Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 2.

Vài phút sau, Alese tắm xong bước ra ngoài thì Adolf vào trong tắm. Vài phút xong xuôi tất cả, Adolf chỉ quấn khăn tắm bước ra. Thấy Alese đang đứng ở cửa nhìn ra cảnh trời đêm của thành phố, chỉ với cái quần lót màu đen và lưng trần. Adolf đi tới ôm Alese từ phía sau.

Adolf : nãy đòi không cho làm, tắm xong không biết suy nghĩ gì, bây giờ em đứng ở đây, đưa lưng trần về phía anh, bộ tính kêu gọi anh sao.

Alese : chứ anh nhìn lại mình xem, anh có mặc gì ngoài cái khăn tắm đó chứ.

Adolf : bộ em rình anh sao mà biết anh không mặc gì?

Alese : anh thì em quá rành rồi.

Adolf : em chắc không, quay lại nhìn đi, anh có mặc chứ bộ.

Alese : thôi dẹp đi.

Adolf : ahhaa ... khi nãy em nói muốn nghỉ ngơi sao chưa ngủ nữa?

Alese : ngày mai quay lại nơi đó làm việc, em cần phải chuẩn bị tinh thần trước.

Adolf : từ khi nào mà em quan tâm mấy vấn đề đó vậy.

Alese : có nhiều người mới chưa biết về em, ngày mai em xuất hiện như một nhân viên mới, em cần phải chỉnh chu hơn, để mọi người đừng bắt nạt nhân viên mới như em.

Adolf : em nói thật sao? Ai mà dám chọc em chứ? Anh thua đấy.

Alese : anh tránh ra đi, anh tính ôm em đến khi nào đây.

Adolf : cả đêm luôn.

Alese nghiên đầu nhìn về phía sau Adolf . Nhẹ tháo tay Adolf ra, Adolf quay người Alese lại đối diện với mình. Adolf nhìn trực tiếp cơ thể của Alese , từ trên xuống dưới những vết thương của nhiều năm trước đã biến mất hẳn, trước mặt anh cứ như một cô gái bình thường đã đến tuổi trưởng thành.

Adolf : em để vậy ngủ luôn sao, không lạnh à, cần anh ...

Alese cầm tay Adolf , kéo người lại gần vào Alese và giơ tay liền đấm một phát vào bụng Adolf , Adolf không phòng thủ kịp, khom người ôm bụng. Lúc này, khăn tắm tuột ra, toàn thân Adolf cũng bị phơi ra hết trước mắt Alese , Alese liền đấm thêm một phát vào mặt Adolf , Adolf té sập người lên giường đưa cái mông trần lên khoe. Adolf đau quá, nằm trên giường cựa quậy.

Alese : ai biểu anh thô lỗ với phụ nữ quá làm chi.

Thấy Adolf ôm bụng, nằm lăn ra đó, úp mặt xuống gối, không nói năng gì.

Alese : em vẫn nhớ ngày đầu ta gặp nhau, anh đấm vào bụng em, làm máu chảy rất nhiều, bây giờ em chỉ đáp trả lại thôi. Đừng nói anh giận nha.

Adolf nghiên đầu qua nhìn Alese : em đúng là ác với anh.

Alese lấy chăn đắp cho Adolf và trở về phòng của mình nằm ngủ. Alese chẳng mang một thứ gì theo từ bên Pháp trở về, chẳng có vali, hồ sơ, đồ đạc gì cả, tất cả đều được Adolf chuẩn bị hết cho Alese. Sáng ngày hôm sau, khi Adolf thức dậy vươn vai thì thấy Alese đã chuẩn bị xong tất cả, thấy Alese đã mặc sẳn bộ đồ vest đen, đứng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Adolf : em làm gì trong phòng anh vậy?

Alese quay sang nhìn Adolf .

Adolf : em dậy sớm vậy? sao không kêu anh dậy?

Alese : anh nhìn đi, bây giờ đã mấy giờ rồi mà còn sớm với muộn hả?

Adolf chòm người tới bàn gần đó, mò mò kiếm điện thoại để sẵn ở đó: đã 9 giờ rồi sao?

Alese : là người có chức vụ cao trong công ty, mà đi làm trễ, nhân viên sẽ đánh giá xấu anh đấy.

Adolf : em giỡn mặt anh à?

Alese : nếu anh còn trách em nữa thì càng trễ đấy.

Adolf tức tốc ngồi dậy và nhảy vào phòng tắm để chuẩn bị. Tắm xong bước ra, trên người vẫn chỉ có cái khăn tắm bước ra nhìn Alese.

Alese : đồ anh ở kia, em chuẩn bị giúp anh đấy, em xuống dưới trước.

Adolf : em không thay đồ giúp anh à?

Alese : anh già rồi, tự làm đi.

Adolf : í ... em chuẩn bị đồ lót cho anh luôn sao?

Alese : anh muốn ăn đấm không?

Adolf : à ... anh giỡn thôi.

Alese : nhanh đi, chúng ta mất giờ ăn sáng rồi đấy.

Adolf : em nhịn luôn đi, tới trưa chúng ta đi ăn chung.

Alese : anh còn đứng đó thì chúng ta hẹn ăn cơm tối luôn ha.

Không kịp giờ ăn sáng, Alese và Adolf đã dùng thức ăn nhanh ở xe và Adolf phi xe thật nhanh đến công ty. Tới trước cửa chính, thì có người đứng chờ sẵn.

Cả hai Adolf và Alese di chuyển đến công ty thì bước xuống xe, có nhân viên di chuyển xe vào bãi đậu riêng dành cho nhân viên cấp cao. Adolf bước vào thì bị ngăn chặn ngay.

Dutch : Adolf , anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Sao bây giờ anh mới tới, anh có biết hôm nay có cuộc họp rất quan trọng không hả? Anh làm việc thật bất cẩn, tôi gọi cho anh cả chục cuộc, sao anh không nghe máy hả?

( Dutch - Trợ lý riêng của Adolf từ lúc bắt đầu đến nay ) 

Adolf : cậu bình tĩnh đi, tôi gặp chút vấn đề nên đến trễ. Vẫn chưa tới giờ họp mà, cậu đừng la tôi nữa.

Dutch : hên là anh tới kịp đó, chứ mà anh bỏ cuộc họp này thì mọi người sẽ nghĩ anh như thế nào đây? tại sao có mình tôi lại lo cho anh thôi chứ, anh không lo à?

Adolf : chẳng phải tôi ở đây rồi sao? Cậu bình tĩnh lại đi.

Dutch : tôi thật nhức đầu với anh đó, Adolf . Quay sang nhìn thấy Alese đứng sau lưng Adolf , liền hỏi nhỏ Adolf : ơ ... ai vậy? nhân viên mới sao? Hay bạn anh vậy, Adolf ?

Adolf nghiên đầu ra sau nhìn Alese , cười: à, là bạn gái tôi đấy.

Dutch : hả? Bạn gái? Khi nào chứ? ở cái tuổi sắp 50 mà anh mới có bạn gái sao?

Adolf : tôi là người kén chọn mà.

Alese đi lại gần và chào Dutch : xin chào, tôi là Alese , làm bên bộ phận cố vấn quản lý rủi ro về người nhân tạo, có gì thì sau này nhờ cậu giúp đỡ.

Dutch : chào Alese, tôi là Dutch, Adolf , sao anh dám lừa tôi hả?

Adolf : tôi nói vậy mà cậu cũng tin, đừng trách tôi, hãy trách mình nhẹ dạ quá thôi.

Dutch : sao anh dám ... Đang nói, đứng khựng lại, suy nghĩ, nói nhẩm trong miệng " Alese ...nghe tên này quen quá..." Bất ngờ, quay nhìn Alese , khuôn mặt hoảng sợ, chân lùi 2 3 bước, nói lấp vấp: A...Alese ...Alese sao, là...người...người mà...

Alese : lúc trước tôi phải tạm ngưng công việc ở đây mà sang Pháp, hôm nay tôi về đây, tiếp tục công việc bên bộ phận này, có gì không ổn sao?

Adolf : sao vậy, khi nãy cậu hung dữ lắm mà, sao bây giờ ấp úng luôn rồi.

Alese : cậu biết tôi à?

Adolf : Dutch , cậu biết Alese sao? Quay sang nói với Alese : giết cậu ta đi, cậu ta biết hết mọi chuyện của em rồi đấy.

Alese đi từ từ lại gần Dutch , giơ tay ra, Dutch hoảng sợ, ngồi xổm xuống, ôm đầu: đ...đừng...đừng mà, tôi... tôi sẽ không nói gì đâu, đừng giết tôi...tôi...không biết gì hết, tôi xin cô đó...tôi sẽ không nói gì đâu...đừng...

Alese đặt tay lên vai Dutch : yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cậu đâu.

Adolf : ahahaaa...xem cậu ấy nhát gan kìa.

Dutch ngước lên nhìn Alese và Adolf , mặt xanh xao: hai người ... không giết tôi chứ ?

Adolf : cậu tin lời tôi sao?

Dutch đứng dậy, mặt tức giận: sao anh dám chọc tôi chứ hả, anh biết tôi sợ lắm không?

Adolf : tôi chỉ hù xíu thôi mà.

Dutch định giơ tay đánh Adolf thì quay sang nhìn Alese , cô ấy cũng đang nhìn Dutch, cậu ấy rút tay lại nhanh: ờ ... chúng ta ... vào trong thôi ... ở ... ở đây nói chuyện không tiện.

Adolf : ừm, vậy đi, Alese , chúng ta đi thôi.

Cả ba người đi vào trong sảnh công ty được vài bước. Adolf và Dutch đi trước, Alese đi sau lưng Adolf , thì có một cô gái từ bên ngoài chạy phía sau chạy tới, kêu tên Adolf , chạy nhanh lại hất mạnh vào người Alese , Alese theo đà tiến tới vài bước chân đụng trúng Dutch , cậu ấy giật mình, hoảng sợ nhìn Alese mà dè chừng đỡ cô ấy.

Dutch : ơ ... A...Alese , cô...cô không sao chứ?

Alese nhìn Dutch , lắc đầu : cậu có sao không?

Dutch : à ... không ...không sao.

Adolf nghe có người kêu tên quay mặt lại, Chriselda đứng trước mặt Adolf : Adolf , hôm qua tới giờ, em kiếm mà không gặp anh, anh đi đâu vậy? Trốn em hả?

( Chriselda - Con gái cưng bên phía công ty đối tác, cô con gái mới lớn đem lòng yêu thương Adolf, khoảnh cách của họ hơn cả chục tuổi.) 

Adolf quay nhìn thấy Alese bị hất như vậy, định lại hỏi thì bị Chriselda kéo tay lại: anh đi đâu vậy ? em hỏi là mấy nay anh đi đâu ? sao em gọi anh không bắt máy ?

Adolf : anh bận việc mấy ngày nay, không để ý tới điện thoại, em đừng giận.

Chriselda : vậy à ...em thương anh còn không hết, sao giận anh được, em sợ anh gặp chuyện không hay thôi.

Adolf : hôm nay sao em rãnh rỗi đến công ty kiếm anh vậy? bộ có việc gì sao?

Chriselda : người ta nhớ anh nên mới tới đây kiếm anh, bộ có việc mới được kiếm anh sao?

Cả hai người họ nói chuyện tình tứ với nhau, Dutch lén nhìn thái độ của Alese mà sợ sệt, Alese vẫn đang chú ý đến cuộc trò chuyện giữa hai người.

Adolf : à ... vậy hả.

Chriselda : anh có bận gì không, đi ăn với em đi.

Adolf : đương nhiên... Đang nói thì quay sang nhìn Alese , thấy Alese cũng đang chú ý đến mình, giật mình, quay lại nhìn Chriselda : à ... hôm nay anh bận rồi, hẹn em khi khác nha.

Chriselda : gì chứ? Anh bận là sao? Anh bận gì? Với ai hả?

Adolf : với khách hàng, rất quan trọng, nên chúng ta hẹn lần khác nha.

Chriselda : sao lại vậy chứ?

Bị đưa vào tình hình khó xử, Adolf nhìn Alese mĩm cười, quay sang nháy mắt với Dutch như lời cầu cứu.

Dutch nhận lệnh chen ngang vào: à ... Chriselda nè, chúng tôi sắp có cuộc họp, chúng tôi xin phép đi trước. Cô đừng giận nha.

Adolf : anh xin lỗi nha. Bái bai em, Chriselda.

Dutch đi nhanh khoác vai Adolf đi ngay, Adolf nắm tay kéo Alese đi theo. Cả ba nhanh chân bước vào thang máy lên thẳng phòng làm việc của Adolf .

Adolf : thật khó xử mà.

Alese nhìn Adolf: cô gái khi nãy là ai vậy ?

Dutch giật mình, đứng nép sát vào tường thang máy. Không dám nói năng gì.

Adolf mĩm cười nhìn Alese: cô ta là con gái cưng của bên công ty đối tác, dù muốn dù không, chúng ta cũng phải làm vui lòng con bé.

Alese : vậy sao?

Adolf : em ghen à?

Alese : anh nghĩ vậy sao?

Adolf : em không ghen vậy hỏi về em ấy làm chi?

Alese : anh đang chọc tức em à?

Adolf : à ... không dám.

Đến giờ họp, Alese và Dutch ngồi trong phòng làm việc của Adolf ngồi chờ, Adolf đi họp suốt cả mấy tiếng, mất cả giờ ăn trưa. Alese ngồi không ở ghế của Adolf không làm gì cả, Dutch ngồi trong đấy, lâu lâu cũng ngẫn mắt chú ý đến cô ấy. Alese đưa mắt nhìn ra ngoài, bất ngờ lên tiếng phá tan không khí im lặng này.

Alese : Dutch , sao cậu không đi làm việc của mình đi.

Dutch : ơ ... anh Adolf kêu tôi ở đây với cô, nên ... tôi ...

Alese : cậu không sợ à?

Dutch : sợ ... sợ gì chứ.

Alese : yên tâm đi, tôi không làm gì đâu.

Dutch : ơ ... ừm.

Vài phút sau.

Alese : Dutch , cậu ...

Dutch giật mình: hở ...cô...cô cần...

Alese : ờ...cậu không cần rối lên đâu, tôi định hỏi cậu chút việc, được chứ?

Dutch : ơ...đương nhiên là được. Cô thắc mắc gì sao?

Alese : tôi muốn hỏi, về những mẫu thí nghiệm người nhân tạo, những mẫu bị lỗi hoặc không có khả năng sống được, họ sẽ như thế nào tiếp theo?

Dutch : vấn đề đó thì, bên công ty chúng ta sẽ bảo lưu mẫu thí nghiệm đó lại cùng với các bài báo cáo về nó, để những người khác khi tiến hành tiếp theo, lấy nó ra để rút kinh nghiệm, tránh sai sót.

Alese : vậy à. Những mẫu vật đó được để ở đâu vậy?

Dutch : tuy đó là những mẫu xem là thất bại, nhưng vẫn được bảo quản và canh giữ rất nghiêm ngặt, chỉ có những người có sự phận mới được quyền đến gần, ngoài ra, nếu chỉ là nhân viên bình thường thì không được đến gần.

Alese : những mẫu vật đó để ở đâu vậy?

Dutch : ở tầng hầm, khu dưới của công ty.

Alese : dẫn tôi đến đó được không?

Dutch : ơ ... nhưng ... nhưng chúng ta chưa sự đồng ý của anh Adolf , sao tôi dám ...

Alese : yên tâm đi, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm nếu có vấn đề gì xảy ra. Tôi chỉ tò mò muốn xem qua thử các mẫu thí nghiệm đó thôi, tôi đang trong bộ phận cố vấn đấy, cậu không phiền giúp tôi chứ ?

Dutch : cô chắc mình muốn xuống đó xem hả ?

Alese đứng dậy, đi lại gần Dutch : cậu muốn tôi nhắc lại thêm lần nữa à?

Dutch : à ... không ... không ... để tôi dẫn cô đi xem.

Alese : cảm ơn.

Dutch dẫn Alese xuống phòng lưu trữ các mẫu thí nghiệm. Dưới đó, cũng được trang bị rất tốt, lính canh rất nghiêm ngặt, các giáo sư - tiến sĩ cũng làm việc tại khu đó rất nhiều. Mỗi người nghiên cứu mỗi mẫu vật khác nhau. Mỗi mẫu vật có hình thù riêng biệt. Alese đi vòng qua, vòng lại quanh các mẫu thí nghiệm đó.

Dutch : bộ cô không sợ sao mà đòi xem tận mắt vậy?

Alese : nhiêu đây vẫn chưa vượt cái ngưỡng nỗi sợ mà tôi đã trãi qua đâu.

Dutch : đây là những mẫu đã chết khi chưa kịp hoàn thành thử nghiệm, nhưng phía bên kia, là mẫu hoàn thành, mang sự sống rất cao, nhưng lại chết do lỗi của những người đảm nhiệm phụ trách kiểm tra về cơ thể của mẫu vật. Chúng tôi ai nấy cũng đều cảm thấy tiếc nuối.

Alese : cậu dẫn tôi đi xem được không?

Đi tuốt vào sâu phòng lưu trữ mẫu đó, có một cái bình lớn, chứa đựng xác của một đứa bé, đang nằm yên như ngủ vậy, vết thương ở bụng được khâu vá lại rất tỉ mĩ.

Dutch : nếu nói về cuộc thử nghiệm hoàn thành thì đây là mẫu số 002 đấy, một bé trai, nhìn như đang nằm ngủ vậy, rất dễ thương đúng không?

Alese đi lại gần cái bình chứa mẫu vật đó, đưa tay sờ nhẹ vào cái bình, đúng ngay vị trí bàn tay nhỏ bé đang giơ ra. Alese đứng nhìn chăm chăm vào đứa bé.

Dutch : cô cũng thích ngắm đứa bé này sao? Thật giống anh Adolf đấy.

Alese ngạc nhiên: anh ta cũng hay đến đây thăm đứa bé à?

Dutch : đúng vậy, khi rãnh, anh ấy hay đến đây lắm, đi vòng vòng coi những mẫu khác, rồi cũng chỉ dừng chân đứng đây ngắm nhìn đứa bé này.

Alese : tôi không nghĩ là anh ta sẽ quan tâm đến đứa bé này.

Dutch : chính anh ấy là người bảo đặt đứa bé ở nơi này, anh ấy nói; đây là đứa bé rất đặt biệt, nên là bảo mọi người nhất định phải bảo quản đứa bé này thật cẩn thận.

Alese : không ngờ đấy.

Dutch : nhiều khi tôi nhìn lướt qua đứa bé này, tôi thấy nó có nét hao hao giống anh Adolf , nhưng không dám hỏi, chỉ ngâm ngâm nhìn lén hai người họ.

Alese : tôi cũng thấy vậy.

Dutch : thật sao? Cô cũng nghĩ giống tôi sao?

Alese lại gần hơn với bình chứa đứa bé, thì thầm: mẹ về rồi đây , nếu bây giờ con còn sống, con sẽ thay đổi như thế nào hả, Arno ?

Dutch : cô ... cô nói gì vậy?

Alese quay nhìn Dutch : à, không có gì? Chúng ta đi lên thôi, đừng để Adolf đợi chúng ta.

Dutch : ơ ... ờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top