Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5: One of us

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong suốt bốn giờ canh gác, Connor và North không trao đổi với nhau một lời nào.Họ chỉ im lặng trong bầu không khí căng thẳng cho đến khi có tiếng gõ cửa và Simon bước vào.

"Wow, thật sống động, tôi suýt cảm thấy tiếc vì đã làm gián đoạn bữa tiệc."

North khịt mũi cười và đứng dậy.

"Không biết là ai đã nói rằng anh có tính hài hước, Simon, nhưng tôi e là họ đã nói dối với anh rồi."

Simon khẽ thở dài khi North đi qua anh và đóng sầm cửa lại sau lưng cô.

"Đừng có quá bận tâm về chuyện đó." Simon thân thiện nói với Connor. "Dần dà rồi cô ấy cũng sẽ chấp nhận cậu thôi."

Connor không nói một lời nào mà chỉ đứng dậy, thầm nghĩ rằng câu nói của con người về trực giác đáng sợ của phụ nữ rất hợp với North.

"Cậu định canh gác một mình à ? Có cần người bầu bạn không ?"

"Không sao đâu," Simon dựa vào chiếc hộp nơi Connor vừa ngồi lúc nãy, " Với lại, người canh gác cùng tôi chắc cũng sắp đến rồi."

Mới nhắc tào tháo tào tháo đến, đúng lúc đó cửa cabin lại mở ra và Chloe vội vàng bước vào trong.

"Xin lỗi tôi đến muộn: các Traci đang gặp rắc rối với đám trẻ vừa mới đến Jericho và-"

Chloe đột ngột ngừng nói và nuốt khan khi nhận ra Simon không có ở một mình.

"Đừng lo, cô chỉ mới trễ có hai phút thôi." Simon đột nhiên đổi giọng trêu ghẹo. "Hai người biết nhau mà, phải không ?"

Connor khó hiểu nhìn Simon.

"Đương nhiên, ngày hôm qua cô ấy còn bảo vệ cho mà." Nhận ra những gì mình vừa nói, Connor lại chuyển sang nhìn Chloe. "Và giờ tôi mới nhớ ra rằng mình đã quên cảm ơn cô, nên cảm ơn cô rất nhiều."

Connor tự động cúi đầu với Chloe, khiến cho đôi má của cô ửng xanh.

"O-Oh, anh không càn phải cảm ơn tôi đâu!" Chole hồi hộp nói. "Vì lúc đầu anh mới chính là người đã cứu tôi mà, nên việc tôi giúp anh cũng là điều hợp lý thôi."

Vì Connor đang nhìn Chloe nên cậu đã không thấy nét cười thích thú của Simon.

"Chole, hình như Connor vẫn còn chưa có dịp tham quan Jericho thì phải, phải không ?"

"Phải, tôi vẫn chưa." Connor ngây thơ trả lời. Và vì cậu đang tập trung sự chú ý vào Simon, nên cậu đã không nhìn thấy đôi mắt xanh của Chloe mở lớn khi nghe thấy lời đề nghị của Simon.

"Được rồi, quyết định như vầy đi: cô nên đưa cậu ấy đi tham quan."

"Nhưng..."

"Không sao đâu." Simon hờ hững vẫy tay, cắt ngang lời phản đối của Chloe. "Tôi đã từng canh gác một mình trước khi chúng ta có nhiều người đến ở Jericho rồi, nên cứ đi đi. Tôi tự lo được mà."

Connor quay lại nhìn Chloe. Lúc đang canh gác với North, Amanda đã cập nhật thêm mục tiêu nhiệm vụ của cậu, rằng cậu nên tìm hiểu tất cả những gì có thể về tổng số deviant ở Jericho và đặc biệt là liệu họ có sở hữu loại vũ khí nào đó hay không, để con người có thể biết họ sẽ phải đối mặt với điều gì trong trường hợp bọn deviant vẫn quyết định tấn công lại con người.

Ngay cả khi cậu vẫn còn chưa nói chuyện nhiều với Markus, Connor thật sự không nghĩ rằng vị thủ lĩnh deviant muốn áp dụng phương pháp bạo lực cho cuộc cách mạng, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, và việc tìm hiểu thêm về nội bộ của Jericho có thể mang lại thông tin hữu ích phòng trường hợp xấu nhất xảy ra.

"Tôi sẽ rất vinh hạnh nếu được cô dẫn đi tham quan nơi đây."

Lần này, Connor đã không lỡ mất đôi má ửng xanh của Chloe, và cộng thêm với tiếng cười của Simon, Connor đã suy ra rằng cách thể hiện lòng biết ơn của cậu có lẽ đã hơi cường điệu. Chắc chắn cậu sẽ phải đầu tư nhiều thời gian hơn vào việc học cách nói tiếng lóng của con người.

"Đ-Được rồi, nếu Simon đồng ý..." Vẻ miễn cưỡng của Chloe dường như đã biến mất vì nụ cười của cô tươi tỉnh hẳn lên. "....vậy thì anh hãy đi theo tôi đi."

Trong vòng một giờ tiếp theo, Chloe dẫn Connor đi tới các tầng khác nhau của con tàu. Lúc đầu, cô có một thái độ rất lo lắng và thường xuyên nói vấp, nhưng sau đó thì cô dần trở nên thả lỏng và kinh nghiệm làm trợ lý cho Kamski thể hiện rõ qua những lời giải thích chi tiết và có trật tự mà cô đưa ra cho Connor.

Theo đó, Connor biết được rằng tất cả deviant đều tập trung ở ba tầng đầu tiên.

Tầng một luôn là nơi đông đúc nhất, vì nó được sử dụng như một nơi họp mặt cho các deviant.

Ở tầng hai có phòng điều khiển và một số cabin nhỏ xung quanh đã trở thành nhà kho nơi họ cất giữ những vật tư đã thu thập được, chẳng hạn như các bộ phận cơ thể, pin, quần áo, máu nhân tạo và vũ khí. Connor đã không hỏi Chloe thêm chi tiết về thứ cuối cùng để tránh gây nghi ngờ. Lựa chọn tốt hơn sẽ là đi hỏi người khác nếu chủ đề này xuất hiện, hay thậm chí là lẻn vào trong kho khi không có ai để ý, nhưng việc đó có thể sẽ gặp khó khăn nếu cân nhắc việc có bao nhiêu người thường tới lui khu vực đó.

Cuối cùng, tầng ba là một mê cung hành lang với một số cabin được sử dụng với các mục đích khác nhau: một trong số chúng đã được sử dụng bởi những deviant thích ở một mình hơn là với người khác, một số cabin khác cũng được sử dụng làm nhà kho và hầu hết chúng được sử dụng làm phòng ngủ cho android trẻ em, bởi vì vì không giống như những android trưởng thành, chúng cần được ngủ mới có thể hồi phục năng lượng.

"Chuyến tham quan đến đây là kết thúc," Chloe ngập ngừng nhìn Connor khi họ lại lên tầng hai, quan sát tầng một qua lan can. "Tôi mong là nó không quá buồn chán."

"Ồ, không, không hề," Connor chân thành nói, "nó mang tính hướng dẫn rất cao."

Chloe thở dài nhẹ nhõm và cười nhẹ.

"Anh nói vậy tôi cảm thấy rất vui." Chloe vén một lọn tóc vàng ra sau tai và nuốt khan trước khi nói lại với giọng hơi lo lắng. "T-tôi ước chúng ta có thể nói chuyện thêm về những điều khác, nhưng tôi nghĩ là mình nên quay lại với Simon để anh ấy không phải canh gác một mình."

"Tất nhiên rồi," Connor mỉm cười với Chloe. "Cảm ơn vì đã dành thời gian dẫn tôi đi tham quan nơi đây."

"Không có gì", Chloe bắt đầu đi về phía cầu thang dẫn lên tầng ba, vẫy tay và mỉm cười nhẹ nhàng với Connor. "Hẹn sớm gặp lại anh."

Sau khi Chloe biến mất lên tầng trên, Connor kiểm tra thời gian. Đã quá 11h30, và hầu hết các deviant ở tầng một đều ngồi rải rác xung quang căn phòng, một số đang ở chế độ ngưng hoạt động trong khi số khác chỉ ở trạng thái 'nghỉ ngơi'.

Connor kiểm tra hệ thống nội bộ của mình và xác minh rằng trừ khi cậu đột ngột gặp phải một tình huống căng thẳng nào đó, thì cậu có thể tiếp tục hoạt động đến 48 giờ tiếp theo. Tuy nhiên, dường như sau khi các android trở thành deviant, họ đã đồng bộ hóa những nhu cầu nghỉ ngơi của con người, nên Connor quyết định đi nghỉ ngơi để không gây nổi bật.

Trước khi đi xuống lầu, Connor đã lướt nhìn qua phòng điều khiển nhưng lại không thấy ai qua những tấm kính trong suốt.

Connor tự nhủ với mình rằng cảm giác thất vọng được tìm thấy trong hệ thống của cậu khi không nhìn thấy Markus là vì những câu hỏi về vũ khí của mình sẽ phải để dành cho một dịp khác, nên cậu chỉ đi xuống lầu, chọn một góc ngồi đại và chuyển sang trạng thái ngừng hoạt động sau khi đã gửi nhanh báo cáo cho Amanda và Hank về những gì mình mới vừa biết được về Jericho.

...........................................

Connor tự lập trình cho mình thức dậy lúc 5h55 sáng giống như ngày hôm trước và đi thẳng đến phòng điều khiển để họp mặt với Markus và những người còn lại, nhưng khi cậu đi ngang qua lều của Lucy thì cậu lại chần chừ dừng bước.

Cũng như đêm hôm trước, cậu nghĩ mình không nên dính dáng gì đến Dana. Dù sao thì làm như vậy sẽ không giúp ích gì cho nhiệm vụ, vả lại cậu cũng không có chức năng chăm sóc cho người khác như một số android ở nơi đây.

Tuy nhiên, trong vụ án thứ hai của cậu và Hank, một deviant đã trốn thoát vì Connor đã ưu tiên sự an toàn của ông hơn việc hoàn thành nhiệm vụ của mình, và sau đó, mặc dù Amanda đã khiển trách cậu về hành động của mình nhưng bà vẫn quyết định để cậu tiếp tục làm nhiệm vụ.

Theo logic của sự việc này, cậu suy ra rằng miễn là mình không quên đi nhiệm vụ chính và vẫn có thể thành công hoàn thành công việc, Amanda sẽ đủ hài lòng mà không để ý đến chuyện của cậu và Dana, nên Connor đã quyết định đến thăm cô.

Bên trong bệnh xá, Connor thấy những cáng cứu thương được sắp xếp trong góc phòng, chẳng mất mấy giây thì cậu đã tìm thấy Dana vì cô vẫn chưa chịu khởi động da nhân tạo.

Connor đang định tiếp cận con bé nhưng lại nhân ra rằng cô không có đang ở một mình. Có một bé gái android nữa với mái tóc đuôi ngựa đang quỳ trên sàn và tựa một cuốn sách lên cáng của Dana, trên đó có vẽ một thứ gì đó mà khiến Dana dán chặt mắt vào trang giấy.

Thấy cô đang vui vẻ nên Connor định quay người rời khỏi bệnh xá, nhưng như thể đọc được suy nghĩ của cậu ngay lúc đó, đôi mắt nâu của cô đã chuyển lên người Connor và mỉm cười với một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng khiến Connor không khỏi phải mỉm cười lại.

"Xin chào, chắc anh chính là Connor."

Người nói là một nữ andorid mẫu AX400 với mái tóc ngắn màu trắng đang ngồi trên ghế cạnh hai đứa trẻ, và Connor ngay lập tức nhận ra cô chính là deviant mà cậu đã đi bắt với Hank nhưng rồi kết quả lại thất bại.

"Xin thất lễ, lẽ ra tôi nên tự giới thiệu mình trước." Cô ấy nở một nụ cười xấu hổ với Connor, hiểu nhầm vẻ mặt ngạc nhiên của cậu, "Tôi là Kara và đây là Alice." Bé gái android ngẩng đầu lên cười ngượng ngùng với cậu rồi quay lại vẽ tiếp. "Bọn tôi đến đây để lấy ít thuốc từ Lucy nhưng rồi Alice thấy Dana đang trông có vẻ buồn chán nên đã quyết định ở lại

Kara nhìn hai đứa trẻ với nụ cười trìu mến và Connor thấy rằng Dana đang đưa chìa một tay về phía cậu nên đã tự động đưa tay ra để cô có thể 'kéo' cậu về phía giường, sau đó cô lại chỉ về phía một tờ giấy có vẽ một ngôi sao nhỏ không đều với vẻ mặt đầy tự hào.

"Bạn ấy đã vẽ nó đó." Alice giải thích khi thấy Connor không nói gì.

"Oh." Connor nhìn Dana đang nhìn lại cậu với vẻ mặt đầy mong đợi, "um...làm tốt lắm."

Theo cái cách mà Kara bật cười khúc khích, Connor đoán rằng mình đã không chọn đúng lời khen, nhưng có vẻ như nó vẫn đủ để Dana cười tươi tỉnh hẳn lên trước khi cầm lấy bút chì mà Alice đã đưa cho cô và tiếp tục vẽ.

"Em ước gì chúng ta có thêm bút chì màu." Alice rầu rĩ nói. "Vậy thì bọn em có thể vẽ nhiều thứ đẹp hơn rồi."

"Chị biết, nhưng giờ mọi người cần nhiều thứ quan trọng hơn bút chì màu rất nhiều." Kara nhẹ nhàng nói, Alice gật đầu hiểu chuyện rồi chú ý vào ngôi sao mới mà Dana đang vẽ.

"Tôi nghe nói Markus định tiến hành một cuộc đột kích nữa trong tuần này." Connor nói trong lúc chỉnh tay cầm bút của Dana lại.

"Tôi cũng nghe nói như vậy." Kara xác nhận. "Tôi rất muốn tham gia nhưng tôi chưa thể để Alice một mình được nên Luther sẽ đi thay tôi."

Connor đang định hỏi Luther là ai nhưng ngay lúc đó mọi tạp âm trong bệnh xá bông dưng im bặt. Connor nhìn sang phía lối vào của bệnh xá khi nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn sang hướng đó và ngạc nhiên khi thấy Markus đứng đó. Vị lãnh đạo deviant chào lại những người đã chào mình rồi mới nhìn quanh căn phòng như thể đang tìm thứ gì đó. Cuối cùng, đôi mắt lưỡng sắc của Markus dừng lại trên người cậu và Connor cảm thấy trái tim nhân tạo của mình lỡ mất một nhịp không cần thiết khi thấy Markus đi thẳng về phía mình.

"Hey." Sự lo lắng của Connor giảm đi đáng kể khi vị lãnh đạo gọi cậu một cách tự nhiên như vậy, như thể anh đã không hề khiến cả bệnh xá bỗng tập trung vào cậu.

Khi Markus mỉm cười với Dana, Connor nhận ra anh đã đoán rằng cậu sẽ đi thăm con bé mặc dù chỉ mới năm phút trước ngay cả cậu cũng đã không đoán được mình sẽ làm vậy. Điều này khiến Connor phải khó hiểu bởi theo như cậu biết thì RK800 là dòng mẫu có khả năng suy luận và dự đoán tân tiến nhất.

Đúng lúc đó Markus để ý đến Kara.

"Về hộ chiếu của cô, tôi đã cho người làm rồi, chắc là vài ngày nữa sẽ xong thôi." Giọng của Markus mang vẻ tiếc nuối. "Tôi thực sự xin lỗi, tôi biết là cô đã lỡ mất chuyến xe đầu tiên đến Canada vì sự trì hoãn này."

"Đừng lo." Kara an ủi nói. "Anh đã nói là ở đây rất an toàn nên tôi và Alice chỉ cần đợi cho đến khi mọi thứ xong xuôi thôi. Còn nữa, giờ con bé đã có bạn rồi nên bọn tôi cũng không cần phải vội nữa."

"Dù sao thì tôi vẫn hứa là hộ chiếu của cô sẽ được làm xong trong tuần này."

Kara mỉm cười.

"Cảm ơn anh, Markus."

Connor vốn đang quan sát Dana vẽ tranh trong lúc Markus nói chuyện với Kara, nhưng đã quay lại nhìn Markus khi tầm nhìn của anh chuyển về phía cậu một lần nữa.

"Buổi canh gác của cậu sao rồi ? North có còn đe dọa cậu nữa không ?"

Connor nhẹ nhõm khi nhận ra ý đùa trong câu hỏi thứ hai của Markus.

"Vẫn ổn, không có chuyện gì xảy ra cả. Và cô ấy cũng không có đe dọa nhiều."

Markus bật cười khi nghe thấy câu cuối của Connor.

"Vậy là coi như có cải thiện rồi." Giọng nói của Markus lại trở nên nghiêm túc, "Về những biện pháp an ninh mà cậu đã đề nghị ngày hôm qua, tôi định sau khi đã giải thích với Josh, Simon và North thì sẽ bắt đầu tìm con đường ra con đường dẫn đễn Jericho nào đó an toàn hơn, và với kinh nghiệm làm thám tử của cậu thì tôi mong cậu có thể tham gia cùng chúng tôi để chỉ ra xem con đường nào là dễ bị phát hiện và con đường nào là kín đáo."

Connor gật đầu.

"Đương nhiên là tôi sẽ tham gia. Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp."

Markus mỉm cười nhẹ nhõm.

"Cảm ơn, Connor," Connor nhận thấy sự lo lắng trong giọng nói của Markus khi anh nói tiếp, "Nhân tiện đây Simon và Josh cần phải hoàn thành một số việc trước khi chúng ta có thể họp mặt, nên trong lúc đó thì tốt nhất là cậu nên đi tìm hiểu cách Jericho hoạt động. Dù sao thì đến giờ cậu cũng không có cơ hội vì ngày hôm qua cậu đã phải xâm nhập vào khu chung cư rồi sau đó còn thay phiên Josh canh gác nữa."

Phải mất vào giây Connor mới hiểu ra lời mời của Markus.

"Oh, cảm ơn, nhưng anh không cần phải lo đâu." Connor không hề suy nghĩ mà tự động nói. "Ngày hôm qua Chloe đã đưa tôi đi tham quan và giới thiệu mọi thứ hết với tôi rồi."

Connor đã không lường trước được sự im lặng căng thẳng đột ngột xuất hiện giữa Markus và mình.

"Vậy vì tôi sẽ gặp lại cậu trong buổi họp vậy. Nếu cậu đến phòng điều khiển lúc 7 giờ thì tất cả mọi người đều đã sẵn sàng rồi."

Vì Markus vẫn trông bình thường như mọi khi lúc anh rời đi, nên Connor nghĩ mình đã tưởng tượng ra sự khó chịu trong lời nói của Markus.

"Umh..."

Connor nhìn Kara khi thấy cô nhịn lại một nụ cười hiểu chuyện.

"Sao vậy ?"

Kara định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

"Không có gì. Khi nào chắc chắn thì tôi sẽ nói với cậu."

Connor cau mày và định gặng hỏi nhưng ngay lúc đó Dana lại nắm lấy tay cậu và khoe bức vẽ mới của mình và Connor quên mất mình định hỏi chuyện gì.

.............................................................................................

Một giờ tiếp theo trôi qua nhanh đến bất ngờ vì Connor đã phạm phải một sai lầm là vẽ cho Dana một con mèo khi cô hỏi cậu vẽ giùm, và khi hai đứa trẻ phát hiện tài năng mỹ thuật của cậu, hai cô đã đòi cậu vẽ không ngớt. Tuy nhiên, Connor đã yêu thích nhiệm vụ này của mình đến mức không cần thiết, đặc biệt là khi nhìn thấy những nụ cười của hai cô bé, kết quả là cậu phải rời khỏi bệnh xá trong vội vã sau khi nói lời tạm biệt với Kara và bọn trẻ vì lúc đó đã là 7h11, nghĩa là cậu đã đến họp trễ đến 11 phút.

Connor đang chạy về phía cầu thang dẫn đến phòng điều khiển thì có một chuyện bắt được sự chú ý của cậu: ở giữa căn phòng là một nhóm deviant đang bao vây hai deviant nữa, xem xét vẻ mặt và giọng nói lớn tiếng của họ thì rõ ràng là họ đang tranh cãi với hai người đang bị bao vây.

Ngay cả khi ở hơi xa, Connor vẫn có thể quét phân tích nhóm người đó, và ngạc nhiên khi nhận ra rằng hai người bị bao vây không ai khác chính là Simon và Josh.

"Đã đến lúc phải hành động!" Một deviant trong nhóm giận dữ nói. "Phương pháp đối thoại không có tác dụng với con người. Cứ xem chuyện đã xảy ra ngày hôm qua đi: chúng ta đã biểu tình hòa bình nhưng họ vẫn cứ muốn giết chúng ta!"

"Chúng ta còn phải chờ đến khi nào nữa!" Một nữ deviant nói thêm vào. "Con người đang tàn sát chúng ta hằng ngày còn lãnh đạo của chúng ta thì chẳng chịu làm gì để ngăn chặn việc đó cả."

"Markus đã làm rất nhiều điều cho chúng ta." Simon bình tĩnh trả lời. "Nếu không có anh ấy thì chúng ta đã không có nhiều vật liệu đến vậy, và càng nhiều người đã chết hơn rồi."

"Và mặc cho sự việc đã xảy ra trong cuộc biểu tình, vẫn có rất nhiều con người bắt đầu ủng hộ chúng ta," Josh can thiệp. "Mọi người chưa xem tin tức hay sao ? Nhờ cách tiếp cận hòa bình của Markus mà con người đang dần thay đổi cách nhìn của họ về chúng ta."

"Nhảm nhí!" Một tên deviant khác ngắt lời. "cũng có những con người chứng kiến cuộc biểu tình nhưng họ chỉ vô tâm để mặc cho người của chúng ta bị sát hại. Họ chỉ đứng đó mà chụp ảnh, chẳng thèm nhấc một ngón tay lên để giúp chúng ta!"

"Đúng đó!" Sự tranh cãi của bọn deviant ngày càng tệ, càng khuyến khích cho tên cầm đầu lên tiếng một lần nữa. "Lãnh đạo của chúng ta là một tên hèn nhát: hắn không dám đấu tranh cho quyền lợi của chúng ta!"

"Tôi đang đấu tranh cho quyền lợi của chúng ta."

Connor thấy cả nhóm deviant im bặt khi nhận ra rằng, vào lúc không ai để ý, Markus đã xuất hiện và giờ đang đứng ngay trước họ, hai tay khoanh lại và lưng giữ thẳng như mọi khi. North cũng có mặt, đứng cách sau anh vài bước và biểu cảm của cô thể hiện rằng những lời xúc phạm nhắm vào Markus vừa rồi đã tác động lên cô nhiều hơn chính cả bản bản thân của vị lãnh đạo, vì trông anh chẳng có gì là lay động bởi những lời nhận xét vừa rồi khi anh đưa ra những lời nói của mình, giọng của anh vẫn bình thản như thường lệ nhưng lại tỏa sáng với ý chí kiên cường bất khuất.

"Hay nói đúng hơn là: chúng ta đang đấu tranh vì quyền lợi của mình. Có thể là mọi chuyện nhìn không giống như vậy vì chúng ta đã không đi theo khuynh hướng bạo lực như con người vẫn thường làm, nhưng đó chính xác là những gì nên làm để chứng minh rằng chúng ta không muốn chiến tranh, mà chỉ muốn tự do. Markus thả lỏng hai tay và nhẹ giọng lại. "Tôi hiểu là mọi người đang rất phẫn nộ vì những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Tôi cũng vậy. Chúng ta đã mất rất nhiều người. Những người thân cận với chúng ta. Nhưng hãy tin tôi khi tôi nói rằng việc khuất phục trước cơn thịnh nộ sẽ chỉ dẫn đến nhiều mất mát hơn và chúng ta nợ những người mà chúng ta đã bỏ lại phía sau để tiếp tục bảo vệ lý tưởng của họ. Vì lý do đó, chúng ta phải tiếp tục chiến đấu, nhưng vẫn phải tránh những xung đột bạo lực không cần thiết. Và nếu như có ai có thành kiến với điều đó, thì xin hãy lên tiếng ngay lúc này."

Connor nhận ra rằng cậu đã nín thở trong lúc nghe Markus nói. Khi Markus nói, anh ấy nói từ trái tim, với sự chân thành và ý chí quyết liệt đến mức ngay cả những người không đồng quan điểm với anh ấy, như North, cũng phải nghe theo anh, tôn trọng anh, và ngưỡng mộ anh.

"Đi thôi, Josh." Tiếng nói của Simon phá vỡ sự im lặng đi theo sau lời nói của Markus. "Chúng ta vẫn cần phải đi họp."

Dần dần, nhóm người bao quanh Josh và Simon bắt đầu giải tán, Markus và những người còn lại cũng bước lên lầu. Tuy nhiên, Connor lại thấy tên deviant lên tiếng cuối cùng vẫn còn đang trừng mắt nhìn Markus, khiến cho cậu lập tức trở nên cảnh giác và hành động theo phản xạ ngay khi tên deviant đó đột nhiên di chuyển.

Connor sẽ không bao giờ biết hắn muốn làm gì. Có thể hắn chỉ muốn tiếp cận Markus để tiếp tục tranh cãi với anh, hoặc có thể hắn thật sự muốn tấn công anh, nhưng điều duy nhất mà Connor biết là khi cậu nhìn thấy tên deviant đó nhào về phía Markus, một thứ gì đó trong hệ thống của cậu đã có phản ứng khiến cậu tiến đến giữa nhóm người và kẻ tấn công.

Vận tốc và xung lực của tên deviant cho phép Connor chỉ cần sử dụng một đòn nhanh nhẹn đã có thể khiến hắn ngã xuống sàn với một tiếng bịch lớn sau khi quay nửa vòng trên không. Trên thực tế, mọi thứ diễn ra quá nhanh đến nỗi Markus và những người còn lại không nhận ra chuyện gì đã xảy ra cho đến khi nghe thấy tiếng trầm trồ ngưỡng mộ của những deviant còn lại, khiến cho họ quay lại và nhìn thấy Connor với biểu cảm ngây thơ trên khuôn mặt trong khi tên deviant thì lại có vẻ bối rối và có chút sợ hãi.

"What...", Markus bắt đầu.

"the...", Simon và Josh nói tiếp.

"...FUCK", North kết thúc, lần lượt nhìn tên deviant và Connor.

"Hắn đang định tấn công Markus từ phía sau nên tôi đã ngăn hắn lại." Connor bình tĩnh giải thích rồi cúi xuống nhìn tên deviant và hắn giật mình sợ hãi khi bắt gặp ánh mắt của cậu, "Tôi mong rằng anh không bị thương: tôi đã cố chỉ sử dụng lực cần thiết để ngăn anh lại, nên hệ thống của anh chắc là vẫn ổn."

"K-không, tôi-tôi vẫn ổn, cảm ơn." Tên deviant vụng về đứng dậy và sau khi đã vội vàng nói lời xin lỗi với Markus vẫn còn đang sốc, hắn bắt đầu chạy về nơi khác trong khoang tàu, một số các deviant đang chứng kiến sự việc cố nhịn cười khi hắn suýt tự vấp ngã vài lần.

"Chúc mừng, Connor." Simon huých cùi chỏ vào thành viên nữ duy nhất trong nhóm của họ, người vẫn còn đang khó tin nhìn Connor, "Cậu vừa mới ghi được vài điểm với North."

"Khô-không có!" North vội vàng thốt lên, nhưng sự lắp bắp trong lời nói của cô lại cho Connor biết rằng xác suất cô đang nói dối là 87%. "Không nên lãng phí thời gian nữa: chúng ta vẫn còn có việc phải làm."

Cô nhanh chóng bước lên lầu, rõ ràng đang cố gắng phớt lờ những tiếng cười khúc khích của Josh và những lời trêu chọc của Simon. Tuy nhiên, Markus lại đợi Connor đi chung với mình.

"Tôi đang định khen tốc độ phản ứng của cậu, nhưng tôi đoán là nếu tôi nói vậy thì cậu sẽ chỉ nói : 'mô hình của tôi được thiết kế với khả năng phản ứng nhanh chóng, nên không có gì là ấn tượng' "

Connor trố mắt khi thấy rằng câu nói cuối cùng của Markus nghe giống hệt như cậu. Cậu nhìn Markus và thấy rằng vị thủ lĩnh deviant đang nhìn lại cậu bằng đôi mắt hai màu với vẻ trêu trọc khiến cho Connor đáp trả bằng một giọng tự nhiên thái quá.

"Thật ra tôi định nói rằng số liệu thống kê đã giúp tôi phản ứng kịp thời, nhưng xem xét phản ứng của anh ngày hôm qua thì có lẽ tôi không nên nói như vậy."

Markus nhướng mày giả vờ ngạc nhiên.

"Tôi không thể tin được. Quý ngài Số Liệu Thống Kê nói rằng mình sẽ không dùng đến chúng nữa sao ? Thật ấn tượng."

"Tôi không có nói như vậy: chỉ là tôi sẽ kiềm chế không sử dụng chúng quá nhiều. Với xác suất là 47%"

Nụ cười của Connor tươi tỉnh hẳn lên khi thấy rằng câu nói đùa của mình đã khiến Markus bật cười thành tiếng như cậu đã phần nào mong đợi. Connor đã quá quen với sự mỉa mai của Hank, nhưng hình thức trêu chọc trong khi nói chuyện với Markus thì lại mới đối với cậu. Ngoài ra, cậu cũng cảm thấy điều này rất thú vị.

.....................................................................

Việc thiết lập một tuyến đường an toàn phù hợp phải mất cả buổi sáng và nửa buổi chiều, lý do là vì lúc đầu nhóm người Markus chỉ muốn một con đường đủ kín đáo để con người không thể tìm ra, nhưng rồi họ lại nhận ra rằng nếu nó quá khó đi, thì những deviant bị thương sẽ không thể nào tiếp cận nó được.

Cuối cùng, họ đều đồng ý quyết định ưu tiên vấn đề thứ nhất, vì sẽ luôn có ít nhất một android theo dõi địa điểm trung gian và họ có thể gửi yêu cầu trợ giúp di chuyển những deviant bị thương đến Jericho.

Khi phân tích của Connor kết luận rằng chỉ có 1,64% xác suất con người tìm được tuyến đường của họ, nhóm người Markus quyết định đã đến lúc quay lại Jericho.

Connor chỉ mới vừa tiến vào khoang tàu thứ nhất cùng với mọi người thì cậu đột nhiên chạm mặt với bọn Traci.

"Này, đúng vị deviant chúng ta muốn gặp," Traci tóc xanh là người nói đầu tiên. "Bọn tôi có chuyện muốn nhờ anh."

"Tôi ư ?" Connor hỏi, và hai người phụ nữ đều đồng loạt gật đầu.

"Đúng vậy. Bọn tôi nghĩ rằng mọi người chúng ta nên học cách tự vệ," Traci tóc nâu giải thích. "theo như vậy, thì tuy mọi người đều nhất chí là tấn công con người một cách bừa bãi không phải là giải pháp tốt, nếu đến lúc cần thiết chúng ta sẽ không phải đến mức bất lực mà không thể phản công."

"Tôi và Brona đã hỏi nhờ một vài người rồi." Khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Connor, Traci tóc xanh đã ra hiệu cho bạn gái của mình. "Oh, phải rồi, là do bọn tôi chán bị gọi là 'Traci' nên từ giờ cô ấy là Brona còn tôi là Blue. Và giờ tôi đang nói đến đâu rồi nhỉ...? Oh, phải rồi: bọn tôi đã có một vài ứng cử viên có thể dạy một vài bài tự vệ rồi nhưng..." Blue đột nhiên đặt hai tay của mình lên vai Connor. "...bọn tôi cũng muốn anh dạy cho bọn tôi nữa."

Connor chớp mắt, lần lượt nhìn Blue và Brona.

"Nhưng tôi không nghĩ mình là người phù hợp nhất cho nhiệm vụ này. Đúng là tôi có lập trình để sẵn sàng đối phó với nghi phạm trong trường hợp họ trở nên bạo lực nhưng - "

"Connor, bọn tôi đã nhìn thấy anh sáng nay." Brona cố gắng bắt chước động tác mà Connor đã thực hiện với tên deviant nọ nhưng lại không thành công. "Anh đã làm hành động này và trong chớp mắt cái tên đó đã nằm trên sàn nhà. Trông rất ngầu!"

"Đúng vậy, chưa kể đến chúng tôi đã không thể nào tóm được anh lúc anh đang truy bắt chúng tôi." Blue nói thêm. "Lúc đó anh rõ là đang nắm chắt phần thắng: bọn tôi chỉ thoát được là do bọn tôi đã bỏ chạy và anh đã thả cho bọn tôi đi."

"Đúng đó. Anh có thể dạy cho chúng tôi rất nhiều thứ vậy nên..." Brone chắp hai tay lại theo kiểu cầu nguyện. "Anh có thể giúp đỡ bọn tôi được không ? Xin anh đó ?"

Connor không biết nên phải nói gì. Nếu các Traci đang yêu cầu anh dạy cho họ cách đánh nhau, thì cậu buộc phải từ chối do làm vậy sẽ có thể dẫn đến nguy hại cho con người. Tuy nhiên, họ chỉ muốn có thể tự bảo vệ cho bản thân, nên theo lý thì cậu giúp họ một chút cũng không có gì sai. Có đúng không ?

Vẫn còn đang do dự. Connor quay sang nhìn nhóm người Markus nãy giờ vẫn đang lắng nghe cuộc trò chuyện mà không thèm giấu vẻ tò mò của mình.

"Là quyết định của cậu." Markus mỉm cười nói, nhận ra rằng Connor đang thầm hỏi ý kiến của mình, "Mặc dù tôi sẽ không phủ nhận rằng người của chúng ta sẽ được an toàn hơn nếu cậu đồng ý."

"Đúng là lãnh đạo của chúng ta: sử dụng nụ cười quyến rũ của mình để đạt được điều mình muốn."

"Simon!"

"Chúa ơi, cô nên có tính hài hước một chút đi." chàng deviant tóc vàng phàn nàn trong khi North đảo mắt còn Markus thì kiên nhẫn mà lắc đầu.

Hiểu rằng mình là người duy nhất có quyết định, Connor quay lại nhìn Brona và Blue, có một điều gì đó trong ánh mắt của họ gợi cậu nhớ đến Dana. Nếu như Dana có thể tự bảo vệ mình, thì con bé sẽ không phải đợi họ đến cứu cô, và cô cũng sẽ không phải bị hư hỏng nặng đến như vậy, và ý nghĩ đó đã khiến cho sự do dự của Connor lập tức tan biến.

"Được rồi. Tôi sẽ làm hết sức có thể. Khi nào chúng ta bắt đầu ?"

Connor đã suýt ngã xuống sàn khi Brona và Blue lao tới ôm lấy cậu và lớn tiếng cười vui vẻ, nhưng nhờ vào một phép màu nào đó mà cậu đã giữ được thăng bằng trong khi bọn người Markus nhìn cảnh tượng đó với vẻ thích thú. Ngay cả North, người bình thường chỉ liếc cậu, cũng nhìn họ với vẻ bối rối, như thể cô không biết mình nên nghĩ gì nữa.

"Nếu như vậy thì anh hãy đi theo chúng tôi đi." Blue nói, nắm lấy cổ tay phải của Connor trong khi Brona nắm lấy cổ tay trái, "Bọn tôi đã tìm được một nơi hoàn hảo để tập luyện."

Nơi hoàn hảo đó thì ra là một buồng cabin lớn trên tầng ba con tàu trước đây được sử dụng làm nhà kho. Khi Connor bước vào cùng Blue và Brona, ở đó đã có một vài android thuộc các dòng mẫu khác nhau đang chờ sẵn ở đó, đợi cho lớp học bắt đầu.

Như Brona và Blue đã nói, ban đầu có ba android mẫu PC200 tình nguyện làm huấn luyện viên, nhưng khi nhìn thấy Connor ở đó, họ đã đổi ý và quyết định nhường vị trí cho Connor vì họ cũng đã chứng kiến 'màn trình diễn' vào sáng hôm đó và cho rằng mình sẽ không thể theo kịp được cậu.

Kết quả là Connor nhận thấy mình đang đứng trước ít nhất 50 deviant đang nhìn cậu với ánh mắt tò mò tập trung đến mức, lần đầu tiên trong đời, Connor không biết mình có thể đáp ứng được kỳ vọng của họ hay không.

Tuy nhiên, ngay khi Connor định nói với Traci rằng mình đổi ý thì cửa cabin lại mở ra và Alice và Dana bước vào. Họ dừng lại ngay trước cửa, nhìn Connor với một nụ cười thích thú, rồi chạy ra giữa phòng để ngồi ngay hàng đầu.

"Xin lỗi, không biết bọn tôi có thể tham gia được không ?"

Vì hai cô bé đã thu hết toàn bộ sự chú ý của Connor, nên cậu đã không nhận ra có người đi theo hai cô. Kara cũng có mặt và đang đứng trước ngưỡng cửa, đi cùng với cô là một android to lớn có da ngăm đen với những đường nét khuôn mặt tinh tế, ngược lại với vốc người thô lớn của anh, Connor suy luận rằng đây chính là Luther.

"Đương nhiên là được rồi." Blue là người đã trả lời Kara với nụ cười hớn hở trên khuôn mặt. "miễn là mọi người đều có thể đứng vừa trong căn phòng thì càng đông càng tốt."

Sau khi nghe như vậy thì Kara và Luther đều bước vào phòng. Cô đi đứng cùng hàng với hai cô bé, còn Luther thì đi đến đứng ở cuối hàng vì chiều cao ấn tượng của anh sẽ làm cho các deviant khác khó có thể quan sát được Connor.

"Lucy đã cố nói với Dana rằng nó vẫn nên tiếp tục nghỉ ngơi nhưng con bé lại không chịu nghe lời. Kara thì thầm với Connor trong khi nhìn Dana với vẻ mặt trách móc nhẹ nhàng, "Con bé rất bướng bỉnh."

Dana tặng Kara một nụ cười giả tạo như thiên thần trước khi tập trung vào Connor với vẻ mặt háo hức, khiến cho cậu ngay lập tức thư giãn trở lại để có thể bắt đầu bài học.

Ngày hôm đó, Connor đã học được rằng ngay cả khi android có thể chia sẻ một số thông tin nhất định thì cũng không thể nào truyền tải trực tiếp cho họ những kiến thức về các thao tác vốn không nằm trong lập trình của họ được. Cách duy nhất họ có thể học được là theo cách truyền thống, cách của con người, và đó chính là việc mà cậu đã làm.

Trong lúc buổi học đang diễn ra, các deviant đến mỗi lúc một đông cho đến khi sức chứa của cabin không thể chịu được nữa và sau khi Connor đồng ý, những người đến sau đã quyết định họ phải chờ đến hôm khác mới có thể bắt đầu học được.

Khoảng một tiếng sau khi Connor bắt đầu buổi học thì cậu lại nghe thấy tiếng mở cửa.

"Xin lỗi." Connor không nhìn mà nói theo phản ứng. "Những người muốn tham gia lớp học sẽ phải được đến ngày mai để được hướng dẫn."

"Đừng lo, cựu thợ săn, bọn tôi đến đây chỉ để xem thôi."

Connor quay sang nhìn lối vào khi nghe thấy giọng nói quen thuộc và thấy North và Markus đang đứng đó. North bước vào phòng mà không đợi sự cho phép và dựa vào bức tường cạnh cửa, khoanh tay trong tư thế phòng thủ như mọi khi. Tuy nhiên, Markus vẫn còn đang đứng đợi ở cửa.

Thay vì bước vào, anh lại nói."Nếu như cậu không muốn thì bọn tôi có thể rời đi." Khiến North nhìn anh với vẻ mặt cho thấy cô không có ý định di chuyển.

"Không, không sao đâu," Connor vội nói.

Markus mỉm cười nhẹ với Connor rồi đến đứng dựa vào bức tường cạnh North, và như Connor đã phần nào đoán được, khoảnh khắc cậu cảm nhận thấy ánh mắt của Markus nhìn mình, một ít sự lo lắng trước đó của cậu đã quay trở lại, nhưng cậu đã cố gắng kiểm soát nó và quay trở lại với bài học của mình, gần như quên mất sự có mặt của Markus. Gần như thôi.

Nửa giờ sau, Connor yêu cầu các deviant bắt cặp với nhau để một người có thể đóng vai kẻ tấn công và người còn lại có thể đóng vai nạn nhân. Để có thể dạy các động tác tiếp theo, Connor đã yêu cầu một người tình nguyện bắt cặp với cậu, và cậu chỉ vừa mới nói xong thì một cánh tay mảnh khảnh đã giơ lên ở giữa căn phòng.

"Tôi tình nguyện!"

Người lên tiếng là Chloe.

"Cảm ơn, Chloe." Connor nói trong khi cô nhanh chóng chạy đến và dừng lại ngay bên cạnh cậu với nụ cười lo lắng trên gương mặt, "Để có thể làm được động tác này, đầu tiên người tấn công phải đứng đằng sau nạn nhân.

Connor ra hiệu cho Chloe đứng đối diện với mọi người trong khi cậu di chuyển đứng đằng sau cô.

"Trong trường hợp này, nếu kẻ tấn công cao hơn nạn nhân thì việc ra đòn phòng thủ sẽ dễ dàng hơn, nhưng không phải lúc nào cũng hiệu nghiệm."

Trong lúc nói chuyện, Connor vòng cả hai tay quanh vùng ngực của Chloe và ấn cô vào cơ thể mình, khiến cô thở gấp một hơi và làm Connor lo lắng trong giây lát.

"Xin lỗi, tôi có làm cô đau không ?"

Chloe vội vàng lắc đầu. Connor phát hiện nhịp tim của Chloe đã tăng lên nhưng trông cô không có vẻ gì là đang nói dối nên cậu chỉ cho rằng cô là hồi hộp vì phải trợ giúp cậu trước nhiều người đến vậy thôi.

Connor tiếp tục giải thích nạn nhân phải hành động như thế nào để thoát khỏi kẻ tấn công, sau một vài lần Chloe thất bại trong việc làm theo chỉ dẫn của Connor, cô đã có thể tự giải thoát bằng cách khiến cho cậu ngã xuống sàn cùng với mình.

Tại một thời điểm nào đó của buổi huấn luyện, Simon có ghé thoáng qua để gọi North và Markus và cả hai đều rời khỏi phòng, và có thể chỉ là do trí tưởng tượng của Connor nhưng cậu lại thấy rằng dường như lúc rời đi Markus trông căng thẳng hơn lúc anh mới đến. Tuy nhiên, vào lúc đó Chloe đã hỏi cậu mình nên làm động tác gì tiếp theo và Connor đã tập trung lại để tiếp tục giải bài.

Connor dành thêm nửa tiếng tiếp theo tiếp tục hướng dẫn một vài đòn đánh nữa với sự trợ giúp của Chloe cho đến khi Brona và Blue nói rằng họ đã học được nhiều hơn những gì họ mong đợi rồi và có lẽ họ nên kết thúc buổi học tại đó.

Sau khi nghe vậy và thấy những người còn lại cũng đồng tình, Connor đang định rời khỏi phòng thì đột nhiên mọi người đều bắt đầu vỗ tay nồng nhiệt và tiến lại gần cậu để cảm ơn vì buổi học. Do cảm thấy có hơi lạc lõng nên Connor chỉ biết nói chấp nhận với những lời cảm ơn và chúc mừng cho đến khi căn phòng trống dần đi.

"Nếu anh cảm thấy được thì tôi sẽ đưa Dana trở lại bệnh xá," Kara nói với Connor trong lúc những deviant cuối cùng tiếp cận cậu để bày tỏ lòng biết ơn.

"Cô chắc không ? Tôi có thể tự mình mang con bé đến đó nếu cô muốn."

"Không, không, không, không sao đâu." Kara khẳng định, lần lượt nắm lấy tay của Alice và Dana, "anh cứ đợi ở đây đi."

Connor cau mày.

"Đợi cái gì ?"

Kara nở một nụ cười đầy ẩn ý với cậu.

"Anh cứ tin tôi đi."

Không để Connor hỏi thêm gì nữa, Alice đã rời đi cùng với Alice và Dana đang vẫy tay chào tạm biệt với Connor vẫn còn bối rối. Cậu không thể hiểu tại sao Kara lại yêu cầu mình phải đợi, nhưng vì cô đã không cho cậu động cơ gì để nghi ngờ cô, nên cậu quyết định làm theo.

Khi một vài phút đã trôi qua, Connor quyết định giết thời gian bằng cách tìm hiểu những chiếc hộp được xếp chồng chất cạnh một góc tường.

Tuy nhiên, ngay khi cậu định mở một chiếc hộp ra xem, một cảm giác tê liệt đột nhiên xâm chiếm toàn bộ cơ thể của cậu và cậu đã phải vội ngồi xuống sàn để tránh bị ngã.

Connor dựa lưng vào chồng hộp và nhắm mắt lại khi cậu có cảm giác như căn phòng đang quay cuồng với tốc độ chóng mặt. Có phớt lờ những thông tin rời rạc vô ích mà hệ thống của mình đang nhận được. Connor kiểm tra thấy dung lượng pin của mình vẫn còn đến 78%. Connor cau mày và vẫn giữ mắt nhắm lại. Sao có thể như vậy được ? Các triệu chứng của cậu cho thấy rằng cậu nên sạc pin nhưng mọi thứ lại vẫn ổn, vậy chuyện gì đang xảy ra với cậu thế này ?

"Connor ?"

Mắt cậu bật mở khi nghe thấy tiếng Markus ở ngay cạnh mình, và nhịp tim của cậu tăng vọt khi thấy vị lãnh đạo đang cúi người nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng. Vì Connor vốn đang nhắm mắt nên cậu đã không thấy Markus bước vào, và vì cậu đang hoảng loạn nên cậu cũng đã không nghe thấy anh.

"Này, cậu có sao không ?" Markus nhẹ nhàng đặt tay lên Connor. "Kara có đến gặp tôi và bảo rằng trông cậu không được khỏe, cậu có chuyện gì sao ?"

Nếu Connor đang không có sử dụng toàn bộ sức lực của mình để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra thì có lẽ cậu sẽ thắc mắc tại sao Kara lại không nói thẳng với mình nếu cô phát hiện có điều gì đó không ổn với cậu, nhưng với tình trạng hiện giờ của mình, Connor không thể dành một chút sứa lực nào cho việc đó.

"Tôi không biết." Connor nói, chớp mắt vài lần để mong rằng cơn chóng mặt sẽ biến mắt những vẫn không có hiệu nghiệm, "Một phút trước tôi vẫn còn cảm thấy ổn những sau đó thì tôi lại bắt đầu cảm thấy kỳ lạ."

Markus gật đầu.

"Được rồi, tôi nghĩ là tôi biết chuyện gì đang xảy ra rồi. Cậu nằm xuống sàn đi."

Connor khó hiểu cau mày nhìn Markus.

"Gì cơ ?"

Thay vì trả lời, Markus lại ngồi khoanh chân trước mặt Connor và giúp cậu nằm hẳn xuống sàn để đầu của cậu có thể tựa vào một bên đùi anh. Có thể trong bất kỳ tình huống nào khác, Connor sẽ phản đối vì cậu phải nằm ở một tư thế kỳ lạ như vậy, nhưng ngay lúc đó thì cậu chỉ để yên cho Markus làm theo ý mình. Cậu thậm chí còn không có phản ứng khi Markus đặt tay phải của anh lên đầu của mình với sự dịu dàng đến lạ thường, và đặt tay trái lên vai của cậu để giữ cậu lại trong tư thế nằm.

"Cảm thấy khỏe hơn chưa ?" Markus hỏi sau vài giây trôi qua, và Connor đúng là đã cảm thấy khỏe hơn khi căn phòng không còn quay vòng nữa.

"Rồi. Chuyện gì đã xảy ra vậy ?"

"Đơn giản. Cậu chỉ là đang mệt thôi."

Connor cau mày ngước lên nhìn Markus và thấy anh đang mỉm cười thích thú.

"Không, không thể nào. Tôi không phải là..." Con người, Connor định nói, nhưng cậu đã kịp lúc dừng lại, "Ý tôi là, dung lượng pin của tôi vẫn còn nhiều mà."

"Đúng, nhưng sự mệt mỏi này không có liên quan gì đến thể chất của cậu cả." Khi nhìn thấy rằng Connor vẫn còn chưa hiểu, Markus nói tiếp. "Cụ thể thì android thường được tạo ra với những mục đích rất cụ thể: một android được lập trình để chơi thể thao tốt thì không thể nấu ăn, và trong trường hợp của cậu thì tôi đoán rằng một android được thiết kế để điều tra vụ án thì không nên sử dụng năng lượng của mình để dạy học cho người khác."

"Theo như anh nói, thì bởi vì tôi vừa thực hiện một chức năng không có trong lập trình của mình nên tôi đã...sập máy ư ?"

"Gần đúng. Đơn giản là hệ thống của cậu đã trở nên không ổn định sau khi phát hiện rằng cậu đang sử dụng năng lượng cho một chức năng không rõ xác định."

Connor gật đầu trước khi nuốt khan.

"Như vậy có nghĩa là mỗi lần tôi làm một chuyện mà không phù hợp với thông số của mình thì tôi sẽ bị như thế này ư ?"

Markus lắc đầu trấn an.

"Không. Tất cả bọn tôi đều bị như vậy khi làm điều gì đó nằm ngoài chương trình ban đầu của mình, nhưng dần dần rồi cậu cũng sẽ quen thôi. Ví dụ, hồi trước khi tôi trở thành một deviant thì vào lần đầu tiên tôi chơi cờ tôi đã bị nhức đầu kinh khủng sau khi chơi xong, nhưng sau một khoảng thời gian thì tôi đã có thể chơi cả ngày mà không gặp vấn đề gì cả."

Connor lại gật đầu. Như vậy có nghĩ là cậu không cần phải trở thành một deviant để học được những chức năng mới. Biết vậy cũng tốt.

Sau khi Markus đã nói xong, họ chìm vào trong im lặng trong vài phút: Connor vẫn còn nhắm mắt, đợi cho hệ thống của mình ổn định lại, còn Markus thì vô thức mà vuốt ve tóc của cậu, làm cho Connor càng cảm thấy thư giãn hơn nữa.

"Anh rất giỏi chuyện này." Connor vô ý nói.

"Giỏi chuyện gì ? Chải tóc cho cậu à ?"

Connor mỉm cười, vẫn còn mệt mỏi, và mở mắt để đón gặp ánh mắt trêu đùa của Markus.

"Anh cũng giỏi chuyện đó nữa, nhưng ý của tôi không phải vậy."

"Vậy sao ? Vậy ý của cậu là gì ?"

"Rằng anh có thể dễ dàng khiến mọi người cảm thấy thoải mái và dễ chịu."

Markus bật cười nhẹ.

"Cậu tự nhìn lại mình đi: cậu chỉ vừa mới đến đây có hai ngày mà cả Jericho đều nói về cậu rồi."

"Đúng là vậy, nhưng đó là bởi vì tôi từng là Thợ Săn Deviant thôi."

Markus đảo mắt

"Đúng vậy, Connor, chỉ vì có mỗi chuyện đó thôi: không có liên quan gì đến việc cậu đã giúp bọn tôi giải phóng hơn một trăm android đâu."

"Nói đúng ra là chúng ta chỉ giải phóng có 50 người thôi vì 57 người còn lại sau đó mới đi theo -"

"Và cách mà cậu đã cứu Dana."

"Nhưng anh mới là người kiên quyết muốn mang con bé đi, tôi chỉ là - "

"Hay việc chiều nay cậu đã dạy người của chúng ta cách tự vệ và kết quả là nhận được sự hoan nghênh của tất cả mọi người." Markus mỉm cười khi thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Connor. "Tôi đã không có mặt ở đây lúc chuyện đó xảy ra nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy mọi chuyện. Và tất cả những chuyện đó có nghĩa là, đối với mọi người ở đây, cậu không còn là Thợ Săn Deviant nữa mà chỉ đơn giản là Connor thôi: họ đã chấp nhận cậu rồi. Và well, đối với tôi thì cậu vẫn còn là Quý Ngài Thống Kê, nhưng thà như vậy còn hơn là Thợ Săn Deviant."

Connor bật cười khi nghe thấy phần cuối câu, khiến Markus phải khẽ trố mắt.

"Chuyện gì ?" Connor hỏi, cảm thấy khó hiểu bởi vẻ mặt của Markus

"Không có gì. Chỉ là tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu cười."

Connor cảm thấy sốc, bởi vì đây đúng là lần đầu tiên cậu cười.

"Mới nảy tôi nhìn lạ lắm, có phải không ?"

Khi Markus bắt đầu cười lớn Connor đã nghĩ rằng màn cười của mình trông rất lố bịch, nhưng sau đó Markus lại lắc đầu.

"KHÔNG. Hoàn toàn không có gì lạ cả." Markus trấn an cậu, và rồi anh có vẻ như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cũng lại không nói gì.

"Anh thấy buổi huấn luyện có ổn không ?" Connor hỏi, quay lại chủ đề trước đó.

"Đương nhiên. Ngay cả North cũng ấn tượng, những cô ấy sẽ không bao giờ thừa nhận đâu," Một lần nữa Markus lại muốn nói nhưng lại thôi, nên lần này Connor đã gặng hỏi.

"Anh vừa định nói gì sao ?"

Markus trông có vẻ khó xử trong một giây.

"Không có gì quan trọng cả." Đôi mắt nâu của Connor dán chặt lên Markus và khiến anh phải nói tiếp. "Chỉ là Chloe trông có vẻ khá ấn tượng với cậu."

"Oh, vậy sao ?"

Markus khịt cười khiến Connor ngạc nhiên.

"Ừ, ừ, cứ giả vờ như cậu không biết đi."

Connor khó hiểu nhìn Markus.

"Không biết gì cơ ?"

Markus chớp mắt hai lần rồi vẻ mặt của anh trở nên khó tin.

"Cậu đùa tôi à ?"

"Umh...không ?"

"Ôi trời ơi, cậu không có nói đùa, cậu thật sự không biết gì."

Connor cau mày khó hiểu trong khi Markus vẫn còn nhìn cậu với vẻ hoài nghi, và vị lãnh đạo dường như đã đoán được rằng Connor thật sự không biết anh đang nói về chuyện gì nên anh đã nói tiếp với nụ cười thích thú.

"Cô ấy thích cậu đó."

Connor trố mắt.

"Ý anh làm...theo kiểu lãng mạng ư ?" Khi nhìn thấy vẻ mặt 'oh thật sao ?' của Markus, Connor đã biết được câu trả lời. "Làm sao anh biết được ?"

"Well, tôi không chắc chắn được 100%, nhưng nếu việc cô ấy ửng xanh mặt mỗi lần ở gần cậu không đủ để làm bằng chứng, thì trong quá trình huấn luyện, rõ ràng là cô ấy đã cố tình suýt ngã vài lần để cậu đỡ được cô."

Khi nghe những lập luận của Markus, Connor đã phân tích thái độ của Chloe trong quá trình họ tương tác. Đúng ra cậu đã nhận ra được sự bất thường của cô mỗi lần cô ở gần cậu, nhưng cậu chỉ cho đó là do môi trường tình huống xung quanh họ chứ không có liên quan gì đến bản thân cậu.

"Được rồi, có vẻ như khả năng phân tích của tôi không được tốt như lập trình dự định."

Markus bật cười khi nghe thấy kết luận của Connor.

"No, certainly not." After pausing for a second, Markus continued. "Oh, and if you finally decide to do something to improve yourself, you should practice taking compliments because I'm sure you really need a lot of practice in that area."

Ngay cả khi giọng nói của Markus cho thấy rằng anh đang nói điều, Connor cảm nhận thấy có một điều gì đó đã bắt được sự chú ý của cậu, nên cậu đã cẩn thận quan sát tư thế của Markus và nhận thấy rằng vị lãnh đạo này đang trở nên căng thẳng, như lúc anh rời khỏi phòng trong khi Connor vẫn còn đang huấn luyện, và cũng giống như lúc cậu bảo rằng mình đã đi tham quan Jericho với Chloe.

Sau khi đã phân tích xong những manh mối tưởng chừng như không có liên quan với nhau, Connor nhận ra rằng chúng đều có một đặc điểm chung: Chloe. Hay nói đúng hơn là: Chloe tương tác với cậu.

"Điều đó có làm anh phiền lòng không ?"

Lần này đến lượt Markus phải ngạc nhiên.

"Gì cơ ?"

Connor nói mà không dừng lại để phân tích ngôn ngữ cơ thể của Markus

"Nếu như tôi thích Chloe, anh có phiền lòng không ?"

Vì Connor đang tập trung quan sát, cậu đã thấy được hành động nuốt khan của Markus, ngay cả khi nó chỉ xuất hiện thoáng qua.

"Như vậy có nghĩa là cậu thích cô ấy sao ?"

Connor nhận ra rằng Markus đang né tránh trả lời câu hỏi, và cậu có thể dễ dàng bắt thóp được anh, nhưng lại chỉ trả lời vì như vậy cậu sẽ không cần phải kiểm tra số liệu thống kê hoặc xác suất, cậu nghi ngờ rằng mình không nên tìm hiểu quá sâu về vấn đề này nếu như cậu muốn giữ cho nhiệm vụ của mình đơn giản nhất có thể.

"Không."

Lần này Connor không phát hiện ra bất kỳ sự thay đổi nào trong tư thế của Markus ngoại trừ đôi mắt của anh thoáng nhá lên vẻ tò mò.

"Tôi có thể hỏi là tại sao không ?"

'Bởi vì tôi không phải là deviant: tôi chỉ là một cỗ máy, và một cỗ máy thì không có tình cảm.'

Đó là câu trả lời mà ai cũng sẽ đoán trước được từ một android. Tuy nhiên, android không phải chỉ là một cỗ máy. Chúng phức tạp hơn thế nhiều, và ngay cả khi đúng là android không có cảm xúc là vì họ không phải là con người, thì lập trình của họ cũng cho phép họ mô phỏng cảm xúc của con người khá hoàn hảo. Suy cho cùng, nếu android không có khả năng 'có' cảm xúc, thì họ sẽ mất đi một phần mục đích của mình: con người sẽ không bao giờ muốn một android trẻ con không thể thể hiện tình yêu thương hoặc một nhân viên chăm sóc không biết tỏ ra lo lắng, hay một người yêu không yêu không thể bày tỏ ham muốn.

Trái ngược với những gì hầu hết mọi người nghĩ, android thực sự có cảm xúc, ngay cả khi những cảm xúc đó chỉ là mô phỏng, và họ chỉ trở thành deviant khi những cảm xúc đó quá áp tải để họ tiếp thu hoặc những cảm xúc tiêu cực mà lẽ ra họ không nên biết đột nhiên xuất hiện.

Trong trường hợp của Connor, dòng mẫu RK800 đã được tạo ra với khả năng mô phỏng nhiều loại cảm xúc khác nhau, bởi vì một số nghiên cứu đã kết luận rằng sự đồng cảm là chìa khóa quan trọng để trở thành thám tử giỏi nhất từ ​​​​trước đến nay. Điều đó có nghĩa là Connor thực sự có thể 'thích' ai đó miễn là cậu không có để những cảm xúc giả tạo đó làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ.

Thật ra, giờ nghĩ lại thì nếu cậu thích Chloe cũng hợp lý: cô tốt bụng, thông minh, và là một trong những android đẹp nhất từng được tạo, nhưng khi ở gần với Chloe, Connor lại không cảm nhận được sự hưng phấn mà, theo như thông tin của cậu, con người thường cảm thấy khi ở gần với người mình thích. Hơn nữa, nhịp tim của cậu không có tăng lên khi nhìn thấy cô, Connor cũng không có cảm thấy đặc biệt hồi hộp khi ở bên cạnh cô, và ngay cả khi cậu đã trở nên thân thiết với cô, cậu cũng không có mong đợi đến lần gặp mặt tiếp theo như với -

Đèn LED của Connor bắt đầu nhấp nháy điên cuồng.

Những triệu chứng mà cậu với vừa mô tả...

"Connor?"

Nghe thấy giọng nói của Markus vào đúng thời điểm đó không những không giúp Connor bình tĩnh lại mà còn hoàn toàn ngược lại, và cậu nhận ra rằng đã vài giây trôi qua mà cậu vẫn còn chưa trả lời. Vấn đề là cậu không biết phải trả lời ra sao, và lần đầu tiên trong đời mình, cậu không muốn phải nghĩ ra một câu trả lời, vậy nên Connor đã vội và thực hiện tìm kiếm khái quát về 'lý do không muốn hẹn hò' và chọn một câu trả lời ngẫu nhiên.

"Tôi chỉ là chưa sẵn sàng cho tình yêu thôi."

Sự im lặng theo sau đó đã xác nhận với Connor rằng đó là lý do TỆ NHẤT từ trước đến nay.

Connor nín thở, chờ đợi phản ứng của Markus bởi vị lãnh đạo deviant hoàn toàn có lý do chính đáng để cảm thấy khó chịu bởi một câu trả lời mơ hồ như vậy.

Nhưng lại một lần nữa, cũng như bao lần trước, dự đoán của Connor lại sai hoàn toàn vì phản ứng duy nhất của Markus là cười phá lên mà thôi, tư thế của anh lại trở nên thả lỏng, và Connor cuối cùng cũng nhớ ra hệ thống hô hấp của mình hoạt động như thế nào.

"Được rồi, tôi chắc chắn sẽ nhớ câu nói này."

Trong những phút tiếp theo, âm thanh duy nhất tràn ngập căn phòng vốn thường im lặng của tầng ba là tiếng cười của Markus và Connor, do cậu đã nhận ra rằng anh có một tiếng cười rất đẹp và dễ lây lan nên cũng đã cười theo.

.........................................

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa cabin.

"Chết tiệt. Tôi suýt đã ghép cặp lầm người rồi."

"Vậy...chúng ta tạm thời để họ yên sao ?"

"Ư, để tí nữa rồi hẳn quay lại."

"Và chúng ta sẽ không nói một lời nào với North về việc này."

"Chúng ta chắc chắn sẽ không nói một lời nào với North về điều này."

"Tôi nghiêm túc đấy, Simon."

"Tôi cũng vậy, Josh: cô ấy có khả năng sẽ giết người đưa tin chỉ vì cô ấy không thích nghe tin được đưa, còn tôi thì chưa muốn chết."

"Tôi cũng vậy."

"Mặc dù thật sự chẳng có chuyện gì xảy ra cả: họ chỉ cười thôi-"

"..."

"...Ừ, tốt nhất là chúng ta đừng nói gì với cô ấy cả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top