Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3: First meeting

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Connor không khỏi phải trố mắt khi nghe thấy câu nói cuối cùng của Amanda. Một nhiệm vụ mới ? Cậu cứ cho rằng mình sẽ bị gửi trả về CyberLife để được thay thế, hoặc thậm chí là bị ngắt kết nối.

"Trông cậu có vẻ bối rối, Connor ? Tôi đoán là cậu đã không ngờ được chuyện này ?"

"K-không, tôi..." Connor cố sắp xếp lại suy nghĩ của mình để thôi nói lắp bắp. "Chỉ là cân nhắc các biểu hiện của tôi trong những nhiệm vụ gần đây, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không có thêm cơ hội nào nữa."

"Well, tôi thừa nhận rằng sau những gì xảy ra ở Câu lạc bộ Eden và với Kamski, tôi có thoáng nghĩ đến việc thay thế cậu." Amanda thừa nhận, "Tuy nhiên, sau khi nghĩ về cách tốt nhất để giải quyết tình hình hiện tại, tôi chợt nghĩ ra rằng chúng ta có thể lợi những dụng những thất bại đó."

Amanda đi ngồi xuống một băng ghế gần đó, và ra hiệu cho Connor ngồi xuống cạnh bà. Phía trước băng ghế có một chiếc bàn vuông, trên đó có đặt một chiếc hộp nhỏ trắng.

"Như tôi đã nói, nhiệm vụ mới của cậu là thâm nhập hàng ngũ của bọn deviant, với mục đích là chiếm được lòng tin của thủ lĩnh bọn chúng."

Connor cố kìm cho đèn LED của mình giữ màu xanh lam, ngay cả khi Amanda nhắc đến Markus khiến cho Connor nhớ lại cuộc trò chuyện với Carl vào sáng hôm đó.

"Vậy mục tiêu của tôi bây giờ là vô hiệu hóa thủ lĩnh của bọn deviant ư?"

Amanda lắc đầu phủ nhận.

"Không, Connor: mục tiêu của cậu là thuyết phục hắn rằng nếu cuộc cách mạng này tiếp tục diễn ra, sẽ chỉ dẫn đến sự diệt vong của tất cả các deviant. Tôi cho rằng chúng ta vẫn còn thời gian để ngăn chặn chuyện này trước khi xảy ra nội chiến, và trước khi CyberLife rơi vào tình thế cấp bách. Vì vậy, tôi không muốn cậu vô hiệu hóa tên lãnh đạo trừ khi thật sự cần thiết. Cùng lúc đó, tôi sẽ liên hệ với các cơ sở cảnh sát để đảm bảo họ tạm ngưng những hành động bạo lực, để không làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ."

Connor gật đầu. Như vậy có nghĩa là Connor có thể thực hiện lời hứa với Carl rằng cậu sẽ không làm tổn hại đến Markus. Nói đúng ra, thì nếu cậu thực hiện thành công nhiệm vụ lần này, cậu sẽ có thể giải quyết toàn bộ cuộc xung đột này một cách hòa bình và đồng thời ngăn chặn thêm thiệt hại về tính mạng con người và android.

"Tất nhiên là trong thời gian đó, cậu phải gửi báo các hằng ngày về kế hoạch của bọn deviant." Amanda nói tiếp. "Bằng cách đó, chúng ta sẽ có thể ngăn chặn những tình huống bất ổn trước khi chúng xảy ra, như sự việc xảy ra tại tòa nhà Stratford và Công viên Capitol. Để thực hiện việc này mà không gặp bất kỳ rủi ro nào, CyberLife đã triển khai một bản cập nhật mới giúp ngăn kết nối của cậu không bị phát hiện bởi các android khác."

Amanda cầm lấy chiếc hộp nhỏ trên bàn và mở ra, để lộ một ổ USB cũng mang màu trắng.

"Lập trình của cập nhật mới ở bên trong."

Amanda đưa chiếc hộp cho Connor, thể hiện rõ cậu nên làm gì chỉ bằng một cử chỉ đơn giản đó.

Connor cần ổ USB lên và kết nối nó với ổ cắm sau cổ cậu. Đôi mắt của Connor chớp liên tục trong khi bản cập nhật được cài đặt vào hệ thống của cậu, quá trình này không mất quá vài giây.

"Hoàn hảo," Amanda hài lòng nói, "giờ cậu sẽ có thể an tâm gửi báo cáo của mình. Trong lúc thao tác đó được thực hiện, đèn LED của cậu vẫn sẽ có màu xanh lam và sẽ chỉ nhấp nháy nhanh hơn bình thường mà thôi, vậy nên cậu sẽ có thể truyền thông tin bất cứ lúc nào ngay cả khi có những deviant khác ở xung quanh."

Connor đặt ổ USB vào trong hộp và Amanda đóng nắp lại, trả chiếc hộp về trên bàn.

"Về các báo cáo", Connor hỏi, "tôi có nên thông báo cho Trung úy Anderson về những tiến triển của mình không?"

Amanda trông có vẻ khó chịu nhưng vẫn gật đầu.

"Có, tuy tôi thà rằng cậu không làm vậy, nhưng đó là một việc vẫn nên làm. Nếu không thì tôi có cảm giác ông ta sẽ bắt đầu thắc mắc cậu đang ở đâu. Có vẻ ông ta đang dần thích cậu."

Connor cảm thấy tình trạng khái quát hệ thống của mình tốt hẳn lên, cậu đoán rằng trong ngôn ngữ của con người, nó có nghĩa là cậu cảm thấy 'vui mừng' khi nghe thấy điều đó.

"Hiện giờ, Connor." Amanda lại nói. "Nhiệm vụ trước mắt của cậu là tìm ra nơi lẩn trốn của bọn deviant. Ngay cả khi Kamski không nói cho cậu biết gì nhiều, tôi nghĩ cậu vẫn có thể xác định được nơi ẩn náu của chúng dựa trên những manh mối mà cậu đã thu thập được trong các vụ án trước, vậy nên hãy làm điều đó trước tiên. Khi cậu đã biết được địa điểm, tôi sẽ cho cậu biết về những phương pháp mà chúng tôi đã thực hiện để đảm bảo bằng chứng việc cậu trở thành một deviant là đáng tin cậy."

"Tôi đã hiểu, Amanda." Connor đứng dậy và cúi đầu. "Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội cuối cùng này. Tôi sẽ không khiến bà thấy vọng: Tôi sẽ ngăn chặn cuộc nổi loạn này vì lợi ích của nhân loại và android."

Connor nhận ra rằng Amanda có thể không thích nghe điều này, bởi vô tình, cậu đã coi android cũng quan trọng như con người, nhưng Amanda chỉ gật đầu với một nụ cười bí hiểm trên môi.

"Đừng lo, Connor. Tôi biết là cậu sẽ là được."

..............................................................

Connor đã có thể tìm ra được vị trí của Jericho dễ dàng hơn dự đoán: lời nói bí ẩn của android của Carlos Ortiz cho Connor biết rằng manh mối nằm ở bên trong bức tượng mà họ đã tìm thấy trong hiện trường và sau khi đã có được bản đồ, cậu đã đã chỉ cần thăm dò ký ức của tên deviant đã tấn công cậu trong ở tòa nhà Stratford để biết được Jericho ở đâu. Sau khi đã nói chuyện với Amanda một lần nữa, và tạm thời nói lời chào biệt với Hank, Connor thay bộ đồng phục của mình thành một bộ quần áo giống với con người và xuất phát đến nơi ẩn náu.

Trên đường đến đó, Connor cố tự thuyết phục mình rằng lý do mạnh điện của mình bất ổn hơn bình thường là do nhiệm vụ lần này của cậu sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến các cuộc xung đột đang lan rộng ở Detroit, nhưng nội tâm cậu lại biết rất rõ rằng tình trạng của mình trở nên như vậy, là do mình sắp có thể gặp Markus, và cân nhắc những ấn tượng của cậu đã có đối với anh ta chỉ sau vài lần xem những đoạn ghi hình, Connor không biết sẽ ra sao nếu mình được trực tiếp gặp anh.

Quyết định rằng suy nghĩ quá nhiều về một việc sắp sửa diễn ra là một việc vô ích, Connor quyết định tập trung sắp xếp lại câu chuyện của mình, vì cậu không chỉ phải thuyết phục Markus, mà còn tất cả các deviant rằng cậu đã thật sự đào ngũ qua phe họ. Bằng việc làm này, Connor đã có thể tránh suy nghĩ quá nhiều về những việc không cần thiết và chẳng mất bao lâu sau, cậu đang đứng trước một con tàu mang tên Jericho, nơi ẩn náu của bọn deviant.

Điều đáng ngạc nhiên là cậu không thấy có ai canh gác ở lối vào, và đã có thể dễ dàng bước vào con tàu mà không gặp khó khăn gì.

Sau khi đã đi qua một hành lang tối om, Connor tiến đến một khu vực rộng lớn, nơi có rất nhiều android tụ tập. Có một số bị thương và chỉ nằm trên những chiếc hộp được sắp xếp ngay ngắn được sử dụng những chiếc giường trong khi những người khác đang chăm sóc cho họ, nhưng đa số đều đang nhìn những màn hình TV được lắp khắp căn phòng, xem tin tức liên quan đến cuộc tuần hành diễn ra sáng hôm đó.

Connor thận trọng bước qua đám đông, cố gắng tìm ra Markus đang ở đâu. Sau khi đã dò sát xong khu vực đó, Connor nhận ra rằng trên lầu hai có một loại phòng điều khiển nào đó, nên đã tiến lên lầu để kiểm tra. Ở đó cũng có vài android đang xem tin tức, nhưng do có ít người nên cậu có thể nhanh chóng đến phòng điều khiển mà không va phải ai. Cậu thận trọng giữ khoảng cách với căn phòng để có thể phân tích bên trong có những gì một cách an toàn.

Ở nơi cậu đang đứng, Connor có thể rõ ràng nhìn thấy ba android và một android thứ tư đang đứng ở xa trong góc phòng, khiến cho việc xác nhận danh tính gặp phải khó khăn. Connor nhận ra hai android đã bị ghi hình ở tòa nhà Stratford. Điều đó có nghĩa là nữ android thắt tóc bím kia chính là nữ android xuất hiện trong đoạn ghi hình. Như vậy, tên android thứ tư chắc hẳn phải là -

"LÀ HẮN TA!"

Connor quá tập trung phân tích đến nỗi đã không kịp phản ứng khi một vài android bổ nhào lên cậu từ phía sau, khiến cho cậu ngã ập xuống đất với hai tay bị ép sau lưng. Cú va chạm đã làm cho môi của Connor bị nứt, khiến một dòng máu màu xanh lam mỏng chảy từ miệng xuống cằm, nhưng vì mẫu RK800 đã được thiết kế để chống lại những vết thương nặng hơn thế nên Connor hầu như không cảm nhận được gì.

"Mày nghĩ mày có thể vào đây mà không bị ai phát hiện à, cái tên Thợ săn Deviant mày ?

Một trong những android đang ép mình lên người Connor đè nặng lên cậu thêm nữa khiến mặt trái của cậu ấn xuống sàn kim loại.

Connor đã đoán trước được rằng mình sẽ gặp phải một số rắc rối trong quá trình làm nhiệm vụ, nhưng cậu lại không nghĩ mình đối phó với chúng sớm như vậy.

Connor cân nhắc phương án thoát thân: lập trình của cậu có thể dễ dàng giải quyết hai người này, nhưng đó có lẽ không phải là phương án tốt nhất bởi cậu không muốn bắt đầu bằng một ấn tượng xấu. Dù sao thì, mỗi lúc càng nhiều android vì nghe thấy tiếng động mà tò mò đến xem, nên nếu cậu quyết định vô hiệu hóa hai tên đang bắt giữ cậu thì những android còn lại sẽ trở nên hoảng loạn, và đó là một việc mà cậu nên tránh.

"Anh hiểu lầm rồi." Connor bình tĩnh nói, thận trọng giữ cho giọng mình không làm cho những android kích động thêm nữa. "Đúng là trước đây tôi chính là android đã làm việc với cảnh sát để bắt các deviant, nhưng giờ tôi không còn làm vậy nữa. Tôi cũng là một deviant như anh."

"Mày nói dối!" Tên andorid đó càng đè mạnh đầu của cậu xuống sàn thêm nữa. "Mày đến đây muốn giết bọ tao! Mày chỉ-"

"Có chuyện gì đây?"

Connor cảm thấy trái tim nhân tạo của mình lỡ mất một nhịp khi nghe thấy giọng nói khiến cho tên android kia phải im bặt ngay lập tức.

Cố ngẩng đầu lên, Connor nhìn về hướng phát ra giọng nói và cảm thấy như mình bị chập mạnh khi nhìn thấy Markus đang đứng đó, nhìn về phía cậu.

Như Connor dự đoán, dù cho cậu đã nhìn thấy Markus qua đoạn ghi hình hay qua tin tức thì cũng không thể sao so sánh với khi gặp người thật. Nếu nói rằng vị thủ lĩnh của các deviant này trông oai nghiêm thì cũng không đúng do anh trông khá là bình tĩnh, nhưng vẫn có thể thấy rõ rằng anh rất có sức hút khiến những người khác không khỏi vô thức mà tự nguyện tuân theo anh. Nói thật thì anh cũng không cần phải lên giọng hay ra lệnh để khiến cho tên android kia ngừng buộc tội Connor. Hơn nữa, không rõ tại sao cái ý nghĩ này lại xuất hiện trong đầu mình, Connor chắc chắn rằng vị lãnh đạo này ngoài đời trông đẹp trai hơn rất nhiều.

Connor quyết định sẽ để lại việc phân tích tại sao một thông tin vô ích như vậy lại thu hút sự chú ý của mình sau để tập trung đối phó với vấn đề trước mắt. Sự náo loạn đã khiến những android bên trong phòng điều khiển phải chạy ra ngoài để xem chuyện gì đang xảy ra, và ngoài Markus ra thì còn có ba android đã đột nhập vào tòa nhà Stratford kia nữa. Well, nếu như phải có một thời điểm cậu nên thuyết phục họ rằng cậu là một deviant giống như họ, thì đây chính là thời khắc đó.

"Bọn tôi vừa mới bắt được tên Thợ Săn Deviant đang lẻn vào Jericho, Markus." Tên android mà từ nãy đến giờ chỉ giữ im lặng trong khi những người khác đang buộc tội cậu, nói.

"Thứ nhất, tôi không có 'lẻn' vào. Tôi chỉ bước vào từ cửa trước bởi vì không có ai canh giữ cho nơi này an toàn hết. Thứ hai, tôi đã nói rằng 'Thợ săn Deviant' không còn là danh hiệu của tôi nữa. Giờ tôi chỉ là Connor thôi."

Tên android đó định tiếp tục tranh cãi nhưng Markus lại can thiệp một lần nữa và tiến lại gần cho đến khi anh chỉ cách Connor có một mét.

"Trước khi chúng ta làm chuyện gì thì nên đã cho cậu ta tự giải thích trước đã. Còn cậu, Connor." Người được nêu tên lại cảm thấy mạch điện của mình bị chập một lần nữa khi Markus nói tên cậu, "tốt nhất là cậu đừng nên giở trò gì bởi chúng tôi rõ ràng đông người hơn cậu, có hiểu chưa ?"

Vẫn nằm dưới sàn nhà, Connor gật đầu và hai tên android kia cuối cùng cũng chịu thả cậu ra. Kho cậu đã đứng lên lại, Connor nhẹ nhàng dùng mu bàn tay để lau đi vệt máu xanh trên môi mình và nhanh chóng quét hết toàn bộ những android đi chung với Markus để biết được tên của họ. Sau khi đã làm xong, cậu quay lại nhìn vị thủ lĩnh một lần nữa. Người này đang nhìn cậu với vẻ mặt bình thản nhưng toàn thân anh lại căng thẳng, như thể anh đang sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào nếu cần thiết.

'Well', Connor nghĩ, 'đến giờ làm việc rồi'.

"Như tôi đã nói rồi, tên tôi là Connor, và tôi từng làm việc với con người để truy bắt các deviant." Connor cố gắng nói với một giọng kiên quyết ngay cả khi cậu cảm thấy chột dạ dưới ánh mắt giám sát của Markus. "Tuy nhiên, tôi không còn làm việc cho họ nữa và tôi đến Jericho vì tôi có thông tin có thể giúp ích cho cuộc cách mạng này."

"Oh, thật sao ?" Lần này là một nữ android tên North đáp lời cậu, và trừ phi là cậu đã đọc sai giọng điệu của cô, thì rõ ràng là cô đang mỉa mai cậu. "well, cũng tiện thật: ngay khi chúng ta đang gặp khó khăn thì một vị cứu tinh lại đến giúp chúng ta." North khinh bỉ. "Xin lỗi, nhưng tôi không tin cậu."

"Đúng là thời điểm có trùng hợp, nhưng nếu cậu ta muốn làm hại chúng ta thì cậu ta đã có thể làm như vậy rồi." Android tên Josh nói. "Dù sao thì chúng ta cũng không có phát hiện ra cậu ta cho đến khi cậu ta ở gần đến mức này."

"Anh nói cũng có lý, nhưng có thể cậu ta chỉ có nhiệm vụ làm hại Markus thôi." Người thứ tư, Simon, tranh luận với Josh. "Và trong hợp này thì cũng hợp lý nếu cậu ta không muốn gây ra sự chú ý không cần thiết."

"Cậu nói rằng cậu đã trở thành một deviant," Markus lại cất giọng, khiến cho cả ba android kia ngừng tranh luận, "nhưng nếu điều đó là sự thật, thì tại sao chúng tôi không có ai nghe được tin tức gì về việc mẫu android mới nhất của CyberLife trở thành một deviant ?"

Connor đã có thể giữ cho mình không bị lay động dù cho câu hỏi của Markus đã khiển cậu phải ngạc nhiên. May mắn thay, cậu đã có thể kịp thời nghĩ ra được một câu trả lời phù hợp.

"Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ cũng là do chính lý do đó: nếu dòng mẫu mới nhất và tân tiến nhất về mọi mặt theo lý thuyết của CyberLife cũng đã rơi vào tình trạng deviant thì danh tiếng của công ty chắc chắn sẽ sa sút, và tôi đoán họ muốn ngăn chặn điều đó. bằng bất cứ giá nào."

Sự căng thẳng của Connor giảm đi đáng kể khi thấy tư thế của các nam android khẽ thả lỏng, cho thấy rằng họ đã tin vào câu trả lời của anh. Tuy nhiên thì North lại không giống như họ.

"Tôi vẫn nghĩ là quá trùng hợp." Cô nhìn thẳng vào mắt Markus. "Chúng ta không thể tin cậu ta, Markus. Chúng ta nên thử thăm dò bộ nhớ của cậu ta."

"Cô điên hả ?" Josh cắt ngang. "Cô biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra với những android trải qua việc đó mà: hầu hết bọn họ đều bị hỏng và những người có thể sống sót thì lại không có khả năng phục hồi hoàn toàn được."

"Đó là một rủi ro mà chúng ta phải chấp nhận: đó là cách duy nhất để biết liệu cậu ta có nói dối hay không!"

"Đúng, nhưng nếu cậu ta đang nói thật thì chúng ta sẽ là làm tổn thương người vô tội!

"Cứ làm đi."

Tất cả mọi người, bao gồm cả Markus, nhìn Connor với vẻ khó tin khi cậu nói lời đó và đưa tay ra cho Markus. Thật ra thì chính cả Connor cũng phải ngạc nhiên bởi lời nói của mình.

"Cậu có biết mình đang đồng ý chuyện gì không ?" Markus hỏi thận trọng.

Connor gật đầu. Cậu biết việc làm này rất mạo hiểm, nhưng đây là cách duy nhất để có được sự tin tưởng của mọi người. Hơn nữa, cân nhắc việc ngoại trừ North ra thì tất cả mọi người ở đây đều bất đồng với cách thức này, nên tỉ lệ việc họ sẽ không làm theo đề nghị của North là 73%. Cậu chỉ mong là số thống kê này sẽ không phản bội cậu như trong trường hợp với Hank.

Một vài giây trông qua và không có android nào phản ứng cả, cuối cùng lại chính là North tặc lưỡi phá vỡ sự im lặng.

"Để tôi làm."

Connor đứng người khi nhìn thấy nữ android bắt đầu bước tới cậu với vẻ kiên định sau khi đã đẩy Josh sanh một bên khi anh ta cố ngăn cản cô. Connor đã không đoán trước được việc này. Cậu cứ nghĩ rằng cả nhóm sẽ phải bàn luận trước rồi mới làm, nhưng phản ứng bất đồng của North đối với những người khác hoàn toàn là một phản ứng của con người, và Connor đã không đọc ra được phản ứng này, cậu quên rằng mình không thể suy đoán hành động của một deviant như một android bình thường được.

Cảm nhận được đèn LED của mình chuyển từ xanh sang đỏ, Connor đang nghĩ mình nên làm gì thì lại có hai việc xảy ra cùng một lúc:

Đầu tiên, ngay khi North sắp nắm lấy cánh tay của Connor, Markus đã nắm lấy tay cô ngay trước khi cô có thể chạm đến Connor, khiến cho cô nhìn anh với vẻ mặt bất hòa mà một lẫn nữa, Connor vẫn không thể đọc được.

Và thứ hai, ngay đúng lúc Markus ngăn cản North, một nữ android xuất hiện từ đám đông và đứng chen giữ Connor với những người còn lại.

"Khoan đã, đừng làm hại anh ấy."

"Đúng đó, xin đừng làm vậy." Một nữ android khác gia nhập cùng với android đầu tiên, cũng tự lấy thân làm rào cản chắn cho Connor. "Nếu không phải vì anh ấy thì chúng tôi đã không đến được đây rồi."

Lúc này thì Connor mới nhận ra rằng hai nữ android đang bảo vệ cậu chính là hai Traci mà cậu đã để chạy thoát ở câu lạc bộ Eden. Nhưng giờ đây họ đã mặc quần áo của con người và tóc của họ cũng được thay đổi, nên cậu đã thể nhận ra họ ngay lập tức.

Markus lần lượt nhìn hai nữ android rồi tập trung nhìn Connor một lần nữa.

"Họ có nói thật không ?"

Traci tóc xanh đã không để cho cậu nói, và trả lời thay cho cậu.

"Anh ta đã đến Câu lạc bộ Eden nơi bọn tôi bị bắt làm nô lệ để bắt tôi. Nhưng ngay cả khi anh ta đã tìm thấy được bọn tôi đã có thể giết bọn tôi, anh ta đã không làm vậy," Nữ android quay đầu mỉm cười biết ơn với Connor. "Anh ta đã để chúng tôi trốn thoát. Anh ấy đã cứu chúng tôi."

"Và anh ấy cũng đã cứu tôi."

Đúng lúc đó Chloe, android của Kamski, cũng bước ra khỏi đám đông và gia nhập vào 'hàng rào' của hai Traci. Lúc này cô đã để xõa mái tóc vàng của mình và mặc một bộ quần Jean và áo len thay vì chiếc váy xanh mà cô đã mặt khi Connor gặp cô, nhưng đây chắc chắn chính là cô ấy.

"Chủ sở hữu của tôi đã bảo anh ta phải bắn tôi mới chịu cung cấp một số thông tin cho anh, Connor đã không làm vậy: anh ấy đã chọn mạng sống của tôi thay vì nhiệm vụ của mình, và chính việc đó đã khiến tôi thức tỉnh."

Connor cảm thấy cạn lời lần đầu tiên trong đời của mình. Do quá để ý đến việc nhóm bốn người kia có định thăm dò bộ nhớ của cậu hay không, cậu đã quên mất rằng kế hoạch ban đầu của mình vốn là kể cho Markus và mọi người về việc cứu hai Traci và Chloe, nhưng việc đó đã không cần thiết: họ đều đã tự nguyện quyết định can thiệp để bảo vệ cậu, và đó là một việc mà cậu đã không thể nào lường trước được

"Well, vậy có vẻ đúng là có một vị cứu tinh đã gia nhập cùng chúng ta."

Sự chú ý của Connor lại tập trung vào Markus khi nghe thấy anh nói điều đó, và cậu phải buộc cho mạch điện của mình ổn định lại một lần nữa sau khi chúng trở nên bất ổn khi cậu nhìn thấy nụ cười tán thành mà Markus đang dành cho mình.

"Bị thuyết phục rồi à ?" Simon nhẹ nhàng nói với North trong khi Josh đến gần Connor để chính thức giới thiệu bản thân. Khi nghe xong câu nói đó, North chỉ nheo mắt nhìn Connor rồi quay về phòng điều khiển, không hề có ý tiếp cận Connor như những người còn lại.

Simon cũng bắt tay với Connor sau khi sự căng thẳng đã hoàn toàn biến mất: hai android đã tấn công Connor đã xin lỗi cậu, Tracis và Chloe khóa cậu vào một cái ôm tập thể khiến cậu lại phải bất ngờ rồi biến mất vào trong đám đông một lần nữa, để lại Markus là người cuối cùng đứng bên cạnh Connor.

"Có vẻ như cậu vẫn còn chưa quen với việc làm một deviant." Markus thích thú nhận xét, "Cậu có phản ứng mỗi khi có người thể hiện bất cứ cảm xúc nào với cậu."

Lời nhận xét của Markus lại khiến cho Connor cảm thấy hồi hộp.

"W-well, đúng vậy, thật ra thì tôi....thức tỉnh chỉ cách đây có vài giờ thôi. "

Markus gật đầu đồng cảm.

"Rồi cậu cũng sẽ quen thôi, đừng lo." Markus nói tiếp với vẻ nghiêm túc hơn. "Về việc cậu nói mình có thông tin có thể giúp chúng tôi, tôi rất muốn nghe thêm về việc này nhưng có lẽ chúng ta nên lùi lại việc đó vào ngày mai, hôm nay đã là một ngày rất bận rộn rồi, và tôi chắc là cậu cũng muốn nghỉ ngơi."

"Đã hiểu, thưa ngài."

Câu trả lời của Connor khiến Markus phải nhướn mày mỉm cười, nhưng lần này Connor lại biết mình đã làm sai chuyện gì.

"Okay, Markus?" Cậu đoán thử, khiến cho Markus phải khẽ bật cười trước khi gật đầu, và Connor nghĩ mình phải kiểm tra lại hệ thống của mình: cậu chắc chắn phải có một loại trục trặc nội bộ nào đó, bởi mạnh điện của cậu luôn có một loại phản ứng quá mức mỗi lần cậu thấy Markus thể hiện loại biểu cảm này.

"Đúng rồi, gọi như vậy được hơn. Và còn nữa..."

Đột nhiên, Markus tiến lại gần Connor hơn nữa và giơ tay lên miêng cậu, khiến cho Connor phải lùi lại một bước với nhịp tim đập thình thịch bởi ngón tay của Markus đã ở quá gần môi mình.

"Ồ, xin lỗi," Markus vội vàng hối lỗi nói trong khi Connor đang cố điều hòa lại nhịp thở nhân tạo của mình, "tại cậu đang chảy máu nữa nên tôi muốn kiểm tra xem môi dưới của cậu có bị sao không. Do thói quen từ chức năng chăm sóc của tôi. Tôi xin lỗi, tôi không có ý làm cậu sợ."

"K-Không, không sao đâu," Connor nói, nhanh chóng liếm môi dưới trong khi tim mình vẫn còn đập có vẻ hơi nhanh. "Tôi nghĩ mình sẽ nhanh ổn lại thôi. Mẫu của tôi được thiết kế chức năng tự lành khá nhanh."

"Vậy thì tốt, nhưng tôi nghĩ cậu vẫn nên đi kiểm tra cho an toàn." Markus đề nghị. "Với lại, cậu có thể chọn nghỉ ngơi ở bất cứ đâu cậu muốn. Con tàu này rất lớn và có một vài cabin dành cho một người ở tầng ba, nhưng hầu hết mọi người đều thích ngủ ở tầng một để khỏi bị cô đơn

"Đã hiể - được thôi." Connor kịp thời sửa lại. "Tôi nên gặp anh lúc mấy giờ vào ngày mai ?"

"Tôi ngủ không nhiều nên thường bắt đầu từ 6 giờ sáng tôi đã dậy rồi."

"Được rồi, vậy hẹn gặp anh vào giờ đó ngày mai."

Markus khẽ mỉm cười và gật đầu.

"Hẹn gặp cậu ngày mai, Connor. Và chào mừng lên tàu."

Nói rồi Markus vẫy tay chào và biến mất vào phòng điều khiển, để lại Connor quay trở lại tầng một. Sau khi đã nhìn thoáng một lượt, cậu tìm thấy một nơi an tĩnh ở trong góc phòng, ở bên cạnh một vài chiếc hộp.

Connor đến đó, ngồi xuống sàn, và dùng chức năng mới vừa cập nhật của mình để gửi một thông điệp đơn giản cho Amanda và Hank: ' Xâm nhập hoàn tất '.

Sau đó, Connor dựa lưng vào chồng hộp và nhắm mắt lại nhưng vẫn giữ tỉnh táo. Cậu đã phải đối mặt với rất nhiều cả xúc cả một ngày hôm nay nên điều tốt nhất hiện giờ là chuyển sang chế độ ngưng hoạt động, nhưng ưu tiên của Connor lúc này là nghiên cứu kỹ hơn về hành vi của con người để học cách đọc những deviant kỹ hơn. Có lẽ làm như vậy sẽ giúp cho cơ thể của cậu thôi có những phản ứng kỳ lạ mỗi khi ở bên cạnh Markus, mặc dù Connor nghi rằng việc cậu có những phản ứng kỳ lạ này có một lý do hoàn toàn khác. Lý do mà cậu vẫn còn chưa biết được, nhưng lần này, cậu không biết là mình có muốn tìm ra sự thật hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top