Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Viết cho một người đã qua

Những chùm hoa giấy
Rơi lả tả
Trong cái lạnh hiếm hoi của Sài Gòn
Thật lạnh.

Không một tin nhắn
Không một cuộc gọi
Cái lạnh tràn đến
Ôm ấp và vỗ về.

Những giọt nước mắt
Cũng thật lạnh,
Chẳng biết khóc cho ai
Khóc cho một đời người
Một kiếp tẻ nhạt.

Trống trải
Mọi thứ là màn đêm
Và anh đến, soi sáng
Nhưng người ơi,
Ngày chưa kịp lên mà
Sao đêm xuống nhanh quá.

Nàng và em
Anh bảo thế, nàng và em
Nàng là hình bóng
Là tình yêu, là quá khứ
Còn em ư
Em là tương lai, là hi vọng
Một mối quan hệ?
Bị ràng buộc bởi những bóng ma

Anh phân vân
Anh chạy trốn
Và anh trở lại
Anh làm đau em
Chắc anh không muốn
Cô gái kia là mối tình dĩ vãng.

Anh nghĩ cái gì chưa đến
Thì nên kết thúc sớm
Đau khổ không?
Nhiều nước mắt không?
Dằn vặt không?
Nhớ nhung không?
Anh nào có biết.

Nàng và em
Sự lựa chọn không bao giờ,
Chỉ có một.

Nàng và em
Những hôm nhắn tin thâu đêm
Làm em tưởng,
Mình đã thật sự yêu
Nhưng ngờ đâu
Khi em nghĩ hai chúng ta hoà làm một
Thì anh đã tách khỏi,
Nhanh vô cùng
Như một ngọn gió
Một đường kéo lả lướt
Cắt xoẹt.

Anh và em
Là gì?
Anh có biết không
Đừng hỏi em
Hãy hỏi tại sao,
Anh nói em là người đặc biệt
Anh nói mình giống nhau
Anh nói sẽ chờ đợi
Anh nói sẽ bước tiếp đến cùng
Bước chân vội vã quá?
Giờ đã ngập ngừng.

Quay lại
Thời gian tua chậm
Anh vẫn ở đấy,
Ngọt ngào
Và đáng yêu
Anh nhìn em,
Qua cặp mắt kính
Thế giới thu lại nhỏ
Chỉ chúng mình là to.

Có lẽ em đã lầm
Tình yêu không vĩnh cửu
Biết chứ,
Em mu muội làm sao
Đánh lừa cả bản thân
Nhưng trái tim
Lại nảy nở.

Nàng và em
Em biết mặt cô ấy
Thật hoàn hảo
Như cách anh đã khen em
Bỗng ngộ nhận
Mình chẳng là gì
Anh nhỉ?

Sao em lại cứng cỏi
Không biết chấp nhận?
Có lẽ em sợ
Rồi mình sẽ đổ vỡ
Và nhìn kìa,
Mọi thứ
Tan tành rồi.

Một ngày bình thường
Nhàn nhạt
Anh ngồi đấy
Trước máy tính
Mỉm cười với nàng thơ,
Em ngồi đây
Trước điện thoại
Khóc cùng với tơ tưởng.

Những lầm lạc
Mình trao nhau
Nghe thật buồn
Nhưng sự thật,
Là thế
Lạc vào tình rồi,
Chỉ còn nước chết.

Có một tia sáng,
Mang tên cơ hội
Anh đừng nỡ lòng nào
Thổi tắt?

Em thì vẫn thế
Mơ mộng và buồn bã,
Sống trong một quả cầu
Méo mó
Tâm trí là những đường đen
Ngoằn ngoèo
Em nhìn vào đâu?
Nhìn vào trái tim
Bị thủng một lỗ,
Con mắt xuyên qua cái lỗ ấy
Rơi tõm vào hư vô.

Tự hỏi lòng mình
Liệu anh có đến?
Một cách vô tình
Như ngày đầu
Mình bỗng gặp
Và yêu.

Anh ơi
Đừng bỏ cô ấy,
Hãy yêu nhau hạnh phúc
Đời mà,
Có cơ hội, phải nắm bắt
Để em tự bỏ cuộc
Lòng đau một chút
Rã rời
Khóc lóc
Nghe thật bi kịch
Nhưng biết làm sao?
Khi em đã yêu.

Có một thứ,
Gọi là suy sụp
Con người chán ghét nó
Con người ruồng bỏ nó
Nhưng khi một mình,
Còn ai?
Còn nỗi suy sụp
Nó luôn ở đây
Chờ đợi và chào đón
Để ta...
Chìm trong sự đau khổ
Của tình.

Nàng và em
Để em nhắc lại cho anh
Nàng và em
Anh bảo em nên im đi
Nàng và em
Dối trá
"Anh viết tặng kẻ khác"
Những dòng thơ lãng mạn
Từ đời kiếp nào
Chắc em đang ghen
Thật ngộ nghĩnh
Một con cóc ghen với phượng hoàng
Vậy nên em im
Mãi mãi.

Ai ở ngoài kia
Sẽ quan tâm em?
Có bi thương
Có ai oán
Một giọt nước mắt,
Khô cạn trên những giọt khác
Lững thững trong vô định
Để em thấy anh
Như một bông hoa
Nở rộ,
Một tình yêu
Bỗng héo tàn.

Kẻ yêu trăng
Hồn thơ phách lạc
Vầng trăng sáng
Mờ ảo,
Lẫn vào đêm tối
Nhưng không hoà vào đêm tối
Trăng sao
Cùng kẻ mộng mị
Thả hồn vào
Liệu...
Trăng cũng, thấy cô đơn?

Giá như,
Trên đời không tồn tại
Hai chữ:
"Nản lòng" và "Lừa dối"
Anh và em
Chúng ta đều mắc phải
Một cái giá đắt
Nhưng anh ơi,
Để em trả cho
Anh nhé?

Mảng kí ức
Ùa về,
Làm em quay cuồng
Vẫn là anh...
Giọng nói trầm
Cái đầu rối
Dáng người cao cao
Giữa một đám người
Anh đứng đấy
Mỉm cười.

Xoáy vào tình
Thật mệt,
Nhưng được yêu
Bỗng lại vui sướng
Trên đây
Dưới kia
Ngang dọc đâu đó
Chỉ thấy một người,
Hai ánh mắt
Nhưng một trái tim.

Lỡ sa vào lòng người
Em sực tỉnh
Thực tại đây...
Anh đâu?
Đi mất rồi.

Là anh điên
Hay do ở với người điên
Như em?
Anh chờ đợi đủ rồi
Mình từng là ngôi sao
Nhưng sao đã hạ màn.

Anh nói,
Cảm xúc của con người
Là quan trọng
Chúng ta đều
Là con người
Phải không anh?

Có lẽ,
Em hỏi quá nhiều
Có lẽ,
Em chẳng nên mở miệng
Vì em...
Có là gì đâu
Hay tự em nghĩ thế?
Em lại tự hỏi mình.

Sài Gòn
Phù hoa quá
Ai cũng có chốn
Của riêng mình
Chắc vậy mà,
Em yêu Hà Nội hơn
Anh cũng thế
Ta đều yêu Hà Nội
Tha thiết.

Hoặc là em
Hoặc là nàng
Hay là anh?

Mở mắt thấy
Anh đi xa
Anh ơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #thoughts