểu Phi đắng không tả nổi. Cậu làm trợ lí, ông chủ không đi làm, lượng công việc phải tăng gấp đôi. Có điều bây giờ hình như tâm trạng Điền Chính Quốc rất xấu, cậu cũng chẳng dám nói nhảm: "Vâng vâng."

Món đồ chơi mang tên linh cảm này là bitch thứ thiệt. Kiểu gì lúc anh ăn cơm, đi ngủ, hoặc là bận đến ăn không ngon ngủ không yên, sẽ như tia sét đánh vào đầu anh. Mà khi anh đóng cửa, thắp hương tắm rửa thay đồ ăn chay, muốn dốc lòng sáng tác, thì trong đầu anh lại chứa đầy "thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang"[1], những tưởng có cả thế giới, thật ra chỉ là khoảng không.
[1] "Thiên địa huyền hoàng" trích trong Dịch Kinh (một trong ngũ kinh của TQ), nghĩa đen là "trời đen đất vàng"; "Vũ trụ hồng hoang" có nguồn gốc từ Hoài Nam Tử và Thái Huyền Kinh. Hai câu này ở đây có thể hiểu đơn giản là đang nói đến thời kì vũ trụ mới được hình thành (khi có vụ nổ Bigbang), các nguyên tử bắt đầu xuất hiện. Ờ thì đúng là có cả thế giới thật đấy (vì sau này các nguyên tử sẽ liên kết thành phân tử rồi hình thành nên vật chất), nhưng thực tế lại chẳng có gì cả (vì bấy giờ mới chỉ có các nguyên tử rời rạc mà thôi).

Anh như một nhóc trẻ con hiếu động, gảy ghi ta, đánh dương cầm, đàn bản Dolls and bear dancing mấy lần, lại bắt đầu đàn Two tigers và The painter[2] remix. Đến khi anh có thể soạn ra một cuốn tuyển tập nhạc thiếu nhi luôn rồi, rốt cuộc anh phải thừa nhận với bản thân mình rằng: Không viết ra.
[2] Tên các bản nhạc thiếu nhi.

Thế này khó xử ghê.

Dường như anh muốn lâm vào tư duy triết học: Mình biết viết nhạc thật hả, ca khúc trước kia là do mình viết thật hả? Chắc chắn là viết hộ, là hàng nhái thì có.

Phiền phức quá.

Anh bắt đầu xem danh bạ. Theo thói quen trượt xuống hàng cuối, khó khăn lắm ngón tay mới chạm đến trên cái tên "Châu Tuấn Trác", lại rụt về.

Bên dưới tên của Châu Tuấn Trác là Kim Thái Hanh[3].

[3] Châu Tuấn Trác là [Zhōu Jùn Zhuó], Kim Thái Hanh là [Zhuāng Lín] => Theo thứ tự bảng chữ cái thì tên Kim Thái Hanh sẽ ở sau Châu Tuấn Trác.

Anh bấm xuống.

Điền Chính Quốc: Có thời gian không?

Chờ một lúc, không có hồi âm đúng như dự đoán.

Anh đăng ở chế độ bạn bè: Sáng tác bí thì phải làm sao?

Giữa một mảnh trêu chọc hút thuốc uống rượu tuốt súng, có một bình luận cực kì trong sạch.
Kim Thái Hanh: Chạy bộ.

Điền Chính Quốc cười.

***

Kim Thái Hanh vẫn không nghĩ ra, tại sao tự dưng hôm đó mình lại tiện tay, trả lời trong status chế độ bạn bè của Điền Chính Quốc.

Cậu vừa trả lời thì đã cảm thấy hỏng chuyện rồi, chỉ cần mình cách xa anh thì anh sẽ sấn tới, nhất định người này sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào tiếp cận mình!

Quả nhiên, Điền Chính Quốc bắt đầu hẹn cậu chạy bộ cùng nhau.

Nếu Kim Thái Hanh đã trả lời status của người ta thì cũng chẳng vờ như không thấy được nữa, chỉ có thể bảo là không có thời gian.

Điền Chính Quốc: Vậy lúc nào cậu có thời gian?

Kim Thái Hanh: Gần đây tôi bận lắm.

Điền Chính Quốc: Bận làm album mới à?

Kim Thái Hanh: Vâng.

Điền Chính Quốc: Vậy vừa hay, ké tí cảm hứng với cậu.

Điền Chính Quốc: Ngày mai dậy sớm nửa tiếng nhé, khỏi làm lỡ công việc của cậu.
...Ầy, người này phiền quá, căn bản không dứt được mà! Nói thế thì người ta phải từ chối như nào đây!

Cơ mà, hẹn sớm như thế, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu.

Điền Chính Quốc nói chạy bộ, là chạy bộ thật. Mặc đồ thể thao đi công viên, bên cạnh toàn là các bà tập múa và các ông nuôi chim nuôi chóc.

Kim Thái Hanh đi sneakers và quần đùi thể thao, trẻ trung vô địch chân dài vô biên, cao ngất tựa như cây sậy mơn mởn.

Điền Chính Quốc – Điền Chính Quốc mặc đồ thể thao lại rất hoạt bát, không hề giống người đắm chìm trong tửu sắc.

Có điều bên trong vẫn là giả thôi. Chạy ba vòng, với Kim Thái Hanh có thể coi là làm nóng người, chỉ mới bắt đầu vận động, nhưng Điền Chính Quốc thì đã bắt đầu thở hổn hển rồi.

Điền Chính Quốc: "Nè, chúng ta... Đi một lúc đi."
Hừ, cái đồ yếu xìu.

Đã lâu Điền Chính Quốc không vận động, lần này tuy mệt, nhưng đúng là tinh thần thấy phấn chấn hơn rất nhiều.

Đang vừa đi thong thả vừa điều chỉnh hô hấp, thì có hai cô bé trông giống học sinh Trung học đến gần, cặp mắt đen sáng lên: "Chào anh, anh có phải Điền Chính Quốc không?"

Điền Chính Quốc không kịp phản ứng luôn.

Điền Chính Quốc: "Đúng, tôi là Điền Chính Quốc."

Hai cô bé nhìn nhau một cái, hào hứng hú hét không ngừng, nói năng lộn xộn, tay chân luống cuống lấy điện thoại ra xin chụp ảnh chung, xin chữ kí.

Nói thật, đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc bị người khác nhận ra trên đường, anh chẳng quen thế này tẹo nào cả.

Hai cô bé đi rồi, Kim Thái Hanh chứng kiến toàn bộ lên tiếng trêu chọc: "Bây giờ thầy Điền nổi tiếng ghê."
Nếu là bình thường, có lẽ Điền Chính Quốc sẽ cười cho qua. Nhưng giờ khắc này, sau khi trải qua một đêm sốt ruột vì cạn cảm hứng, anh bị mai mỉa trong lời Kim Thái Hanh đâm tới mức nhói đau.

Điền Chính Quốc: "Cậu tưởng tôi thích như thế lắm à?"

Giọng anh bình thản, nhưng Kim Thái Hanh lại cảm nhận được dòng nước chảy xiết dưới mặt biển lặng yên.

Điền Chính Quốc: "Tôi viết một trăm bài hát, cũng không bằng tham gia một tập gameshow. Cùng là nghệ sĩ hạng hai, một ca sĩ ra mười đĩa nhạc lại chả kiếm bằng người ta quay một tập phim truyền hình. Tôi từng thấy bao nhiêu ca sĩ giỏi, có tài năng có năng khiếu, kết quả không sống nổi bằng nghề ca hát, cuối cùng đi Hoành Điếm đóng vai phụ, đều sống sướиɠ hơn lúc đi hát – cậu nghĩ thấy những điều này, tôi sẽ vui lắm ư?"
Điền Chính Quốc biết trận lửa này của mình đến rất khó hiểu, bấy giờ xả về phía Kim Thái Hanh, đúng là giận cá chém thớt. Nhưng những lời này anh đã tích trong lòng lâu quá rồi, vừa ra khỏi miệng là như đê vỡ, sóng cao vạn trượng trút xuống, cơ bản anh không dừng lại được.

Điền Chính Quốc: "Tôi biết cậu mới về nước, tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, nhưng tôi nói thật với cậu, bây giờ cậu đổi nghề vẫn kịp. Nghề này, chỉ được bề ngoài hào nhoáng. Doanh thu một năm của bộ phận âm nhạc chúng tôi, không bằng nổi số lẻ một bộ phim của người ta, bây giờ những ai còn làm âm nhạc đều là vì đam mê. Chúng tôi kinh doanh bù đầu cả năm, lợi nhuận chẳng bằng cát sê chạy show mấy ngày nay của tôi, cậu có tin không? Đĩa nhạc không kiếm được tiền à? Có, tất nhiên có chứ, tất cả đều từ người ủng hộ thần tượng, từ kinh tế của fan, đám cô bé con, để tăng lượng tiêu thụ cho thần tượng, mua mười đĩa tám đĩa một trăm đĩa, sau đó thì sao, có ý nghĩa không, họ bỏ tiền là vì âm nhạc của cậu à?"
Điền Chính Quốc: "Như cậu đây nữa. Bây giờ tôi tốn công tốn sức muốn dụ cậu về, vì cảm thấy cậu là một ca sĩ giỏi, có thể nổi tiếng. Nhưng cậu hát hai bài, nổi tiếng rồi, chưa biết chừng lại đi quay phim ngay. Không phải không cho cậu quay phim, cũng không phải không có chuyện làm cả hai mảng; nhưng cậu cầm cát sê mấy trăm nghìn một tập phim, liệu còn quay về làm cái nghề chả kiếm được tiền này không? Ban đầu là chia sức lực ra, sau đó lòng dạ cũng dời đi nốt, sau nữa thì ca hát trở thành nghề tay trái, cuối cùng sẽ thành sở thích không chuyên – hai năm nay, tôi còn thấy ít chắc?"

Điền Chính Quốc: "Không, tôi không muốn nổi tẹo nào hết, tôi không muốn được người ta chặn lại trên đường nói rằng người đó thích tính cách tôi, tôi thà rằng người đó không biết đến tôi, trong tai nghe có ca khúc của tôi."
Tự dưng bị anh xạc cho một trận, nhưng lạ là Kim Thái Hanh không hề tức giận.

Cậu cảm thấy người này, vào giờ phút này đây, cuối cùng cũng vạch chiếc mặt nạ tươi cười hoàn mĩ ra một xíu, để lộ bên trong mềm mại, dưới nắng sớm nơi đây, hiện ra vẻ sống động của con người.

Cậu nghĩ, người này, nếu không phải con ma háo sắc thích quy tắc ngầm, thì họ có thể làm bạn.

Kim Thái Hanh: "Thầy Điền, tôi chỉ có thể nói, những người anh gặp trước kia đều là hàng loại hai. Tôi tuyệt đối sẽ không như thế."

Ánh mắt đen mà sâu của Điền Chính Quốc bắn về phía cậu: "Thế thì, chứng minh cho tôi xem đi."

Khích tướng fail đến độ nhìn cái là thấu – nhưng mà, căn bản không có cách nào từ chối mà.

Kim Thái Hanh: "Được."



Chương 7: Tôi thích tấu hài thế ấyCậu từng thấy thiếu gia bao đào kép, có người bao đóng phim, hát kinh kịch, hát nói, chứ cậu đã thấy thủ lĩnh quân phiệt nào vung tay bao kẻ tấu hài bao giờ chưa.

***

Kim Thái Hanh giận ơi là giận.

Cậu giận mình lơ là, dễ dàng đạp trúng cạm bẫy của địch.

Chính xác, toàn bộ chuyện này, tất cả đã được bày mưu!

Làm sao đây? Có thể đổi ý không? Thời hạn một tháng còn chưa qua một nửa mà cổng thành của mình đã thất thủ, tuy rằng lửa đạn của địch quá xá mạnh, nhưng sức chiến đấu của mình cũng tàn quá đi!

Bây giờ cậu chỉ mong sao Điền Chính Quốc đột ngột đề ra yêu cầu quy tắc ngầm quá đáng với mình, thế thì cậu có thể giành điểm đạo đức như lẽ thường tình: Ngại ghê cơ thầy ạ, vốn dĩ tôi định hợp tác thật lòng với anh, nhưng không ngờ anh lại là người như thế, tôi không thể đáp ứng được yêu cầu của anh, sau này chúng ta không nên gặp nhau nữa.

Dường như cậu đã quên mất, ban đầu cậu định từ chối Điền Chính Quốc bằng lời đanh lẽ thép, thế mà chưa qua hai tuần, lời thoại mà cậu vạch ra đã mềm mỏng hơn phiên bản khi xưa gấp tám trăm lần.

Có điều nghĩ lại thì cậu cũng biết chuyện như thế sẽ không xảy ra. Cậu đã nhận ra rồi, Điền Chính Quốc không phải loại người thô thiển đơn giản như thế. Anh cũng không phải kiểu vô tâm, mà giống kiểu "thủ đoạn cao thâm" hơn. Người này đúng là dân chơi cao tay, trước khi nắm chắc mười phần thì chắc chắn sẽ không ra tay, mà một khi đã ra tay thì đối phương sẽ chẳng có cơ hội từ chối.

Rất lâu rất lâu rất lâu về sau, Kim Thái Hanh chia sẻ với Điền Chính Quốc khúc tâm tình rối ren lúc này của mình. Điền Chính Quốc nhận xét: Trong đầu em nhiều drama quá rồi đó.

***

Bây giờ Điền Chính Quốc đang áy náy lắm.

Anh cảm thấy một người lớn tướng như mình, làm nghề này sắp mười năm, thế mà lại nói xa xả vào mặt một nhóc choai choai mới ra trường, trút nhiều hờn dỗi vào bạn ấy như thế, đúng là méo chín chắn gì cả.

Cơ mà tốt ở chỗ là, hợp đồng album của Kim Thái Hanh cơ bản đã kí đến tay.

So ra Kim Thái Hanh vẫn dễ tấn công hơn anh tưởng tượng.

Nghĩ đến đây, cuối cùng tâm trạng anh cũng khởi sắc hơn tí.

Sau đó ngay lập tức anh đi tìm Trần Cẩm.

Ban đầu Trần Cẩm cũng ầm ĩ không hiểu, y và Điền Chính Quốc mới chỉ ghi hình chung một show, giao tình một lúc, câu chào tạm biệt "Sau này liên lạc", ai cũng cảm thấy là khách sáo, nhưng người này thì lại liên lạc với mình thật, rốt cuộc thế là thế nào.

Y thẳng tính, ầm ĩ không hiểu xong thì hỏi huỵch toẹt luôn.

Điền Chính Quốc trả lời y thế này: "Bây giờ danh sách bạn thân nhất của tôi trống rồi, tôi đang phỏng vấn tìm người đó."

Trần Cẩm nghĩ Điền Chính Quốc trêu mình, nhưng vẻ mặt anh lại cực kì nghiêm túc, lúc nói đến "bạn thân nhất" nghe giọng cứ như học sinh Tiểu học vậy, nghiêm túc đến độ buồn cười, khiến Trần Cẩm không khỏi cảm thấy đây là lời nói thật.

Trần Cẩm: "Vậy bạn thân nhất trước kia của anh gặp chuyện gì thế?"

ads

Điền Chính Quốc phất tay: "Một lời khó nói hết. Chờ anh phỏng vấn qua thì tôi kể tiếp cho anh."

Trần Cẩm vẫn thấy chuyện này như đùa, không kìm được nói trêu: "Thầy ơi, không phải thầy vừa ý tôi, muốn bao tôi đấy chứ."

Điền Chính Quốc nhìn y chằm chằm hồi lâu, sau đó thở dài một hơi.

Điền Chính Quốc: "Cẩm ơi, cậu từng thấy thiếu gia bao đào kép, có người bao đóng phim, hát kinh kịch, hát nói, chứ cậu đã thấy thủ lĩnh quân phiệt nào vung tay bao kẻ tấu hài bao giờ chưa."
Trần Cẩm: ...

Có người gặp lâu mà như xa lạ, cũng có mới gặp mà như đã thân. Người với người qua lại, tính tình hợp nhau hay không, nhìn nhau có thấy vừa mắt hay không, có khi chỉ cần gặp ba mươi giây đã có đáp án.

Điền Chính Quốc không phải kiểu nghệ thuật gia đóng cửa sáng tác không thích giao tiếp với người khác. Anh cần rất nhiều mối quan hệ, cần rất nhiều bạn bè.

Cần nhất là, một người bạn thân nhất có thể không kiêng kị gì, có thể tâm sự tất cả mọi chuyện.

Sau khi vị trí này bỏ trống, cuộc sống của anh khó khăn quá đỗi.

Về sau Trần Cẩm đến tìm anh: "Offer này của anh tôi nhận, cơ mà trước đấy anh phải giúp tôi chuyện này cái đã."

Điền Chính Quốc nhắc y: "Anh còn đang trong giai đoạn phỏng vấn, chưa đến lúc đạt được offer đâu."

Trần Cẩm: "Được rồi, nhưng mà tìm việc thì hai bên cũng phải cùng chọn mới được, vị trí quan trọng như thế không thể chỉ để mình anh phỏng vấn tôi, tôi cũng phải phỏng vấn anh nữa."
Điền Chính Quốc: "Được thôi. Vậy anh muốn tôi làm gì?"

Đấy là một nhiệm vụ hết sức "cẩu huyết".

Đóng giả người yêu mới, đến nhây người yêu cũ, show tình cảm chói mù hắn.

...Điền Chính Quốc cảm thấy loại hành vi này, trình độ tư duy sánh ngang với mẫu giáo lớn.

Có điều để bảy tỏ thành ý của mình, anh vẫn đồng ý.

Chỉ một bữa trưa thôi mà.

Anh về nhà thay bộ đồ thể thao ra, cẩn thận ăn mặc một phen, lái xe đến dưới nhà Trần Cẩm.

Trần Cẩm: "Uầy, Cayenne cơ đấy."

Điền Chính Quốc: "Mượn thôi."

Trần Cẩm: "..."

Điền Chính Quốc: "Tôi giai cấp vô sản, làm sao nuôi nổi Cayenne. Không phải thế này chỉ để giữ mặt mũi cho anh thôi à."

Trần Cẩm: "Chuẩn, cần nhất là cái thái độ này! Chốc nữa đến nơi kiểu gì cũng phải giữ tiếp, đừng để bại lộ sự thật anh nghèo đến mức ngay cả Cayenne cũng không nuôi nổi!"
Điền Chính Quốc: "...Hoãn tí đã, người yêu cũ của anh là ai?"

Trần Cẩm: "Đến thì biết."

Trong lòng Điền Chính Quốc dâng lên dự cảm cực kì xấu.

Chờ đến khi gặp được người kia Điền Chính Quốc chỉ có một cảm nhận:

Trần Cẩm cho rằng anh có thể làm bẽ mặt được vị "người yêu cũ" này, đúng là coi trọng anh quá.

Điền Chính Quốc: "Chào Dương tổng."

Dương Bội Thanh cười lạnh: "Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là Điền tổng." Dứt lời chuyển sang Trần Cẩm, "Vậy là em định quay lại giới âm nhạc?"

Điền Chính Quốc như không nghe ra hắn đang móc mỉa, nói giọng bình tĩnh: "Trước giờ Cẩm Cẩm vẫn có nguyện vọng này, tất nhiên tôi phải giúp em ấy thực hiện rồi."

Tiếng xưng hô của anh sến đến mức Trần Cẩm run rẩy lòng mề, ngoài mặt thì vẫn mỉm cười ngọt sớt.
Ánh mắt Dương Bội Thanh hung dữ lườm y một chập.

Trần Cẩm nhìn cậu trai mắt to ngồi cạnh Dương Bội Thanh: "Vị này là ai đây, Dương tổng không định giới thiệu cho chúng tôi à?"

Điền Chính Quốc không hay xem tivi, nhưng cũng thấy cậu bé này quen lắm, cho nên anh nghĩ vị này ít nhất cũng là "thịt tươi" hạng ba.

Dương Bội Thanh: "Đây là Hứa Ưng, bạn trai của tôi."

Hai chữ "bạn trai", gằn cực kì nặng.

Sau khi ngồi xuống, hai người giả vờ đi vệ sinh, mở một cuộc họp nhỏ.

Điền Chính Quốc: "Anh muốn hại chết tôi à. Sao anh không nói cho tôi biết trước là anh ta?"

Trần Cẩm: "Sao nào, anh sợ anh ta hả?"

Điền Chính Quốc: "Vấn đề không phải có sợ hay không... Dù sao tôi và anh ta cũng chung một công ti, cuộc họp hàng tuần còn phải gặp nhau, thế này khó xử lắm ý."

Trần Cẩm: "Anh khó xử gì chứ, anh ta là người yêu cũ, anh ta khó xử mới đúng."
Điền Chính Quốc: "Với cả anh không nghĩ rằng địa vị của tôi có thể sánh bằng anh ta thật đấy chứ?"

Trần Cẩm: "Có gì mà không sánh bằng, anh ta là nhà quản lí thì anh là nhà sản xuất, anh ta là sếp tổng bộ phận quản lí nghệ sĩ thì anh là sếp tổng bộ phận âm nhạc, không phải hai người cùng cấp bậc đấy à?"

Điền Chính Quốc: "Thứ nhất, cùng cấp bậc là một chuyện, nhưng ngành của tôi với ngành của anh ta, bất kể là lợi nhuận hay quy mô thì đều khác nhau hoàn toàn. Thứ hai, anh ta nhiều tiền hơn tôi, cũng phải gấp mười mấy lần, đồng thời sự chênh lệch này đang không ngừng gia tăng. Thứ ba, ông chủ to nhất của công ti chúng tôi là anh ruột của anh ta, trên thực tế anh ta là sếp hai của công ti, là sếp sòng tương lai, mười năm sau anh ta chính là cấp trên trực tiếp của tôi đó. Anh xem hai chúng tôi làm sao mà so sánh được chứ?"
Trần Cẩm: "Quan tâm mấy thứ đó làm gì, anh ta làm sao nổi tiếng bằng anh! Hơn nữa mục tiêu chính của chúng ta là show tình cảm chứ đâu phải khoe giàu."

Điền Chính Quốc: "Ầy, thôi được rồi."

Điền Chính Quốc: "Tôi thừa nhận tôi thiển cận. Bây giờ tôi tin rồi, đúng là có cậu ấm nhà quân phiệt, thích bao nuôi kẻ tấu hài."

Trần Cẩm: ...

Suốt bữa ăn, Điền Chính Quốc làm tròn bổn phận sắm vai người yêu thân thiết. Cử chỉ dịu dàng, kề cận gần gũi, bưng trà rót nước, gắp món xoay bàn. Thỉnh thoảng còn nhìn nhau ngầm hiểu mà cười, liếc mắt đưa tình, cứ như một cặp tình nhân hạnh phúc thực thụ.

Cho tới khi "Mr. Người yêu cũ" giận đến mức chẳng ăn nổi cơm, trợn mắt nhìn hai người họ.

Cậu bạn trai diễn viên của hắn thì rộng lượng hơn, nói cũng chẳng nói một câu, im lặng cúi đầu dùng bữa.
Dương Bội Thanh: "Hai người đúng là tình cảm thắm thiết."

Điền Chính Quốc: "Đang thuở yêu đương mặn nồng, làm trò cười cho Dương tổng rồi."

Trần Cẩm: "Bây giờ tôi và Quốc Quốc bên nhau, mới phát hiện làm top cũng sướиɠ ra phết."

Dương Bội Thanh: "Cái gì?!"

Điền Chính Quốc: Excuse me?

Anh đờ ra một lúc mới bật cười hết sức khó khăn: "Cẩm Cẩm đừng nói mấy chuyện này trước mặt Dương tổng, sau này anh biết đối diện Dương tổng thế nào đây?"

Sau đó thử vớt vát lại một ít: "Hai chúng tôi thay nhau, em ấy hai tư sáu, tôi ba năm bảy."

Cuối cùng không quên nhiếc móc Trần Cẩm: "Hết cách mà, yêu cầu của Cẩm Cẩm, sao tôi từ chối được chứ."

Giọng nói của Dương Bội Thanh lạnh như băng: "Vì chuyện này mà em chia tay tôi à?"

Trần Cẩm: "Chuyện đã qua rồi thì nhắc lại làm gì, mất hứng lắm. Nào, Quốc Quốc ăn đi."
Một bữa cơm, trôi qua giữa bầu không khí "xem chúng ta ai có thể làm cho người kia mắc ói". Cuối cùng ngoài cậu bạn trai của Dương Bội Thanh ra chẳng ai ăn được mấy.

Điền Chính Quốc diễn kịch đến cùng, ăn được một nửa còn lặng lẽ ra ngoài thanh toán, phong độ bạn trai điểm mười.

Sau bữa cơm, trên đường về nhà.

Trần Cẩm: "Tẹo nữa anh đưa tôi số tài khoản, tôi chuyển tiền cơm cho anh."

Điền Chính Quốc giả vờ khách sáo: "Không cần đâu chứ?"

Trần Cẩm: "Vốn là do tôi nhờ anh đến giúp, làm gì có chuyện để anh trả tiền."

Điền Chính Quốc: "Vậy cũng được. Bạn trai cũ của anh đẳng cấp cao quá, bữa này không rẻ đâu."

Trần Cẩm: "Anh ta chỉ được thế thôi, lúc nào cũng thích làm bộ làm tịch."

Điền Chính Quốc: "Anh thì sao – tôi còn chưa tính sổ với anh đâu đấy. Sao anh lại bảo anh ta tôi là bot?"
Trần Cẩm: "Giả vờ giả vịt cái gì, anh chả bot lòi ra đấy lại còn?"

Điền Chính Quốc hơi bối rối, không nói gì cả.

Trần Cẩm: "Tôi không nhìn nhầm được đâu, anh tự nói xem có phải hay không?"

Điền Chính Quốc: "Khụ, thật ra... Thật ra tôi cũng không biết."

Trần Cẩm: "Sao lại không biết? Chuyện đấy mà cũng không biết nữa à?"

Điền Chính Quốc lặng im nhìn trời.

Trần Cẩm phản ứng lại, khó tin trợn tròn hai mắt: "Anh! Không phải là anh..."

Điền Chính Quốc vội ngăn y lại: "Rồi rồi, không cần phải nói ra đâu, tự anh biết là được rồi."

Trần Cẩm vẫn còn chìm đắm trong nỗi kinh hoàng to lớn.

Người đàn ông đoản mệnh, hậu cung đầy đất, ngủ với nửa giới âm nhạc Hoa ngữ, lại là giai tân, đây có thể liệt vào một trong mười câu chuyện kì thú hàng năm của giới giải trí hay không?
Trải qua từng ấy tuổi rồi, trong trắng không phải là chuyện gì đáng để khoe ra nữa.

Trần Cẩm: "Xong rồi, tôi biết được bí mật lớn như thế của anh, cũng chỉ có thể làm bạn thân với anh, không thì thể nào anh chả gϊếŧ tôi diệt khẩu?"

Điền Chính Quốc: "Anh tưởng thế là anh an toàn rồi à? Anh có biết bạn thân trước đây của tôi đã chết thế nào không?"

Anh nói giọng bình tĩnh đến mức biếи ŧɦái, khiến Trần Cẩm không kìm được run lẩy bẩy.

Trần Cẩm: "Anh đừng doạ người thế chứ!"

Điền Chính Quốc: "Đùa thôi."

Trần Cẩm: "Phải cười thì mới giống đùa hiểu chưa!"

Điền Chính Quốc: "Được rồi. Bây giờ tôi có thể kể cho anh nghe, người bạn thân nhất trước đây của tôi đã xảy ra chuyện gì."

Điền Chính Quốc: "Cũng chả có gì là một lời khó nói hết cả, đơn giản chỉ là tôi phát hiện ra cậu ấy thích tôi."


Chương 8: Em không hợp tấc với anh taMình thì chỉ được ngồi xe vừa phải, đi ăn tiệm cơm giá cả phải chăng là sao!

***

Điền Chính Quốc và Trần Cẩm đi ăn cơm, hôm sau bị người qua đường chụp ảnh đăng lên mạng.

Tất nhiên, thiệt ra cũng không phải người qua đường chụp choẹt gì cả. Nếu là người qua đường thật thì chắc chắn là đã thấy bàn họ ngồi ăn có bốn người, trong đó Điền Chính Quốc và Dương Bội Thanh còn là đồng nghiệp chung một công ti. Bốn người đàn ông một bàn cơm, người qua đường nhìn vào chỉ thấy là một bữa liên hoan bình thường giữa bạn bè. Thế mà góc nhìn của người qua đường này lại thần thánh hết sức, trong bức ảnh người này chụp chỉ có hai người Điền Chính Quốc với Trần Cẩm, cử chỉ thân mật và vẻ mặt mờ ám của hai người, từ ngồi chung bàn dùng bữa cho đến ngồi chung xe sang rời đi. Một chùm ảnh này đúng là có thể tưởng tượng ra mười nghìn chữ.

Đối với việc này, hai người trong cuộc đều tỏ ra chả quan tâm mấy.

Dù sao Điền Chính Quốc đã có danh hiệu bên ngoài, nhiều thêm một cái cũng chỉ như thêm con rận, chả có gì phải sợ ngứa cả. Còn với Trần Cẩm, đây chỉ là một scandal vô hại, hơn nữa cũng chả liên quan gì đến quy tắc ngầm. Y và Điền Chính Quốc không chung giới, muốn ngầm cũng chả có gì để ngầm.

Phản ứng của những người có quan hệ lợi ích thì không giống nhau.

Nhậm Hiểu Phi: Thế mà bảo đóng cửa ở nhà sáng tác! Sao lại chạy ra ngoài xây thêm hậu cung cơ chứ! Anh có bản lĩnh lái Cayenne đi tán giai thì có bản lĩnh đi làm coi!

Bao nhiêu năm giời nhiều hoa thơm cỏ lạ vây quanh chả lọt vào mắt, thế mà lại chạy đi theo đuổi một thanh niên giả ngu gây cười trong show truyền hình, mắt nhìn của sếp khác người quá đó!

Dương Bội Thanh: Hờn vờ cờ lờ!

Một người cao to như ông ngồi ngay đối diện bàn ăn mà chúng mày lại đếch trông thấy là sao! Rõ ràng có bức đã chụp đến mặt ông thế mà vẫn cố photoshop xoá đi! Ăn bữa cơm này đã đắng lòng lắm rồi, không ngờ hôm sau còn đắng lòng thêm nữa! Hờn!

Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh phẫn nộ tột cùng.

Cậu biết Điền Chính Quốc đa tình, không ngờ người này cơ bản là đếch có tình gì luôn.

ads

Bên này vừa mới bày mưu với mình, quay về ngựa không dừng vó đã đi dụ dỗ người khác.

Anh ta coi mình là gì chứ? Nhân vật có thể chiếm đoạt trong game, sau khi chiếm được thì ngay cả cất cũng lười cất đã đi chiếm lấy người tiếp theo?

Bày mưu cũng bày giống y xì đúc! Bước đầu tiên là mời đi ăn cơm, xe đưa xe đón, thế thì cũng được đi...

Tại sao đón Trần Cẩm là Cayenne, còn đón mình lại là Q5 chứ!

Cái này mà cũng phân chia ra ba bảy loại cơ à!

Mình thì chỉ được ngồi xe vừa phải, đi ăn tiệm cơm giá cả phải chăng là sao!

Dưới cơn phẫn nộ, Kim Thái Hanh hoàn toàn không phát hiện ra mình nổi giận có gì đấy sai sai.

Hơn nữa – hơn nữa vẻ mặt dịu dàng này, ánh mắt mờ ám đấy, cử chỉ thân mật kia, rõ ràng không hề xuất hiện trước mặt mình!

Có nghĩa là ở trước mặt mình Điền Chính Quốc chỉ dùng có ba thành công lực. Miễn bàn đến việc anh có thành công tóm được mình hay không – tất nhiên làm sao anh có thể thành công cho được, nhưng mà cứ nghĩ Điền Chính Quốc cảm thấy chỉ dùng ba thành công lực là có thể tóm được mình, thì giận ơi là giận!

Cơn giận của cậu đã xuất hiện sai lệch nghiêm trọng, cậu giận Điền Chính Quốc không coi trọng mình, mà bản thân cậu không hề hay biết.
***

Điền Chính Quốc hoàn toàn không biết drama kịch liệt trong lòng Kim Thái Hanh. Anh đi làm, việc đầu tiên là giao cho Nhậm Hiểu Phi soạn thảo hợp đồng cho Kim Thái Hanh kí.

Nhậm Hiểu Phi: Anh đóng cửa sáng tác hai ngày đã đi trêu ghẹo bao nhiêu người thế hả?

Quá trình dụ người bao giờ cũng như vầy: Bên này anh và bản thân ca sĩ lén lút hẹn nhau, âm thầm trao đổi, giải quyết ca sĩ xong thì đến lượt quản lí. Nghệ sĩ nhà mình đã thất thủ, bình thường quản lí cũng hết cách, đến khi công ti biết thì ván đã đóng thuyền, không thể cứu vãn, có thể thoả thuận trong hoà bình là tốt nhất, còn không thì hai công ti đành phải lôi nhau ra toà.

Điền Chính Quốc hẹn gặp quản lí của Kim Thái Hanh.

Thật ra bàn bạc với quản lí dễ hơn với ca sĩ nhiều. Nhất là với địa vị hiện tại của Điền Chính Quốc trong giới, quản lí ca sĩ mà gặp anh thì muốn nịnh nọt nhiều lắm, cười tươi khách sáo, kiểu gì cũng thoải mái hơn Kim Thái Hanh cứng đầu nào kia.
Cô Tề Phi quản lí của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc cũng từng nghe nói, là nhân vật rất tài giỏi, dẫn dắt mấy cô tiểu hoa tiểu cỏ, phát triển đều tươi sáng lắm. Anh không biết Tề Phi và Kim Thái Hanh có quan hệ thân thích, chỉ cảm thấy công ti Kim Thái Hanh sắp xếp quản lí cho cậu rất hợp, chắc hẳn công ti coi trọng cậu lắm.

Nhận được lời hẹn của Điền Chính Quốc, Tề Phi cũng kinh hãi lắm.

Đợi đến khi cả hai nói chuyện xong, cô càng không khỏi giật mình.

Hai người này chung phe từ khi nào, cô hoàn toàn chẳng biết, thằng nhóc Kim Thái Hanh này lừa cô cũng kinh quá.

Loại chuyện thế này có hai khả năng: Một là giữa hai người đã nảy sinh quan hệ khó nói, sau đó đạt thành thoả thuận nào đó, thế nên mới lừa cô tất cả mọi chuyện. Một loại khác là, tự Kim Thái Hanh muốn hợp tác cùng người khác, nhưng vì trước đây cậu từng từ chối, giờ mà nói ra sẽ thấy mất mặt nên ngại không nói với cô.
Lấy hiểu biết của cô về thằng em, cô cảm thấy tình huống thứ hai có khả năng vô cùng cao.

Trở về, cô nói sơ qua tình hình gặp mặt Điền Chính Quốc với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh: "Không được, em không đồng ý."

Tề Phi hoàn toàn không hiểu: "Tại sao? Thầy Điền bảo chú đáp ứng rồi mà."

Kim Thái Hanh: "Không phải, anh ta hiểu nhầm rồi, em chưa đáp ứng."

Tề Phi nghiêm mặt: "Làm sao? Ổng yêu cầu chú làm gì hả? Cứ nói đi đừng ngại, chúng ta thấp cổ bé họng nhưng Điền Chính Quốc ổng cũng không phải một tay che trời. Chị không phải nhân vật tai to mặt lớn, nhưng sẽ không để người ta hϊếp đáp em trai mình đâu."

Kim Thái Hanh: "Không yêu cầu gì cả, anh ta chỉ bảo muốn kí với em thôi chứ không nói gì khác."

Tề Phi: "Không có thật chứ?"

Kim Thái Hanh: "Thật mà."

Tề Phi quan sát nét mặt cậu một cách cẩn thận, cảm thấy cậu không nói dối.
Tế Phi: "Thế thì chị không hiểu. Chú nói xem tại sao chú lại không muốn, nào, giải thích hợp lí cho chị xem."

Kim Thái Hanh cứng giọng: "Album đầu tay em tự mình viết, không muốn kí với người khác."

Tề Phi: "Ổng có nói album đầu tay không cần bài hát của chú à?"

Kim Thái Hanh im lặng.

Tề Phi: "Vậy là không nói rồi. Chú còn lí do nào khác không?"

Kim Thái Hanh: "...Em không muốn hợp tác với anh ta."

Tề Phi nhướn mày một cái, Kim Thái Hanh căng thẳng trong lòng.

Cậu biết thế này là chị lại sắp sửa dạy dỗ người khác rồi.

Tề Phi: "Ban đầu không phải là chị khuyên chú đến Tuệ Tân. Chú là ca sĩ, tài nguyên âm nhạc ở đây thế nào, chú đến đây một thời gian rồi trong lòng chú tự biết. Nhưng mà mẹ chú lo lắng cho chú, một thân một mình ở Bắc Kinh, biết đâu lại bị người ta bắt nạt lừa đảo. Chị nghĩ là, nơi đây tốt xấu lẫn lộn, nước sâu như thế, chú ở dưới trướng chị, phát triển hơi chậm nhưng dù sao cũng không bị ai lừa. Câu này, đúng ra là nhân viên của Tuệ Tân thì chị không nên nói, nhưng chị lấy danh nghĩa chị gái của chú cho chú biết, bộ phận âm nhạc của Tuệ Tân chỉ là một gánh hát rong. Trình độ tổng giám âm nhạc của chúng ta thế nào, chú là dân chuyên nghiệp chú rõ hơn chị. Phong cách của chú là sáng tác không sai, nhưng từ nay về sau chú không cần trao đổi cọ sát với người khác? Không cần người hướng dẫn chắc? Hay chú tưởng mình vừa ra giang hồ đã là đệ nhất thiên hạ, không có ai hướng dẫn được chú?"
Tề Phi: "Chị nói cho chú biết, chú muốn hát, muốn đạt được thành tựu âm nhạc, thì chỗ tốt nhất trong nước chính là Thiên Long, chính là chỗ của Điền Chính Quốc, không có nơi thứ hai. Nhân cách ổng ra sao tạm gác qua một bên, trình độ chuyên môn và mắt nhìn thị trường rành rành ra đó, nếu ổng lớn hơn mười tuổi thì gọi là cha đỡ của nền âm nhạc luôn rồi. Vỗn là chị nghĩ, nếu ổng có ý muốn kí với chú thì chú kí hết cả hợp đồng ca khúc, hợp đồng quản lí và hợp đồng thu âm ở chỗ ổng luôn đi. Bây giờ chú có băn khoăn, thế thì ít nhất cũng nên kí hợp đồng thu âm. Chỉ cần hợp đồng quản lí còn trong tay chị thì ổng không thể kiểm soát được chú. Chị sẽ cho chú kiểm tra hợp đồng, không để chú chịu bất cứ thiệt thòi nào, cũng đảm bảo không cho ổng tận dụng được sơ hở, rồi lấy sơ hở này làm nhược điểm uy hϊếp bắt chú phải làm việc khác. Chú xem thế đã được chưa?"
Kim Thái Hanh biết, lời của Tề Phi câu nào cũng có lí. Nếu mình còn không đồng ý thì rõ ràng là cố ý gây sự.

Cậu không nhìn Tề Phi, cũng không nói gì cả.

Tề Phi đã quá quen với biểu tình gian nan bám víu này của cậu, giống y như hồi còn bé lúc được dạy là phải chia sẻ đồ ăn với bạn bè – chị nói có lí lắm, nhưng em ứ muốn nghe.

Rốt cuộc cơn giận trong cô vọt lêи đỉиɦ điểm, bắt đầu ra "đại chiêu":

"Đến bao giờ chú mới nhận ra là thế giới này không xoay quanh chú hả? Người chú không thích, người chú không ưa thì cả đời không cộng tác, không gặp mặt, điều ấy làm sao có thể? Chú là đàn ông sao cứ sợ sợ sệt sệt như thế, chỉ vì sợ Điền Chính Quốc muốn ngủ với chú mà chú thà hi sinh sự nghiệp của mình hay sao? Về lí thì chị không nên nói năng khó nghe như thế, nhưng chị phải cho chú biết, Điền Chính Quốc cũng không phải gặp người nào sẽ ngủ với người đó, chú cứ ở đây lo vớ lo vẩn, chú có tư cách lên giường với người ta hay không, còn chưa biết được đâu nhé!"
Cô không hề biết rằng, bây giờ Kim Thái Hanh thấy chối tai nhất là những lời này.

Kim Thái Hanh: "Em biết chị nghĩ cho em, nhưng ngay cả chút quyền tự chủ này mà em cũng không có à? Chả lẽ em không hợp tác với Điền Chính Quốc thì tương lai của em sẽ tàn lụi chắc? Nếu như không nhờ anh ta thì không thành công được, vậy em bỏ nghề sớm luôn cho rồi! Không phải em sợ anh ta lên giường với em, 'ngầm' em, em cứ không muốn kí hợp đồng với anh ta đấy, không được à?"

Trước đây Tề Phi dạy dỗ cậu thế nào cậu cũng chẳng đáp trả một câu, toàn là ngoan ngoãn nghe theo. Lần này chính xác đã bị Tề Phi đả kích. Tề Phi bảo rằng ngay cả tư cách bị Điền Chính Quốc đòi lên giường cậu cũng không có, lời này ghì trúng vào tim, vừa nghe là cậu đã không chịu nổi.

Tề Phi cũng không thuyết phục được cậu, đành phải gọi điện báo lại với Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc nghe nói Kim Thái Hanh trở mặt, lại còn vô cùng kiên quyết, hết sức bất ngờ: "Không thể nào, rõ ràng chúng tôi đã nói chuyện ổn thoả rồi mà, sao cậu ấy lại không chịu?"

Tề Phi: "Để tôi khuyên nó thêm vậy, thanh niên khó tránh bất nhất. Đầu óc nó nghệ thuật lắm, nhiều lúc tôi cũng không hiểu được suy nghĩ của nó."

Điền Chính Quốc biết, chỉ e là Tề Phi không khuyên được cậu, nếu không cũng chẳng gọi điện cho anh nhanh như thế.

Điền Chính Quốc: "Thôi cứ để tôi tự mình hỏi cậu ấy. Cơ mà nếu cậu ấy bất nhất đúng như cô nói thì chắc sẽ không gặp tôi đâu. Cô gửi lịch trình gần đây của cậu ấy cho tôi xem, lúc nào tôi rảnh thì tình cờ gặp cậu ấy một lát."

Sau khi gửi lịch trình của Kim Thái Hanh cho Điền Chính Quốc, Tề Phi lẩm bà bẩm lẩm:
Sao Điền Chính Quốc lại để ý đến Kim Thái Hanh như thế? Đừng có mà nổi ý đồ gì với nó đấy nhé. Coi bộ Kim Thái Hanh kiên quyết thế kia, biết đâu không phải tự nó đa tình lo nghĩ lung tung. Thời gian này mình phải chú ý hơn mới được.



Chương 9: Rơi vào cạm bẫy độc thânKhông ngờ đầu anh bổ ra vẫn toàn màu hường, anh là nữ sinh Trung học chắc?

***

"Tôi không hiểu nổi anh."

Trần Cẩm trét mặt nạ xanh xanh đen đen, dạng hai chân ra, vén vạt áo tắm lên, cầm món đồ trông như máy quét mã vạch của thu ngân siêu thị trong tay, hơ tới hơ lui trên chân.

Mấy ngày nay, Trần Cẩm nhanh chóng hiện nguyên hình trước mặt Điền Chính Quốc, có thể nói là chuẩn gay trong gay.

Điền Chính Quốc không kìm được hỏi y: "Anh làm cái gì thế?"

Trần Cẩm: "Máy phát xung ánh sáng[1] làm rụng lông đó. Tôi nói anh nghe, mấy thứ kem tẩy lông, miếng dán tẩy lông, dao cạo lông gì gì đó đều vô dụng cả thôi, tẩy xong một lần thì lần sau lông mọc lên còn rậm hơn. Máy tẩy lông này mới có hiệu quả tốt nhất, còn không gây tổn thương da nữa chứ. Tự tôi kiểm tra thấy dùng tốt lắm, chốc nữa gửi link cho anh hén."

[1] Xung ánh sáng: Thường được gọi là IPL (Intense Pulse Light) là một tập hợp nhiều tia sáng phát ra với cường độ mạnh, được dùng trong khoa thẩm mỹ để làm trẻ đẹp da.

Điền Chính Quốc: "...Tôi không tẩy lông chân."

Trần Cẩm: "Sao anh sống bê tha thế, có khác gì giai thẳng không hả."

Điền Chính Quốc: "...Anh dùng lông chân để giám định gay chắc?"

Trần Cẩm: "Anh đừng có đánh trống lảng! Tôi nói tiếp. Tôi đúng là không hiểu nổi anh, nếu như tôi ba mươi năm không xoạc với người khác... Không, đây vốn là điều không làm nổi! Tôi phải hỏi anh, anh là gay trong giới giải trí, rõ ràng là cái giới dễ cᏂị©Ꮒ choạc nhất thế giới rồi, mọi người chỉ cần bắt tay cũng có thể lên giường cơ mà! Nhất là với thân phận của anh, ngay cả bắt tay cũng chả cần, anh chỉ cần một ánh mắt là người ta cũng sẽ cởi sạch nằm lên giường bày sẵn mười tám tư thế chờ anh! Sao mà anh làm được cơ chứ!"

Điền Chính Quốc vẫn chưa quen lắm với kiểu nói chuyện của y, bối rối đáp: "Vẫn chưa được ba mươi năm mà."

Trần Cẩm: "Chả lẽ anh định giữ mình đến ba mươi năm luôn hả! Giữ đến ba mươi năm thì sẽ đạt được ma pháp chắc!"

Điền Chính Quốc đưa ra tổng kết cho cuộc đời thăng trầm của mình: "Chủ yếu là, tôi đi làm sớm quá. Mười chín tuổi tôi đã vào công ti thực tập rồi, ngày nào cũng bận đến tối mịt, ngay cả ý thức trong chuyện này cũng chưa kịp có, có thời gian rảnh thì chỉ hận không thể ngủ bù, lấy đâu ra mà yêu với đương. Chờ đến khi tôi hết khổ, không cần phải bạt mạng như trước nữa thì cũng đã hai sáu hai bảy rồi, ở cái tuổi này cũng khó xử lắm chứ."

Điền Chính Quốc: "Ví dụ như hai mươi tuổi chẳng hạn, cái tuổi đó cả người toàn là hormone, bất kể là tình hay dục thì não vẫn tràn trề máu, nói xoạc là xoạc liền. Nếu đã bất cẩn bỏ qua cái tuổi ấy, đến sau hai lăm tuổi thì bắt đầu phải ngó trước ngó sau rồi. Anh xem tôi đã giữ đến nhường này rồi, nếu cứ tuỳ tiện tìm một con vịt con, hoặc là tình một đêm gì đó mà trao lần đầu đi, nghĩ thôi đã thấy không cam tâm rồi."

Trần Cẩm: "Tức là phải yêu trước rồi mới xoạc được, tôi hiểu chứ. Nhưng mà ba mươi năm trời anh không yêu ai, như thế rất bất bình thường hiểu chưa!"

ads

Điền Chính Quốc thở dài: "Tôi biết làm sao, tôi cũng tuyệt vọng lắm chứ."

Dường như trải qua lứa tuổi nào đó rồi, sẽ càng ngày càng khó rung động.

Chưa kể còn có đôi chút mơ mộng lãng mạn với chuyện tình cảm, bất cẩn cái là thành người giời ngay.

Trần Cẩm: "Tôi hiểu cái thói xấu này của anh rồi. Nghĩa là không thích tìm người trong giới, nhưng bình thường lại không tiếp xúc với người ngoài giới chứ gì. Có muốn tôi giới thiệu cho anh mấy người chất lượng cao ngoài giới thuộc kiểu đàn ông của gia đình không?"

Điền Chính Quốc vừa nghe, đúng là có hơi động lòng.

Nhưng mà suy nghĩ một hồi vẫn từ chối: "Thôi, dạo này tôi bận lắm, anh có giới thiệu thì tôi cũng không có thời gian cho người ta."
Trần Cẩm nhìn anh, buông tiếng thở dài.

Trần Cẩm: "Thế này là anh rơi vào 'cạm bẫy độc thân' rồi. Thời gian độc thân lâu quá, cuộc sống một mình thoải mái quá, cuối cùng không có động lực đi tìm nửa kia. Bảo cô đơn thì đúng là thỉnh thoảng cũng cô đơn đấy, nhưng một khi nhắc đến yêu đương thì lại bắt đầu sợ phiền phức ngay. Anh cứ thế này thì có khi phải giữ trinh đến ba mươi tuổi thật ấy."

Điền Chính Quốc: "Nói thì nói thế, nhưng chả lẽ, tôi sẽ không bao giờ gặp được người mà bất kể khó khăn thế nào cũng muốn ở bên người đó hay sao?"

Trần Cẩm: "Không ngờ đầu anh bổ ra vẫn toàn màu hường, anh là nữ sinh Trung học chắc?"

Điền Chính Quốc: "..."

Trần Cẩm: "Dù sao tôi cũng đề nghị anh, nếu muốn yêu đương thì trước cứ tìm một người phá zin cái đã, không thì anh chả thanh thản được đâu. Tiếng tăm anh nát như thế, mà sự thật lại chưa lên giường với ai, anh không thấy thiệt à?"
Trước kia Điền Chính Quốc chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bây giờ vừa nghe y nói thế, đúng là hình như cũng thấy thiệt thật.

***

Dù sao Điền Chính Quốc cũng không phải người cuồng yêu, chuyện tình cảm chỉ chiếm một chỗ rất nhỏ trong đầu anh. Vừa mới than thở với Trần Cẩm xong, đi làm một cái là quên ngay.

Nội chuyện công việc thôi cũng đã hổ lốn lắm rồi. Hôm nay trong cuộc họp ban lãnh đạo thường kỳ bị Dương Bội Thanh nguýt mấy cái liền, ngoài mặt Điền Chính Quốc làm như không thấy chứ trong lòng ảo não không thôi, cảm thấy tội danh mình đang gánh có hơi lớn rồi. Họp xong còn phải vào phòng thu, thu âm single mới đặc biệt cho tour lưu diễn toàn quốc của Châu Tuấn Trác.

Vốn dĩ anh đã chọn xong ba ca khúc rất hay cũng hết sức thích hợp để Châu Tuấn Trác tự mình lựa, không ngờ ngay cả nhìn người ta cũng chả thèm, nói thẳng rằng: "Tôi muốn ca khúc cậu viết."
Điền Chính Quốc bất đắc dĩ: "Cậu cũng biết trạng thái bây giờ của tôi mà, tôi có viết thì cũng chẳng hay hơn được ba bài này."

Châu Tuấn Trác: "Không được, đây sẽ là bài hát mở màn cho tất cả các buổi diễn trong tour, nhất định tôi phải hát bài do cậu viết."

Điền Chính Quốc bó tay, may mà anh đã viết ca khúc cho Châu Tuấn Trác nhiều năm như thế nên cũng quen rồi, dù sao trước khi hắn vào phòng thu cũng viết xong.

Chẳng ngờ quá trình thu âm cũng không thuận lợi.

Vật vã mấy tiếng liền, Điền Chính Quốc trực tiếp bỏ bản nhạc xuống: "Nếu hôm nay trạng thái của cậu không tốt thì cứ về nghỉ đi, ngày mai chúng ta tiếp tục."

Châu Tuấn Trác: "Cậu chờ tôi uống cốc nước rồi thu lại một lần cuối cùng."

Lần cuối cùng này lại một lèo qua luôn.

Anh nghi Châu Tuấn Trác cố ý lắm.
Cố ý kéo dài một việc có thể hoàn thành trong hai tiếng đến tận giờ cơm tối.

Quả nhiên sau khi xong việc, Châu Tuấn Trác tới tìm anh, nói giọng cực kì tự nhiên: "Đi, cùng đi uống đi."

Điền Chính Quốc: "Mỗi hai chúng ta thôi à? Thế thì có gì vui, để tôi gọi thêm mấy người nữa nhé?"

Châu Tuấn Trác: "Chỉ hai chúng ta thôi, có gì mà không vui? Phải cần bao nhiêu người thì mới thoả mãn được cậu đây hả?"

Điền Chính Quốc giả vờ không nghe ra hắn đang nói kháy: "Mọi người ở lại giúp cậu cả buổi chiều, làm lỡ mất bao nhiêu công chuyện, tối còn phải về tăng ca, cậu không thấy là mình nên mời mọi người một bữa à?"

Âm lượng của anh rất lớn, trùng hợp có người đi ngang qua góp vui: "Đúng đấy anh Tuấn, nghe nói chỉ trong nửa giờ mà vé đặt trước của tour diễn đã hết nhẵn, cò vé trên mạng còn hét giá đến mấy ngàn lận, anh mời khách đi chứ?"
Kết quả cuộc hẹn hai người trong tưởng tượng của Châu Tuấn Trác biến thành bữa tiệc rượu quy mô lớn.

Quản lí, trợ lí, ban nhạc, phối âm, thực tập sinh chạy việc, vì đúng đến giờ tan tầm ở Thiên Long nên dọc đường đi còn mời thêm mấy người có quan hệ thân thiết đến góp vui nữa.

Châu Tuấn Trác vô cùng tức giận. Hắn mơ hồ cảm thấy Điền Chính Quốc đang cố ý tránh mặt mình.

Nhưng hắn lại không dám hỏi.

Vì yêu mà sinh buồn, vì yêu mà sinh sợ. Có người càng yêu càng dũng cảm, có người lại càng yêu càng nhát gan.

Đúng là Điền Chính Quốc đang tránh mặt hắn.

Cho dù anh là một người từng trải, nhưng anh cũng là một tên FA già đầu chưa từng yêu đương, chẳng biết phải xử lí chuyện tình cảm ra sao. Anh chỉ đành cứ tránh mặt trước, sau đó hàng đêm cầu nguyện trên trời giáng xuống một yêu tinh nhỏ, đi bắt lấy hồn Châu Tuấn Trác, thế là vấn đề sẽ được giải quyết êm đẹp, họ vẫn có thể tiếp tục vui vẻ làm bạn tốt.
Anh thiệt sự không thể đáp lại phần tình cảm này của Châu Tuấn Trác. Họ quen nhau đã quá lâu, giao tình đã quá sâu, giống như anh em ruột thịt vậy; nếu như hai người tiến xa hơn, Điền Chính Quốc chỉ nghĩ thôi mà đã thấy y như lσạи ɭυâи, khó chịu hết cả người.

Tửu lượng của Điền Chính Quốc vốn chả ra sao, thế nên trên bàn tiệc, anh đã luyện được bản lĩnh dùng thủ đoạn để lén lút trốn rượu, đề phòng mình uống đến độ say khướt. Cơ mà mỗi lần vẫn không tránh được uống tới mức đầu óc choáng váng, tầm nhìn chệch choạng.

Thế nên khi cả hội uống high rồi muốn đổi chỗ khác đi tăng hai, anh thấy mình mà còn uống nữa thì toi, dùng chút tỉnh táo cuối cùng đi ra xe mình. Anh muốn gọi điện thoại cho lái xe thuê, nhưng vừa lấy điện thoại ra đã thấy chữ trên màn hình chạy nhảy tùm lum, chả nhìn rõ cái mù mịt gì.
Điền Chính Quốc cảm thấy bây giờ, lí trí của mình không đủ cho anh lên mạng tìm số điện thoại của lái xe thuê, rồi sau đó gọi điện cho người ta đến đón mình nữa.

Trước kia gặp phải chuyện này, anh có trợ lí giải quyết giúp mình, bây giờ trợ lí của anh còn đang uống rượu bên trong, chưa chắc đã tỉnh táo hơn anh.

Thế là anh gọi điện cho Trần Cẩm, muốn nhờ y đến đón mình.

Anh trợn to hai mắt cố gắng nhìn rõ màn hình, dù sao cũng không thể bấm nhầm số điện thoại được.

Trần Cẩm: "Anh ở đâu? Yên đó đừng cử động, bây giờ tôi qua liền."

Lúc này đầu óc Điền Chính Quốc hỗn độn, nghe thế trong đầu xử lí ba giây mới chậm rãi đáp: "Tôi ở nhà hàng."

Trần Cẩm dở khóc dở cười: "Anh ở nhà hàng nào mới được chứ?"

Bên này dừng tiếp ba giây: "Nhà hàng lớn ấy."
Trần Cẩm: "Ở đường nào, số mấy? Gần công ti các anh có phải không?"

Điền Chính Quốc: "...Trên cái cầu gì đấy... Chỗ này..."

Cái cầu gì đấy ở Bắc Kinh nói ít thì cũng phải đến mấy trăm, Trần Cẩm không còn trông đợi anh có thể nói rõ được nữa.

Trần Cẩm: "Anh gửi tín hiệu định vị qua WeChat cho tôi được không? Biết bật vị trí chứ hả? Được không?"

Điền Chính Quốc suy nghĩ ba giây xem WeChat là cái gì, rồi ba giây tiếp lại nghĩ tín hiệu định vị là cái chi, sau đó trả lời: "Ừ, được."

Trần Cẩm: "Anh đừng cúp máy, cứ thoát ra rồi mở WeChat..."

Y còn chưa dứt lời thì đầu dây bên kia đã chỉ còn tiếng tút tút báo máy bận.

Kim Thái Hanh đang ở nhà ăn lẩu và hát thì nhận được tín hiệu định vị Điền Chính Quốc gửi đến.

Cậu không biết Điền Chính Quốc làm thế là có mưu kế mới gì, cứ coi như không nhìn thấy.
Không ngờ Điền Chính Quốc không chịu từ bỏ, gửi hết lần này tới lần khác.

Kim Thái Hanh mở ra nhìn, hình như là từ hầm đỗ xe của một khu thương mại.

Lòng cậu bật ra suy nghĩ: Đừng bảo là gặp nguy hiểm gì đấy nhé?

Cậu bắt đầu tưởng tượng cảnh Điền Chính Quốc vừa vòng vo qua mặt tên bắt cóc hoặc tên cướp, vừa thò tay vào túi âm thầm gửi tín hiệu định vị cầu cứu cho người khác.

Tuy Kim Thái Hanh (tự nhận là) ghét Điền Chính Quốc, nhưng tuyệt đối không ghét đến mức thấy chết không cứu. Bây giờ tin nhắn cầu cứu gửi đến chỗ cậu, nếu cậu không quan tâm, lỡ như Điền Chính Quốc xảy ra chuyện gì thật thì chẳng phải cậu sẽ ân hận với anh suốt đời hay sao?

Chuyện này tuyệt đối không được.

Bây giờ Kim Thái Hanh cực kì không muốn gặp Điền Chính Quốc, nhưng tình huống khẩn cấp như này, cậu cũng chẳng lo nhiều được đến thế.
Cậu cầm áo khoác, lao khỏi cửa chạy đến chỗ đó.



Chương 10: Tình cờ bắt gặp cái gì chứHầy, nếu như người khác đều không được thì cậu cũng hết cách, đành phải gắng gượng mà làm thôi.

***

Kim Thái Hanh cách không xa, rất nhanh thì đến, chẳng tốn bao nhiêu công sức đã tìm được xe của Điền Chính Quốc.

Vì ở trong xe trông thấy cậu nên Điền Chính Quốc hạ kính xe xuống chào: "Cậu cũng đến à? Trùng hợp ghê."

Trùng cái méo, không phải là anh gọi tôi đến à?

Trong xe anh chỉ có một người, không có trộm cũng chả có cướp, Kim Thái Hanh cảm thấy mình bị lừa rồi.

Cậu nén giận: "Nếu thầy Điền không có việc gì khác thì tôi về đây."

Điền Chính Quốc nhìn cậu, hai mắt trợn to nhưng đôi ngươi lại đờ đẫn, như thể không nghe hiểu cậu đang nói gì, mãi hồi lâu sau mới trả lời: "Ừ, vậy tôi tiễn cậu nhé."

Nhìn hai má anh đỏ gay, Kim Thái Hanh mới hiểu ra thế này là anh quá chén rồi.

Thôi, xem ra mình cũng không phải bị lừa, mà là bị ma men troll thôi.

Kim Thái Hanh nhìn ngó xung quanh, giờ là buổi tối, Điền Chính Quốc là người của công chúng, lại còn uống say nữa, kiểu gì cũng không thể bỏ anh một mình ở đây. Dù sao mình đến thì cũng đến rồi.

Kim Thái Hanh: "Thầy ơi, đưa chìa khoá cho tôi, tôi đưa thầy về."

Điền Chính Quốc lục túi áo, lại lục túi quần, lại lục túi áo.

Điền Chính Quốc: "Chìa khoá mất rồi."

Kim Thái Hanh: "...Vậy anh làm sao lên được xe?"

Điền Chính Quốc: "Mở cửa ra rồi lên thôi."

Kim Thái Hanh không muốn hỏi tiếp cái thể loại câu hỏi ngu ngốc "Vậy anh làm sao mở cửa xe" nữa, dứt khoát tự mình lục túi anh luôn.

Vừa mới chạm tay vào người là Điền Chính Quốc bắt đầu "Hi hi he he".

Kim Thái Hanh cạn lời hết sức.

Mùi rượu trên người anh cũng không nồng, sao lại say thành thế này cơ chứ?

Kim Thái Hanh cúi xuống lục tìm trong túi bên kia.

Điền Chính Quốc FA lâu năm, ngay cả lúc say cũng hết sức nhạy cảm với tiếp xúc thân thể, lập tức dịch sang bên cạnh: "Cậu đừng đυ.ng vào tôi!"

Kim Thái Hanh: ...Moá, sao tự dưng mình lại thành lưu manh thế này?

Giằng co hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm thấy chìa khoá ở trong khe chỗ lưng ghế xe.

Ngồi lên ghế lái, mới phát hiện con Q5 của Điền Chính Quốc không cần chìa khoá cũng khởi động được.

...Kim Thái Hanh cảm thấy nhất định là mình bị ma men lây cho, kéo tụt IQ xuống rồi.

ads

Lái xe ra khỏi bãi đỗ, Kim Thái Hanh gặp phải một vấn đề nghiêm trọng.

Kim Thái Hanh: "Nhà anh ở đâu?"

Gương mặt Điền Chính Quốc hiện vẻ suy nghĩ gian nan.

Cuối cùng vẫn không nghĩ ra: "Tôi không nhớ nữa."

Kim Thái Hanh: "...Điện thoại anh réo nãy giờ kìa, anh không nghe à?"

Điền Chính Quốc uống nhiều cũng có chỗ tốt, cứ ngu nga ngu ngơ, cực kì nghe lời. Người ta bảo anh làm gì thì anh làm đó.

Anh chậm rãi lấy điện thoại ra, nghe máy.

Kim Thái Hanh vô thức nhìn vào gương chiếu hậu, thấy màn hình sáng lên cái tên của Trần Cẩm.

Cậu không kìm được hừ lạnh một tiếng.

Điền Chính Quốc: "Anh không cần đến nữa, tôi có tài xế rồi."

...Hoá ra tôi đây là tài xế đó hả?

Lại còn là tài xế dự bị nữa chứ?

Tài xế Kim còn đang không biết phải lái xe đi đâu đây này.

Kim Thái Hanh chỉ từng đến căn biệt thự ở Bắc Lục Hoàn của Điền Chính Quốc, nhưng cậu biết bình thường Điền Chính Quốc không ở đó. Đây là lần đầu tiên cậu lái xe kể từ khi về nước, vẫn chưa quen đường, nếu mà tới Bắc Lục Hoàn thật thì cậu sợ có khi mình sẽ lái một lèo đến Trương Gia Khẩu luôn.
Cậu muốn nhận cuộc gọi của Điền Chính Quốc, hỏi Trần Cẩm xem có biết anh sống ở đâu không. Nhưng cậu lại không muốn cho người khác biết tài xế là cậu – cho dù chắc chắn Trần Cẩm không hề biết cậu đi nữa.

Chỉ có thể lái đến chỗ mình thôi.

Ghế sau im ắng hồi lâu, Kim Thái Hanh cứ tưởng là rốt cuộc tên ma men cũng ngủ rồi.

Nhìn ra sau một cái, cậu đối diện ngay với một cặp mắt đen sáng.

Tim cậu run lên, chưa kịp dời mắt đi thì Điền Chính Quốc lên tiếng: "Kim Thái Hanh, tại sao cậu không muốn kí hợp đồng với tôi?"

Dường như sau khi ngắm nhìn Kim Thái Hanh nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc anh cũng nhận ra cậu là ai rồi.

Kim Thái Hanh bất ngờ gặp phải câu hỏi này, không phân rõ được anh đang say hay tỉnh, vặn ngược lại rằng: "Vậy thầy Điền, tại sao anh muốn kí hợp đồng với tôi?"
Điền Chính Quốc: "Bởi vì tôi muốn viết ca khúc cho cậu."

Điền Chính Quốc: "Tôi đã viết xong rồi, nếu cậu không đến thì nó sẽ không có ai hát cả."

Kim Thái Hanh: "Sao lại không có ai hát chứ. Chỗ anh có nhiều ca sĩ thế cơ mà... Bất kể là ai thì cũng đồng ý hát thôi."

Điền Chính Quốc: "Tất cả họ đều không được."

Cứ như thế, Kim Thái Hanh bị một câu "Tất cả họ đều không được" này xoa dịu cho luôn.

Cậu nghĩ, hầy, nếu như người khác đều không được thì cậu cũng hết cách, đành phải gắng gượng mà làm thôi.

***

Sau khi Điền Chính Quốc say rượu tỉnh lại, theo thói quen suy nghĩ về hai câu hỏi lớn của cuộc đời: Tui là ai? Tui đang ở đâu?

Câu hỏi thứ nhất giải quyết xong rất nhanh chóng, nhưng câu hỏi thứ hai lại làm anh hơi vướng mắc.

Anh thiệt sự không biết đây là đâu.
Giường không biết là giường của ai, phòng cũng không biết là phòng của ai, may mà quần áo vẫn là quần áo của mình. Sau khi ngồi dậy đối diện với một con gấu bông còn to hơn cả người đang dựa vào tường, gương mặt tỏ rõ thông thấu.

Đờ đẫn đối mặt cùng con gấu mấy giây, anh xuống giường ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Kim Thái Hanh.

Anh cảm thấy thế giới này có hơi huyễn hoặc rồi.

Anh dè dặt hỏi người ta: "Đây là nhà cậu à?"

Kim Thái Hanh: "Đây là kí túc xá của tôi."

Điền Chính Quốc: "...Tại sao tôi lại ở kí túc xá của cậu?"

Kim Thái Hanh: "Anh uống quá chén, gọi tôi đến đón anh, vẫn chưa cho tôi biết nhà anh ở đâu."

Điền Chính Quốc bắt đầu nhớ ra rồi.

Cơ mà không phải anh gọi Trần Cẩm à?

Anh rút điện thoại ra xem, tất cả chân tướng phơi bày.

Avatar WeChat của Kim Thái Hanh và Trần Cẩm hơi giống nhau, anh uống rượu xong hoa mắt nên gọi nhầm người.
Điền Chính Quốc: "Cảm ơn cậu, làm phiền cậu rồi, hôm khác tôi mời cậu ăn cơm."

Kim Thái Hanh: "Ờm, nên thế."

...Cũng do Điền Chính Quốc đã quen với kiểu ăn nói ngứa đòn này của cậu, chứ đổi thành người khác thì cậu bị oánh chết lâu rồi.

...Kim Thái Hanh nói chuyện với người khác cũng chẳng ngứa đòn như thế, chỉ ở trước mặt Điền Chính Quốc mới không kiểm soát được cái miệng độc của mình mà thôi.

Điền Chính Quốc ngó quanh căn chung cư này một vòng: "Đây là kí túc xá công ti các cậu thuê à?"

Kim Thái Hanh: "Phải."

Điền Chính Quốc: "Nếu như tôi cứ nghênh ngang ra khỏi đây, sau đó lượn trên lầu này ba vòng, cậu có tin là từ nay trở đi, cậu sẽ không còn sống sót ở công ti các cậu được nữa, ngày mai phải đến chỗ tôi báo danh hay không?"

Kim Thái Hanh: "Anh đang uy hϊếp tôi đấy à?"
Điền Chính Quốc nhìn cậu một cách bất đắc dĩ: "Làm người phải có khiếu hài hước tí chứ, tôi chỉ đùa thôi mà."

...Tôi get không nổi khiếu hài hước của anh luôn ạ, thành thật xin lỗi anh.

Điền Chính Quốc: "Không phải chúng ta đã giao hẹn rồi à, một tháng. Bây giờ thời hạn vẫn chưa đến, tôi sẽ không coi lời hồi đáp của cậu là câu trả lời cuối cùng đâu."

Kim Thái Hanh nhìn sang, thế này là anh quên sạch cuộc đối thoại của họ tối qua rồi.

Thời hạn một tháng còn một tuần nữa, cậu cũng muốn biết Điền Chính Quốc tính bày mưu gì để lôi kéo mình.

Kim Thái Hanh: "Tuỳ anh."

Điền Chính Quốc đứng dậy, định chào tạm biệt rời đi, vừa đi đến cửa chính thì nghe thấy tiếng mở khoá.

Anh còn chưa kịp phản ứng thì đã chạm mặt với Tề Phi bước vào cửa.

Tề Phi:!!!
Điền Chính Quốc: ...

Kim Thái Hanh: Cục cưng muốn chết.

Tề Phi bình tĩnh, không thẹn với uy danh người quản lí có thâm niên, trong lòng núi lửa tuôn trào, ngoài mặt vẫn điềm nhiên như không: "Hoá ra tình cờ bắt gặp trong lời anh, là tình cờ bắt gặp trong nhà luôn."

Kim Thái Hanh: "Tình cờ bắt gặp gì?"

Điền Chính Quốc: "Hiểu lầm thôi. Tối qua uống ít rượu không lái được xe, may mà gặp được Kim Thái Hanh, cậu ấy tiện tay giúp tôi thôi."

Kim Thái Hanh: "Tình cờ bắt gặp gì??"

Tề Phi: "Giúp kiểu gì mà đưa về tận nhà luôn thế này?"

Kim Thái Hanh: "Tình cờ bắt gặp gì??!"

Điền Chính Quốc: "Uống nhiều đến nỗi say khướt luôn mà."

Quan sát hai người một cách cẩn thận, Tề Phi cảm thấy có vẻ đúng là không xảy ra chuyện gì thật – cơ mà loại chuyện đấy ai mà nhìn ra được chứ! Cô cũng đâu phải là gay!
Đè nén nghi ngờ cuồn cuộn trong lòng, cô lấy một chiếc khẩu trang dùng một lần trong túi xách ra, đưa cho Điền Chính Quốc: "Bên ngoài sương mù dày lắm."

Ý là, anh che mặt đi, đừng để người khác trông thấy.

Vì thế Điền Chính Quốc đeo khẩu trang, như một gã gian phu đi ra ngoài.

Kim Thái Hanh từ đầu đến cuối bị xem như không khí: "..."

Điền Chính Quốc đi rồi, bên đây bắt đầu mở "hội thẩm tam đường"[1], thẩm tra đến độ Kim Thái Hanh suýt nữa phải thề độc cả nhà bị sét đánh chết thì Tề Phi mới miễn cưỡng tin lời giải thích của Điền Chính Quốc. Chỉ là, trong lòng cô Điền Chính Quốc vốn ở mức báo động màu cam đã tăng lên mức báo động màu đỏ rồi.

[1] Hội thẩm tam đường: Chỉ việc ba bộ ngành cùng nhau thẩm tra vụ án thời xưa, thường là những vụ án lớn hoặc vụ án quan trọng, có liên quan đến hoàng thất.
Cuối cùng Tề Phi dặn dò Kim Thái Hanh xong thì cũng đi mất, chỉ còn lại Kim Thái Hanh gào lên tuyệt vọng: "Rốt cuộc là tình cờ bắt gặp cái gì chứ?!"

***

Bên này Điền Chính Quốc lên xe, chịu đựng cơn đau đầu do say rượu, gọi điện lại cho Trần Cẩm.

Giọng Trần Cẩm hơi khàn, còn mang theo âm mũi dị thường: "Mới sáng sớm, tôi còn chưa dậy đâu."

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn mặt trời treo cao trên không.

Điền Chính Quốc: "Sợ anh lo nên báo tin bình an cho anh thôi."

Trần Cẩm: "Hả? Báo bình an gì cơ? À... Anh nói tối qua hả..."

Cuối cùng lại quên sạch anh đi như thế đấy.

Điền Chính Quốc: "...Chả lẽ tối qua anh cũng uống rượu?"

Trần Cẩm còn chưa trả lời thì Điền Chính Quốc đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc khác ở đầu dây bên kia: "Sao vậy cục cưng?"

Điền Chính Quốc: "..."
Chỉ nghe phía bên kia đầu dây tiếng mặc quần áo gấp gáp, Trần Cẩm bảo "Nè nè anh đừng làm phiền" sau đó là tiếng đánh vào mu bàn tay cái bốp, tiếng đi lại trên mặt đất bịch bịch bịch, tiếng mở cửa đóng cửa, cuối cùng Trần Cẩm nói: "Tôi không có uống rượu."

Điền Chính Quốc: "...Vậy tại sao anh lại ngủ cùng Dương Bội Thanh hả!"

Trần Cẩm lại hết sức hùng hồn: "Không phải tất cả là tại anh à!"

Điền Chính Quốc cảm thấy chắc mình bị ung thư tai rồi.

Trần Cẩm: "Hôm qua anh nói sẽ gửi định vị cho tôi, tôi đợi cả nửa ngày cũng không thấy anh gửi; gọi điện thoại anh cũng không bắt máy, làm tôi lo chết đi được! Tôi chỉ có thể hỏi người khác xem anh tan làm đã đi đâu thôi! Mà công ti các anh ngoài anh ra tôi chỉ biết đúng một người! Anh tưởng tôi muốn nói chuyện với anh ta lắm chắc!"
Điền Chính Quốc: "Nói chuyện thì nói chuyện thôi, sao nói tận lên giường thì lại trách tôi hả?"

Trần Cẩm: "Ex gặp nhau phải qua đêm, đó không phải là thông lệ quốc tế rồi à!"

Điền Chính Quốc: "Anh không phải bắt nạt tôi không có ex nhé! Lấy đâu ra cái thông lệ quốc tế nào như thế chứ!"

Trần Cẩm: "Xuỳ xuỳ xuỳ, tôi còn chưa trách anh, anh kích động làm gì."

Điền Chính Quốc: "...Tôi chỉ thấy trên đầu mình có hơi xanh thôi."

Trần Cẩm: "..."

Điền Chính Quốc: "Dương Bội Thanh nghĩ hai chúng ta là một cặp, đúng chứ. Anh ta cho rằng anh là bạn trai của tôi, thế mà anh ta vẫn lên giường với anh, không hề do dự cắm sừng tôi. Tên súc sinh Dương Bội Thanh này, chả có tình đồng nghiệp gì cả."

Trần Cẩm: "Đúng, anh ta đúng là tên súc sinh."

Nghe giọng Trần Cẩm khàn đặc, Điền Chính Quốc cảm thấy định nghĩa "súc sinh" của hai người họ không giống nhau lắm thì phải.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top