Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 3.

Alese dứt khoác ngoảnh mặt bỏ đi cùng với Dutch trở về phòng làm việc của Adolf . Giữa đường thì thấy Adolf từ phòng họp bước ra.

Dutch chạy lại gần: anh họp xong rồi à?

Adolf : đúng vậy, tôi thấy cạn kiệt sức lực đấy.

Dutch : anh vất vả rồi.

Adolf : hai người đi đâu tới đây vậy?

Dutch : ơ ... Alese ... à chúng tôi ...

Alese : đi thăm quan khu lưu giữ các mẫu vật thôi.

Dutch : ơ ... Adolf , cho tôi xin lỗi, chưa được cho phép của anh mà ...

Adolf nhìn Alese , cười: à... không sao đâu, ngồi không trong đó cũng chán, đi xem thằng bé thế nào cũng được mà.

Dutch : anh không trách chúng tôi sao?

Adolf nói với Alese : nếu em muốn đi thì mai mốt đi với anh, được chứ?

Alese không nói gì, nhìn Adolf mĩm cười, rồi quay sang khác.

Dutch : nếu anh mệt thì cứ về sớm nghỉ ngơi nha, tôi đi làm việc tiếp đây.

Adolf : được thôi, cậu cũng tranh thủ về sớm nha.

Dutch đi được một lát, Adolf quay sang nhìn Alese : em đói bụng rồi phải không, chúng ta đi ăn gì đi.

Alese : em sắp chết đói rồi đây.

Cả hai di chuyển vào nhà hàng mà Adolf đã đặt bàn trước đó, Alese và Adolf vào trong nhà hàng Nhật ăn chiều, đang vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ thì Chriselda bỗng ở đâu xuất hiện tới phá đám.

Chriselda : anh nói là đi ăn với khách hàng quan trọng sao, khánh hàng của anh đây sao, anh nói đi, cô ta là ai ? Sao anh không đi ăn với em hả ? Cô ta quan trọng với anh vậy sao ?

Adolf : đừng nói là em đi rình anh nha.

Chriselda : em không làm vậy thì sao biết anh đang nói dối em chứ.

Adolf : đây là người quan trọng với anh thật mà.

Chriselda : anh đang chọc tức em sao ?

Adolf : vậy em muốn anh phải làm sao đây ?

Chriselda : cô ta là ai? Sao anh dám nói dối em vì cô ta chứ ?

Adolf : em đừng cư xử như vậy, chúng ta chẳng là gì của nhau cả, anh làm gì thì chẳng liên quan tới em.

Chriselda : anh nói vậy mà nghe được sao?

Adolf : anh nói gì sai à?

Chriselda tức giận khi thấy phản ứng của Adolf , Chriselda chộp lấy ly nước lọc trên bàn, hất thẳng vào mặt Alese .

Adolf tức giận đứng dậy xô Chriselda tránh xa: Chriselda , em làm gì vậy?

Chriselda : anh lo cho cô ta đúng không? vậy thì em....

Nói tới đó, Chriselda định đưa tay nắm lấy cổ áo Alese thì Adolf chặn lại kịp.

Adolf : anh lo cho em thì đúng hơn, tốt nhất em đừng ở đây nữa, em mau về nhà đi.

Chriselda : anh lo cho em, anh đối xử với em như vậy là lo cho em sao ?

Adolf : thật ra thì anh ....

Alese cắt ngang lời Adolf: chẳng thấy ngon miệng nữa, đúng là kẻ phá đám mà.

Nói xong, đứng bật dậy, lườm Adolf một cái rồi quay mặt bỏ đi, mặc kệ Adolf có kêu tên thế nào.

Chriselda : nè, đứng lại, cô mới nói gì đó.

Adolf : Alese , em đi đâu vậy, chờ anh ...

Chriselda kéo tay Adolf lại: hức... biết điều đấy, tốt nhất thì đừng bao giờ ve vãng gần Adolf , anh ấy là của tôi. Quay sang cười và nói với Adolf : em đuổi cô ta đi rồi, chúng ta đi chỗ khác ăn đi anh, em cũng đói lắm luôn á.

Adolf hất người Chriselda ra: em đói thì tự đi mà ăn, anh không có nhiệm vụ phải nghe theo lệnh em.

Chriselda : Adolf , anh đứng lại cho em, Adolf ...anh đứng lại cho em, Adolf ...

Adolf bỏ mặt Chriselda ở đó và chạy theo Alese , chạy ra ngoài thì thấy Alese đã lên xe taxi và bỏ đi trước. Adolf có kêu thế nào thì Alese cũng không cho dừng xe lại. Khoảng giờ tối, Adolf trở về đến nhà, thấy Alese vừa tắm xong, trên người chỉ có quần lót, đang lau khô tóc, đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh sao đêm. Adolf từ từ, nắm tay và kéo Alese quay về phía mình.

Adolf : đừng nói là em giận anh rồi nha.

Alese : ...

Adolf : đừng im lặng vậy mà, anh xin lỗi, anh không biết là Chriselda theo dõi chúng ta, anh bất cẩn quá.

Alese : ...

Adolf : bây giờ em muốn gì, anh sẽ cho em hết, xem như chuộc lỗi, chịu chứ ?

Alese : anh đi tắm đi.

Adolf chòm người hôn nhẹ vào môi Alese : em đừng giận nữa mà.

Alese ngạc nhiên, nhìn Adolf với ánh mắt to tròn, Adolf lập tức buông tay và phóng nhanh vào phòng tắm. Khi Adolf vừa tắm ra thì thấy Alese đã về phòng của mình ngủ và khóa cửa lại, Adolf có gõ cửa cách mấy cũng không có tiếng hồi âm.

Sáng hôm sau, Adolf thức dậy sớm, chuẩn bị xong tất cả, định sẽ qua phòng và kêu Alese dậy nhưng khi mở cửa thì thấy Alese đã xong trước Adolf , anh ta chưa kịp nói câu nào thì Alese đã rời khỏi nhà trước, lấy xe mà Adolf chuẩn bị cho mình và phóng nhanh đi. Nơi mà Alese tới chính là khu thí nghiệm cho mẫu 006. Đến nơi, đã có một thanh niên đang đứng chờ sẳn ở đó.

Đi cả một đoạn đường dài từ thành phố vào vùng thị trấn vắng vẻ, nơi căn cứ của mẫu 006. Đến nơi, có người đã mở cổng sẳn cho Alese lái xe vào tận trong nhà, bước xuống xe thì có người chờ sẵn Alese. 

Tại nơi này, giáo sư Baudoin là người chịu trách nhiệm toàn phần về Diedre cùng cộng sự của mình là những tiến sĩ Barin, Bergh, Boell, Dova và Delmi. 

Alese : chào! Tôi là Alese .

Tiến sĩ Barin : chào Alese , cô cứ gọi tôi là Barin , tôi phụ trách công tác tại nơi này.

Alese : ơ...cậu biết tôi sao?

Tiến sĩ Barin : chúng tôi có nghe thông báo về việc cô đến đây, chúng tôi đợi cô đấy.

Alese : vì tôi có chút chuyện nên đến trễ, xin lỗi vì bắt cậu phải đợi.

Tiến sĩ Barin : à, không sao, bây giờ tôi sẽ đưa cô thăm quan nơi này nhé.

Alese : được thôi.

Barin dẫn Alese thăm quan một vòng bên ngoài căn cứ tại khu đó, xong rồi dẫn Alese trở về phòng nghỉ ngơi.

Tiến sĩ Barin : đây là phòng nghỉ của cô, cô cứ tự nhiên.

Alese : không cần đâu, tôi chỉ đến khảo sát một lát rồi phải về văn phòng làm tiếp công việc.

Tiến sĩ Barin : cũng trễ rồi, hay tối nay, cô cứ ở lại ăn cơm với chúng tôi, chúng tôi rất hiếu khách.

Alese : vậy thì cảm ơn mọi người.

Đến giờ tối, Barin đến phòng và kêu Alese xuống ăn cơm tối. Vào bàn ăn, mọi người ai nấy cũng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Alese .

Tiến sĩ Barin : mọi người, đây là Alese, là người bên phía công ty gửi thông báo cho chúng ta đấy, cô ấy làm trong bộ phận cố vấn quản lý rủi ro.

Barin chỉ và giới thiệu từng người cho Alese biết tên và nhiệm vụ của họ.

Tiến sĩ Bergh : chào Alese , gọi tôi là Bergh là được, tôi bên khâu quan sát mẫu thí nghiệm.

Tiến sĩ Delmi : là...là cô...cô... sao...Alese ...

Dova và Boell cũng từ trong nhà bếp bước ra, thấy Alese , Dova giật mình đến làm rớt cái đĩa thức ăn đang cầm trên tay xuống sàn nhà.

Tiến sĩ Boell ấp úng: ơ...A...Alese ...sao, cô....về đây khi nào vậy ?

Alese mĩm cười nhìn mọi người: chúng ta lại gặp nhau rồi.

Tiến sĩ Barin : Dova, em làm gì bất cẩn vậy, bể rồi. Thôi vào bàn ngồi đi, để anh dọn giúp cho.

Tiến sĩ Bergh : sao mọi người cư xử lạ vậy, có chuyện gì à ?

Tiến sĩ Delmi : ...không...không có gì....

Tiến sĩ Dova : ...Alese ...cô thế nào rồi, mọi chuyện ... vẫn tốt chứ ?

Alese : mọi người làm việc ở đây à?

Tiến sĩ Barin : mọi người quen biết nhau hả ?

Alese : đúng vậy, lúc trước chúng tôi có làm việc chung với nhau, bây giờ gặp lại, cảm xúc dâng trào ấy mà.

Tiến sĩ Bergh : vậy sao, đó là điều tốt đấy.

Thế là cả nhóm sum vầy nhau ăn bữa cơm tối như cơm gia đình vậy. Barin và Bergh cười nói rôm rã về những câu chuyện thú vị của họ, còn Delmi , Dova và Boell , họ chỉ biết cấm cúi mà ăn, không dám ngước lên nhìn vào Alese .

Alese : sao không thấy giáo sư vào bàn ăn vậy, ông ấy bận à?

Tiến sĩ Barin : ông ấy là người rất có tâm với nghề, chăm chỉ làm việc mà quên cả giờ giấc luôn đấy.

Tiến sĩ Bergh : ông ấy mới phát hiện ra ý tưởng mới, nên là ăn sau, nếu bây giờ xuống đây ăn cùng chúng ta thì ý tưởng sẽ bay đi mất, ông ấy sẽ tiếc đứt ruột cho mà xem.

Alese : có ý tưởng mới sao? Nghe có vẻ thú vị đấy.

Tiến sĩ Bergh : đúng vậy, thấy ông ấy hăng say, nhìn mà cũng bị cuốn hút theo.

Alese : không biết ông ấy sẽ làm nên kiệt tác nào nữa đây, danh tiếng ông ấy vương ra xa lắm rồi.

Tiến sĩ Barin : cô biết về vụ lai ra đứa bé nhân tạo từ người nhân tạo chưa, chính ông ấy, cũng có công góp phần trong cuộc thử nghiệm đó đấy.

Alese mĩm cười: vậy sao?

Đang yên đang lành thì Barin nhắc lại chuyện cũ khiến Delmi giật mình, hai tay rung rẫy, làm đổ cơm ra ngoài.

Tiến sĩ Bergh : Delmi, em làm sao vậy, mới khi nãy thấy còn ổn mà sao bây giờ như người mất hồn vậy?

Tiến sĩ Delmi : em thấy no rồi, em ra ngoài xíu nha. - nhanh chân bỏ ra ngoài.

Tiến sĩ Dova lật đật đứng dậy đi theo: để em đi xem Delmi thế nào nha, mọi người ăn tiếp đi ạ.

Cả hai chạy nhanh ra ngoài. Cả hai đứng ở ngoài lo lắng nhìn nhau.

Tiến sĩ Delmi : có khi nào cô ta biết hết mọi chuyện, quay về giết chúng ta không?

Tiến sĩ Dova : sẽ không có chuyện đó đâu?

Tiến sĩ Delmi : ánh mắt hung tợn của cô ta, những việc cô ta làm, đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn không quên được nỗi ám ảnh đó.

Tiến sĩ Dova : bình tĩnh lại đi, chắc không nguy hiểm đến mức độ đó đâu.

Alese từ xa lại gần: đang nói về tôi sao?

Tiến sĩ Dova giật mình: sao cô ở đây, đáng lý ra cô phải bị bắt và chịu án tử hình rồi chứ ? Sao bao chuyện cô gây ra, bây giờ cô vẫn sống khỏe mạnh thế kia là sao ?

Tiến sĩ Delmi rung sợ, rưng rưng như sắp khóc: sao cô lại tới đây? Cô muốn gì?

Alese : chẳng phải tôi nói chúng ta sẽ gặp lại nhau sao.

Tiến sĩ Dova : cô đã biệt tích mấy năm nay rồi, cô ở đâu chứ? tại sao bây giờ cô lại xuất hiện tại chỗ này?

Alese : sau lần đó, tôi sang Pháp sống, là Adolf , anh ấy kêu tôi về gấp để phụ trách công việc này.

Tiến sĩ Dova : để làm gì chứ ?

Alese : xem như là người cố vấn cho Diedre .

Tiến sĩ Delmi : Diedre có chúng tôi lo rồi, tại sao anh ta lại giao việc đó cho cô nữa chứ.

Alese : cố vấn quản lý rủi ro, là nhiệm vụ của tôi trong công ty này, ngay từ đầu tôi đã thuộc hạng nhân viên cấp cao đó, hai người dừng cái kiểu nói chuyện đó với tôi. Vì vướng phải đứa bé, nên tôi đành tạm gác công việc đó qua một bên. Hôm nay tôi đến đây, cũng chỉ làm theo lệnh cấp trên thôi.

Tiến sĩ Dova : cô nghĩ tôi tin lời cô nói sao? Sao bao nhiêu chuyện, vài lời như thế thì chúng tôi tin ngay sao.

Alese : hai người yên tâm đi, tôi ở đây là người cố vấn cho Diedre , ngoài ra không còn việc gì khác, nhưng cũng dặn trước hai người, đừng nhắc lại quá khứ cho những người này biết, họ sẽ shock đấy.

Tiến sĩ Delmi : cô đang ra lệnh chúng tôi sao?

Alese : không, đó là lệnh của Adolf , tôi chỉ truyền lời lại thôi.

Cả hai người họ im lặng, không dám nói cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Alese .

Alese : thôi trễ rồi, tôi đi nghỉ trước, ngày mai, tôi sẽ đến thăm Diedre , được chứ?

Tiến sĩ Delmi : cô muốn làm gì thì làm.

Dùng bữa tối cùng với mọi người thì Alese trở về phòng nghỉ ngơi, đang nằm trên giường thì điện thoại reo liên tục. Alese bắt máy.

Adolf : anh gọi cả chục cuộc rồi đấy, muốn banh máy luôn, sao em không trả lời hả ?

Alese : làm gì mà anh nóng vậy ?

Adolf : em biết làm vậy anh lo lắm không? em đang ở đâu ? Về chưa ?

Alese : em bị giữ lại đây rồi, với lại, gặp được cả ba người họ, nên là muốn ở lại xem tình hình ra sao thôi.

Adolf : anh định sẽ chuyển họ sang công việc khác nhưng họ vẫn muốn tiếp tục công việc này nên anh đã chấp nhận, mà có nhiều mẫu sao em không chọn lại bốc ngay chỗ họ đang công tác. 

Alesechẳng phải chúng em có duyên với nhau sao ?

Adolflàm gì thì mai mốt nhớ báo anh một tiếng, kiếm em không ra, anh lo chết đi được.

Alese : anh lo gì chứ?

Adolf : không có anh bên cạnh, em giết người nữa thì sao?

Alese : đúng là lo xa.

Adolf : khu đó cách công ty không xa, nhưng đó cũng là nơi vắng vẻ, em cẩn thận đó. Xung quanh đều là đường cao tốc, đi hết đường sẽ đến cánh đồng, nếu đi tiếp nữa là em tới vùng ngoại ô, ở đó, quyền hạn của anh không bảo vệ em nổi đâu, em làm gì thì cũng đừng đến đó. Biết chưa ?

Alese : biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhỡ trước.

Adolf : thôi em nghỉ ngơi đi, mai còn làm việc nữa, đêm nay không có em bên cạnh, sao anh ngủ đây.

Alese không nói gì, nghe xong cúp máy. Chẳng có chút phòng thủ nào, Alese nằm thẳng tay chân ra nằm ngủ. Sáng hôm sau, Alese thay đồ xong thì mở cửa bước ra ngoài. Cùng lúc Bergh đi ngang qua.

Tiến sĩ Bergh : ơ...Alese , cô dậy rồi sao?

Alese : vâng.

Tiến sĩ Bergh : đêm qua cô ngủ ngon giấc chứ ?

Alese : tốt, rất chu đáo, cảm ơn mọi người đã tiếp đãi tôi.

Tiến sĩ Bergh : có gì đâu chứ ?

Alese : anh đang làm việc sao ? sớm vậy ?

Tiến sĩ Bergh : đúng vậy, tôi phải mang vài bản báo cáo đến Giáo sư Baudoin , cô có việc cần tôi giúp sao?

Alese : à, cũng không có gì, tôi chỉ muốn đến gặp giáo sư thôi, nhờ anh đưa tôi đến đó được không?

Tiến sĩ Bergh : đương nhiên được chứ, chúng ta đi thôi, đừng để ông ấy chờ chúng ta.

Alese : ừm.

Bergh dẫn Alese đi hết cuối hành lang đến phòng làm việc của Giáo sư Baudoin. Người chịu trách nhiệm về Diedre, mẫu vật số 006.

Tiến sĩ Bergh : thưa giáo sư, đây là người của công ty gửi tới để báo cáo về tình hình của Diedre , cô ấy đến từ hôm qua, cô ấy....

Giáo sư Baudoin cắt ngang: chào cô, tôi phụ trách nơi này, cô cần gì sao?

Alese : chào giáo sư, Baudoin, tôi là Alese , nhân viên thuộc bên bộ phận cố vấn quản lý rủi ro về người nhân tạo, sự có mặt ở đây do cấp trên cho tôi đến đây điều tra rõ về tình hình.

Giáo sư Baudoin: vào đi.

Cả hai di chuyển vào trong, Bergh nhẹ nhàng đóng cửa lại, Alese đi lại ngồi vào ghế gần bàn làm việc của giáo sư Baudoin, ông ấy ngừng tay một lúc nhìn Alese rồi tiếp tục làm công việc của mình.

Tiến sĩ Bergh : đúng là dạo gần đây, Diedre có vẻ mất kiểm soát, em ấy là người rất nghe lời, nhưng ....

Giáo sư Baudoin buồn rầu: thấy con bé như vậy, tôi cũng lo lắm.

Tiến sĩ Bergh lo lắng: giáo sư....

Giáo sư Baudoin : Diedre sẽ như thế nào đây ? cô sẽ tiêm thuốc hủy diệt cơ thể sống của con bé sao ?

Alese : cũng không chắc lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top