Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2: A new mission

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Connor, tôi sẽ không nói lại một lần nữa: chiều nay cậu suýt chết rồi nên còn lâu cậu mới được tiếp tục điều tra."

"Và tôi sẽ nói lại với ông, thưa Trung úy, rằng tôi hoàn toàn không sao. Hơn nữa, tôi không thể 'chết' được: trong trường hợp bọn deviant gây ra thiệt hại vĩnh viễn cho tôi, bộ nhớ của tôi sẽ không gặp vấn đề gì mà được chuyển đến một mẫu RK800 mới."

Connor thấy rằng, như thường lệ, lý luận hoàn hảo của cậu vẫn không chút nào thuyết phục được Hank, nhưng lần này cậu đang nói sự thật. Đúng vậy, con android trong căn bếp đó đã suýt chút gây ra thiệt hại khá nghiêm trọng cho hệ thống của cậu, và nếu nói rằng cậu không chút nào bị ảnh hưởng bởi trải nghiệm bị ngắt kết nối sẽ là một lời nói dối, nhưng tất cả mọi việc đã kết thúc ngay vào lúc đó và việc truyền tải bộ nhớ đến một mẫu android mới là không cần thiết. Tuy nhiên, thật đáng tiết rằng tên deviant đã đó đã vị vô hiệu hóa, khiến cho việc tra ra lời khai để biết được chuyện gì đã thật sự diễn ra trong tòa nhà là điều không thể.

"Well, bất tử hay không, thì cậu cũng đã bị thương nên cậu sẽ không ở lại đây thêm một phút nào nữa," Connor đang muốn cãi lại nhưng Hank đã đặt mạnh tay lên vai cậu mà ngăn cậu lại. "Nên về nhà mà nghỉ đi. Tôi sẽ kiểm tra nóc nhà để phòng hờ chúng ta tìm được manh mối nào nữa nhưng tôi không chắc về việc đó lắm: hành động của bọn android đó rất có tổ chức."

Connor định nài nỉ nhưng nhận ra rằng nếu như cậu làm theo lời của Hank, cậu có thể bắt đầu tìm kiếm thông tin về Markus sớm hơn dự định nên đã chấp nhận lời đề nghị của Hank, khiến cho vị trung úy không khỏi phải ngạc nhiên khi Connor nhanh chóng đồng ý mà không phàn nàn thêm một lời nào nữa.

Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, Connor đã bước qua cửa đồn cảnh sát. Connor đi thẳng đến căn phòng được chỉ định là nơi làm việc cá nhân của anh, mà hiện tại cũng có thể được coi là nhà của anh. Như hầu hết tất cả những android khác, Connor không có nhu cầu 'nghỉ ngơi' như Hank đã đề nghị, vì pin của android được thiết kế để thọ đến 150 năm, có lẽ còn lâu hơn nữa do Connor thuộc dòng mẫu mới nhất. Nhưng đúng là sau khi đã trả qua những tình huống quá căn thẳng, chẳng hạn như tình huống mà Connor vừa mới trải nghiệm với tên deviant đó, thì việc chuyển sang trạng thái không hoạt động trong vài giờ để đảm bảo các chức năng chính của cậu có thể vận hành tối ưu là một điều khuyến khích. Tuy nhiên, Connor chẳng thể bận tâm về việc đó vào lúc này, vì vậy, sau khi đã bước vào phòng và đóng cửa lại, anh ngồi xuống ghế của mình và bật máy tính lên bằng một cái nháy của đèn LED.

Connor quyết định bắt đầu bằng việc tìm kiếm những thông tin tổng quát về dòng mẫu của Markus. Ngạc nhiên thay là không có bất kỳ thông tin nào về hình dáng của dòng mẫu android RK200 do bởi nó là một mẫu thử nghiệm cũ. Tuy nhiên, cậu đã có thể biết được rằng những chức năng chính của mẫu android này là dọn dẹp nhà cửa, trông trẻ và nấu ăn. Trong trường hợp của Markus, chức năng chính của anh cho đến khi trở thành một deviant là chăm sóc cho Carl Manfred, một họa sĩ triệu phú nổi tiếng đã bị tai nạn khiến ông phải ngồi trên xe lăn.

Sau khi đã tìm kiếm kỹ hơn qua những báo cáo mới nhất của cảnh sát về những hành vi không bình thường của android, Connor đã tìm thấy thêm thông tin về Markus. Có vẻ như Markus đã có hành vi bạo lực với con trai của Carl Manfred khi hắn đến thăm cha của mình. Markus đã tấn công hắn, khiến cho nam thanh niên có chấn thương ở đầu và phải nhập viện.

Connor cau mày khi đọc bản báo cáo. Thông tin được viết trong này không thể nào là về một android có thể nói một bài phát biểu đầy nhiệt huyết đến như vậy, và ngay cả nếu có khả năng Markus đã nói dối trong buổi phát sóng để cố lấy sự tin tưởng của con người, Connor không mấy tin tưởng điều này lắm: cậu đã phân tích biểu cảm của Markus trong đoạn video và không thấy bất cứ dấu hiệu nào chỉ ra rằng đó là lời nói dối. Tuy nhiên, vẫn có một khả năng khác: cho đến hiện tại thì trong tất cả những vụ án mà cậu điều tra với Hank, lý do bọn android đã trở thành deviant là do chủ sở hữu họ đã không đối xử tốt với họ, nên có thể là Carl Manfred cũng đã đối xử tệ với Markus, khiến cho anh trở thành một deviant và khởi xướng cuộc cách mạng.

Đèn LED của cậu nhấp nháy một lần nữa và Connor tắt máy tính, biết rằng điều tra qua hệ thống sẽ không mang lại thêm thông tin hữu ích nào nữa, nên điều duy nhất cậu có thể làm để biết thêm thông tin về Markus là đến hỏi trực tiếp Carl Manfred.

Ngay khi Connor quyết định mình sẽ làm vậy vào sáng mai, thì Hank gọi điện cho cậu.

"Này, Connor, cậu còn thức không ?" Connor biết việc nhắc Hank rằng android không cần phải ngủ là vô ích nên cậu chỉ trả lời bằng một từ 'Còn' đơn giản. "Tốt. Như đã lo ngại, bọn tôi đã không tìm thấy được thêm gì nữa hết, nhưng tôi vừa mới nhớ ra một đầu mối có thể trợ giúp trong việc điều tra."

Sau đó, ông nói với Connor về việc mình định đi gặp Elijah Kamski, cựu Giám đốc điều hành của Cyberlife, vào sáng hôm sau để phỏng vấn hắn ta, để xem liệu hắn ta có manh mối nào về lý do tại sao bọn android lại biến thành deviant hay không.

Sau khi đã nhanh chóng phân tích, Connor kết luận rằng có đến 87% Hank sẽ không có mặt tại đồn cảnh sát cho đến 10 giờ sáng mai, có nghĩ là cậu có thể đến gặp Carl Manfred vào lúc sáng sớm và sau đó vẫn kịp đến đồn cảnh sát để họp mặt với Hank

"Được rồi, trung úy. Gặp ông vào ngay mai."

Connor cảm thấy không cần thiết phải cảnh báo với trung úy hoặc Amanda về việc cậu định đến gặp Carl Manfred. Dù sao thì cuộc gặp mặt này không có xung đột với nhiệm vụ đi cùng với Hank để gặp Elijah Kamski.

Sau khi đã quyết định, Connor tự lập trình cho mình chuyển sang chế độ không hoạt động suốt đêm, cậu có linh cảm rằng làm vậy là cần thiết để cho tình trạng của mình có thể hoạt động suôn sẻ cho ngày mai.

.................................................................................

Đúng 9 giờ sáng, Connor đã có mặt trước trang viên của Carl Manfred. Vào đêm hôm qua, trước khi tắt kết nối, cậu đã gửi yêu cầu một cuộc hẹn đến Carl Manfred, nên chắc chắc là vị họa sĩ đang đợi cậu.

Connor tiến đến gõ lên cánh cửa gỗ và ngay lập tức một giọng nữ android vang lên.

"Khách không rõ danh tính. Xin vui lòng cho biết tên và mục địch chuyến thăm."

Connor nhìn thẳng vào chiếc camera được lắp ngay phía trên cánh cửa mà mắt người không thể nhìn thấy được.

"Tên tôi là Connor, dòng mẫu RK800, số sê-ri 313.248.317. Tôi có cuộc hẹn với ông Manfred"

Chỉ hai giây sau, cửa trang viên mở ra, cho thấy rằng Connor đã được phép vào. Connor nhìn lướt qua lối vào. Dù cho không có phân tích thì cậu cũng có thể thấy rằng mình đang ở trong nhà của một nghệ sĩ: những bức tranh và tác phẩm điêu khắc trang trí lối vào khiến người ta có thể dễ đoán rằng chủ nhà có gu thẩm mỹ độc đáo.

Connor chỉ vừa tiến đến cầu thang để chiêm ngưỡng bức tranh được treo gần đó thì cậu nghe thấy tiếng bước chân. Một con android thuộc mẫu MP600 bước xuống lầu và đứng lại ngay trước mặt Connor.

"Chào buổi sáng. Ông Manfred đang đợi cậu ở trên lầu. Tuy nhiên..." Giọng nói đều đều của android bỗng trầm xuống, mang theo sự nhắc nhở. "Tôi phải cho cậu biết trước rằng tình trạng sức khỏe của ông không được tốt lắm, vì vậy xin đừng nhắc tới chuyện gì có thể gây ảnh hưởng đến ông."

"Đã hiểu." Connor nói, rồi theo con android lên lầu một.

Khi lên đến nơi, , Connor chỉ có thể nhìn thoáng qua căn phòng khách tráng lệ trước khi rẽ trái để đến căn phòng ở trong góc.

"Tôi sẽ ở ngoài đây trong trường hợp ông Manfred cần bất cứ điều gì." Con android mở cửa ra hiệu cho Connor bước vào trong.

Khi đã vào trong, Connor nhận thấy rằng mình đang ở trong một phòng ngủ. Cũng giống như lối vào, căn phòng được trang trí đầy những tác phẩm nghệ thuật, nhưng lần này Connor chỉ tập trung vào một ông già đang nằm ở trên giường. Bên cạnh ông là một máy theo dõi nhịp tim, cho thấy rằng, tạm thời, mạch của ông vẫn bình thường, nhưng Connor vẫn quyết định rằng mình nên cẩn thận với những câu hỏi của mình để không khiến cho tình trạng của ông phải trở nặng.

"Cậu là Connor, đúng không ?"

Người được nhắc tên cảm thấy ngạc nhiên bởi giọng nói của Carl Manfred chẳng hề có vẻ yếu ớt một chút nào.

"Vâng, ngài Manfred," Connor nhẹ nhàng nói, tiến gần lại cho đến khi cậu đứng ngay bên cạnh chiếc giường. "Tôi xin lỗi vì đã làm phiền ông. Tôi chắc rằng ông chỉ muốn được nghỉ ngơi..."

"Trước hết, xin vui lòng gọi tôi là Carl". Ông ngắt lời Connor. "Ngài Manfred, làm tôi nhớ đến cha của tôi và tôi không thích như vậy. Thứ hai, tôi đang sắp chán muốn chết đây nên tôi còn hơn cả chào mừng sự có mặt của cậu."

Connor định trấn an ông rằng chưa có ai có thể chết vì buồn chán cả nhưng ngay lúc cậu vừa định nói ra thì sau một giây kiểm tra cơ sở dữ liệu gần như vô tận của mình và nhận ra rằng đó chỉ là một cách diễn đạt mà con người sử dụng. Chắc là qua làm việc với Hank đã giúp cho cậu hiểu rõ hơn về những cách nói biểu cảm phức tạp thông thường của con người.

"Sao tôi lại có được vinh dự nhận được sự thăm hỏi của cậu, Connor ? Tin nhắn của cậu khá mơ hồ nhưng theo tôi biết thì nó có liên quan đến việc điều tra, phải không ?"

Carl cố gắng ngồi dậy trên giường, và khi thấy ông gặp khó khăn Connor tự động giúp ông, khiến ông cho cậu một nụ cười cảm kích. Nếu như người đàn ông này đối xử tệ với Markus, thì chắc chắn là kỹ năng diễn xuất của ông rất xuất sắc do ông trông có vẻ thật sự là một người tốt.

"Tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn để cho ông khỏi phải chịu mệt mỏi không cần thiết..."

"Tôi đã nói rồi, nằm đây cả ngày chán lắm, cậu cần gì thì cứ hỏi."

Sau đó Connor quyết định không nhắc lại bất cứ điều gì liên quan đến tình trạng của Carl nữa, vì điều đó có vẻ làm cho ông khó chịu, do thế cậu không chậm trễ nữa mà hỏi ngay.

"Như tôi có nói sơ qua trong tin nhắn, tôi hiện đang phối hợp điều tra với cảnh sát về bọn deviant. Tôi không biết là ông đã nghe về chuyện này qua kênh thời sự chưa, nhưng ngày hôm qua, một nhóm android đã đột nhập vào tòa nhà Stratford, với mục đích phát ra một thông điệp hướng tới loài người." Vẻ mặt khó hiểu của Carl cho Connor thấy rằng ông không biết gì về chuyện này, nên cậu nói những lời tiếp theo một cách cẩn thật hết mức có thể. "và tôi nghi ngờ rằng thủ lĩnh của nhóm này có thể là Markus, android cũ của ông."

Connor đang lo sợ Carl sẽ bị kích động do nhắc đến con android đã khiến cho con ông phải nhập viện, nhưng ngạc nhiên thay, vẻ mặt của Carl chỉ tỏ ra nhẹ nhõm.

"Vậy là cậu ấy vẫn ổn." Carl thở dài, "Cậu ấy đã trốn thoát và vẫn còn sống."

Connor cau mày, khó hiểu bởi phản ứng của Carl.

"Tôi không hiểu, thưa này Manf....Carl." Cậu nhanh chóng sửa miệng. "Tại sao ông lại cảm thấy nhẹ nhõm? Theo như trong báo cáo, Markus đã tấn công con của ông và - "

"Chỉ là do hiểu lầm mà thôi," Sự khẳng định trong lời nói của Carl không để hở một chỗ trống nào để nghi ngờ, "Markus chỉ là tự vệ khi Leo vô cớ tấn công cậu ấy mà thôi, vì ghen tị. Tất cả đều là do lỗi của con tôi." Carl hối hận ngoảnh mặt đi, "Và cũng là lỗi của tôi vì đã không sớm nhận ra cảm giác thật sự của Leo."

Connor gật đầu. Câu chuyện này phù hợp hơn nhiều với Markus mà cậu đã thấy trong đoạn ghi hình, và cũng có lý khi anh đã biến thành một deviant khi bị vô cớ tấn công bởi con của Carl.

"Và tại sao ông lại không nói cho cảnh sát biết về chuyện này ?"

"Tôi đã cố nói rồi." Carl nói, mang theo vẻ thất vọng. "Nhưng họ chỉ nghĩ là tôi đang nói lảm nhảm mà thôi. "Cậu không biết android mấy cậu may mắn cỡ nào đâu, không cần phải biến thành một lũ hóa thạch như con người. Khi con người mà đã già đi thì mọi người đều không còn tin lời của họ nữa mà nghĩ rằng 'họ không biết mình đang nói gì'."

Connor thoáng nhìn qua màn hình máy đo nhịp tim và thấy rằng Carl đang dần bị kích động nên đã nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Về chuyện của Markus," Connor đã có thể cắt ngang lời phàn nàn của Carl. "Ông có biết tại sao anh ấy lại có những hành động như vậy không ? Ý tôi là..." Connor bắt đầu giải thích rõ hơn khi thấy Carl chưa hiểu câu hỏi của mình, "Cho đến gần đây thì bọn deviant chúng tôi đã tìm thấy chỉ có ý định lẩn trốn hoặc bỏ chạy, chưa có ai có ý định đối đầu với con người cả, vậy nên ông có manh mối nào chỉ ra lý do tại sao Markus lại có những hành động bất thường như vậy không ?"

Câu hỏi của Connor khiến Carl không khỏi phải mỉm cười.

"Markus đã luôn rất đặc biệt. Cậu ấy có một.... sự nhạy cảm khó có thể thấy được không chỉ ở android, mà còn ở con người. Nói thật ra thì, tôi đã nhiều lần nói với cậu ấy rằng cậy ấy có lòng nhân đạo hơn hầu hết những người tôi biết."

Connor cau mày.

"Ông nói 'sự nhạy cảm' là có ý gì ?"

Carl im lặng một lúc trước khi ra hiệu với bàn tay hơi run run về chiếc TV đặt trước giường. Connor hiểu lời thỉnh cầu của Carl và mở TV lên.

"Cậu hãy tìm một đoạn video tên 'Piano' và mở nó lên xem đi."

Connor làm theo. Ngay lập tức, chiếc TV hiện lên hình một thanh niên điển trai với đôi mắt xanh lục đang chơi đàn piano. Connor không thường nghe nhạc. Thật ra thì loại nhạc duy nhất mà Connor nghe là nhóm nhạc yêu thích của Hank vì ông cứ nhất quyết phải mở lớn nhạc mà phát đi phát lại trong xe. Đương nhiên là Connor cũng chưa từng nhìn thấy ai chơi nhạc bao giờ, và giờ khi Connor đã nhìn thấy, cậu không biết mình nên nghĩ gì. Cậu chỉ biết rằng có điều gì đó trong cách chơi của chàng thanh niên này khiến cậu cảm thấy bình tĩnh, thoải mái. Như thấy anh đang chơi đùa với trái tim của cậu.

"Cậu nghĩ sao ?"

Giọng nói của Carl mang theo sự tự hào.

"Rất hay." Connor vô thức nói ra rồi quay mặt sang Carl. "Đó có phải là con trai của ông không ?"

Nụ cười của Carl càng sáng sủa hơn nữa.

"Đúng, nhưng không cùng huyết thống. Đây là Markus."

Connor khó tin, quay phắt lại nhìn màn hình TV nhanh đến nỗi cậu có thể nghe thấy tiếng cơ cổ nhân tạo của mình kêu lên răng rắc. Vì do thiếu thông tin về ngoại hình của mẫu RK200, và vì góc quay của đoạn video không cho thấy thái dương bên phải của Markus nên Connor đã không đoán ra được rằng chàng trai trẻ đang chơi piano thực sự là Markus.

"...anh ấy không nên làm được điều đó." Connor tự nhủ với chính mình trước khi quay sang nhìn Carl đang mỉm cười thích thú bởi sự bối rối của Connor, "Mẫu RK200 được thiết kế để làm việc nhà: chơi đàn piano hay bất cứ loại nhạc cụ nào cũng là những hoạt động không nằm trong lập trình của anh ấy."

"Có thể là không." Carl thừa nhận. "và đối với các hoạt động như chơi cờ, đọc sách, vẽ tranh cũng vậy."

Đèn LED của Connor thoáng nhấp nháy.

"Markus có thể làm được tất cả những việc đó ư ?"

Carl gật đầu và quay mặt về hướng một bức tranh đang treo trên tường, trong đó vẽ bàn tay của một android đang đỡ một sợi dây xích bị đứt.

"Markus đã vẽ bức tranh đó, đúng vào ngày cậu ta đã trở thành một 'deviant' như cậu đã nói." Carl nhìn chiếc TV ngay cả khi video đã ngừng phát, "đây chính là ý của tôi khi tôi nói Markus rất đặc biệt. Còn về phần phản ứng của cậu..." Carl thích thú mỉm cười nhìn Connor. "Tôi đoán là cậu cũng nghĩ vậy về cậu ấy."

Connor có thể nhận thấy được trong lời nói của Carl có ẩn ý, đáng tiếc trình độ hiện tại của cậu không thể biết được ẩn ý đó là gì.

"Well, anh ấy rất có thu hút," Connor tỏ vẻ trả lời cho có lệ, và việc Carl cười khúc khích chỉ khiến Connor càng cảm thấy bối rối hơn.

"Lý do tốt." Connor còn đang định hỏi ý của Carl là gì nhưng ông lại mở miệng nói trước. "giờ thì kế của hoạch của cậu dành cho cậu ấy là gì ? Cậu định bắt cậu ấy à ?"

"Đúng vậy, đó là nhiệm vụ của tôi." Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Carl, Connor nói tiếp. "Tuy nhiên, miễn là anh ấy không làm hại đến con người, thì lệnh của tôi chỉ là tìm ra nơi trốn của anh ấy mà thôi."

Vẻ mặt của Carl vẫn còn chút lo lắng, nhưng trông ông đã phần nào nhẹ nhõm hẳn đi.

Vào lúc đó, cửa phòng mở ra và android MP600 bước vào.

"Ông Manfred, xin lỗi vì đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện, nhưng đã đến giờ uống thuốc của ông rồi."

"Argh, không phải lại nữa chứ." Carl phàn nàn còn MP600 thì vẫn máy móc tiến đến bên ông với một nụ cười lịch sự. "Như tôi đã nói, già cả chẳng vui chút nào."

Connor mỉm cười lịch sự với Carl. Cậu đang định nghĩ ra cách nào tốt để nói với ông rằng trông ông rất khỏe so với độ tuổi của mình khi Hank đột nhiên gọi đến.

"Connor, cậu đang ở cái nơi quái nào vậy ?"

Đèn LED của Connor nhấp nháy khi anh xem giờ. Chỉ mới 9h20, nhưng rõ ràng số liệu thống kê ngày hôm đó đã không thuận theo ý cậu và xác suất 13% ' Hank đến văn phòng trước 10 giờ sáng' mới là chính xác.

"V-Vâng, thưa trung úy, tôi đang trên đường tới."

Connor liều lĩnh cúp máy, nhưng có vẻ sự căng thẳng của cậu đã phần nào hiện lên khuôn mặt vì Carl đang nhìn cậu với vẻ lo lắng.

"Cậu có sao không, Connor ?"

Connor gật đầu.

"Không sao. Chỉ là cộng sự của tôi thôi, nên đã đến lúc tôi phải đi rồi." Connor cúi đầu chào tạm biệt. "Cảm ơn vì đã dành thời gian cho tôi Carl. Cuộc trò chuyện với ông đã rất hữu ích."

Carl mỉm cười, đưa tay cho Connor và cậu do dự nắm lấy do đây là lần đầu tiên có người chào hỏi cậu như thế này.

"Chúc may mắn, Connor. Mong cậu có thể tìm được những gì mình đang tìm."

Connor đang định nói, rằng theo như cậu được biết, cậu không có gì để tìm kiếm cả, nhưng ngay lúc đó thì Hank lại gọi cậu một lần nữa nên cậu đã nhanh chóng rời đi trang viên, cố gắng nghĩ ra một cái cớ hay để giải thích với Hank tại sao cậu đến muộn.

.................................................................................

Cuối cùng, cậu quyết định nói với ông rằng cậu đi khám kiểm tra ở Cyberlife do vết thương của ngày hôm trước. Nói vậy chỉ khiến cho Hank cười cậu và nói rằng ông bảo cậu về nghỉ ngơi là đúng, và may thay khiến ông phải phân tâm và không hỏi thêm điều gì nữa.

Chuyến thăm đến Elijah Kamski không được tốt như dự định, vì do hắn đã yêu cầu Connor bắn android của hắn mới chịu cho thông tin về nơi lẩn trốn của bọn deviant, và Connor đã không thể xuống tay được.

Chúng tôi yêu cầu mọi người công nhận phẩm giá, hy vọng, và quyền lợi của chúng tôi.

Lời nói của Markus vang vọng trong đầu Connor khi nhìn thấy cách nữ android quỳ trước mặt cậu, kiên nhẫn chờ đợi bị hành quyết, và một lần nữa Connor lại thấy mình không thể bóp cò.

Khi họ đã rời khỏi nhà của Elijah Kamski, Hank nói rằng cậu đã làm đúng, nhưng Connor chỉ cảm thấy bối rối. Bối rối bởi vì, một lần nữa, cậu đã không ưu tiên nhiệm vụ của mình hơn tất cả những việc còn lại, và chắc chắn là lần này Amanda sẽ không dễ bỏ qua chuyện này.

Trên đường lái xe về, Connor còn ít nói hơn bình thường. Cậu chỉ im lặng lắng nghe âm nhạc mà Hank vẫn luôn mở cho đến khi họ đã về đến đồn cảnh sát. Connor ngồi vào bàn của mình và cố gắng tập trung làm việc, nhưng tâm trí của cậu vẫn luôn nghĩ về những gì xảy ra với Elijah Kamski, và về thông tin mà Carl đã cho cậu biết về Markus.

Sau gần một giờ suy nghĩ mà không dẫn tới kết luận nào cả, Connor đang định kể cho Hank nghe về những manh mối mà cậu tìm được để cho vị thanh tra có thể cho cậu một vài gợi ý, nhưng ngay khi cậu định gọi ông thì trên màn hình của một những chiếc TV được lắp trong đồn cảnh sát được bật lên, chiếu cảnh một cuộc biểu tình.

"Cuối cùng cũng có chuyện rồi." Connor nghe một viên cảnh sát có giọng mang theo sự ghê tởm mà nói. "Những cái thứ đó đã quyết định phản lại chúng ta."

Khi nghe những lời nói đó, Connor mới nhận ra rằng hàng trăm người trong cuộc biểu tình đều là android, và android dẫn đầu nhóm không ai khác chính là Markus.

Đôi mắt của Connor dán chặt vào thủ lĩnh của bọn android, cảm nhận được đèn LED của mình lại nhấp nháy. Android chơi đàn một cách tài tình và tinh tế mà anh từng nhìn thấy giờ đang đứng đó, kiêu hãnh và dũng cảm trước những người có trang bị vũ trang, bảo vệ cho những lý tưởng công lý của mình. Connor không thể phủ nhận là khung cảnh đó rất truyền cảm, và lòng dũng cảm của Markus rất đáng để ngưỡng mộ...

"Sử dụng mấy cái thứ này đúng là sai lầm mà," Đột nhiên, Connor nhận thấy mình đang bị một viên cảnh sát mà mình chưa từng nhìn thấy bao giờ túm lấy áo khoác với vẻ mặt đe dọa. "Tôi đoán là cái miếng nhựa này đang nghĩ đến việc tham gia cùng với cái lũ trên phố kia, có đúng không ?"

Connor thậm chí còn chưa kịp nghĩ ra mình nên nói gì, bởi trong tích tắc Hank đã đến đẩy lùi viên cảnh sát đó ra sau mạnh đến nỗi khiến hắn ta phải đáng xấu hổ mà bật thét ngã ngữa ra phía sau.

"Up, xin lỗi, không có thấy cậu."

Lời nói hờ hững của Hank trái ngược với vẻ mặt giật dữ của ông, khiến cho viên cảnh sát kia nuốt khan một cái, thiếu chút là vừa chạy vừa bò trên sàn mà nhanh chóng biến mất. Connor nhìn Hank, định mở miệng nói tiếng cảm ơn những ông chỉ nháy mắt với cậu rồi quay trở lại bàn làm việc của mình.

Tuy nhiên, Connor vẫn tiếp tục theo dõi cuộc biểu tình, và khi những android đó tuân theo mệnh lệnh của cảnh sát nhưng vẫn bị xả súng sát hại, đèn LED của Connor tức khắc chuyển đỏ. Vì kể từ sáng đến giờ cậu đã phải bận bịu gặp mặt với Carl và Elijah Kamski, nên đã không có thời gian kiểm tra tin tức tối qua rằng các bọn deviant đã giải phóng cho các android khác, rằng những tin nhắn mà họ để lại cho thấy họ tuân theo chủ nghĩa hòa bình, và rằng họ chưa ra tay giết một con người nào cả, thế tại sao mọi người vẫn muốn tàn sát họ ? Đúng thật là các deviant đều là những android không tuân theo lập trình ban đầu của họ, nhưng nếu họ chưa từng làm hại ai...thì chẳng phải tiêu diệt họ là một việc không cần thiết hay sao ?

Connor đã tập trung quá mức vào màn hình đang hiển thị những cơ thể bất động của một số android đến nỗi cậu gần như bỏ lỡ việc Amanda đang gọi mình vào đúng thời điểm đó.

Connor cố gắng ổn định mạch điện trong lúc đi về phía phòng riêng của mình. Khi đã vào phòng thì cậu mới chấp nhận cuộc gọi.

Ngay lập tức, cậu nhận thấy mình đang đứng trong Khu Vườn, và Anamda đang đứng đợi cậu ở giữa cầu.

Connor tiến về phía bà, xem xét lại mình nên nói những gì cho đến khi cậu đứng ngay trước mặt bà. Bà mở miệng nói trước.

"Sau những gì xảy ra hôm nay, cả nước đang đứng trên bờ vực nội chiến. Máy móc đang chống lại chủ nhân của chúng. Với tốc độ này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài tiêu diệt bọn chúng. Và cũng vì lý do đó, Connor, nhiệm vụ của cậu đã thay đổi."

Connor chuẩn bị sẵn sàng nghe lệnh.

Amanda chắc chắn sẽ nhắc đến lần thất bại thứ hai của cậu. Bà sẽ nói rằng cậu đang cố ý kháng lệnh ngay cả khi cậu thật sự chưa từng có ý định đó, và vì lý do đó cậu sẽ bị thay thế và-

"Và nhiệm vụ mới của cậu sẽ là giả làm một deviant để thâm nhập vào quân nổi loạn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top