Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tàn nhẫn

Kể từ ngày đó đã hơn một tháng, Vũ vẫn phớt lờ thậm chí có phần né tránh Duy. Cậu bắt đầu tập trung vào việc học và thi học kì. Có gì không hiểu sẽ đi tìm Hạnh Anh tuyệt nhiên không tìm đến Duy nữa. Còn Duy vẫn âm thầm dõi theo Vũ, cậu biết Vũ không muốn gặp cậu, càng không muốn nói chuyện với cậu, nên khi Duy muốn biết Vũ ra sao, cậu chỉ có thể đi tìm Hạnh Anh. Hạnh Anh thì đương nhiên vui vẻ. Dạo này Vũ rất hay tìm đến cô, khi thì nhờ giả toán, khi thì mượn đồ, đôi lúc sẽ muốn đi về cùng cô. Hạnh Anh đi xe đạp điện nhưng khi nghe Vũ rủ về cùng lập tức vứt xe ở lại trường để có thể đi bộ cùng Vũ về nhà, dù nhà Vũ ở ngược với nhà cô. Và cô sẽ phải đi bộ thêm 2km. Nhưng cô vẫn rất vui vẻ, ôm cặp sách đi theo bóng lưng của Vũ. Hôm nay cũng vậy. 

-Hạnh Anh, về cùng không? -Vũ hỏi.

-Có,có, cậu đợi tớ tí. -Hạnh Anh nhanh chân lẹ tay xếp sách vở. 

-Này, này sao dạo này đi cùng Vũ nhiều thế?-Trang kéo tay Hạnh Anh lại hỏi. 

-Có gì đâu tiện đường mà. -Hạnh Anh cười trừ.

-Tiện cái con khỉ ý? Khai thật mau. Chúng mày hẹn hò đúng không. -Trang hiếu kì hỏi. 

-Hẹn hò cái gì? Hòi lòi họng ra còn yêu đương cái gì? -Hạnh Anh bĩu môi.-Thôi đi đây. 

-Hừm! Yêu đương thì nói mẹ đi, giấu cái đéo gì- Trang chu mỏ. 

-Nhưng mà đẹp đôi nhỉ? Cứ như ngôn tình ấy- Nhung xuýt xoa. 

-Trời đụ, mày ở đau ra thế. Tưởng 5 tiết? -Trang hú hồn.

-Thì trốn. 

-Đẹp đôi nhỉ, Duy ? -Nhung quay qua, long lanh con mắt hỏi Duy. - Tớ cũng muốn có tình yêu đẹp như ngôn tình như thế. 

-Mơ đi, trong mơ cái gì cũng có. -Trang mỉa mai.-Duy nhỉ. 

-Ừm. -Đôi mắt Duy vẫn chưa từng rời khỏi người con trai đang dạo bước dưới nắng kia. Đôi mắt phủ đầy buồn bã. 

Người thiếu niên, dáng cao cao lại gầy, mái mềm dài phủ lên gáy, bị gió thu thổi cho tán loạn. Bầu trời thu se lạnh ôm lấy gương mặt thanh tú, đôi môi mềm khẽ mấp máy khi nói chuyện, lông mi dài rũ xuống che đi con ngươi xám đậm dị biệt. Đi bên cạnh còn có một thiếu nữ xin đẹp, tóc buộc đuôi gà, mắt kính trang nhã. Như hai đóa hoa tuyệt đẹp và cao quý được đặt canh nhau xứng đôi vừa lứa, phong cảnh hữu tình. Chỉ trái tim kẻ ích kỉ như Duy lại quặn thắt. " Con có thể yêu một người không yêu con sao" Từng câu từng chữ giáng thẳng vào đại não Duy. Đúng vậy, Duy là một tác phẩm và tác phẩm cần được đặt vào tủ kính, kẻ trần tục như cậu chẳng thể chạm vào. Duy cảm thấy bản thân nực cười, từ khi nào cậu có cái tự tin có thể yêu Vũ.

Vũ vừa đi vừa nói chuyện với Hạnh Anh, cậu kể chuyện rất nhạt nhẽo nhưng, Hạnh Anh vẫn luôn cười thật tươi. Nụ cười chân thành của cô làm Vũ quên mất sự gượng gạo ban đầu. 

-Vũ này, chuyện của cậu, có thể chia sẻ cho tớ biết được không, tớ biết tớ không có tư cách hỏi càng không có quyền can thiệp nhưng ít nhất hãy san sẻ nỗi đau ấy, biết đâu cậu sẽ khá hơn. 

Vũ dừng chân lại một chút, cậu quay qua nhìn Hạnh Anh, đôi mắt sâu thẳm như đại dương như xuyên qua trái tim Hạnh Anh, cô bẽn lẽn nắm chặt váy mình. 

-Ít nhất thì tớ... là bạn cậu... -Hạnh Anh lắp bắp. 

Vũ ngày một tiến lại gần cô hơn, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo áp bức mình, cúi mặt thật sâu tránh né ánh mắt của Vũ. 

-Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng không cần, có những chuyện trên đời, biết càng ít càng tốt. - Vũ nhặt cái lá nghịch ngợm rơi trên tóc Hạnh Anh xuống. -Đừng bao giờ nhắc lại chuyện này với tôi nữa nhé. -Vũ nhẹ giọng cười. 

Má Hạnh Anh ửng hồng, gấu váy bị nắm đến nhàu nát. Trái tim rộn ràng đập, tình đầu đẹp đẽ cứ thế chớm nở trong lòng người thiếu nữ. 

Một tiếng hét toáng lên. Lao nhanh tới chỗ hai người bọn họ là một cô gái trẻ ôm theo cặp, cúc áo đã bung toạc ra chạy qua. Theo sau là hai người đàn ông to béo, xay xỉn đang đuổi theo trên miệng con treo thứ ngôn ngữ dâm uế. 

-Á à, có con hàng ngon hơn, tươi hơn kìa, em ơi.-Một gã la lên. 

Đây là hẻm, không có người thường xuyên qua lại, tương đối vắng vẻ. 

Hạnh Anh sợ hãi lùi ra sau vài bước, Vũ che chắn trước Hạnh Anh.

-Xem mấy con lợn đực động dục kìa, cút về nhà xí của chúng mày đi, thối chết tao. -Vũ nói. 

-Á à, thằng oắt này được.- Một gã ngất ngây nói.

-Con lợn nái sau mày nhìn ngon đấy. Gã già hơn  lè nhè nói. 

Nói rồi lão tiến, tới đưa tay ra muốn sờ vào Hạnh Anh, ngay lập tức Vũ giữ lại. 

-Đi ra ngoài gọi người vào đây. - Vũ nói chưa dứt lời- Cái đ...

-Ha ha mềm ghê, con gái à, mày có cu không thằng oắt. Không phải loại..... 

-BỐP!!! 

-AHHHHHHHHHH!! - Lão béo gào toáng lên khi bị Vũ sút một phát thẳng háng. 

-Mày dám!!! Thằng chó đẻ. 

BỐP!!! BỐP!!!! -Vũ thẳng tay đấm vào họng tên còn lại, vứt tên vừa rồi xuống đất lại vớ cái xà beng bên cạnh phang thẳng vào mồm  lão béo đang nằm trên đất ôm hàng. Máu tươi úa ra, từng âm thanh dữ dội vang lên. Khi Hạnh Anh quay lại, Vũ đã biến mất trên đất là hai thằng khốn đang nằm lăn lóc trên đất. Nhìn không rõ còn tưởng thi thể nằm trên vũng máu. Đũng quần một tên đã thấm máu tươi. Xem ra kiếp này coi như bỏ rồi. 

-Là hai tên đó! Hai tên biến thái hay sàm sỡ gái đi qua hẻm này suốt mấy tuần này. -Một chị gái hét lên. Thế là hai tên kia bị bế lên phường. 

Hạnh Anh tìm không thấy Vũ đành lủi thủi đi về. Trời vào đông nhanh tối. Hạnh Anh bước từng bước một mình đi về, cô cảm giác có người đi theo nhưng không cảm thấy nguy hiểm. Đến cùng không chịu nổi nữa.

-Ai đấy? Theo nữa tôi la lên đó. 

-Ừ ! -Vũ vẫn trong bộ đồng phục đội mũ áo hoodie. Trên áo khoác và quần lấm không ít bẩn bụi. 

-Cậu đây rồi, cậu làm tớ lo đấy biết không, tự nhiên biến mất. - Hạnh Anh vội chạy lại.- Có sao không? 

-Không sao ! Tôi không muốn bị lôi lên phường.- Vũ đáp.

-Không sao là tốt, sao cậu còn chưa về? 

-Trời tối rồi để cậu về một mình, tôi không yên tâm. 

Trong lòng Hạnh Anh vui sướng bùng nổ, cô vui vẻ nắm lấy tay Vũ lập tức bị cậu rút ra. Niềm vui thoáng chốc bị tạt một gáo nước lạnh đến buốt. 

-Lần sau cậu đừng về muộn cùng tôi nữa. Không thì đi xe đi.-Vũ lạnh lùng nói.

-Nhưng mà tớ muốn về cùng cậu. -Hạnh Anh bặm môi. 

Vũ nhìn biểu cảm có chút tủi thân của Hạnh Anh cuối cùng mềm lòng. 

-Hôm nào về sớm sẽ về cùng cậu. -Vũ cho tay vào túi áo.-Tay tôi rất lạnh. 

Hạnh Anh chợt hiểu ra, cô vui vẻ mỉm cười, lại tươi tỉnh bắt đầu nói chuyện. 

-Hai kẻ đó là cậu đánh à? Đáng đời, cậu ngầu thật đấy, mà sao lúc đó cậu biến mất vậy....- Âm thanh rả rít suốt một chặng đường...

Ở nơi cách đó không xa, Duy đem bàn tay vừa ôm lấy Vũ áp lên cảm nhận hơi thở vẫn còn vương trên lòng bàn tay. Thành kính hôn xuống. 

Khi người ta hô hán nhau đến, Vũ hoảng loạn tìm cách trốn đi. Ngay lúc đó không biết Duy ở đâu xuất hiện ôm Vũ vào sâu trong hẻm. Ở nơi ánh sáng không cách nào chạm đến. Hơi thở Duy nóng rực phả lên vai Vũ. Duy rũ đầu xuống, bàn tay siết chặt eo Vũ. Tay còn lại giữ lấy vị trí đùi trong vừa bị tên kia đụng chạm, giúp Vũ đứng vững. Vũ dán sát tấm lưng vào ngực Duy. Cậu cảm nhận được nhịp đập hỗn loạn của trái tim Duy.

-Đứng im nhé! - Duy thì thầm.

Cả hai cứ đứng như vậy cho đến khi mọi chuyện êm xuôi. Không ai mở lời. Vũ vùng ra khỏi người Duy. 

-Vũ, Vũ ghét Duy rồi đúng không, cậu cảm thấy tớ rất kinh tởm sao. 

Vũ choáng váng, cậu cũng không biết làm sao để đối mặt với thứ tình cảm này, cậu chưua từng nghĩ tới. Cậu chỉ quay người bỏ đi, mặc cho Duy những vụn vỡ tự mình ghép lại. 

Tàn nhẫn thật, tàn nhẫn với Duy, tàn nhẫn với chính cậu. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top