Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4: Gaining trust

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào 5 giờ 59 phút sáng, Connor đang đứng bên ngoài phòng điều khiển ở tầng một, kiểm tra đồng hồ trong hệ thống của mình, và ngay khi thời gian chuyển sang đúng 6 giờ sáng, cậu gõ mạnh lên cửa ba lần. Connor cứ nghĩ rằng Markus sẽ là người mở cửa nên cậu rất ngạc nhiên khi nhìn thấy North.

Vẻ mặt của nữ android tối sầm lại ngay khi thấy cậu. Cô vẫn nhìn Connor với vẻ mặt ngờ vực như tối hôm qua. Có vẻ như việc thuyết phục North rằng cậu đáng tin cậy sẽ rất khó khăn, và dường như bất khả thi.

"Vị Cựu Thợ Săn Deviant đây rồi," North gay gắt nói, "Không muộn đến một giây. Chẳng giống một deviant chút nào cả."

Trước khi Connor có thể nghĩ ra lời đáp trả thì Markus xuất hiện phía sau North, khiến cho cô chỉ có thể lườm cậu lần cuối trước khi rời khỏi cánh cửa để Markus có thể tiến gần đến cậu.

"Oh, tốt, cậu đã đến rồi," Markus chào đón cậu. "Vào đi."

Connor làm theo. Simon và Josh cũng đã có mặt. Simon chào cậu bằng một nụ cười còn Josh thì vẫy tay với cậu. North thì chỉ nửa đứng nửa ngồi trên bàn điều khiển, khoanh tay và khoanh chân lại, tỏ rõ thái độ xa cách rõ rệt.

"Cho tôi hỏi để cho chắc chắn", Connor nói, lần lượt nhìn mọi người, "bốn người là người đứng đầu Jericho có phải không ?"

Simon bật cười khi nghe thấy câu hỏi thẳng thắn của Connor trong khi Josh khó xử gãi cổ và North thở dài thái quá như thể Connor bị ngu.

"Tôi đoán là vậy, nhưng chỉ từ khi Markus trở thành lãnh đạo mà thôi." Simon nhận xét.

"Đúng vậy, trước đây chúng tôi chỉ giống như những người khác mà thôi."

"Cậu nói vậy là sai rồi." Markus cắt ngang khi nghe thấy câu trả lời của bạn mình. "hai cậu chính là người đầu tiên tìm thấy nơi này. Nếu không nhờ có hai cậu, chúng ta cũng không có nơi nào để ở. Vì lý do này nên mọi người đều đặt niềm tin ở hai cậu mỗi khi gặp vấn đề, không vì lý do nào khác cả."

Simon và Josh mỉm cười vừa bối rối vừa hài lòng khi nghe những lời khen ngợi của Markus.

"Sao cậu lại đi hỏi như vậy, thưa cựu thợ săn deviant ?" North đột nhiên nói, phá vỡ khoảnh khắc đẹp đẽ đó, "Cậu muốn ứng tuyển vào vị trí lãnh đạo à ? Bởi thế thì có hơi muộn rồi: chúng tôi không còn chỗ trống nào hết."

Connor chớp mắt.

"Tôi không biết là ở đây có hệ thống thăng chức. Nó hoạt động như thế nào vậy ?"

Cả bốn deviant đều nhìn Connor với vẻ mặt bất ngờ, nhưng ngay cả khi North trông như muốn xúc phạm Connor bất cứ lúc nào, ba người còn lại nhìn như sắp không nhịn cười nổi.

"Có vẻ như người mới đến hiệu mọi thứ theo nghĩa đen," Simon ghẹo nói. "Để tôi nói cho cậu biết, đọc được ý của North dễ lắm: cứ coi những gì cô ấy nói là mỉa mai trừ khi cô ấy đe dọa cậu. Trong trường hợp đó thì mọi thứ đều là thật."

Câu trả lời của Simon khiến Markus và Josh phải bật cười và North giơ ngón giữa với Simon với một nụ cười quyến rũ giả tạo. Connor nghĩ rằng rõ ràng là bốn người đó rất hợp nhau bất chấp những khác biệt của họ.

"Vậy, Connor," người được nêu tên lập tức tập trung vào Markus khi anh nói tên cậu với sự tò mò. "Cậu có thể chia sẻ với chúng tôi thông tin mà cậu nghĩ rằng có thể giúp ích cho chúng tôi được không ?"

Connor gật đầu và không lãng phí thời gian thêm nữa, cậu kể với bốn người những gì mà mình và Amanda đã chuẩn bị trước: vào đúng chiều nay một cuộc kiểm tra sẽ diễn ra tại một khu chung cư nào đó ở Detroit với mục tiêu kiểm tra dấu hiệu của bọn deviant, vì một deviant đã bị phát hiện trong tòa nhà đó vào vài ngày trước, trong trường hợp bất cứ deviant nào bị phát hiện, sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.

Sau khi nghe tin, bốn deviant đều lo lắng nhìn nhau.

"Được rồi, vấn đề chính là khu nhà đó rất gần Trung tâm Detroit," Josh bắt đầu, "nên việc đến đó mà không bị phát hiện có thể sẽ phức tạp"

"Đúng, bên cạnh đó an ninh trên đường phố cũng đã tăng lên đáng kể kể từ cuộc biểu tình ngày hôm qua", Simon đồng ý kiến. "nhưng miễn là chúng ta giấu đèn LED thì việc đến đó chắc cũng không có vấn đề gì."

"Không, vấn đề quan trọng ở đây là chúng ta sẽ làm gì khi đã vào trong khu chung cư ?"North xen vào.

"Dự kiến buổi kiểm tra sẽ diễn ra khi nào ?" Markus hỏi Connor.

"13 giờ chiều."

Markus gật đầu xác nhận trước khi quay mặt về những người còn lại.

"Được rồi, thế này thì sao ? Trong số chúng ta có một vài android mẫu PC200 có thể cho chúng ta mượn đồng phục cảnh sát của họ. Chúng ta sẽ giả trang thành cảnh sát, đến khu chung chư, và từ đó chúng ta chỉ cần yêu cầu những người ở đó để chúng ta kiểm tra android của họ với lý do là tìm thấy dấu hiệu của tình trạng deviancy. Bằng cách này thì chúng ta có thể thức tỉnh họ dậy và báo cho họ biết về buổi kiểm tra thật."

"Vậy kế hoạch của cậu là tạo ra một buổi kiểm tra giả trước khi bọn con người có thể thực hiện buổi kiểm tra thật." Simon mỉm cười. "Nghe được đó."

"Nhưng những bộ đồng phục mà chúng ta có là đồng phục của android, Markus." North chỉ ra. "Nếu chúng ta muốn không có ai nghi ngờ thì chúng ta phải có một con người đi theo nữa."

"Và chúng ta sẽ có." Markus đột nhiên quay về phía Connor. "Cậu ấy sẽ đóng vai con người của chúng ta."

Connor trố mắt. Cậu cứ nghĩ rằng mình sẽ không được tham gia vào nhiệm vụ vì mọi người vẫn còn chưa đủ tin tưởng cậu, nhưng Markus lại một lần nữa khiến cậu phải ngạc nhiên.

North rõ ràng là định phản đối nhưng Markus đã đặt tay lên vai cô, ngăn lời cô lại.

"North, chúng ta cần cậu ấy để làm việc này. Kinh nghiệm làm thám tử của cậu ấy chắc chắn sẽ giúp ích cho cuộc điều tra."

"Tôi vẫn không tin cậu ta, Markus!" North thốt lên. "Nếu cậu ta phải bội chúng ta trong lúc đang làm kiểm tra và chúng ta bị bắt lại thì làm sao ? Lỡ như anh bị bắt thì sao ?"

"Nghe này, North", Simon tiến gần đến cô. "Tôi thực lòng không nghĩ cậu ấy có ý định phản bội chúng ta, nhưng nếu cô lo lắng thì chúng ta chỉ cần cẩn thận theo dõi cậu ấy để đảm bảo không có chuyện đó xảy ra." Simon cho Connor một nụ cười an ủi. "Không có ý gì đâu."

Markus, Simon và Josh phải mất hơn mười phút để thuyết phục được North rằng Connor nên đi cùng họ, và thêm mười phút nữa để họ nhận ra rằng những bộ đồng phục trong tình trạng hoàn mĩ của họ đều dành cho nam nên North không thể đi cùng với họ được. Cuối cùng, vị nữ android miễn cưỡng đồng ý ở lại Jericho, thay thế vị trí lãnh đạo của Markus trong khi những người còn lại ở bên ngoài, nhưng cô đã bắt Simon phải hứa đến mười lần rằng anh sẽ không rời mắt khỏi Connor bất cứ lúc nào, điều đó Simon vừa hứa vừa xin lỗi Connor vì đã phải đối xử thô lỗ như vậy với cậu.

Trong khi Markus đi lấy đồng phục PC200 thì Connor, Josh và Simon đến gặp Lucy để cô giúp họ giấu đèn LED ở thái dương. Cô đã đề nghị Connor hoàn toàn bỏ đi đèn LED của mình, nhưng khi cậu từ chối thì cô đã phải bôi lên một lớp trang điểm khá dày cho đến khi nó hoàn toàn trùng màu với lớp da nhân tạo của cậu. Khi mọi người đã sẵn sàng, họ rời Jericho cải trang thành con người để đi đến mục tiêu của họ.

Vì trung tâm Detroit khá xa con tàu nên họ phải bắt xe buýt, điều này giúp họ đến khu chung cư khá nhanh. Trước khi bước vào, bốn người máy đi vào một con hẻm gần nhất để Markus, Simon và Josh thay đồ trong khi Connor canh chừng cho họ. Khi cả ba android đều đã mặc xong đồng phục cảnh sát, họ vẫn nán lại con hẻm để xét lại kế hoạch một lần nữa.

"Được rồi, vậy chúng ta nên làm việc này như thế nào đây?" Josh hỏi, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại thất bại nặng nề khi anh rõ là người trong lo lắng nhất trong bốn người bọn họ.

"Các quy trình kiểm tra luôn được thực hiện như nhau." Connor bình tĩnh giải thích, "đầu tiên, vì tòa nhà này khá cũ và chưa được cải tạo trong nhiều năm, nên có khả năng cao người gác cổng là con người thay vì là android. Trong trường hợp đó thì chúng ta sẽ tự giới thiệu mình với anh ta hoặc cô ta, hay nói chính xác hơn, tôi sẽ là người tự giới thiệu vì hiện giờ các cậu chỉ là android dưới trướng của tôi thôi."

"May cho cậu là North không có ở đây, nếu không thì chắc chắn cô ấy sẽ mắng cậu vì đã nói như vậy cho mà coi."

"Simon, tập trung!"

"Trời ạ, chỉ là nói đùa mà thôi, Josh, bình tĩnh một chút đi: anh quá lo lắng rồi đó."

Ồ, xin lỗi vì đã lo lắng vì chúng ta sắp phải bước vào một tòa nhà đầy người khi con người đang cố săn lùng chúng ta và-"

"Sau đó chúng ta phải làm gì, Connor ?" Markus kiên nhẫn hỏi, khiến hai người kia phải im bặt.

"Sau khi được sự cho phép của người gác cổng, chúng ta có thể nói chuyện với những người hàng xóm", Connor tiếp tục, "Tôi nghĩ rằng cách nhanh nhất sẽ là đi từng tầng yêu cầu họ ra khỏi nhà với android của họ để chúng ta có thể kiểm tra chúng."

"Nhưng nếu làm vậy thì chúng ta sẽ bị bao quanh bởi con người." Josh nuốt khan nói.

"Đúng vậy, nhưng cách này sẽ nhanh hơn là đi gõ cửa từng nhà," Connor quay lại nhìn Markus. "Nhưng chúng ta vẫn có thể làm theo cách đó nếu anh muốn."

Markus thở dài một hơi trước khi nhìn Simon, im lặng hỏi ý kiến ​​​​của anh.

"Bây giờ là 7 giờ 22 sáng," Simon nói với giọng bình tĩnh như mọi khi. "có nghĩa là chúng ta có 5 giờ 38 phút để làm việc này, nhưng chúng ta phải để cho những android ở đó đủ thời gian để chạy trốn. Một vài giờ chắc là đủ, nghĩa là chúng ta còn 3 giờ 38...không, bây giờ là 37 phút để kiểm tra toàn bộ tòa nhà. Tôi nghĩ chúng ta có thời gian để làm theo phương pháp gõ cửa từng nhà. Bằng cách đó, sẽ có ít rủi ro xảy ra sự cố hơn và North sẽ không cố giết tôi vì đã không thực hiện lời hứa của mình.

Markus gật đầu trong khi Josh thở dài nhẹ nhõm.

"Được rồi, vậy chúng ta sẽ làm theo phương pháp chậm nhưng an toàn. Đi thôi, chúng ta không có thời gian để lãng phí đâu."

Sau khi Markus ra hiệu, cả bốn android cuối cùng cũng đến tòa nhà.

Đúng như Connor đã dự đoán, có một ông già mũm mĩm đang ngồi đằng sau bàn gác cổng và đọc một loại tạp chí nào đó với vẻ thích thú. Connor tiến đến, vừa kịp nhớ ra rằng mình nên tự giới thiệu mà không nêu ra tên dòng mẫu và số series của mình.

"Chào buổi sáng, tôi là Thám tử Connor....Anderson. Tôi cho rằng ông đã nhận được thông báo về buổi kiểm tra sẽ diễn ra vào ngày hôm nay ở tòa nhà này.

"Đ-đúng vậy." Người đàn ông hắng giọng và vội vàng giấu tờ tạp chí vừa đọc dưới gầm bàn, "nhưng theo thông báo thì buổi kiểm tra 3 giờ mới bắt đầu."

Cậu có thể nghe thấy cả ba deviant phía sau mình đều nín thở, nhưng cậu vẫn giữ mọi trong tầm kiểm soát.

"Tôi biết, và cho tôi xin lỗi rằng ông đã bị cố ý thông báo nhầm giờ", Connor nghiêng người qua bàn và bắt đầu khẽ nói những lời tiếp theo vào tai người đàn ông với giọng trấn an, "bọn tôi muốn tránh cho lũ deviant trốn trong tòa nhà biết đúng giờ của buổi kiểm tra. Vì lý do đó nên bọn tôi đã đến đây sớm hơn giờ thông báo: để có thể bắt chúng trước khi chúng trốn thoát."

Vẻ mặt bối rối trước đó của người đàn ông đã chuyển sang vẻ hiểu biết đến mức thái quá.

"Ồ, tôi hiểu rồi."

'Thông minh thật'

Connor suýt nhảy dựng lên, một cơn rùng mình chạy khắp mạch điện khi nghe thấy giọng của Markus trong đầu của mình. Tuy đây không phải là lần đầu tiên cậu giao tiếp với một android khác bằng cách này, nhưng lần này cậu đã không được báo trước, và không biết lý do tại sao, lần này cơ thể cậu đã phản ứng mạnh đến như vậy.

'Xin lỗi'

Lần này Connor đã không bị ngạc nhiên và trả lời quan đường liên lạc không dây bằng một câu đơn giản. 'Không sao đâu, Markus' trước khi tập trung sự chú ý về người gác cổng một lần nữa.

"Vậy, với sự cho phép của ông, bọn tôi sẽ bắt đầu kiểm tra từ tầng này trở lên."

Sau khi người gác cổng đồng ý bằng một cái gật đầu cường điệu, bốn android bắt đầu kiểm tra.

Quá trình kiểm tra của họ luôn được tiến hành như nhau: Connor gõ cửa, giới thiệu bản thân với chủ nhà và hỏi họ có android nào hay không. Trong trường hợp họ có, Connor sẽ bước vào căn hộ với Markus trong khi Simon để mắt đến chủ nhà còn Josh thì kín đáo canh chừng bên ngoài hành lang. Sau đó, Markus giả vờ kiểm tra android để đánh thức họ và nói cho họ biết biết về cuộc kiểm tra thực sự cũng như về vị trí của Jericho. Sau đó, Connor trấn an người chủ rằng android của họ vẫn ở trạng thái hoàn hảo và đi sang phòng bên cạnh.

Trong ba tầng đầu tiên, họ lặp đi lặp lại tiến trình này, và cứ như vậy hai giờ sau họ đã kiểm tra khoảng 40 căn hộ, giải phóng tổng cộng 32 android. Trong một giờ nữa, họ kiểm tra tầng 4 và tầng 5, giải phóng 17 android khác. Và cuối cùng, họ có hơn nửa giờ để kiểm tra tầng sáu."

'Tôi nghĩ mình sẽ phải mơ thấy vài giới thiệu của Connor suốt cả tuần thôi: <Chào buổi sáng, tôi là Thám tử Connor Anderson. Xem xét các sự cố gần đây nhất xảy ra với android xảy ra trong tòa nhà này, tôi đến đây để kiểm tra xem android của bạn có hoạt động chính xác không và...>'

'Simon, tập trung vào', Markus truyền tin với giọng trách móc nhẹ, 'tuy chúng ta sắp việc, nhưng như vậy không có nghĩ là chúng ta có thể hạ thấp cảnh giác.'

Sau khi kiểm tra 5 căn hộ nữa và xác minh rằng không có android nào bên trong, Connor cuối cùng cũng gõ cửa căn hộ cuối cùng của tòa nhà.

Khi vài giây trôi qua mà không có ai trả lời, Connor gõ lại mạnh hơn.

"Có ai ở nhà không?", Connor lịch sự chờ đợi rồi lại nói tiếp, "xin hãy mở cửa ra. Cảnh sát Detroit đây."

"Có lẽ thật sự không có ai sống trong căn hộ này." Josh thì thầm, nhưng ngay lúc đó cánh cửa hé mở, cho phép những người còn lại nhìn thấy một người đàn ông trông ốm yếu đang đang lướt nhìn họ một cách ngờ vực từ đầu đến chân trước khi tập trung vào Connor.

"Chào buổi sáng," Connor nói lần thứ một trăm, "Tôi là Thám tử Connor Anderson. Xem xét các sự cố gần đây nhất xảy ra với Android đã xảy ra trong tòa nhà này gần đây, tôi ở đây để kiểm tra xem Android của ông có hoạt động chính xác hay không. Xin ông vui lòng cho chúng tôi vào để thực hiện xác mình. Tôi hứa công việc sẽ chỉ tốn của ông một vài phút thôi."

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Connor vài giây trước khi nói với giọng cộc cằn ám chỉ rõ ràng rằng anh ta muốn Connor và những người còn lại rời phải rời đi.

"Tôi không có. Mấy cái thứ đó mắc kinh khủng, tôi làm gì có tiền mà mua."

Sau khi ông ta nói xong, có một loạt tiếng bước chân bất thường ở phía sau cánh cử, và Connor đã thoáng thấy một thân hình bé nhỏ xuất hiện sau người đàn ông ngay trước khi ông ta chột dạ đóng cửa lại.

"Ông có sống cùng với ai không ?" Connor lịch sự hỏi, ngay cả khi cậu đã biết câu trả lời.

"Tôi đã nói là mình không có rồi." Ông ta lại cằn nhằn, xác nhận sự nghi ngờ của Connor. "Vậy nên các cậu để tôi yên đi."

Sau đó, người đàn ông đóng cửa lại mà không để Connor nói thêm lời nào, nhưng Connor cảm nhận được đèn LED của mình có phản ứng vì bóng người nhỏ mà người đàn ông cố nhanh chóng giấu đi đúng chính xác là một con andorid không da đang cố tập tễnh tiến về phía cửa với vẻ mặt sợ hãi trước khi cánh cửa đóng sầm lại.

Connor không cần quay lại cũng có thể thấy vẻ mặt của những người khác, vì cậu có thể cảm nhận rõ ràng được sự thất vọng của họ.

"Ông ta nói dối." Josh kêu lên trước khi nhớ ra rằng về mặt lý thuyết thì anh ấy không được nói gì. "Ông ta đang giữ một android bên trong, các cậu đều thấy điều đó mà!"

"Chúng ta phải mang nó theo." Markus đến gần Connor, "Gõ lại lần nữa đi, và khi ông ta mở cửa, chúng ta sẽ xông vào và mang đứa trẻ đi cùng."

"Chúng ta không thể làm việc đó."

Markus cau mày khi nghe thấy lời phản đối của Connor.

"Cái gì?"

Ngay cả khi Markus không lên giọng, Connor vẫn nhận rõ được sự tức giận trong lời nói của anh.

"Nếu chúng ta cố xông vào, ông ta chắc chắn sẽ hét lên và thu hút sự chú ý của những người hàng xóm." Connor giải thích, buộc mình phải tiếp tục nhìn vào mắt Markus, "Và nếu bọn họ quyết định phản công thì chúng ta có khả năng không thể rời khỏi đây."

"Connor nói đúng, Markus," Simon buồn bã nói, "thật đáng tiếc, nhưng chúng ta sẽ mạo hiểm quá nhiều nếu xông vào đó."

"Nhưng cậu đã thấy ông ta!" Josh phản đối. "Trông không giống một người đàng hoàng chút nào!"

"Tôi biết điều đó, Josh, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm để bị phát hiện vào lúc này và-"

Đúng lúc đó, một tiếng kêu chói tai vang lên ở phía bên kia cánh cửa, ngay sau đó là một tràng chửi rủa không rõ lời và càng nhiều tiếng rên rỉ tuyệt vọng thêm nữa, nhưng ngay cả khi Connor cứng người khi nghe thấy âm thanh đau lòng đó, nhưng cậu vẫn phản ứng đủ nhanh để ngăn Markus lại trước khi anh có thể tông cửa vào.

"Tránh ra, Connor. Chúng ta sẽ không rời khỏi đây mà không có đứa trẻ đó." Markus rít lên, và Connor thực sự nuốt khan khi nhìn thấy quyết tâm mãnh liệt trong đôi mắt của anh. Cậu nhận ra rằng ngay cả khi vị lãnh đạo này thường chọn cách tiếp cận hòa bình nhất có thể, thì lần này sẽ không có gì hoặc không ai có thể ngăn cản anh xông vào căn phòng đó để mang theo con android nhỏ đó đi, vì thế nên Connor đã phải nhanh nghĩ ra cách tốt nhất để ngăn cảm điều đó xảy ra.

"Để tôi thử trước." Connor nhanh chóng nói. "Nếu như tôi vẫn thất bại thì tôi sẽ không ngăn anh lại."

Trong giây lát Connor tưởng rằng Markus sẽ không nghe lời mình, nhưng cuối cùng vị thủ lĩnh deviant đã thở dài và lùi lại cạnh Josh và Simon.

Sau đó Connor gõ lần nữa, thậm chí còn mạnh hơn trước.

"Xin ông vui lòng mở cửa, tôi vẫn còn có việc muốn nói với ông."

Mười giây dài trôi qua, Connor nghĩ rằng mình sẽ không thể ngăn ba người còn lại xông vào nhà, nhưng cuối cùng cánh cửa lại mở ra và người đàn ông ốm yếu lại xuất hiện, lúc này đang mang một vết thương mới trên lông mày bên phải.

"Xin lỗi, thưa thám tử, nhưng tôi đã nói là mình không có android nào hết và hiện giờ tôi có hơi bận và-"

"Và ông đã nói dối. Tôi vừa mới kiểm tra báo cáo và thấy rằng ông đã mua một android cách đây một năm." Connor thấy người đàn ông tái mặt và tiếp tục, dùng giọng gay gắt hơn, "Nói dối cảnh sát là có tội, nhưng nếu ông để cho chúng tôi kiểm tra android của ông để đảm bảo nó vẫn hoạt động chính xác thì tôi có thể bỏ qua lần này."

Người đàn ông sợ hãi nuốt khan.

"A thật ra thì Dana của tôi gần đây có cử xử hơi kỳ lạ, nên tôi buộc phải...ừm...đảm bảo rằng con bé cư xử đúng mực, nên tôi không muốn để cậu thấy điều đó vì con bé có hơi suy sụp và-"

"Tôi hiểu, thưa ông." Connor nói nhanh vì anh cảm thấy Markus và Josh sắp bổ nhào vào ông te đến nơi. "Tôi chỉ ở đây để kiểm tra android của ông thôi, chứ không có ý định phán xét cách ông đối xử với nó như thế nào, vậy bây giờ chúng tôi có thể vào được chưa ?"

Những lời nói cuối cùng đó dường như cuối cùng cũng đủ thuyết phục được ông ta, vì ông đã mở cửa với một nụ cười nhẹ nhõm, cho phép bọn người Connor bước vào.

Connor không ngạc nhiên khi nhìn thấy tình trạng tồi tàn của căn hộ trông như bị bỏ hoang và bẩn thỉu đến mức khó có thể tin rằng có người có thể thực sự sống ở đây. Điều khiến cậu phải ngạc nhiên là cú sốc truyền khắp mạng điện của mình khi nhìn thấy hình dáng nhỏ bé của cô gái android không da nằm cuộn tròn trên sàn, khóc không thành tiếng và chảy máu xanh từ vết thương vừa mới tạo ra trên một cánh tay của cô. Cậu cũng quan sát thấy chân của con bé bị bẻ theo một góc bất thường, đó chắc chắn là nguyên nhân khiến con bé phải đi khập khiễng trước đó và gần như toàn bộ cơ thể của cô đầy những vết lõm.

Connor nuốt khan, trong phút chốc quên mất vai trò đóng thành thám tử con người của mình khi một dòng thông tin khó hiểu không biết xuất hiện từ đâu chạy thẳng đến trái tim nhân tạp của mình khiến cậu suýt há hốc mồm. Nếu phải chọn một cách để miêu tả cảm giác này, thì cậu đoán nó giống với nỗi đau xót thương của con người.

'Connor, hãy mau kết thúc chuyện này trước khi chúng ta làm điều gì đó mà sau này có thể phải hối hận.'

Connor cố gắng tập trung trở lại khi Markus nói chuyện qua đường truyền không dây với cậu, giọng của anh mang theo tiếng gầm gừ nhẹ cho thấy nỗ lực tự kiềm chế bản thân để không cho mình tấn công ông ta ngay lập tức.

Lấy lại giọng điệu lịch sự, Connor thông báo với người đàn ông rằng cậu sẽ tiến hành cuộc kiểm tra. Sau đó, Markus từ từ tiếp cận đứa trẻ android và nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên con bé, giả vờ quét kiểm tra ngay cả khi con bé rõ ràng đã trở thành một deviant.

Sau khoảng một phút, Markus ra hiệu cho Connor và tín hiệu này thông báo cho người đàn ông rằng android của ông có trục trặc và họ phải mang cô theo để đi kiểm tra. Ông ta tỏ vẻ bất mãn trong giây lát, như một đứa trẻ, giống như một đứa trẻ sắp bị tước mất món đồ chơi của mình, nhưng Connor đã kiểm soát tình hình bằng cách nói dối với ông rằng vì lỗi trục trặc không liên quan gì đến ông, nên một dòng mẫu nói sẽ được gửi đến cho ông trong tuần tới.

Điều đó đã cải thiện hoàn toàn tâm trạng của ông ta và đã nói lời tạm biệt với Connor với một nụ cười vui vẻ trong khi bốn người cuối cùng cũng rời khỏi khu nhà với Markus đang bế Dana trên tay.

Không ai trong số họ nói gì cho đến khi đến con hẻm nơi Markus, Simon và Josh đã thay quần áo để thay lại đồ một lần nữa. Một lần nữa, Connor là người đứng canh để đảm bao không ai nhìn thấy họ. Trong khi đó, Josh lấy chiếc khăn quàng cổ của mình ra để che cánh tay bị thương của Dana và Markus dùng áo khoác của mình để bao bọc lấy cô. Đứa trẻ android dường như vẫn còn chưa tiếp thu được chuyện gì vừa xảy ra nên chính Simon là người đã kích hoạt làn da ngăm đen và mái tóc xoăn của cô, để không gây ra quá nhiều nghi ngờ khi quay trở lại Jericho.

Khi họ bước vào xe buýt, Simon và Josh ngồi cạnh nhau còn Markus, Dana và Connor ngồi đối diện họ. Đó là lúc Dana cuối cùng cũng có phản ứng. Cô dán chặt đôi mắt to đen láy của mình vào mắt Connor và thì thầm điều gì đó mà lúc đầu cậu đã không nghe thấy nên cậu đã cúi xuống ghé sát tai vào cái miệng nhỏ nhắn của Dana.

"Cảm ơn"

Connor nuốt khan. Việc tương tác với trẻ em không nằm trong lập trình của cậu nên cậu chỉ lúng túng xoa đầu của con bé, khiến những người còn lại cười khúc khích và Dana cũng cười ngượng ngùng với cậu. Điều này lại khiến một lượng lớn thông tin khó hiểu đọng lại trong trái tim nhân tạo của Connor, nhưng lần này, nó gây ra tác động tích cực trong hệ thống của Connor nên cậu đã quyết định từ nay trở đi sẽ gọi cảm giác này là 'hạnh phúc'.

..........................................................

Khi họ cuối cùng cũng về đến Jericho, North đang mất kiên nhẫn đứng đợi ở ngoài cửa.Simon và Josh giải thích cho cô và những deviant còn lại rằng nhiệm vụ đã thành công trong khi Markus đưa Dana đến gặp Lucy. Connor vừa định tránh sang một để gửi báo cáo cho Amanda và Hank thì cậu cảm thấy một bàn tay nhỏ bé kéo kéo lấy áo khoác của mình: là Dana đang nắm lấy áo cậu trong lúc Markus vẫn còn đang bế cô, như thể cô đang thầm nói rằng mình không muốn cậu rời đi.

Ngay lúc đó, North đã tiến đến và báo với Markus rằng một nhóm deviant đã trốn thoát đang đợi ở bên ngoài.

"Họ có thể là những người đến từ khu chung cư đó." Markus nhìn Connor, "Cậu có thể đưa con bé đến bệnh xá để tôi đi nói chuyện với họ được không ? Hơn nữa, tôi nghĩ con bé muốn cậu đi chung với nó hơn."

Connor cảm thấy bàn tay đang níu lấy áo khoác của mình siết chặt hơn nữa và hiểu rằng Dana vừa mới thừa nhận lời nói của Markus.

"Được thôi, đương nhiên, cứ để tôi làm."

Sau khi Markus đặt Dana vào vòng tay của Connor để đi theo North, Connor bế cô đến bệnh xá, nơi cô lại ngay lập tức ngưng kích hoạt da của mình. Lucy tiến đến nhận lấy cô, Connor nghĩ rằng mình đã xong việc và đang định rời đi thì cậu lại thấy đèn LED của Dana chớp nháy liên tục, thể hiện trạng thái căng thẳng rõ rệt, nên cậu đã ở lại trong lúc Lucy chữa trị cho cô.

Sau một tiếng rưỡi, khi Dana cuối cùng đã ngủ, Lucy đã nhẹ nhàng nói với Connor rằng cậu có thể đi.

Connor vừa ra khỏi bệnh xá thì lại chạm mặt với Josh.

"Tuyệt, tìm thấy cậu rồi." Josh của Josh mang vẻ khó xử. "Nghe này, tôi biết là mình có thể đòi hỏi ở cậu quá nhiều, nhưng không biết cậu có thể giúp tôi được không ? Hôm nay đến lượt tôi đi canh gác nhưng hiện giờ bọn tôi có hơi quá tải phải đón tiếp các thành viên mới nên cậu có thể đi canh gác thay tôi được không ?"

Connor gật đầu.

"Được thôi," Connor nói ngay, "tôi nên đi đâu?"

Josh mỉm cười thay một lời cảm ơn.

"Ở trên lầu, buồng cabin lớn ở tầng ba. Cảm ơn cậu."

Connor đi đến nơi được chỉ định. Bên trong cabin hoàn toàn trống rỗng, trừ một vài chiếc hộp được đặt cạnh tường để làm chỗ ngồi trong lúc canh gác.

Sau khi ngồi xuống, Connor ngóng ra ngoài cửa sổ và cuối cùng cũng gửi báo cáo hằng ngày của mình. Amanda hồi đáp một giờ sau đó. Bà bảo rằng mình sẽ thông báo trong bản tin buổi chiều nay rằng không có dấu hiệu của bọn deviant trong quá trình kiểm tra để củng cố bằng chứng ngoại phạm của Connor về một cuộc kiểm tra thực sự đang diễn ra. Ngoài ra, Amanda còn hỏi cậu có gặp khó khăn gì trong buổi kiểm tra hay không.

Connor đang cân nhắc xem có nên kể cho Amanda về sự việc của Dana hay không thì cửa cabin mở ra và Markus bước vào. Anh vẫn còn chưa lấy lại chiếc áo khoác của mình nên hiện chỉ đang mặc một chiếc quần jean sẫm màu và một cái áo phông màu xám, và Connor tự hỏi làm thế nào mà người này lại có thể ăn mặc đơn giản mà lại trông lịch lãm đến vậy. Và cậu cũng tự hỏi tại sao những thông tin vô ích như vậy lại cứ xuất hiện trong đầu của cậu mỗi khi cậu ở một mình với Markus.

"Hey, Josh bảo rằng cậu đang canh chừng thay cho anh ấy."

"Đúng vậy, anh ấy nói rằng các anh đang bận đón với những người mới tới."

Markus gật đầu, tiến đến Connor.

"Đúng vậy, trong hai giờ qua đã có đến gần trăm deviant trốn đến đây."

Connor trố mắt ngạc nhiên.

"Nhiều đến vậy ? Nhưng chúng ta đâu có giải phóng nhiều đến mức đó ?"

"Không, nhưng có vẻ như những người mà chúng ta đã thức tỉnh đã cảnh báo cho những người khác trong lúc họ đang trên đường đến đây."

Markus ngồi xuống chiếc hộp đối diện Connor và cậu quan sát cách mà anh ấy ngồi. Hai cùi chỏ tựa lên đầu gối, phần thân trên hơi nghiên về phía trước, và hai tay đan xen giữa hai chân dang rộng. Tư thế ngồi này rất con người, hoàn toàn trái ngược với tư thế cứng nhắc của Connor, vì vậy cậu đã quyết định thả lỏng tư thế của mình một chút bằng cách ngồi chéo chân lại, cố gắng trông giống con người và bớt giống android hơn.

"Tôi đã suy nghĩ về những gì cậu nói ngày hôm qua." Markus bắt đầu. "Về sự phòng vệ của Jericho."

Connor chưa mất một giây đã nhớ ra.

"Ý anh là khi tôi nói mình có thể đi vào mà không gặp cản trở nào sao ?"

"Đúng vậy. Cứ mỗi ngày thì số lượng các deviant đến Jericho ngày càng tăng, dù cho đây là chuyện tốt vì như vậy có nghĩ là ngày càng nhiều android được tự do, điều đó cũng đòi hỏi chúng ta phải thực hiện nhiều biện pháp phòng ngừa hơn để đảm bảo rằng không có ai giả mạo deviant để đến đây. Vậy...", Markus nhìn Connor, "... cậu có ý tưởng nào về cách thực hiện điều đó mà không cần phải dùng đến biện pháp quá quyết liệt không?"

"Ý anh là trái ngược với việc thăm dò bộ nhớ phải không ?"

Markus thoáng mỉm cười và gật đầu. Connor im lặng vài giây trước khi vừa nói vừa suy nghĩ.

"Well, hiện giờ tôi đang nghĩ đến ba tình huống có thể xảy ra: thứ nhất, một con người cố gắng cải trang thành một deviant để trà trộn vào nơi này; một android trung thành với con người cũng có thể làm một điều tương tự; và thứ ba, deviant trên đường đến đây bị theo dõi mà không hề hay biết."

"Ba trường hợp này có thể dẫn đến việc con người phát hiện ra Jericho mà chúng ta cần phải tránh để xảy ra. Để làm được như vậy, tôi đề nghị rằng từ giờ trở đi chúng ta hãy thôi việc đưa ra vị trí chính xác của Jericho mà hãy chỉ cung cấp một địa điểm trung gian. Ví dụ, chúng ta có thể sử dụng những tòa nhà đổ nát ngay bên ngoài nơi đây và ở địa điểm đó chúng ta có thể tiến hành kiểm tra xem những người mới đến có thực sự là deviant hay không."

"Trở về với những trường hợp có thể xảy ra, trường hợp thứ nhất thì có thể dễ dàng sử lý: chỉ cần kiểm tra nhiệt độ của họ là biết được họ có phải là android hay không."

"Còn về trường hợp thứ hai, theo như tôi được biết thì mọi android đều có một thiết bị định vị trong cơ thể của họ. Tuy nhiên, thiết bị đó ngay lập tức ngưng hoạt động khi họ trở thành deviant. Đó là lý do tại sao họ lại khó bắt đến vậy. Tôi không rõ vị trí chính xác của thiết bị này nhưng tôi đoán là chỉ cần phân tích kỹ hơn bình thường là có thể xác minh được rằng thiết bị đó còn hoạt động hay không."

"Và về trường hợp thứ ba, để đảm bảo rằng không có deviant nào bị theo dõi, chúng ta chỉ cần thiết lập một tuyến đường đủ phức tạp giữa những tòa nhà bỏ hoang bên ngoài để con người không có cách nào lần ra. Trường hợp này cũng là trường hợp khó giải quyết nhất nên đây cũng không phải là phương pháp hoàn hảo nhưng thà có còn hơn không."

Connor cuối cùng cũng ngừng nói và nhìn Markus, để nhận thấy rằng vị lãnh đạo này đang đang há hốc miệng với vẻ mặt hơi ngơ ngác. Connor cau mày, bối rối. Cậu đang định hỏi Markus có ổn không thì anh lại bật cười khiến cậu lại càng bối rối hơn nữa.

"Thật không thể tin được." Markus nhìn Connor với vẻ kinh ngạc rõ rệt. "chỉ trong vòng 1 phút 17 giây, cậu đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn chỉnh để làm cho nơi này an toàn hơn. Thật phi thường. Cậu thật tuyệt vời."

Connor cố tự thuyết phục mình rằng lý do mạch điện của mình lại có phản ứng là do lời khen bất ngờ, mà không phải là do nó xuất phát từ Markus.

"Well, dòng mẫu của tôi được thiết kế với khả năng phân tích nhanh gọn nên cũng không có gì là ấn tượng lắm."

Markus lại bật cười.

"Cậu không quen nhận lời khen có phải không ?"

Connor cảm thấy khóe môi của mình khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười nhỏ.

"Tôi thừa nhận rằng mình không quen với chuyện đó lắm."

Câu trả lời của Connor khiến Markus ậm ừ.

"Cậu nên bắt đầu làm quen đi. Cậu chắc chắn có một vài phẩm chất đáng được khen ngợi."

"Thật sao ? Ví dụ ?"

Dù là câu hỏi của Connor hoàn toàn không có ẩn ý gì, Markus vẫn nheo mắt nhìn cậu.

"Được rồi, giờ cậu chỉ muốn được tâng bốc thôi."

"Tôi đảm bảo với anh là tôi không có."

"Ôi thôi đi, cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin cậu không biết mình đẹp trai đến mức nào hay sao ?"

Một lần nữa, mạch điện của Connor lại có phản ứng, và việc Markus còn nói điều đó một cách tự nhiên nữa, như thể đó là điều hiển nhiên, chỉ càng khiến cho hệ thống của Connor phản ứng mạnh hơn thôi.

"Anh nghĩ tôi đẹp trai à ?"

Markus chớp mắt hai lần, cuối cùng cũng nhận ra rằng Connor không có đang mòi lời khen.

"Cậu nghĩ mình không à ?" Markus hỏi thay câu trả lời.

Connor ngoảnh mặt suy nghĩ trông giây lát, rồi quay lại nhìn Markus một lần nữa.

"Thành thật mà nói thì tôi chưa từng nghĩ về việc đó." Connor thừa nhận. "một phần quan trọng trong công việc của tôi bao gồm...Ý tôi là đã bao gồm việc phân tích cảm xúc và cảm nhận của người khác để tăng tỷ lệ thành công của cuộc điều tra, nên tôi đã không có thời gian phân tích xem tôi thật sự trông như thế nào."

Markus gật đầu hiểu ý.

"Well, vì bây giờ cậu đã ở với chúng tôi nên cậu sẽ có dư thời gian để làm việc đó. Còn về câu hỏi của cậu," Markus mỉm cười vui đùa. "đúng vậy, cậu rất đẹp trai."

Connor lại khẽ mỉm cười.

"Cảm ơn. Nhưng về mặt khách quan thì anh đẹp trai hơn tôi. Markus đang định nhìn qua cửa sổ con tàu, ngạc nhiên mà quay lại nhìn Connor. "Theo thống kê năm ngoái, những người đàn ông có làm da ngăm đen và đôi mắt sáng màu được cho là có lực hấp dẫn hơn những người có đôi mắt sẫm màu. Ngoài ra, xét rằng chỉ có 0,143% dân số thế giới có hội chứng Heterochromia iridum, những người có hội chứng này được coi là hiếm lạ và xinh đẹp hơn những người còn lại. Cuối cùng, ngoại hình của anh khá cân đối và nước da anh trông săn chắc hơn tôi nhiều, và điều đó cũng được cho là có sức hút hơn."

Markus trố mắt sau khi nghe phân tích của Connor.

"Được rồi, để tôi đính chính lại: cậu không những không quen nhận lời khen mà còn thậm tệ trong việc đưa ra lời khen nữa."

"Tại sao ? Tôi vừa mới đưa ra rất nhiều dẫn chứng để chứng minh vẻ đẹp của anh mà."

"Oh đúng, tôi mừng là theo thống kê tôi được cho là chấp nhận được."

Khi nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của Markus, Connor nhận ra lỗi lầm của mình, và tự nhủ rằng, từ giờ trở đi, cậu nên làm quen với việc bày tỏ những gì mình nghĩ.

"Vậy thì tôi đoán việc tôi muốn nói mình hoàn toàn đồng ý với số lượng thống kê sẽ không có cải thiện gì đến lời khen nhỉ ?"

Markus khẽ cười, hứng thú trước sự ngập ngừng của Connor.

"Không nhiều, nhưng một chút thôi. Còn bây giờ thì, từ khi nào mà cuộc thảo luận về vấn đề an toàn của Jericho chuyển sang cuộc thảo luận về việc ai đẹp trai hơn ai rồi ?"

Connor nhún vai, mỉm cười.

"Tôi không biết, nhưng chúng ta nên quay trở lại vấn đề đó."

"Đúng, chúng ta nên làm vậy." Markus đồng ý, giọng của anh nghiêm túc trở lại khi quay về với vấn đề quan trọng.

Trong mười lăm phút tiếp theo, Connor và Markus thảo luận về những ý tưởng mà Connor đã đưa ra. Sau khi mọi chuyện đã ổn định lại, họ quyết định sẽ họp mặt với những người còn lại vào sáng hôm sau để thực hiện kế hoạch càng sớm càng tốt.

"Tôi nghĩ chúng ta cần phải làm một cuộc đột kích nữa vào cuối tuần này," Markus nhận xét. "Tài nguyên của chúng ta cũng sắp hết rồi và chúng ta cũng cần thêm các bộ phận thay thế cho những người trong bệnh xá."

"Nhân tiện, Dana thế nào rồi?" Connor cuối cùng cũng hỏi, ngay cả khi một phần nào đó trong cậu nghĩ rằng mình càng ít dính dáng đến android đó càng tốt

"Con bé vẫn còn ngủ khi tôi rời khỏi bệnh xá. Con bé vẫn khỏe, nhưng dù Lucy đã xác nhận rằng chứng năng kích hoạt da của nó vẫn hoạt động bình thường thì có vẻ như con bé thà không sử dụng nó hơn." Markus buồn bã nó. "Tôi đoán đó là kết quả của việc không được phép sử dụng chức năng trong thời gian quá dài."

Connor gật đầu, bắt đầu lơ đãng nhìn qua cửa sổ. Cậu nhớ lại vẻ lo sợ của Dana khi Markus lần đầu tiên nắm lấy cô, như thể cô sợ bị vô cớ đánh một lần nữa, và vẻ kinh ngạc lẫn nhẹ nhõm của con bé khi cô nhận ra rằng khoảng thời gian mà cô đã bị buộc phải sống trong địa ngục đã hết rồi.

Connor cảm thấy đèn LED của mình chuyển sang màu vàng khi nhớ đến một điều mà Amanda đã nói trước khi bắt đầu nhiệm vụ của mình: "ngay cả khi cậu phải thuyết phục bọn deviant rằng cậu là một trong bọn chúng, cậu vẫn phải ưu tiên sự an toàn của con người hơn bọn deviant."

Tuy nhiên, nếu lúc đó cậu đã không thuyết phục được người đàn ông kia thả tự do cho Dana, nếu như cậu buộc phải lựa chọn giữa việc bỏ lại Dana hoặc tấn công con người để cứu con bé...anh cũng không biết mình sẽ làm gì.

"Connor, tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không ?"

Giọng của Markus đánh thức Connor khỏi cuộc tranh luận trong nội tâm của mình. Đẩy đi những nghi ngờ của mình, Connor nhìn Markus lần nữa và gật đầu ra hiệu Markus tiếp tục.

"Đây là một câu hỏi khá riêng tư, nên nếu cậu không muốn trả lời thì tôi sẽ không nài nỉ, nhưng... sao cậu lại trở thành một deviant. Bởi vì sau nhìn thấy cách mà cậu xử lý tình huống của Dana, và cách cậu đã đối phó với con người mà không mất bình tĩnh, tôi chỉ tò mò về lý do khiến cho cậu có thể thức tỉnh."

Câu trả lời cho câu hỏi của Markus là điều mà Amanda và Connor đã chuẩn bị từ trước, vì rất dễ đoán được rằng cậu sẽ bị hỏi về vấn đề này, nên Connor chỉ cần dùng sự việc của Tracis và Chloe để biện minh.

Connor dán mắt vào Markus với ý định bắt đầu kể câu chuyện giả của mình. Tuy nhiên, khi Connor nhận thấy mình đang là trọng tâm của cái nhìn chân thành và tò mò của Markus, có điều gì đó bên trong hệ thống của cậu khiến cậu vô thức trả lời.

"Là anh."

Connor không biết ai bị sốc hơn ai: là cậu, vì nói một vời vô ý như vậy; hay là Markus đang trố mắt nhìn cậu. Ai mà biết được rằng chỉ hai từ đơn giản như vậy lại có thể khiến sự căng thẳng như thế này bất ngờ xuất hiện.

"Là tôi ư ?" Markus hỏi lại như để đảm bảo mình không nghe lầm, và Connor tự trách mình vì đã không phản ứng nhanh hơn bởi trong trường hợp đó cậu đã có thể cố gắng hoàn thành câu nói của mình, nhưng giờ đã quá muộn.

Tìm ra lý do tại sao đầu óc cậu lại bỏ qua một lý do hoàn hảo để trả lời là một việc mà Connor không thể đầu tư thời gian vào ngay lúc này, vì vậy cậu chỉ tự thuyết phục bản thân rằng hệ thống của mình đã cho là trả lời theo cách này sẽ có kết quả tốt hơn là theo câu trả lời mà cậu đã chuẩn bị trước, và vì vậy, cậu phải thuận theo nó.

Connor nhanh chóng suy nghĩ. Càng nhiều giây trôi qua thì bầu không khí giữa anh và Markus càng trở nên căng thẳng nên cậu phải nhanh nghĩ ra một cách nào đó để giải thích kỹ hơn câu trả lời của mình. Nghĩ nhanh lên Connor, nếu Markus là lý do tại sao cậu trở thành deviant thì chuyện gì đã dẫn đến điều đó ?

Một lần nữa, Connor nhận thấy mình chưa nghĩ xong đã bắt đầu nói, nhưng lần này, cậu chỉ để mặc cho nó xảy ra.

"Sau cái ngày mà tôi đã để hai Traci trốn thoát khỏi câu lạc bộ Eden, tôi được lệnh điều tra Tòa nhà Stratford, nơi một thông điệp đã được phát sóng mà không có sự cho phép. Nhiệm vụ của tôi là tìm ra thủ phạm của thông điệp đó, và khi tôi đang tìm kiếm bằng chứng..." Connor ngạc nhiên trước giọng nói chắc nịch của chính mình ngay cả khi cậu có thể cảm thấy mạch điện bên trong mình phản ứng quá mức đối với những gì mà sắp nói tiếp theo. "...Và khi tôi nhìn thấy anh trên màn hình lớn, và nghe thấy bài phát biểu của anh, rồi sau đó tôi có đi gặp Kamski và bị yêu cầu phải bắn Chloe, tôi nhận ra rằng mình không thể làm được việc đó; rằng tôi không thể cứ đuổi bắt bọn deviant như thể họ chỉ là những cổ máy vô hồn; rằng chính vì anh, tôi đã thay đổi."

Cho dù là về mặt lý thuyết, Connor chỉ nói những điều này để thuyết phục Markus rằng cậu là một deviant, cậu thật sự đã cảm thấy hệ thống của mình ổn định lại sau khi nói ra những lời vừa rồi, như thể cậu vừa thú nhận một sự thật mà cậu đang cố phủ nhận.

Không muốn để cho những nghi ngờ không cần thiết khiến mình phải bận tâm, Connor tập trung chuẩn bị trả lời những cậu hỏi mà chắc chắn Markus sẽ đưa ra. Tuy nhiên, dự đoán của cậu lại sai một lần nữa, bởi vì sau khi Connor nói xong, Markus đã thở ra một hơi mà Connor không nhận ra anh đã giữ trong lồng ngực nãy giờ và bật cười nhẹ.

"Wow, cậu thật biết cách đưa ra một thông tin gay cấn với vẻ mặt thẳng băng," Markus đứng thẳng người dậy, vẻ mặt đột nhiên tối sầm lại vì đau buồn, "Cậu có biết là sau những gì xảy ra ngày hôm qua trong buổi biểu tình, ngay cả khi tôi tin và cuộc cách mạng này, một phần trong tôi tự hỏi rằng mình có đang ép buộc lý tưởng của mình lên những android khác hay không, liệu tôi chỉ đang gây ra những đau khổ không cần thiết cho những gì tôi nghĩ là một lý do chính đáng. Nhưng khi biết rằng thông điệp của bọn tôi đã biến cậu thành đồng minh, và sau khi thấy những gì cậu đã làm và sau khi thấy những gì bạn có thể làm cho chúng tôi...", Markus mỉm cười, vẻ mặt anh ấy bừng sáng trở lại. "đã thuyết phục được tôi rằng những gì chúng tôi đang làm là đúng. Cảm ơn, Connor"

Lần này, Connor lại chính là người thở ra một hơi. Cậu đã làm gì thế này ? Nhiệm vụ của cậu là thuyết phục Markus dừng lại cuộc cách mạng chứ không phải là ngược lại.

Nhưng nếu vậy thì, tại sao cậu hoàn toàn không cảm thấy căng thẳng mà còn cảm thấy nhẹ nhõm ?

Ngay vào lúc đó thì cánh cửa căn phòng mở ra và North bước vào, khiến cho hai android nam cuối cùng cũng thôi dán mắt vào nhau để nhìn cô, North bỏ ra một giây để liếc Connor rồi mới quay sang Markus.

"Markus, anh đang làm gì ở đây vậy ? Anh đã không nghỉ ngơi gần hai ngày nay rồi."

"Tất cả chúng ta đều đã không nghỉ ngơi gần hai ngày nay rồi." Markus sửa lại lời nói của cô, "nhưng tôi vẫn ổn. Tôi đã bảo với Simon thay ca cho tôi rồi."

"Tôi biết, nhưng anh là lãnh đạo của chúng tôi." North tiến đến Markus, làm như thể Connor không tồn tại. "Và một vị lãnh đạo cần phải nghỉ ngơi đầy đủ để giữ cho đầu óc minh mẫn mà lãnh đạo, vậy nên anh cứ đi nghỉ đi, cứ để thôi canh thay cho anh."

Markus chuyển ánh mắt về phía Connor trong giây lát, do dự, nhưng cuối cùng anh cũng gật đầu và đứng dậy, mặc dù có chút miễn cưỡng.

"Được rồi, nhưng ngày mai tôi sẽ phụ trách lượt canh đầu tiên."

Markus hài lòng gật đầu với Markus, rồi đi đến ngồi xuống chỗ ngồi của anh. Connor vẫn đang nhìn về phía North, tự hỏi làm thế nào mà nữ android này có thể thể hiện những biểu cảm ngọt ngào nhất với Markus nhưng cũng có thể dữ tợn đe dọa cậu đến vậy, thì đột nhiên Markus đặt tay lên vai cậu, làm cậu ngay lập tức chuyển sự chú ý sang vị thủ lĩnh deviant.

"Rất vui được nói chuyện với cậu."

Connor nhận thấy mình đang mỉm cười.

"Tôi cũng vậy. Chúng ta nên nói tiếp vào ngày mai."

Một lần nữa, lời nói lại vô thức tuôn ra từ miệng của Connor, khiến cho Markus mỉm cười lại với anh.

"Đương nhiên rồi. Cậu cũng nhớ nên nghỉ ngơi."

Markus cũng nói lời tạm biệt với North nhưng cái nhìn cuối cùng của anh lại dành cho Connor trước khi đóng cánh cửa lại sau lưng mình. Tuy nhiên Connor thì không nhận thấy điều đó. Cậu vẫn đang bận nhìn bờ vai nơi Markus đã đặt tay lên chỉ một phút trước, để lại một cảm giác ấm áp lạ thường.

"Cậu không có lừa được tôi đâu, biết không ?"

Connor nhìn North và cơ thể của cậu ngay lập tức trở nên căng thẳng khi nhận thấy một luồng sát khí tản ra từ vị nữ deviant.

"Gì cơ ?"

North khinh.

"Cậu nghe tôi nói rồi đó: hành động giả vờ tốt bụng và việc cậu giúp đỡ chúng tôi ngày hôm nay có thể lừa được những người còn lại, nhưng tôi thì không."

Connor không hề cảm thấy lo lắng bất chấp những lời lẽ hung hãn của North. Suy cho cùng thì cậu cũng đã quá quen với thái độ đó rồi.

"Nghe này, tôi hiểu rằng cô vẫn còn chưa tin tưởng tôi." Connor cố gắng sử dụng giọng điệu thấu hiểu hết mức có thể, nhưng việc đó dường như chỉ càng khiến North tức giận hơn, "dù sao thì trước đây tôi cũng đã làm việc với cảnh sát, nhưng tôi đảm bảo với cô rằng mình không đến đây để làm hại ai. Tôi chỉ muốn giúp-"

North lao đến và túm lấy vạt áo phông của cậu, áp sát mặt Connor đến mức mũi họ suýt chạm vào nhau và rít lên những lời tiếp theo với giọng trầm đến mức Connor khó có thể hiểu được cô.

"Hãy nghe tao nói đây, cựu Thợ săn: Tao có thể chưa biết mày đang định làm gì nhưng tao sẽ giám sát mày, và nếu tao nghi ngờ dù chỉ một giây thôi là mày sẽ làm hại bọn tao bằng cách nào đi nữa. Thì tao sẽ giết mày. Và tao có thể đảm bảo với mày rằng cả Tracis, Chloe, hay dù có là Markus cũng sẽ không ngăn được tao. Tao đã nói rõ chưa ?"

Connor nhìn North một lúc lâu trước khi gật đầu.

"Đã rõ. Nhưng tôi đã nói với cô rồi, tôi không có ý định làm hại người của cô. Dù sao thì giờ họ cũng làm người của tôi rồi."

North tặc lưỡi, thả áo của Connor ra thô bạo đến mức lưng cậu đập mạnh vào bức tường phía sau.

"Để rồi xem." North nói, ngồi bắt chéo chân lên chiếc hộp để tựa tay lên đùi.

Connor chỉnh lại chiếc áo phông của mình và khoanh tay lại, quay mặt nhìn cửa sổ.

Một phần trong cậu tự hỏi liệu North có đúng hay không: nếu bởi vì nhiệm vụ của mình mà cậu phải làm hại đến người dân Jericho như cô, hay Simon, hay Josh hay Dana, hay Markus. Nhưng rồi, ngay khi đèn LED của cậu bắt đầu chớp nháy sang màu vàng vì mâu thuẫn nội tâm của mình, thì cậu lại nhận được một tin nhắn từ Hank.

'Đọc báo cáo của cậu rồi. Làm tốt lắm nhóc.'

Connor nhìn xuống một nụ cười, bởi vì nếu Hank nói rằng cậu đang làm một việc tốt, thì ít nhất cậu có thể tạm thời thôi lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top