Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Tại sao Mark Lee lại ở đây?" Chenle phàn nàn.

Mark vung tay lên làm túi đồ đung đưa. "Aish, lũ nhóc này!"

Một tràng cười vang quanh phòng chờ của Music Core khi Mark đặt những món quà của mình xuống: bubble tea và bánh mì que.

Cả ngày hôm nay, những suy nghĩ của Haechan cứ quanh quẩn về chuyện đêm qua trong chiếc xe. Tay Daejung đã đặt ở đó bao lâu, trước khi Haechan thức dậy? Chắc là lâu lắm rồi nên nó mới xuất hiện tận giấc mơ của cậu như thế. Giống như lần đó cậu mơ thấy mình đang chơi Overwatch, có một con chim đã bay khỏi vị trí của nó và khi cậu tỉnh dậy thì hóa ra con chim đó là Renjun đang hâm nóng giọng hát của mình. (hình như đoạn này ý của Haechan là, cậu mơ thấy con chim đang vừa hót vừa bay đi, âm thanh kiểu vừa xa vừa vang, và thực tế đó là tiếng Renjun đang hát)

Cậu có nên nói điều gì đó không? Có phải cậu đang có phản ứng thái quá không?

"Jaeminnie rất biết ơn!" Jaemin nói một cách dễ thương, phá vỡ dòng suy nghĩ của Haechan. Cậu ấy ôm lấy Mark đang loay hoay từ phía sau.

Mark đã chiến đấu thoát khỏi vòng tay của Jaemin và đến chỗ Haechan, đưa cho cậu thức uống yêu thích: trà xanh và xoài.

"Ya, tại sao anh lại theo dõi em vậy hả? Chúng ta gặp nhau chưa đủ sao? " Haechan nói.

Mark búng trán và ngồi xuống bên cạnh cậu.

Haechan ngay lập tức giành lấy vai Mark cho mình.

"Anh có ở lại cho đến khi kết thúc không?" Chenle hỏi. "Bọn em sẽ diễn đầu tiên đó."

"Anh sẽ xem buổi biểu diễn," Mark nói. "Nhưng anh có buổi tập với SuperM cả ngày mai. Anh không biết nếu anh ở lại cho đến cùng- "

"Không," Haechan rên rỉ, vòng tay qua cổ Mark. "Mark-hyung, làm ơn ở lại với Haechannie đi!"

Và cứ như thế Mark hài lòng, cố gắng kìm nén nụ cười toe toét trên khuôn mặt anh.

Joowon bước vào. "Ah, ah không!" Người quản lí nói ngay lập tức, khi nhìn thấy Dreamies với đồ uống. "Mấy đứa cần phải thay đồ trước."

"Tại sao!"

"Tại sao!"

"Tại sao!"

"Tại sao!"

"Tại sao!"

"Tại sao!"

"Không ăn uống trong trang phục sân khấu. Nào, anh phải nói bao nhiêu lần đây? " Joowon nhìn Daejung, người đang ngồi trong góc. "Daejung-ah, giúp tôi đi. Giờ tôi phải đi nói chuyện với đạo diễn chương trình".

"Daejungie hyung," Jeno gọi, bĩu môi. "Có đá - nó đang tan mất rồi. Bọn em sẽ cẩn thận. "

"Em đã nghe những gì Joowon nói rồi đó," Daejung trả lời. Hắn ta có tiếng là dễ mềm lòng nhưng cũng là người mới nên phải tuân thủ theo những người quản lý khác.

"Có ống hút mà hyung" Haechan nói, không làm bất kỳ hành động dễ thương nào. "Bọn em sẽ không làm đổ đâu."

"Nếu em cho anh xem thêm vài aegyo nữa, Haechannie, có lẽ quản lý của chúng ta sẽ không khó khăn với em như vậy đâu," Daejung nói đùa.

Renjun nghĩ rằng điều này thật buồn cười nên cậu ấy phải chứng minh điều đó bằng cách ném thứ gần nhất (một chai nước rỗng) vào Haechan. Mấy đứa khác của Dreamies cong người vì cười, giậm chân trên mặt đất.

Haechan đỏ bừng mặt. Cậu quay sang các thành viên khác.

"Nào, thay đồ đi. Càng sớm càng tốt."

Khi Dreamies đang trách móc Jeno vì đã làm đổ đồ uống lên sân khấu vào hai năm trước, thì Haechan bắt gặp biểu cảm của Mark. Anh là người duy nhất không cười, anh nghịch đồ uống của mình, một cơ bắp nhảy lên trong hàm anh.

Dream không giành chiến thắng nhưng đây là màn trình diễn đầu tiên của đợt comeback nên cả nhóm cũng không quá thất vọng - vẫn còn bốn buổi biểu diễn nữa. Và, như đã hứa, Mark ở lại đợi Haechan cho đến phút cuối cùng.

.

Hai người quay trở lại xe, theo sau Daejung, Mark quàng tay qua cổ Haechan và kéo cậu lại gần

"Anh không thích cách anh ấy nói chuyện với em" Mark nói với giọng trầm.

Haechan cứng người. "Hả?"

"Người quản lý đó... Yêu cầu em làm aegyo cho anh ta... điều đó thật đáng sợ."

Haechan cảm thấy má mình nóng lên. Cậu thật không biết xấu hổ khi nói đến aegyo theo cách mà Mark chưa bao giờ hiểu. Mark thích aegyo của cậu nhưng anh không thích Haechan thể hiện aegyo với những người không phải là thành viên trong nhóm. Haechan cho rằng anh ghen tị nhưng điều đó không nhất thiết phải công bằng, anh chỉ đang bảo vệ cậu.

Mark sẽ nghĩ gì nếu biết Haechan luôn thể hiện aegyo với Daejung? Liệu anh ấy có nghĩ rằng Haechan đã gây ra sự chú ý không mong muốn này cho mình không?

"Hãy kể cho anh nếu anh ấy lại nói bất cứ điều gì khác như vậy, được không?" Mark nói, siết chặt cậu lần cuối trước khi buồn cậu ra.

Cả hai leo lên ghế giữa và Mark đưa cho cậu một trong những chiếc airpod của anh "Em đi ngủ à?"

Haechan gật đầu, tựa đầu vào vai Mark.

"Anh sẽ mặc một cái gì đó êm một chút," Mark thì thầm. Tay anh đặt lên chân Haechan.

Daejung quay lại để kiểm tra xem hai đứa đã ổn định chưa trước khi khởi hành và - Haechan chắc chắn rằng cậu không tưởng tượng ra điều này - ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào tay Mark.

.

"Haechan-ah... Haechan-ah...?"

Taeil nhún vai và đầu của Haechan tụt ra khỏi vai anh cả, làm cậu giật mình tỉnh giấc.

Người lớn tuổi nhất mim cười. "Em đã ngủ quên."

Haechan đỏ bừng mặt, ngồi dậy dụi mắt.

Phòng tập tràn ngập tiếng cười.

"Em chỉ là đang cho đôi mắt của em nghỉ ngơi thôi" Haechan phản đối. Một buổi tập nhảy với 127 đã bị ép vào lịch trình giữa các chương trình âm nhạc với Dream.

"Dễ thương!" Mark gọi từ bên kia phòng tập. "thật dễ thương!"

"Soobin-noona, chị không nghĩ Haechan đã hoàn thành tốt công việc của mình sao? Chị không nghĩ em ấy nên về nhà sớm sao? " Taeyong nói một cách thuyết phục.

Haechan đứng dậy, giang rộng hai tay. "Không... dù sao thì em cũng ở phía sau-"

Taeyong vẫy tay để cậu im lặng - biên đạo của họ thực sự đang xem xét đề nghị của Taeyong.

Thấy cô do dự, những người khác cũng lên tiếng.

"Em ấy đã làm rất tốt rồi."

"Đúng đó, noona!"

"Hãy để em ấy nghỉ ngơi một tối."

Soobin mủi lòng. "Chị đoán... em đã có một vài tuần bận rộn. Nếu các thành viên ổn với điều đó, em có thể về sớm ".

Haechan nhất thời sững sờ. Cậu chưa bao giờ mong đợi điều này từ người hướng dẫn nghiêm khắc của họ.

"Haaa..." Jungwoo nói, "nhìn em ấy cười kìa."

Haechan đang cười... nhưng rồi cậu nghe thấy chìa khóa xe leng keng và Daejung đứng dậy.

Haechan nói nhanh. "Không, không sao đâu. Em muốn ở lại và tập luyện ".

"Không sao đâu. Về nhà đi Haechannie. Nghỉ ngơi chút đi, em xứng đáng với nó!" từ các thành viên của mình.

Haechan trở lại chỗ ngồi. "Em có thể theo kịp ngay cả trong giấc ngủ - thực sự là vừa rồi em đang tập luyện."

"Uri maknae," Daejung lắc đầu nói. "Thật chăm chỉ."

"Vì vậy, hãy luyện tập trong giấc ngủ của em" Yuta nói thêm, cười toe toét "ở ký túc xá."

Các thành viên cứ tiếp tục khuyên cậu, cho đến khi Haechan không thể phản đối mà không tỏ ra thô lỗ. Vì vậy, cậu đành cầm lấy áo khoác và đi theo Daejung ra khỏi cửa.

Trong xe, Haechan ngồi ở giữa - như thói quen mới - và đeo tai nghe vào.

Khi đến đoạn đèn giao thông, Daejung quay lại và ra hiệu với tai nghe của Haechan.

Haechan kéo chúng ra, mặc dù sự thật là cậu đang rất khó chịu ngay cả nghe nhạc hay ngủ.

"Anh rất vui vì có cơ hội nói chuyện riêng với em," Daejung nói. "Haechannie, hyung xin lỗi nếu anh đã làm em khó chịu."

Haechan nhìn lên và chạm mắt của hắn ta.

"Anh chỉ đang cố gắng đánh thức em một cách nhẹ nhàng. Cách em ngủ, nó... thật dễ thương. "

Haechan cau mày. Nhưng Daejung đã không cố gắng đánh thức Haechan.

Nụ cười của Daejung vụt tắt. "Anh-" Một tiếng bíp vang lên. Giao thông đã di chuyển trở lại. Daejung quay lại đằng trước. Sau khi họ khởi hành, hắn điều chỉnh gương chiếu hậu để có thể nhìn Haechan. "Anh đã nói với em là em làm anh nhớ đến em trai của anh, phải không?"

Haechan nhún vai.

"Ah... anh nhớ em ấy rất nhiều, cả gia đình nữa. Thật khó đúng không? Sau khi chuyển đến Seoul. "

Hắn đang đợi Haechan trả lời nên cậu đáp lại "vâng."

"Đôi khi em cười - à, điều này thật ngớ ngẩn - khi em cười, nghe rất giống em ấy. Mặc dù vậy nhưng anh nghĩ em ấy ít tuổi hơn em... em sinh năm bao nhiêu? "

Haechan chắc chắn rằng Daejung biết rồi nhưng dù sao thì cậu cũng trả lời lại "2000."

"Ah thật sao?" Daejung lắc đầu. "Quá trẻ! Em và em trai anh cùng tuổi, " Hắn nghiêm túc nói thêm.

Haechan nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Cậu hiểu Daejung đang muốn nói gì. Haechan khiến hắn nhớ đến em trai nên nếu dù cho hắn chạm vào đùi em trai mình thì đó cũng chỉ là vì tình cảm.

Daejung lo lắng vặn vô lăng. 

"Vậy, không sao đúng không? Em sẽ không đề cập đến nó với bất cứ ai? Đó chỉ là một tai nạn và hyung rất tiếc. "

"Vâng" Haechan lẩm bẩm. "Tốt rồi."

"Được rồi," Daejung mỉm cười nói. Hắn đứa tay về phía đài phát thanh và tăng âm lượng.

Cả đoạn đường về sau đó trôi qua mà không có cuộc trò chuyện nào. Nhưng Daejung đã không điều chỉnh lại gương chiếu hậu và cứ thường xuyên như vậy, Haechan lại cảm nhận được một ánh mắt luôn rơi vào khuôn mặt của mình.


Vài ngày nữa trôi qua. Dream đã biểu diễn ở hai chương trình âm nhạc khác, cả hai đều là Daejung đưa Haechan đi từ ký túc xá 127.

"Haechan-ah, tại sao em không ngồi lên phía trước? Ai sẽ làm DJ cho anh? " Daejung nhìn lại cậu đầy hy vọng.

"Em mệt lắm, hyung," Haechan lẩm bẩm. Mệt mỏi vì những việc anh đang cố gắng làm. Daejung đã vượt qua một ranh giới. Haechan có thể đã chấp nhận lời xin lỗi nhưng cậu không quên được cảm giác khi thức dậy với bàn tay của Daejung đang đặt trên đùi mình.

"Anh biết, anh biết..." Daejung dường như cân nhắc những lời tiếp theo của mình một cách cẩn thận và khi hắn nói nó với một sự vui vẻ giả tạo. "Này, em hứa rằng nó không liên quan gì đến chuyện đó, phải không?"

Haechan chạm mắt với hắn qua gương chiếu hậu. Tại sao anh ấy lại nhắc chuyện này một lần nữa? "Không sao đâu," Haechan lạnh lùng nói. "Sự thật là, nếu đó là một vấn đề, anh không nghĩ rằng em sẽ nói với ai đó sao?"

Và cả đoạn đường ngầu đó cũng đã trải qua trong im lặng. Daejung nắm chặt vô lăng đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch.

Người quản lý của nhóm thường dẫn họ đến tận cửa ký túc xá vì đôi khi saesang ở quanh tòa nhà. Nhưng không có saesang nào ở lại tối nay.

"Ở đây là ổn rồi anh" Haechan nói khi họ đi qua cửa sảnh.

Daejung phớt lờ.

Haechan cau có. Daejung không có lý do gì để hờn dỗi - ngay từ đầu hắn đã không nên chạm vào Haechan. Hắn nghĩ rằng Haechan sẽ cảm thấy có lỗi khi khiến hắn cảm thấy tồi tệ về điều đó? Ồ, cậu không hề.

Họ bấm thang máy lên tầng 5, nơi Haechan ở chung căn hộ với Doyoung, Taeyong và Johnny.

Khi Haechan lấy chìa khóa ra, cậu thấy Daejung đang nhìn lên xuống quanh cầu thang.

Haechan cảm thấy bất an, có gì đó không ổn. Cậu chỉ muốn nhanh vào trong. Có lẽ sau đó cậu có thể nhắn tin cho Mark và nói với anh ấy rằng Daejung đang cư xử kỳ lạ.

Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy tóc cậu. Haechan hét lên khi Daejung đập đầu cậu vào tường.

"Để tao nói rõ điều này, đồ nhãi ranh," Daejung rít vào tai cậu. "Lee Soo Man - mày biết đấy, CEO của mày - là chú của tao. Được chứ? Đừng nghĩ rằng mày có thể đe dọa tao".

"Bỏ tôi ra! Anh có bị điên không?"

Daejung ghì cậu thêm vào tường và Haechan rên lên vì đau đớn. "Nếu mày muốn nói với bất cứ ai, mày cũng có thể nói thêm với họ cách mày câu dẫn tao, làm mấy hành động dễ thương với tao, hmm? Tại sao mày không nói với họ điều đó ? "

Tay hắn siết chặt cho đến khi Haechan cảm thấy một vài sợi tóc bị bứt ra khỏi hộp sọ của mình mới thả ra. Hắn ta lùi lại một bước.

Haechan ngã xuống khỏi bức tường. Cậu đang ở trong tình trạng bị sốc. Daejung - cho đến rất gần đây - là người quản lý yêu thích nhất của cậu. Anh ấy tốt bụng và đôi khi hài hước, anh ấy luôn đứng về phía cậu, anh ấy luôn khen ngợi cậu.

Làm thế nào mà anh ta có thể làm điều này với cậu?

Cậu chống tay lên ôm lấy đầu và ngước nhìn Daejung với ánh mắt không thể tin được.

Daejung dựng thẳng áo khoác. "Anh sẽ đón em lúc 5 giờ sáng ngày mai." Hắn ta nói và rời đi.

Haechan ngả lưng vào tường. Cậu đã rất bối rối, cậu đã sẵn sàng cho rằng sự việc hôm đó xảy ra là một sai lầm - một sự tiếp xúc thân thiện nhưng không đúng chỗ. Tuy nhiên, phản ứng của Daejung đã khiến cậu phải suy nghĩ lại mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top