Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 1.

Tiếp theo sau sự kiện " Người mẹ máy " thì là sự kiện " Á Nhân " là một diễn biến mới, mọi thứ cầu toàn và hoàn hảo của những con người có ý tưởng điên loạn.

Sự việc ấy xảy ra thì vài ngày sau, Adolf đã cho người đốt cháy toàn bộ cả hai khu thí nghiệm của giáo sư Binge và giáo sư Pill để xóa sạch dấu tích. Những người thuộc hạng nhân viên cấp cao đã tới hiện trường vụ án, cho người điều tra mọi thứ, nhưng họ vẫn không tìm ra hung thủ là ai, ai là chủ mưu về bi kịch đó.

Và cho đến nay, sự kiện thảm sát về hai khu căn cứ của công ty vẫn còn là một ẩn số và khiến nhiều người không thoát khỏi ám ảnh về hiện trường.

Adolf dùng hết các mối quan hệ quen biết của mình để chặn đứng các manh mối quan trọng, cũng như việc bảo vệ Alese , không cho giới truyền thông biết rõ nguyên nhân cốt lỗi của sự việc. 

Để mọi chuyện lắng động xuống vì những việc Alese làm đã, Adolf chuyển công tác Alese ra nước ngoài sinh sống và làm việc ở đó, vừa để cô có thời gian trị liệu các vết thương, vừa là để yên mọi chuyện lắng xuống.

Tại khu căn cứ mới, nơi đang nuôi dưỡng mẫu vật nhân tạo mới, mang mã số 006. Trong buổi trò chuyện, quản lý cố vấn rủi ro - Cohen. Mọi người đứng bên ngoài nhìn mẫu vật bên trong phòng kính.

Giáo sư Baudoin: nhờ hết vào ông đấy, Cohen.

Cohen: tôi sẽ cố gắng.

Thấy mẫu vật ngồi yên trong đấy, Cohen bước vào trong, ngồi ở bàn nhìn mẫu vật, cô bé nhìn mọi người xong đi lại bàn ngồi cùng ông ấy.

Cohen: chúng ta bắt đầu nhé.

Diedre: vâng.

Cohen: chắc cô bé cũng có tên phải không ?

Diedre liếc nhìn mọi người ở bên ngoài, e dè nhìn ông ấy: Diedre.

Cohen: Diedre à, mấy tuổi nhỉ ?

Diedre: sáu tuổi.

Cohen: xem ra cô bé có vẻ thông minh sáng dạ hơn những kẻ trước nhỉ.

Diedre: điều đó có ý nghĩa gì không ?

Người cố vấn quản lý rủi ro này chẳng màng đến tâm trạng cô bé, những thông tin từ cô bé đều được ông ấy ghi chép vào hồ sơ. 

Cohen: dĩ nhiên có lợi nhuận thì chúng tôi mới tạo ra cô bé, nếu không có ý nghĩa thì chúng tôi làm điều đó làm gì ?

Diedre: các người muốn gì ở tôi ?

Cohen: đó không phải câu hỏi mà những loại như cô bé nên hỏi đâu, cô bé được sinh ra chỉ để phục vụ mệnh lệnh chúng tôi mà thôi.

Diedre: chẳng phải tôi được tạo ra để làm bạn với loài người sao ?

Cohen: chẳng ai lại muốn làm bạn với kẻ máu lạnh như các người đâu.

Diedre: vậy ông không phải là bạn của tôi sao ?

Cohen: kẻ thấp kém như các người thì đừng hòng làm bạn với tôi....

Chỉ vừa nói thế, Diedre liếc mắt nhìn ra ngoài, thấy mọi người ở bên ngoài đang làm việc gì đó của họ chẳng chú ý đến mình đang ngồi trong đây, cô dần cảm thấy cô đơn hẳn, những suy nghĩ trong đầu cô bắt đầu rối loạn.

Cohen đưa bút cho Diedre: viết thử tên của mình vào đây đi.

Diedre đưa tay cầm bút của Cohen, nhìn nó một lúc lâu, ngẫn mặt nhìn ông ta đang nhìn mình với gương mặt cười ngạo nghễ mình như trò đùa, cô ấy bắt đầu cảm thấy có mối nguy hiểm về mình, quay sang nhìn mọi người bên ngoài không ai quan tâm đến mình, Diedre liền đâm cây bút vào tay Cohen ghim chặt vào bàn.

Ông ta gồng hết sức mình hét toáng lên cầu cứu mọi người, tiếng la hét của Cohen khiến tinh thần của Diedre rối loạn hơn, cô muốn ngừng ngay tiếng ồn đó, cô ấy nhảy lên bàn, ôm lấy đầu ông ta rồi cũng bắt chước hét toáng hơn.

Mọi người giật mình nhấn chuông báo động liên tục, Barin đứng bên ngoài cũng phải nhanh chạy vào bên trong ngăn căn Diedre. Boell và Bergh chạy đi lấy thuốc gây mê dành cho Diedre để ngăn cản cô ấy.

Khi Barin mở được cửa bước vào thì Diedre đã cố gắng moi hai con mắt của Cohen ra và hất tung ông ấy vào tường. Ông ấy nằm bất động tại chỗ. Boell và Bergh chạy tới thì thấy mọi chuyện có vẻ đã dừng lại, hai cô gái đứng bên ngoài cũng với giáo sư Baudoin, Diedre nhìn mọi người với gương mặt ăn năn, tay cô bé dính đầy máu, cô ấy đưa ra sau lưng giấu đi.

Diedre: xin lỗi...

Một lúc sau có nhân viên y tế của công ty đến và mang Cohen về bệnh viện của công ty chữa trị. Nhân viện bảo trợ đến sửa chữa những thiết bị, những dụng cụ hư hỏng. Có cả nhân viên an ninh đến để đảm bảo mẫu vật không còn mang tín hiệu nguy hiểm nữa. Thông tin này tới tai những hội đồng quản trị công ty, mọi người ngồi trong bàn họp cũng chẳng biết đối phó tình hình như thế nào.

Adolf: đến lúc mời chuyên viên của chúng ta trở về rồi. 

Tại thành phố nhỏ của nước Pháp, trong một thị trấn nhỏ, tại chi nhánh nhỏ của công ty Adolf ở nước ngoài, tại văn phòng nghiên cứu các bài báo cáo về người nhân tạo. Trong phòng làm việc.

Nhân viên: Alese ơi, quản lý muốn gặp cô, cô mau tới phòng ông ấy đi.

Alese : à, cảm ơn, tôi sẽ đi ngay.

Vào phòng làm việc.

Quản lý: cô tới rồi à, ngồi đi.

Alese : quản lý, đây là bản báo cáo mới nhất tôi vừa hoàn thành xong, ông xem qua được chưa, có cần tôi phải chỉnh sửa gì thêm không?

Quản lý: cô làm thì tôi yên tâm rồi, khỏi phải chỉnh sửa.

Alese : vậy sao, nếu có gì cần thì ông cứ nói với tôi, bây giờ tôi không phiền ông nữa, tôi ...

Quản lý: tôi có việc muốn nói với cô, cô ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện tiếp.

Alese : là công việc mới sao?

Quản lý: cô tham việc quá đấy.

Alese : vậy không phải công việc, chứ quản lý muốn nói chuyện gì với tôi?

Quản lý: những việc tôi giao cho cô, cô làm rất tốt, không uổn công cậu Adolf xem cô như báu vật, rất nể phục cô đấy. Nhưng lần này, chúng ta không bàn về công việc.

Alese : ông đừng nói vậy, tôi không giỏi như ông vừa nói đâu.

Quản lý: nhờ có cô, cậu Adolf đã chú ý tới văn phòng này, bọn họ là những người giỏi, nhưng lại không thể phát huy được, công lao của cô, mọi người không quên ơn đâu.

Alese : tôi cũng chỉ làm hết sức mình thôi.

Quản lý: bỏ chuyện đó qua một bên đi, cô đến văn phòng này bao lâu rồi nhỉ.

Alese : chắc khoảng 7 8 năm gì đó, có chuyện gì sao, quản lý ?

Quản lý: đó là khoảng thời gian dài, cô có nghĩ đến lúc nào đó, mình cần phải quay lại không?

Alese : quay lại sao?

Quản lý: so năng lực của cô nếu ở đây thì quá uổn phí, sao cô không đến nơi nào tốt hơn.

Alese : ơ...nó tốt hơn, thì đương nhiên lực lượng nhân viên phải thuộc hạng xuất sắc, tôi nghĩ mình không có khả năng đó đâu.

Quản lý: trong dự án này, cô là thành phần quan trọng, sao lại nói như thế ?

Alese : ...

Quản lý: cô đừng xem thường năng lực của mình, đến lúc cô phải quay về đúng vị trí của mình rồi đó.

Alese : tôi vẫn chưa hiểu ý của ông?

Quản lý: tôi vừa nhận được thư cậu Adolf muốn cô trở về để tiếp tục công việc của mình.

Alese : ơ...anh ấy sao, kêu tôi quay lại nơi đó ?

Quản lý: tôi nghĩ tốt nhất, cô nên quay lại nơi đó, cô là người xuất sắc, hãy tin điều đó.

Alese : còn...công việc của tôi ở đây thì sao, mọi người làm được không?

Quản lý: đừng xem thường các nhân viên của văn phòng này chứ, cô đã đồng hành và làm việc với họ nhiều năm qua, cô phải tin tưởng vào họ chứ.

Alese : vâng! Tôi nghe theo lời ông.

Ngày hôm sau. Tại tòa nhà cao chọc trời, trên sân thượng có sân để đáp cánh máy bay riêng. Alese bước xuống máy bay. Adolf đã đứng sẵn gần đó chờ.

( Adolf - Chủ tịch tập đoàn lớn, thuộc hàng nhân viên cấp cap trong cuộc thử nghiệm người nhân tạo, chu cấp trợ phí về thí nghiệm người nhân tạo, có quyềnquyết định về các cuộc thử nghiệm trong công ty.)

Adolf : chào mừng em quay trở về.

( Alese - Người nhân tạo mang mã số 001, chức vụ : cố vấn quản lý rủi ro, đánh giá khả năng tồn tại của người nhân tạo như một nguồn sinh lợi tiềm năng. Quản lý về kiểm soát mức độnguy hiểm của người nhân tạo.)

Alese : chào anh.

Adolf đi đến ôm Alese vào lòng: công việc bên đó thế nào, em thấy tốt chứ ?

Alese : công việc rất tốt.

Adolf : anh mà, phải tìm nơi tốt nhất để gửi gắm em thì anh mới yên tâm được.

Alese : cảm ơn anh, dù ở xa như vậy mà anh cũng giúp đỡ em rất nhiều.

Adolf : có gì đâu, lâu quá không gặp em, em khỏe chứ?

Alese : ổn, còn anh?

Adolf : không ổn chút nào?

Alese : vì sao?

Adolf : vì nhớ em.

Alese phì cười: em sẽ xem đó như lời chào mừng quay trở lại.

Adolf : em đúng là lạnh lùng với anh đó.

Cả hai cùng trò chuyện và di chuyển xuống dưới phía dưới công ty.

Alese : lần này anh kêu em về đây gấp là có chuyện gì vậy?

Adolf : anh nghĩ bây giờ là thời cơ tốt nhất để em trở về với công việc chính của mình, dù gì thì em cũng là nhân viên thuộc hạng cấp cao mà, vị trí đó, anh vẫn dành chỗ chờ em về.

Alese : vậy em phải là gì đây?

Adolf : công việc em làm cũng giống như trước, nằm trong bộ phận cố vấn quản lý rủi ro, kiểm soát mức độ nguy hiểm của người nhân tạo, nhờ em đánh giá khả năng tồn tại người nhân tạo như một nguồn sinh lợi tiềm năng, em thấy thế nào?

Alese : lâu rồi không nghe ai nhắc tới, bây giờ nghe lại, nghe có vẻ oai đấy?

Adolf : em đồng ý quay lại làm việc cho công ty anh chứ ?

Alese : nếu anh tin tưởng giao nhiệm vụ đó cho em ?

Adolf : đương nhiên rồi, em phải hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình chứ.

Alese : đúng hơn phải nói là thời điểm trước khi sinh em bé, còn thời gian sau, chỉ toàn gây rắc rối cho anh.

Adolf : ai cũng phải có lúc lầm lỗi, em đừng tự trách bản thân mình nữa, dù sao mọi chuyện, vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh, nên anh thấy vẫn rất ổn.

Alese : lúc đó ...em xử lý mọi chuyện ...tệ quá phải không?

Adolf : sao em nghĩ mình tệ.

Alese : vì vẫn còn quá nhiều thiếu xót, nếu em xử lý gọn hơn nữa thì nó sẽ không làm phiền tới anh.

Adolf : ý là em muốn bịch miệng mọi người trong công ty sao ?

Alese : nếu đó là cách cuối cùng, em sẽ làm.

Adolf : người con gái anh biết khi xưa, mang khuôn mặt lạnh như băng, cô ấy sẽ không bao giờ xem thường năng lực làm việc của mình, em nên nhớ một điều, em làm ai ?

Alese : em vẫn đang tìm ra câu trả lời.

Adolf : em là con người sắc bén đấy.

Alese : ý anh là sao ?

Adolf : đùa thôi, bây giờ chúng ta sẽ về nhà trước, em cũng cần nghỉ ngơi mà.

Alese : từ khi nào mà em trở nên yếu đuối vậy?

Adolf : em thì không phải người yếu đuối, nhưng em vẫn là phụ nữ, dĩ nhiên em cần phải nghỉ ngơi chứ.

Alese : xem ai đang nói kìa.

Adolf : em là gì của anh?

Alese : nhân viên.

Adolf : vậy thì phải nghe theo lệnh của anh, em hiểu chứ?

Alese : vâng! thưa sếp.

Adolf : tốt.

Mặc dù vẫn còn trong giờ làm việc nhưng Adolf lấy xe đưa Alese về nhà mình. Sau thời gian dài, căn hộ của Adolf cũng ở nơi mới, bề ngoài nhìn vào khá ấn tượng với Alese về thiết kế của nó. Thấy Alese mãi đứng ngắm căn hộ của mình, Adolf liền kéo tay Alese đi nhanh vào nhà, kéo ngay vào phòng ngủ và lôi nằm xuống giường của mình.

Adolf đè Alese nằm trên giường, hôn lên mặt cô ấy, hôn cổ cô ấy, kéo áo hôn cả vai trần của cô ấy, Alese chẳng phản ứng gì, vẫn nằm im quan sát Adolf sẽ làm gì tiếp theo. 

Adolf ngẫn mặt nhìn Alese: em ngủ với anh đêm nay nhé.

Alese : anh giở trò gì vậy?

Adolf : anh bắt em phải chịu trách nhiệm về những việc mình làm.

Alese : em đã làm gì?

Adolf ngồi đè lên người Alese : em quên hết mọi chuyện em gây ra của tám năm trước sau, em xấu tính quá đó.

Alese : em nhớ lúc đó anh không cản em, bây giờ kêu em chịu trách nhiệm hết là sao?

Adolf : vậy bây giờ em định phủi bỏ hết mọi chuyện mình đã làm sao?

Alese nhìn Adolf, gác một tay ra sau đầu mình nằm, ánh mắt đưa nhìn lên trần nhà, tường thuật lại cho Adolf nghe về những chuyện của mình.

Alese : những chuyện em làm, chắc nó đưa vào lịch sử của ngành khoa học thế giới này rồi, nhắc tới là ai cũng rùng mình đến phát sợ, những người từng được chứng kiến, muốn quên cũng không phải chuyện dễ.

Adolf : em nghe ai nói vậy?

Alese : trong văn phòng làm việc, ngày nào cũng nghe mọi người bàn tán về sự việc đó. Mặc dù chuyện đã xảy ra lâu, vậy mà mọi người không quên nó sao?

Adolf : vậy họ có biết em chính là tên sát nhân trong câu chuyện của họ không?

Alese : anh điên à, nghĩ sao em dám nói chứ ?

Adolf : hì...em biết không, anh phải dùng hết mối quan hệ của mình mới có thể che giấu được em đấy. Muốn bảo vệ cho em cũng khó thật.

Alese nhướn mày, nhìn sang chỗ khác. Những ngón tay mãnh khãnh của Alese đang nhấp nháy từng động tác ở cổ cô ấy, điều đó lại khiến Adolf không kiềm chế được bản năng của mình, Adolf kéo tay Alese ra và liếm thật nhẹ nhàng tại vị trí ấy, anh liền nút thật mạnh và tạo ra một vệt đỏ ở cổ Alese. Adolf ngồi lại trên người nhìn Alese.

Adolf : vài ngày sau, tới dọn tàn cuộc của em, anh phải lấy hết bình tĩnh mới dám nhìn vào mấy cái xác đó, em hành động hung bạo quá.

Alese nhìn thẳng vào mắt Adolf , giơ hai tay về phía anh ta: vậy anh có sợ em không?

Adolf nhẹ nhàng nằm đè lên người Alese , rút đầu vào hỏm cổ cô ấy: dĩ nhiên là có rồi.

Alese vuốt tóc Adolf : nếu sợ sao còn muốn ở bên em?

Adolf : nếu anh không ở bên em thì ai sẽ bảo vệ em đây.

Alese : em không xem đó như lời tỏ tình đâu.

Adolf : tuổi anh bây giờ cần chi mấy câu tỏ tình sến súa ấy.

Alese phì cười: anh vẫn không thay đổi.

Adolf : đâu có, anh thay đổi rồi chứ?

Alese : vậy sao? anh đã thay đổi những gì?

Adolf : sao em không thử nhỉ, phía dưới ấy, đã dài ra nhiều rồi, nó vẫn đang chờ lời đồng ý của em đấy.

Alese : ahaaa...hời...anh biết là chúng ta không thể mà.

Adolf : chẳng có gì cản bước được anh cả.

Alese : đúng là vậy, nhưng em sẽ không chịu nổi đâu.

Adolf : anh sẽ bảo vệ em.

Alese đẩy nhẹ người Adolf ra: chuyện này chúng ta từ từ giải quyết sau, chẳng phải anh nói em cần phải nghỉ ngơi sao, đừng phá em nữa.

Adolf ngồi dậy: okay, anh cho em nghỉ ngơi đó, nhưng hôm nay, em ngủ ở đây với anh nha.

Alese : em cần sử dụng phòng tắm trước.

Vài phút sau, Alese tắm xong bước ra ngoài thì Adolf vào trong tắm. Vài phút xong xuôi tất cả, Adolf chỉ quấn khăn tắm bước ra. Thấy Alese đang đứng ở cửa nhìn ra cảnh trời đêm của thành phố, chỉ với cái quần lót màu đen và lưng trần. Adolf đi tới ôm Alese từ phía sau.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top