Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cô Tô Song Bích x Tiết Dương [thượng]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú ý: Lật thuyền chính đạo! Lật thuyền chính đạo! Lật thuyền chính đạo! OOC không hạn cuối! OOC không hạn cuối! OOC không hạn cuối! 3P! 3P! 3P! Tư thiết lập, hoàn toàn tách khỏi nguyên tác. Đặc biệt có lướt nhẹ qua Toàn Chức Cao Thủ của ba Trùng, diễn viên khách mời Lam Vũ chiến đội. 

Lời tác giả: Cái này mới gọi là chân chính tà giáo ಥ_ಥ ಥ_ಥ ಥ_ಥ Nếu thị thì click back ngay, không thì không cách nào quay đầu đâu.
_________________________________
Lam Vong Cơ im lặng đứng bên hồ nước, rũ mắt nhìn nam nhân đang vô lực nằm dưới đất, kiên nhẫn chờ đợi huynh trưởng còn đang bận bịu họp với các trưởng bối, kiên nhẫn đợi y đến để bắt đầu buổi thẩm vấn này.

Mà trong đại sảnh của Vân Thâm Bất Tri Xử, Lam Hi Thần một thân ôn nhuận như ngọc nhàn nhạt mỉm cười, đem công vụ lần lượt xử lí gọn ghẽ, trong đầu lại niệm qua một lần cái tên Tiết Dương này.

Đại ma đầu làm loạn Nghĩa Trảm mấy năm nay, hắn vốn là người của Lam Vũ, dưới sự bao che của Kiếm Cùng Nguyền Rủa càng không xem ai ra gì, liền đem một vùng Nghĩa Trảm giết sạch.

Diệt môn, đồ thành.

Gọn gàng hai chữ, diệt hết một nhà người ta, sau đó đồ sát cả một thành, đem máu tươi nhuộm đỏ Nghĩa Trảm. Việc này hiển nhiên kinh động đến Vân Thâm bọn họ, Lam Khải Nhân sa sầm mặt mày, lệnh cho một đám môn sinh tâm đắc đi thu thập tên đại ma đầu ác rồ phát sát mất hết tính người này.

Nào ngờ, lúc quay trở lại người đâu không thấy, chỉ thấy tổn thất ở môn sinh bọn họ lớn vô cùng, lớn đến mức phải nhờ đến đệ đệ cùng mình ra mặt xuất thân chinh chiến, vậy mà cũng khó khăn chật vật lắm mới bắt người trở về được.

Lý do chật vật cũng không to tát lắm, Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên ở đó trấn giữ, đem người có thể bắt được trở về là tốt rồi 囧rz

Kiếm Thánh đại đại tỏ vẻ... ◡ ヽ('Д')ノ ┻━┻

Lam Hi Thần một bên vừa niệm lại tội ác của Tiết Dương, một bên bước về phía lãnh tuyền - nơi y và Lam Vong Cơ sẽ thẩm vấn Tiết Dương.

Trong lãnh tuyền, hơi nước ẩm ướt lạnh lẽo vờn quanh trong không khí, nam nhân một thân hắc y trân quý xộc xệch nằm dưới đất, mái tóc hơi rối loà xoà che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm thon nhỏ cùng cánh môi dưới ôn nhuận.

Lam Hi Thần tiến tới, dùng Khốn Tiên Tác trói hai tay nam nhân lại, nam nhân dựa vào bờ đá đắp quanh hồ mới có thể miễn cưỡng nhồi vững, mái tóc cũng vì động tác mà trượt xuống, cả khuôn mặt anh tuấn hoàn toàn lộ ra.

Tiết Dương miễn cưỡng mở mắt, rèm mi rũ xuống run run, con ngươi màu hổ phách không chút tiêu cực nhìn bọn họ, cánh môi hồng nhạt hơi hé.

-Nước...

Giọng nói nam nhân trầm khàn quyến rũ, lại ẩn ẩn mang theo âm vực mềm mại từ tính như lông mèo cọ nhẹ ngực người ta, khiến xuân tâm rục rịch động đậy.

Lam Vong Cơ ngồi xổm xuống, đầu ngón tay thon dài mang theo lớp chai mỏng đặt ở khoé môi nam nhân, chà sát. Nam nhân chậm chạp ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt màu phách mờ mịt giăng đầy hơi nước chớp chớp, ngoan ngoãn hé miệng ra ngậm vào.

Ngón tay Lam Vong Cơ thon dài hữu lực, được khoang miệng mềm mại ấm nóng của Tiết Dương ngậm vào, đầu lưỡi ướt át trượt tới trượt lui xung quanh, răng nanh cắn nhẹ dường như là đang làm nũng, hơi thở mềm nhẹ của Tiết Dương phả trong lòng bàn tay, chọc cho cả người hắn ngứa ngáy.

Tiết Dương mờ mịt nhìn người trước mặt một chút, sau đó đôi mắt dần dần lấy lại được tiêu cự, kinh ngạc nhìn ngón tay trong miệng mình, nam nhân hung hăng phun ra, ngoan độc nhìn chằm chằm hai người đối diện.

Thử cử động một chút, Tiết Dương tức giận phát hiện mình bị trói chặt, linh lực cũng không cách nào lưu chuyển trong cơ thể. Chỉ có thể ngoan độc nhìn bọn họ.

Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, phạm nhân cũng tỉnh táo rồi, nên bắt đầu thẩm vấn đi thôi.

Lam Vong Cơ túm áo Tiết Dương quăng người xuống đất, Tiết Dương kinh ngạc xoay đầu lại liền bị Lam Hi Thần túm cằm nắm chặt không cho cử động.

Lam Vong Cơ rút Tị Trần, tiếng keeng sắc bén vang lên khiến đôi mắt Tiết Dương lạnh đi vài phần, nghiến răng thầm nhớ đau đớn để sau này trả lại cho bọn hắn gấp bội. Đến đây, đâm một nhát ta giết nhà ngươi một người!

Nào ngờ đau đớn đâu không thấy, chỉ thấy cơ thể một mảnh lạnh lẽo thô ráp. Cả người Tiết Dương lúc này trần truồng nằm dưới đất, mấy mảnh y phục rách rưới màu đen treo hờ trên cẳng chân, cánh mông cũng chỉ khiến người khác muốn hung hăng thi ngược.

Lam Hi Thần một bên nắm cằm Tiết Dương, một bên rũ mắt đánh giá.

Nam nhân cơ thể cân đối, hai cánh tay thon dài, tấm lưng trắng nõn sạch sẽ, vòng eo thon nhỏ tinh tế, thoạt nhìn còn rất dẻo dai, hai cẳng chân thẳng tắp thon gầy, mắt cá chân xinh xắn khẽ động.

Lam Vong Cơ nhàn nhạt cất kiếm vào, dùng khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi mà đặt tay lên mông Tiết Dương xoa nhẹ.

Ừm... Mềm mại, vừa tay, nắm rất tốt.

Tiết Dương giật mình, trợn tròn mắt kinh hoảng nhìn bọn họ, rồi lại âm u thâm trầm. Con mẹ nó... Lão tử nhất định sẽ diệt sạch cả nhà các ngươi!

Dưới đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí của Tiết Dương, Lam Hi Thần bình thản nở nụ cười, ôn nhuận như ngọc nói.

-Tiết Dương, tự Thành Mỹ, là thủ phạm vụ đồ sát hơn một nghìn người vô tội ở Nghĩa Trảm, nay ta, Lam Hi Thần, và đệ đệ ta, Lam Vong Cơ, sẽ thay trời hành đạo, khiến ngươi phải trả giá.

Vừa dứt lời, y liền bóp chặt cằm Tiết Dương khiến hắn ăn đau mà mở miệng rồi dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà giải khai đai lưng, đem tính khí đã dựng thẳng của mình chen vào miệng hắn.

Hương vị nam tính của Lam Hi Thần tràn khắp khoang miệng khiến Tiết Dương ngây ngẩn, hắn kinh hoàng dãy dụa, đầu lưỡi thon dài chạy loạn trên thân nam căn, cọ qua bao quy đầu to lớn rồi trượt xuống gốc, hô hấp vì tức giận mà trở nên dồn dập, cánh môi hồng nhạt khép chặt chà sát, nuốt vật nam tính càng sâu hơn.

Lam Hi Thần hít một hơi dài, ngón tay dưới cằm Tiết Dương dùng thêm chút lực khiến hắn đau không cắn được, mỉm cười nhàn nhạt.

Tiết Dương ăn đau, mắt đỏ lên ngoan độc nhìn chằm chằm Lam Hi Thần, đầu lưỡi mềm mại không biết sống chết mà cọ đi cọ lại trên vật nam tính, chọc cho nam căn của Lam Hi Thần trướng lớn vài vòng, bên trên bắt đầu chảy vài giọt tinh dịch.

Lam Hi Thần bắt đầu đưa đẩy hông, khoái cảm vụn vặt từ Tiết Dương không đủ để thoả mãn y, vạt áo trắng thanh thuần khẽ đong đưa.

Tiết Dương cố gắng dãy dụa, cánh mông căng vểnh theo động tác của hắn mà nảy lên liên tục, chọc cho người phía sau cứng rắn. Mùi vị nam tính trong khoang miệng ngày càng nồng hơn khiến hắn choáng váng, vị tanh nhạt nơi đầu lưỡi làm đầu óc Tiết Dương mê muội. Cơ thể hắn mơ hồ nóng lên.

Từng tiếng rên rỉ nhỏ vụn bắt đầu tràn ra, cánh môi hồng nhạt của hắn bị làm cho sưng lên, đỏ tươi yêu nghiệt. Đôi mắt vốn ngoan độc thâm trầm lúc này mơ màng đầy hơi nước, rèm mi dài run lên.

-Hmm ha—— ha ân ha——

Âm mũi trầm khàn mang theo nhu mềm vang lên, Tiết Dương bắt đầu phối hợp há to miệng, ngoan ngoãn ngậm vật nam tính của Lam Hi Thần vào sâu bên trong, yết hầu bị chèn ép khiến hắn khó thở, vô thức nức nở, đáng thương lắc lắc đầu.

-Nga không hmm ah ha ha ân... Nga không được ah ha———

Lam Hi Thần híp mắt hưởng thụ, đầu lưỡi mềm mại của Tiết Dương như vật nhỏ đang muốn lấy lòng y mà tận lực chạy qua chạy lại, Tiết Dương cũng rất biết điều mà ngoan ngoãn ăn hết tinh dịch y tiết ra, còn biết dùng răng nanh cọ nhẹ lấy lòng.

-Ngoan.

Y mỉm cười, nghiêng đầu ra hiệu cho Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ lạnh mặt nhìn huynh trưởng của mình đang thi hành hình pháp đối với tội nhân, bắt lấy cánh mông căng tròn kia, đáy mắt nhạt màu xẹt qua tia sáng.



Lời tác giả: thi tốt không anh em ฅ'ω'ฅ đương nhiên là còn nữa, bất quá sẽ post sau. Anh em còn can đảm chờ tui không =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top