Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kim Quang Dao x Tiết Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cp: Kim Quang Dao x Tiết Dương, đoạn cuối có một chút song đạo trưởng x Tiết Dương.
Tag: mindbreak, slave, dirty talk, spank.
Lâu rồi không gặp, mọi người ^^.
Bút lực non kém, mong mọi người không chê.
_______

Y phục của Lan Lăng Kim thị vốn là lấy xa hoa tinh mỹ làm chủ, chỉ vàng thếp ngọc, rồng bay phượng múa, tỉ mỉ thêu lên trước ngực một đoá kim tinh tuyết lãng đang kì bung nở, bề thế lại đẹp đẽ vô cùng, vải vóc là tơ lụa thượng hạng, màu sắc rực rỡ, lại không diêm dúa, toát lên vẻ cao quý giàu sang.
Mà Tiết Dương vốn không thích loại ỷ giàu khoe sang, một màu rực rỡ chói mắt này, cười lạnh một cái liền vứt thẳng bộ y phục vừa được chiếu theo dáng mình may đến. Nha hoàn bên cạnh chỉ biết run bần bật, ai biết nói sai một câu nào, đầu lưỡi có còn trong miệng hay không? Chúng nô tì không biết vì sao phải đón một tên lưu manh đầu đường xó chợ về làm khách khanh, còn được dò phải làm hài lòng hắn. Nhưng sự phân phó của bề trên, bọn họ ắt phải phụng lệnh nghe theo.

Đây là lúc Tiết Dương mới về Lan Lăng làm khách khanh.

Kim Quang Dao nghe xong, cười phân phó.

May một bộ y phục, lấy màu sẫm làm chủ, dùng chỉ bạc chìm thêu kim tinh tuyết lãng ở tay áo, để mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ẩn ẩn hiện hiện uy thế của Kim gia, lại chẳng quá rực rỡ chói mắt chọc tiểu tổ tông nào đó khó chịu.










Kim Quang Dao sủng hắn, thương hắn vốn không phải là chuyện ngày một ngày hai, đám nô tì có dị nghị, cũng không dám nói gì.

Đi ăn một bát chè cũng có thể đem quầy hàng của người ta phá sập, rõ ràng không thiếu tiền nhưng nhất nhất phải ăn quỵt, lúc đi qua quầy hàng nào nhìn thuận mắt liền đưa tay đi lấy. Kim Quang Dao đi phía sau chỉ tủm tỉm mà cười, Tiết Dương phá một quầy hắn lại đền một quầy, Tiết Dương ăn một bát hắn lại trả tiền một bát. Rõ ràng là tớ với chủ, nhưng người ta nhìn vào nhất thời cũng không phân biệt được ai là chủ, ai là tớ.

Thiếu niên mái tóc đen nhánh, cột bằng một sợi dây đỏ tươi nghênh ngang đi đằng trước, khuôn mặt tuấn tiếu, rõ ràng mới mười lăm mười sáu, chưa rút đi nét non nớt lại khinh cuồng ngạo mạn, coi trời bằng vung, răng hổ ló ra dưới bờ môi mềm, một nhát nhai nát viên kẹo đường chua chua.
Rồi lại cười rộ lên, đôi mắt to tròn cong lại thành vầng trăng non.

Chọc người trìu mến.

Thế nhưng mà chỉ cần ngươi nhìn vào đáy mắt kia thôi... Sẽ thấy được một mảnh u ám đen tối, như một vùng đất chết chất vạn vạn xác người, u linh gào thét cuồn cuộn, nuốt chửng mọi tia sáng vô tình rơi vào nó.

Đây là Quỳ Châu Tiết Dương.
Đây là kẻ đã giết cả một nhà họ Thường, đến cả một con chó cũng không tha.
Cắt lưỡi làm trà, giết người luyện hung thi.

Bất quá cũng chưa quá hai mươi.

Liễm Phương Tôn ôn nhu mỉm cười, nâng tay vuốt ve gò má của người đang ngủ say trên giường mình.



Đúng là Kim Quang Dao sủng hắn thương hắn, hắn muốn gì được đó, từ điểm tâm ngọt tới ngoại bào không vừa mắt, từ nơi luyện thi tới phù trợ trả thù. Và đương nhiên, Tiết Dương cũng phải trả một cái giá tương xứng.

Kim Quang Dao cưng chiều Tiết Dương, độc nhất chỉ có cái tự Thành Mỹ này tuyệt không nhượng bộ. Tiết Dương quát có mắng có, thậm chí đã từng chơi xấu đe doạ, hắn chê cái chữ Mỹ quá nhược khí, yếu đuối không hợp hắn. Nhưng Kim Quang Dao cũng chỉ là cười cho qua, lần sau cứ Thành Mỹ lại Thành Mỹ một tiếng mà gọi.





Ngoại bào của Tiết Dương là độc nhất, vì chăm sóc tâm tình của hắn mới đặc biệt may ra.
Nhưng lúc này rồi cũng không còn ai để ý tới này đó mấy chuyện nhỏ nhặt nữa.

Kim Quang Dao vẫn giữ nét cười ôn hoà, hai mắt híp lại, ngập gió xuân, mà ai cũng không đoán được tâm tình của y. Tiết Dương trước mặt dẫu nhỏ tuổi lại cao hơn cả nửa cái đầu, đang cười nhạo.

Chát một tiếng.

Chỉ thấy Tiết Dương mặt đây kinh ngạc ôm một bên má đang dần dần ửng đỏ in hằn dấu tay, người trước mặt vẫn một vẻ xuân phong vô hạn, nếu không phải tay vẫn còn đang đưa ra, sẽ chẳng ai tin y vừa giáng cho tên đại ma đầu này một cái tát.
Không tới hai giây, Hàng Tai giáng thế, mũi kiếm bén nhọn ác tuyệt lao thẳng hướng Liễm Phương Tôn lao đến. Có gan bằng trời mà tát hắn a? Lão tử liền ở đây móc mắt cắt lưỡi ngươi, hợp tác là cái chó gì, Tiết gia gia ta cũng không thiếu ngươi mấy miếng cơm a.

Nhưng mà mũi kiếm chưa chạm được tới Kim Quang Dao, Tiết Dương chỉ thấy cả người choáng váng, lảo đảo đánh rơi kiếm, choang một tiếng chói tai trên sàn. Tiết Dương hai chân mềm nhũn, rầm một tiếng té ngã trên mặt đất, ấy vậy mà vẫn cường ngạnh ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm y, con ngươi màu hổ phách lúc này lạnh lùng, loé ra hung quang. Cái loại ánh nhìn mà chỉ cần ngươi sơ sẩy một chút, là chiếc nanh nhọn kia sẽ sẽ toạc cuống họng ngươi. Ác tuyệt, tàn nhẫn. Tiết Dương gằn giọng.

– Mạnh Dao, ngươi có ý gì?

Kim Quang Dao lúc này mới thôi cười, đáy mắt đen như mực không có một tia độ ấm.

Đêm còn dài...






Tiết Dương hai chân run rẩy quỳ rạp dưới đất, cái đầu lúc nào cũng ngẩng cao kiêu ngạo, coi mạng người như cỏ rác lúc này yếu thế cúi gằm xuống, ngoại bào sang quý treo hờ eo hông, lộ ra da thịt dẻo dai đẹp đẽ, tràn đầy sức sống.
Gò má đỏ ửng, chiếc miệng xinh xắn thường buông ra lời thô tục giờ mím chặt, nuốt ngược tiếng nghẹn ngào vào trong cổ họng, đôi mắt hổ phách, lúc nào cũng linh linh động động tinh nghịch đáng yêu, lúc này phủ một tầng hơi nước, mềm nhũn cụp mi, dịu ngoan đến mức lòng người khoái chí.

Hay cho một tên ác bá giết người không ghê tay, giờ phút này lại chỉ có thể thấp hèn quỳ bò dưới sàn đất, im lặng rơi nước mắt cầu xin được thương xót.

Kim Quang Dao ngồi trên ghế cao, khuôn mặt rõ ràng là mang theo ý cười ôn nhu hoà nhã, tựa như khúc thịt gân dựng thẳng giữa hai chân không hề tồn tại, hắn chỉ đang đơn giản thưởng một cảnh đẹp.

Cảnh đẹp do chính tay hắn vẽ ra.

– Thành Mỹ.

Một tiếng nhẹ tênh vang lên, mang theo nhu tình mật ý khó nói hết thành lời quẩn quanh trong không khí, đánh vào cơ thể Tiết Dương lại là từng trận từng trận run rẩy.
Nước mắt thiếu niên càng lạch cạch lạch cạch dữ dội rơi, từng hạt châu ngọc lóng lánh thấm ướt đôi gò má, càng làm bật lên cái vẻ thơ ngây thường ngày vốn đã bị lệ khí che đi mất của mình. Mấy ngày nay, Liễm Phương Tôn của Lan Lăng Kim thị đóng cửa bế quan trong biệt viện, lại cũng chẳng có ai để ý thiếu mất một vị tiểu khách khanh.

Từng môi hôn, từng ngón tay lướt trên da thịt, từng ánh mắt vốn ban đầu ngoan độc, ương bướng, rồi dần dần tan rã, hoang mang, nghi hoặc, cuối cùng đọng lại chỉ có phục tùng tuyệt đối, sợ hãi lại kiêng dè đối phương.
Bởi, từng lời nhục mạ không mang theo thô tục, từng đòn roi bằng khuôn mặt dịu dàng, từng cú thúc sâu tới tận cùng khoang bụng, khoái cảm điên cuồng và sự xấu hổ đánh tan thần trí của thiếu niên hẵng còn chưa trải sự đời, khiến nhóc ta thuần phục, ngoan ngoãn thu lại răng nanh, nâng cao cái mông, dịu ngoan mời chủ nhân tới hưởng thụ.

Dục vọng thiêu cháy lý trí, chỉ chừa lại chút ít tiếng nỉ non nan vài nhỏ vụn, thiếu niên tuệ cốt căn cơ, thường ngày ngông cuồng kiêu ngạo là thế, giờ phút này chỉ có thể nơm nớp lo sợ, thấp hèn nâng mi đợi chờ mệnh lệnh.

Kim Quang Dao tựa như đang đối với món ngọc bảo mình trân quý lắm mà ngắm nghía kĩ càng, đôi mắt sũng nước, chiếc mũi nhỏ xinh dè dặt khụt khịt, khuôn miệng xinh xắn, mềm mại, hồng nhuận đáng yêu; xuống chút nữa, là cần cổ trắng nõn lại không nhược khí, xương quai xanh hãm sâu, lồng ngực non nớt đương kì phát dục, nở nang, lại vẫn bé nhỏ vừa tay, hai khoả anh đào đỏ tươi, dựng thẳng trong không khí, còn đang ướt bóng nước bọt, giăng đầy dấu răng.
Bên dưới là ổ bụng săn chắc nịch với từng thớ cơ hiện rõ, tỏ bày tên chủ nhân của cơ thể này khoẻ mạnh lắm, lại hay vận động để có thể săn từng bó cơ; nhân ngư tuyến kéo dài, xuống tận đáy chậu thâm sâu.
Đôi chân dài, thon thả mà hữu lực, không kém phần dẻo dai, mềm mại; Kim Quang Dao còn nhỡ rõ cái tư vị tiêu hồn lúc nó quấn quanh eo mình, lắc lư nỉ non cầu hoan dâm loạn.
Cuối cùng là tính khí đứng thẳng, hồng phấn đáng yêu, non nớt lại tràn đầy tinh thần, rỉ ra chất dịch trong suốt, do thời gian lâu không được giao xuất mà đọng thành vũng dưới chân.

Hắn nghiêm mặt.

– Thành Mỹ, ta mời ngươi về tương trợ, chớ nào phải để ngươi như con chó cái lắc mông cầu hoan với bao người?

Tiết Dương bị nói tới ngơ ngẩn.
Từ trước tới giờ nhóc ta lưu manh đầu đường xó chợ, nghe không ít lời thô tục, nhưng bị nhục mạ đến bực này vẫn là lần đầu tiên. Hơn cả là lời này rõ ràng mươi phần là vu khống cho oan, bởi gã trai đó thường ngày ngoan lệ tuyệt sát, y không đặt người ta dưới thân thao làm thì thôi, làm sao có kẻ dám tơ tưởng đến chạm vào, dẫu rằng, khuôn mặt kia gặp một lần liền hoá thành một sợi lông mềm, trêu chọc nhân tâm ngứa ngáy.

Vốn là Tiết Dương sẽ nổi giận, sẽ cười lạnh mà buông lời phản bác, hoặc là ác tuyệt hơn, Hàng Tai giáng thế, chặt đứt lưỡi kẻ ngu đần kia, khoét mắt hắn, lại luyện hắn thành hung thi để sai bảo.

Nhưng mà Tiết Dương cái gì cũng không làm.

Y chỉ mở to mắt, ủy khuất, oan ức, mềm nhũn nhũn đâm chọc vào tâm can Kim Quang Dao, y khom người bò tới chân vị chủ đương kì của Kim Lân đài, tư thái thấp hèn mang theo mười phần lấy lòng mà cúi đầu, trên mũi giày của hắn mà nhỏ vụn hôn liếm, lộ ra tấm lưng trắng trẻo vương đầy dấu roi, mái tóc đen nhu thuận xoã dài hai bên gò má, chọc người thương yêu.

Tiết Dương hôn chân lấy lòng cho đặng, rồi ngẩng đầu, cọ cọ khuôn mặt đẹp đẽ mà vạn người mơ tưởng vào đầu gối vị tiên đốc, cẩn thận từng li từng tí, đã thấp hèn lại sợ người nổi giận; rồi nhịn không được nức nở, mang theo tiếng khóc nhỏ vụn ngọt dính người mà chậm rãi giải bày.

– Ta không có... Ta không có lắc mông cầu hoan người khác...

Ý dâm mười phần.

– Ta... Ngươi là người đầu tiên làm ta a, ô ô ô...

Kim Quang Dao trong lòng khấp khởi mừng thầm, ngoài mặt vẫn là một vẻ trách cứ. Tiết Dương gấp tới độ bò tới hôn lấy gốc rễ căn cốt của hắn, như con chó nhỏ mà liếm láp cẩn thận, dè dặt nhìn lên. Kim Quang Dao hít một ngụm khí lạnh, dưới thân hắn đây, ngay ở dưới thân hắn đây, tên ác bá khốn nạn đang cẩn thận hôn liếm nơi đàn ông của mình, khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ tám phần, hai phần non nớt, ngoan ngoãn lại đê hèn, dục vọng bùng lên từ bụng dưới, kêu gào hắn mau hung hăng đem cái miệng kia thao làm, khiến con điếm nhỏ này chỉ có thể đứt vụn rên rỉ, chẳng thể làm gì ngoài hầu hạ mình lên tiên.

Nhưng mà, trò vui còn dài đâu.

Kim Quang Dao thở dài, tựa như đau lòng Tiết Dương lắm, đưa tay lên xoa nhẹ đầu tóc tán mịn của kẻ dưới thân mình.

– Ta không phải là không muốn tin Thành Mỹ.

– Nhưng Thành Mỹ cực kì dâm đãng nga, ta cũng không có cách nào.

Lời này vừa thốt ra, liền khiến Tiết Dương chấn động đến hai mắt mở to.

– Ta... Ta cực kì dâm đãng?

– Ừm, Thành Mỹ vô cùng dâm đãng a. Còn hơn kĩ nữ thanh lâu nữa đâu.

Tiết Dương nghe tới đây liền không nhịn nổi nữa, liền vỡ oà bật khóc. Bởi bản thân rõ ràng vốn là thiếu niên khinh cuồng, lại bị nói là kẻ dâm loàn thua loài kĩ nữ. Nhưng là y không dám cãi, cũng không dám nói gì người trước mặt, chỉ có thể bật khóc, mềm yếu mà vỡ vụn, chọc người trìu mến sinh đau.

Hoặc là càng làm dậy lên lòng thi bạo, muốn chà đạp, muốn nghiền nát tấm mặt này dưới thân mình.

Kim Quang Dao thuộc người sau.

Hắn trong lòng cười khoái trá, tiểu khách khanh hắn yêu hắn sủng, hắn cưng hắn chiều giờ đây nghe hắn nhục mạ ý dâm, lại chẳng dám làm gì hắn, chỉ có thể vừa oan ức bật khóc vừa ngậm mút phân thân mình hầu hạ, răng nanh cũng chẳng dám nhe ra, thấp hèn lại xinh đẹp, thoả mãn cái tự tôn hắn vô cùng.

Nào, tiếp tục thôi, nghiền nát tiểu khách khanh, khiến chàng ta trầm luân trong bể dục vọng, đê tiện lại lăng loàn, một mình dưới thân Liễm Phương Tôn cầu hoan ái.

A.

Thật thoả lòng ta quá.

Kim Quang Dao gẩy gẩy lọn tóc tán loạn kia, mỉm cười nói.

– Ta không ghét Thành Mỹ, nếu ghét Thành Mỹ, ta nào để Thành Mỹ làm loạn ta đến bực này.

– Ta đã không ghét Thành Mỹ rồi, thì Thành Mỹ cũng nên làm vui lòng ta chứ?

Tiết Dương hai mắt toả sáng lấp lánh, há miệng nuốt đến càng sâu thứ thô to kia vào trong cuống họng. Tiết Dương chẳng thích thứ này tí nào, vừa to vừa thô, lại chẳng ngọt; nhưng có hề chi nếu mà khi hầu hạ nó, có thể làm Liễm Phương Tôn ta đây vui lòng.

Nuốt thật sâu vào cuống họng, mút xoa, liếm láp từng cọng gân đang nhảy lên, cuống họng vì dị vật chèn ép mà co bóp muốn đẩy ra, Tiết Dương lại hung hăng nuốt càng sâu, xoa bóp lấy lòng, từng tiếng nức nở vang lên cũng là ngọt dính dính, khoang miệng ấm áp ướt đẫm nóng bỏng bao bọc lấy khúc thịt gân kia chặt chẽ vô cùng, đầu lưỡi đảo qua mã mắt, nuốt sạch thứ dịch đê hèn.

Thật là một cảnh đẹp đâu.

Kim Quang Dao ngửa mặt lên thở dài, tay lại ấn mạnh xuống, khiến Tiết Dương nuốt càng sâu, cả khuôn mặt xinh xắn kia dụi vùi vào gốc rễ nam tính, đôi mắt trắng dã vì bị đè ép sâu đến tận cùng.

Khoái ý bùng nổ dưới bụng dưới, một cổ đặc dịch nóng như dung nham tưới bỏng cổ họng Tiết Dương, lại nghe tiếng ùng ục ùng ục nuốt, dù mất đi ý thức, lại vẫn vô cùng dịu ngoan mà đi lấy lòng nam nhân.

Phải rồi đó, bởi giờ đây, cả cái cơ thể dẻo dai tràn đầy sức sống này, kể từ giờ phút này, sẽ là thứ công cụ tiết dục, một con chó nhỏ trung thành, một thanh lợi kiếm sắc bén của riêng Liễm Phương Tôn cao quý; Tiết Dương đã hoàn toàn là của Kim Quang Dao.

Tiết Dương run rẩy nhấc miệng ra, lúc rời đi, còn vang lên một tiếng "ba" vang dội; tính khí y lúc này đã sưng đỏ không chịu được, ấy vậy mà vẫn lì lợm không chịu tiết ra, hành hạ thiếu niên đến khổ sở vô cùng, lại chẳng dám đưa tay đi an ủi, tội nghiệp thút thít nước mắt nhìn Liễm Phương Tôn.

Kim Quang Dao nặng nề thở gấp, dục vọng lại một lần nữa lan tràn toàn thân.

Cầu xin ta,
Cầu xin ta đi Thành Mỹ.
Cầu xin ta.

– Ư... Kim Quang Dao... Chơi ta... Cầu xin ngươi, chơi ta a... Ta cầu xin ngươi, chơi ta đến chết a!!

Chịu không nổi giày vò, thiếu niên vẫn là nức nở xoay người lại, quỳ chân hạ eo, vểnh cao cái mông xinh xắn, vòng hai tay xuống tách rộng khe núi, lộ ra cái miệng huyệt đã ướt át chảy ròng ròng dâm thủy, nhớp nháp lại trơn bóng, cái miệng tham lam cứ mấp máy liên tục, như đang cùng cái miệng phía trên kia van vỉ cầu xin hắn chơi chết mình.

Dâm đãng, lăng loàn, hư hỏng lại đê tiện đến cùng cực.
Còn hơn đám kỹ nữ ngoài kia.

Còn nhịn được nữa thì chắc chắn là kẻ điên.
À không, dù cho có là kẻ điên, đứng trước cảnh này cũng sẽ phải cởi quần ra mà hung hăng thao làm con điếm nhỏ này.

Ưỡn hông một cái, toàn bộ khúc thịt thô to gân guốc của Kim Quang Dao đỉnh làm đến tận cùng nơi sâu nhất của Tiết Dương.

Tiết Dương ngẩng cao đầu, hai mắt trợn ngược, sung sướng tới mức đánh tan thần trí, dục vọng được thoả mãn mãnh liệt đến mức quên mất cách rên rỉ, hét to. Nước bọt không khống chế được mà chảy tràn ra khỏi khoé môi, đầu vú dựng thẳng như muốn phun ra sữa, cả người căng cứng, cơ bắp căng chặt, cái miệng nhỏ bên dưới như phát điên mà gặm cắn cái thứ thô to đang nghiền nát từng tấc bên trong mình, siết chặt, vặn xoắn, như thật sự muốn cắn đứt thứ kia của Kim Quang Dao.

3 ngày, tinh dịch của 3 ngày liên tục hành hạ bị Kim Quang Dao không cho bắn, hắn dạy dỗ Tiết Dương nhỡ kĩ rằng chỉ có Kim Quang Dao mới có thể làm bắn, chỉ cần Kim Quang Dao muốn thì Tiết Dương lập tức phải cao trào, lúc ăn, lúc ngủ, hay thậm chí lúc đang đi vệ sinh. Chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ biểu đạt ý ra lệnh muốn y cao trào, Tiết Dương liền không thể tự chủ được mà bắn ra từng cỗ đục dịch dơ bẩn. Mà nếu không có Kim Quang Dao, dù cho Tiết Dương có xoa nắn chính mình như thế nào, chơi cái lỗ dâm đãng của mình ra làm sao, vẫn mãi mãi, mãi mãi không thể đạt được khoái cảm cuối cùng. Chỉ là giày vò càng thêm giày vò, càng khao khát thèm muốn Kim Quang Dao chơi đến chính mình ngất xỉu.

Tiết Dương cao trào, liên tục cao trào, chất đục dịch từng cỗ lại từng cỗ phun ra từ mã mắt, cả người co giật run rẩy, chỉ biết vểnh mông theo bản năng còn thần trí đã sớm tan vỡ, chỉ biết phun ra từng hồi đục dịch.

Kim Quang Dao cắn chặt răng, chẳng quan tâm kẻ dưới thân còn đang phun ra tinh dịch, rút ra đến đỉnh rồ đâm vào đến gốc, vừa đại thao đại hợp khiến dâm dịch văng tung toé khắp nơi, vừa vung tay lên đánh bang bang bang vào cánh mông trắng nõn, mắng nhiếc.

– Kỹ nữ, Thành Mỹ đúng là con điếm dâm đãng nhất, làm sao? Mới chỉ đâm một cái đã bắn đến nước này? Cái miệng dưới thiếu đàn ông đến thế? Ta đã cho Thành Mỹ bắn chưa? Dừng lại a! Ta chưa có cho Thành Mỹ bắn.

Tiết Dương dưới thân Kim Quang Dao bị chơi tới mức hỏng mất, khoái cảm gặm nhấm mọi thứ trong cơ thể y, cái cảm giác tê dại lại sung sướng vạn phần từ nơi giao hợp xông lên đại não khiến y không cách nào ngừng cao trào cho đặng, đau đớn lại khiến Tiết Dương càng luân hãm vào bể dục vọng, y vừa khóc vừa la, vừa van xin Kim Quang Dao tha thứ, từ bỏ, vừa điên cuồng lắc đầu xin lỗi, ta xin lỗi, xin lỗi ngươi a, sướng quá, thoải mái quá a, ta không ngừng bắn được, Kim Quang Dao a ta không ngừng bắn được. Van xin ngươi tha cho ta, dừng lại a, sẽ bị chơi hỏng mất, ta không ngừng bắn được, đừng ghét bỏ ta a, ngươi chơi chết ta cũng được, ta cái gì cũng nghe ngươi a, đừng ghét ta, đừng ghét ta a.

Tiếng van nài thấp hèn, tiếng nước dính nhớp, tiếng rên rỉ nức nở, tiếng từng cái phiến tay giáng lên bờ mông đã sưng đỏ, cái miệng nhỏ ở dưới ngậm nuốt thứ hung khí tàn bạo, cái miệng nhỏ ở trên lại cầu xin kẻ thi ngược đừng ghét bỏ mình, hân hoan nâng mông lên lấy lòng, mỗi lần đâm chọc là một lần cao trào không dứt.

Bắn ra từ tinh dịch tới nước lỏng nhạt màu, thậm chí Tiết Dương còn bị bắn đến mất khống chế tiểu đầy ra đất, chất lỏng ấm nóng lại không có mùi, vì thứ Kim Quang Dao cho y ăn hằng ngày chỉ là tinh dịch của chính mình, làm sao có thể có mùi được.

Tiết Dương từ khóc kêu nức nở, tới kiệt sức nỉ non cầu xin, cuối cùng là tắt giọng, chỉ có thể dùng đôi mắt đã đỏ ửng của mình im lặng nài nỉ xin tha thứ.

Cuối cùng, Kim Quang Dao cũng phóng xuất chính mình vào bên trong tiểu khách khanh, à không, con điếm nhỏ của chính mình.

Tiết Dương cơ hồ muốn ngất đi. Cái miệng dưới vì bị thời gian dài hung hăng sử dụng nên không cách nào khép lại được, khiến tinh dịch trắng đục của Kim Quang Dao chảy tràn ra ngoài hết, hắn không hài lòng, nhíu mày vỗ nhẹ vào mặt Tiết Dương đang ngơ ngẩn nhìn mình.

Bị chơi tới hư.

Tiết Dương vội vàng khép chặt cái miệng dưới của mình lại, nước bọt nhiễu nhão bên khoé miệng, ngây ngốc nhìn Liễm Phương Tôn.

Kim Quang Dao mỉm cười.

Tiết Dương cũng cười theo, dịu ngoan, nhu thuận, mà lộ ra làn răng nang xinh xắn.

– Kể từ bây giờ, Thành Mỹ là của ta rồi nga.











Dưới đêm khuya thanh vắng, thiếu niên lật đổ gian hàng, ngoan độc rút kiếm ra muốn giết hại sạp chủ. Mà Liễm Phương Tôn bên cạnh chỉ là sủng nịnh cười, không hề có ý ngăn cản.

Bỗng một cây phất trần từ đâu bay tới đánh vào tay thiếu niên xước máu.

" ... Tên kia tiểu chủ sạp đã sớm lạc hoang mà chạy, hắc y đạo sĩ hỏi:"Liễm Phương Tôn?"

Kim Quang Dao đáp: "Chính là tại hạ."

Tống Tử Sâm liền nói: "Liễm Phương Tôn vì sao lại bảo hộ cho hạng người cậy mạnh?"

Kim Quang Dao cười khổ, giống như bất đắc dĩ nói: "Tống đạo trưởng, đây là một vị khách của Lan Lăng Kim Thị."

Tống Tử Sâm đáp: "Là khách khanh, vì sao phải gây ra chuyện bực mình này?"

Kim Quang Dao ho khan một tiếng: " Tống đạo trưởng, ngươi có chỗ không biết, hắn tính tình cổ quái, tuổi lại còn nhỏ, ngài đừng cùng hắn so đo."

Lúc này, một giọng ôn hòa truyền tới: "Cũng đích xác là tuổi tương đối nhỏ."

Phảng phất ánh trăng đêm, một tay cầm phất trần, lưng đeo trường kiếm, bạch y đạo trưởng lặng lẽ im lặng xuất hiện.

Người này, tay áo kiếm tuệ phiêu phiêu, chậm rãi đi tới, như đạp mây trôi. Kim Quang Dao cực kì lễ độ: "Hiểu Tinh Trần đạo trưởng."

Hiểu Tinh Trần đáp lễ, mỉm cười: "Mấy tháng trước từ biệt, không ngờ Liễm Phương Tôn còn chưa quên tại hạ."

Kim Quang Dao đáp: "Hiểu Tinh Trần đạo trưởng có Sương Hoa Kiếm kinh động thiên hạ, ta nếu không nhớ, đó mới là kỳ quái đi."

Hiểu Tinh Trần khẽ mỉm cười, làm như rất rõ ràng Kim Quang Dao nói chuyện luôn mang ba phần nịnh nọt cùng tính bướng bỉnh, nói: "Liễm Phương Tôn quá lời." Ngay sau đó, ánh mắt chuyển sang Tiết Dương: "Bất quá, cho dù là tuổi nhỏ, muốn đứng ở hàng khách khanh trong Lan Lăng Kim Thị, còn phải tu dưỡng kỉ luật cho thỏa đáng. Dù sao Lan Lăng Kim Thị chính là danh môn thế gia, khắp mọi mặt đều phải làm gương."

Hắn một đôi tròng mắt đen lấp lánh rực rỡ, sáng ngời, ánh mắt nhu hòa, nhìn về Tiết Dương không mang theo ý khiển trách, vì vậy, tuy là quy khuyên chi ngữ, nhưng cũng không chọc người ghét. Kim Quang Dao lập tức ung dung: "Đó là đương nhiên."

Tiết Dương cười một tiếng. Hiểu Tinh Trần nghe hắn chê cười, cũng không tức giận, quan sát hắn một trận, trầm ngâm nói: "Trở lại, ta xem vị thiếu niên này, giơ tay ra chiêu đang lúc rất là......"

Tống Tử Sâm lạnh lùng nói: "Ác độc."

Nghe vậy, Tiết Dương ha ha cười nói: "Nói ta tuổi nhỏ, ngươi lại so với ta lớn hơn vài tuổi? Nói ta xuất thủ ác độc, là ai dùng phất trần tấn công ta trước? Hai vị dạy dỗ người khác cũng quá tức cười."

Hắn vừa nói vừa giơ lên vết máu trên tay quơ quơ. Rõ ràng là hắn làm ác trước, lúc này lại điên đảo trắng đen, lý trực khí tráng, Kim Quang Dao mặt dở khóc dở cười, đối với hai vị đạo sĩ kia: "Hai vị đạo trưởng, cái này......"

Hiểu Tinh Trần nhẫn tuấn không khỏi, nói: "Thật là......"

Tiết Dương hí mắt: "Thật là cái gì? Ngươi ngược lại nói ra?" (*)

– Thành Mỹ.

Kim Quang Dao vừa kêu một tiếng, thiếu niên liền im bặt, đôi mắt vốn là ác độc ngoan tuyệt, giờ phút này lại nơm nớp lo sợ nhìn hắn. Tống Tử Sâm và Hiểu Tinh Trần nhìn thấy một màn này, liếc nhau một cái.

Chỉ thấy Liễm Phương Tôn cười yếu ớt gật đầu với bọn họ, lại quay sang Tiết Dương nói, mau xin lỗi hai vị đạo trưởng.

Tiết Dương trợn tròn mắt, hai chân run rẩy, nhìn qua khuôn mặt tuấn dật chính khí của Tống Tử Sâm và Hiểu Tinh Trần, lại nhìn qua Kim Quang Dao—— không có đường lui.

Rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của hai vị đạo trưởng.

Tiết Dương chậm rãi khom người quỳ xuống, từng bước bò tới dưới chân hai người, cụp mi nhu thuận, kim tinh tuyết lãng nỡ rộ trên áo dính nhơ bùn đất, khi mà thiếu niên cúi đầu, mềm nhẹ đặt môi hôn lên mũi giày hai vị đạo trưởng.

Thấp kém, đê hè, lại lấy lòng đến cực điểm.
Có thứ âm thanh mềm mại, dịu ngoan vang lên giữa đêm tối.

– Hai vị đạo trưởng, Thành Mỹ biết lỗi rồi.












(*): Trích từ phiên ngoại Ác Hữu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top