Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 2: Mở Đầu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Người tài xế đó đang định quay lại để leo lên lái xe thì có bước chân của người phụ nữ xuống kèm theo giọng yểu điệu khá là quen thuộc :

  - Lâu lắm rồi Như Hoa nhỉ?

  Chính xác thì đây chính là cô bạn thân giả dối đã cướp mất đi người mà tôi thầm thương trộm nhớ. Đích xác đó chính là Vạn Mỹ - Cô bạn thân hồi đại học năm nhất của tôi. Theo phép lịch sự tôi đáp lại :

  - Lâu rồi không gặp, Vạn Mỹ.

  Cô ta quay về phía người trong chiếc xe rồi nói với người ở trong đó rằng :

  - Anh yêu! Xuống gặp mặt bạn em và cũng là học trò cưng của anh nè.

  Tôi biết điều chẳng lành sẽ đến. Thật ra đối với tôi mối tình đơn phương này tôi đã cho vào dĩ vãng rồi nhưng nhờ ơn ai đó mà nó bị bộc phát cảm xúc ra ngoài. Khi vừa thấy bóng dáng của người con trai đó bước xuống xe thì trong lòng tuy có đau một chút nhưng mà bên ngoài tôi vẫn cố mỉm cười tỏ vẻ ra không có gì cả. Tôi thẫn thờ nhìn hình bóng đó khi anh bước đến gần tôi :

  - Chào Như Hoa, em vẫn khoẻ chứ.

  Khuôn mặt bề ngoài của tôi trông có vẻ tươi cười như người đó chỉ đơn giản là huấn luyện viên môn maratông chứ không phải là người tôi thầm thương trộm nhớ. Đưa tay theo lẽ thường tình tôi trả lời :

  - Em vẫn vậy. Còn thầy thì sao?
 
   Thấy tôi và người yêu hiện tại của cô ta nhìn nhau " đắm đuối" theo như cách nghĩ của cô ta thì máu ghen liền nổi lên. Cô ta chạy tới ôm vai bá cổ người yêu cô ta để cho tôi biết sự thân mật giữa hai người bọn họ. Cô ta nói bằng giọng õng ẹo vốn có :

  - Đây là thiệp sinh nhật của mình. Ngày đó nhớ đến đó. Mình và Niên Hạo rất vui nếu bạn tới. Phải không anh yêu?

  Theo phép lich sự tôi nhận lấy thiệp rồi nói :

  - Cảm ơn. Tôi đang có việc tôi đi trước.

  Tỏ vẻ tiếc nuối cô ta giả bộ nói :

  - Tiếc thật bạn bè mới gặp chưa được bao lâu. Tớ có nhiều chuyện muốn nói với cậu. Vậy cho tớ ôm một cái nha

  Tôi chưa kịp phải ứng thì cô ta ôm tôi tỏ vẻ thân thiết nhưng trong lúc ôm tôi cô ta nói khẽ :

  - Cô mãi mãi là kẻ thua cuộc mà thôi.

  Nói xong cô ta buông tôi ra lùi lại và đưa tay với vẻ mặt đáng ghét đến đáng sợ. Lờ đi cái bắt tay đó. Tôi mỉm cười đáp trả :

  - Cảm ơn đã nói những lời vô ích đó. Thôi thì đồ đã là của cô thì cô nên giữ cho chắc không có ngày phải hối hận. Tạm biệt.

  Cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ thì chỉ có hai người phụ nữ biết ẩn ý trong câu nói đó mà thôi. Còn người đàn ông là huấn luyện viên maratông kiêm bạn trai hiện tại của Vạn Mỹ thì không hiểu cuộc đối thoại trên mang ý nghĩa gì. Nhưng tôi chắc chắn rằng anh ta có thể hiểu một phần nhỏ trong lòng của anh ta rằng chúng tôi đều có sự xích mích từ trước.

  Với vẻ mặt chán ghét đến nỗi không thèm nhìn. Tôi bỏ đi và quẳng cho cô ta một nụ cười như muốn nói :

  - Cứ giữ cho riêng cô đi. Tôi chẳng cần.
_______________________________

  Trong khi vừa đi trí nhớ của tôi lại trôi dạt về thời mà tôi mới đậu đại học xong. Nhắc đến thời mà tôi vừa mới chân ướt chân ráo đi vào Sài Gòn nhận trường. Đối với một cô gái thôn quê như tôi thì để duy trì cuộc sống mưu sinh ở trên thành phố đâu phải dễ mặc dù tôi lúc bấy giờ cũng đước coi là con nhà có điều kiện. Mặc dù lúc đó chi phí học hành của tôi được chu cấp rất đầy đủ không phải lo bất cứ thứ gì nhưng vì là sinh viên năm nhất lại xa quê nên bỡ ngỡ rất nhiều. Nhớ cái lần đầu đi nhập học cũng là lúc tôi bắt gặp Vạn Mỹ cũng đang loay hoay tìm lớp. Hai người chúng tôi vì cùng họp chung lớp nên cùng đi tìm. Trong lúc đi tìm lớp thì chúng tôi hói han nhau một số chuyện và bắt đầu trở thành bạn thân.

  Khoảng ba tháng sau khi bắt đầu năm học. Các câu lạc bộ ttong Hội sinh viên trường tôi đang nô nức đi tuyển thành viên cho mình. Vì là tân sinh viên nên chúng tôi bị các đàn anh đàn chị trong các câu lạc bộ của trường săn đón qúa trời. Cả hai không hẹn cùng nghĩ " Nếu bị gì đó thì chiêu tốt nhất trong ba mươi sáu chiêu của Gia Cát Lượng đó chính là chạy " Nghĩ vậy cả hai chúng tôi đều xin gia nhập câu lạc bộ Điền Kinh của trường. Ngay ngày đầu tham gia câu lạc bộ tôi đã bị ấn tượng bởi huấn luyện viên Niên Hạo. Tuy anh không đẹp trai theo kiểu sao Hàn nhưng ở trong con người anh toát ra một sức hút đối với tôi rất mãnh liệt. Bởi tính ân cần chu đáo này mà tôi đã bị thu hút bởi anh. Điều tôi thầm thương trộm nhớ huấn luyện viên của mình đã được tôi tiết lộ cho cô bạn giả dối Vạn Mỹ.
 
  Thời gian thấm thoát trôi qua. Đúng thật là thời gian không xuề xoà dù chỉ một giây. Thấm thoát đã ba tháng trôi qua kể từ khi tôi tham gia vào câu lạc bộ maratông của trường. Có một hôm Vạn Mỹ nói với tôi :

  - Hôm nay rảnh không? Mình muốn giới thiệu với cậu một người.

  Tôi gật đầu đồng ý :

  - Ok. Mấy giờ thì có thể đi gặp người đó của cậu?

  Không nói gì thêm với tôi nữa Vạn Mỹ quay lưng đi thẳng. Nghĩ thầm " Con nhỏ này hôm nay trầm tính lạ thường ". Nghĩ thì nghĩ vậy chứ tôi vẫn vui vẻ chọn đồ đi xem người mà Vạn Mỹ muốn giới thiệu cho mình.

  Khi đến nơi mà Vạn Mỹ nói thì lúc bấy giờ tôi không thấy bóng dáng của Vạn Mỹ đâu hết mà chỉ thấy bóng dáng của một người đàn ông đứng quay lưng về phía tôi. Thấy hình dáng đó quen quen tôi chạy lại gần :

  - Huấn luyện viên Niên Hạo. Thầy cũng đến đây ạ.

  Người đàn ông đó quay lại hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhìn tôi tươi cười :

  - Tôi có hẹn với bạn. Còn em sao lại đến đây.

  Tôi tươi cười đáp :

  - Trùng hợp thật! Em cũng có hẹn với bạn.

  Trong thâm tâm tôi rất vui vì có thể đứng cùng với người mình thích. Nhưng niềm vui của tôi bị dập tắt ngay lập tức khi có một tiếng nói vang lên:

  - Hai người đến rồi à!

  Tôi và Niên Hạo hai người không hẹn mà cùng quay ra. Tôi ngạc nhiên hỏi :

  - Ủa hoá ra là cậu hẹn huấn luyện viên và mình à.

  Vạn Mỹ tươi cười trả lời :

  - Ừ! Mình muốn giới thiệu cho cậu biết Niên Hạo là bạn trai hiên tại của mình.

  Sau câu nói đó Vạn Mỹ đi đến chỗ bạn trai mình mà khoác tay một cách thân mật mà nói thêm vào :

  - Phải không anh yêu?

  Tôi thẫn thờ nhìn phản ứng của người nam nhân kia nhưng người nam nhân đó gật đầu. Bởi cái gật đầu đó mà nó như một nhát dao đâm sâu vào trái tim tôi. Nở nụ cười chua sót tôi nói :

  - Chúc mừng hai người.

  Với giọng nói õng ẹo Vạn Mỹ nói :

  - Hay mình đi xem phim đi.

  Vừa lúc tôi định từ chối thì có một cuộc gọi đến. Tôi nhấc máy lên nghe nói vài câu rồi cúp máy xuống. Sau khi nhận xong điện thoại tôi nói :

  - Xin lỗi hai người tôi có việc bận e không đi chơi cùng với hai người được

  Niên Hạo đáp :

  - Nếu bận thì em cứ đi trước đi.

  Tôi trả lời :

  - Vậy tạm biệt.

  Khi vừa về đến ký túc xá thì tôi nhận được tin nhắn của Vạn Mỹ :

  - 9 giờ gặp tôi trên sân thượng.

  Tuy không nhắn tin trả lời nhưng vì cũng có lời muốn hỏi cô ta nên đúng 9 giờ tôi có mặt tại sân thượng của ký túc xá. Khi tôi vừa bước lên sân thượng thì nghe thấy có giọng nói :

  - Đến đúng giờ nhỉ?

  Không thèm đáp lời câu hỏi đó tôi vào ngay chủ đề :

  - Cô biết thừa tôi thích Niên Hạo tại sao cô còn giành anh ấy. Tại sao?

  Cô ta đáp lại :

  - Tại sao ư? Người như cô đã cướp tất thảy mọi thứ của tôi. Bạn học kính nể cô, các giáo sư chú ý. Đi bên cạnh cô tôi chỉ là cái bóng.

  Tôi trả lời :

  - Chính vì vậy mà cô quen với Niên Hạo để làm tôi đau khổ ư. Xin chúc mừng giờ cô thành công rồi đó nhưng như vậy chỉ càng cho tôi càng thương hại cô thôi. Tôi nghĩ tình bạn giữa chúng ta đến đây là kết thúc rồi.

  Mặc cho cô ta kêu gào trên sân thượng. Sau khi nói xong câu đó tôi bước xuống cầu thang để về phòng mình. Vừa đi hai hàng nước mắt vừa chảy ra. Tình bạn và tình yêu ra đi cùng một lúc.

Vừa đi vừa nghĩ làm tôi không để ý đến nhưng thứ xung quanh. Đang đi đến khúc quẹo để vào khu chưng cư nơi tôi sống thì bỗng nhiên một chiếc xe ôtô đen sang trọng phóng vụt qua cùng lúc đó có một vũng nước ngay phía tôi đi ngang qua kết qủa là vừa đúng lúc tôi đi bên cạnh vũng nước đó thì trùng hợp cái xe đó phóng vụt qua thế là toàn bộ chỗ nước đó văng tung toé khắp người tôi. Vì qúa bất ngờ tôi đứng đơ ra một lúc nhưng khi lấy lại được tinh thần rồi thì muốn rủa xả tên đi xe ôtô kia đã muộn vì gã ta đã đi xa rồi. Nghĩ thầm rằng " hôm nay là ngày gì mà xui dữ. Cái tên đi chiếc xe đó mà để tôi gặp lại thì tôi cho biết tay. Chắc phải mua thịt chó về ăn để giải xui mới được. Nhưng nghĩ lại hôm nay là đầu tháng mà thịt chó thì phải cuối tháng mới giải xui được chứ ăn đầu tháng chỉ tổ xui thêm ". Tiu nghỉu đi về. Khi về đến ngà đi ngang qua phòng khách những tưởng an toàn lết được lên đến phòng nhưng khi đi qua nhà bếp thì bị tiếng gọi của ma ma đại tổng quản nhà tôi gọi. Vừa mới về mà đã phải vào bếp rồi. Không muốn bị la vì khuôn mặt phụng phịu nên tôi phải giấu bộ mặt mệt mỏi thay vào là khuôn mặt tươi cười nói :

  - Mẹ gọi con có chuyện gì không?

  Mẹ tôi nói :

  - Mang cái bịch bánh này xang cho dì Nga đi Như Hoa.

  Tôi phụng lệnh mama nhà tôi đi mang cái bịch bánh xang cho dì. Gia đình nhà dì tôi mới dọn vào căn phòng trong khu chung cư mới xây ngay phía đối diện. Khi lên trên tầng mà dì tôi sống. Nhìn căn phòng nào cũng nhác nhác giống nhau mà tôi lại bất cẩn không nhớ số nhà nên tính lấy điện thoại ra gọi dì tôi nhưng thật không may là tôi để điện thoại ở nhà. Vì ngại phải đi đưa thêm lần nữa nên tôi cố nghĩ xem có đặc điểm nào mà căn hộ của dì tôi khác với các căn hộ kia. Bỗng nhiên trong đầu tôi lóe ra điều này " A! Đúng rồi. Nhà dì thường có thói quen mở hé cửa khi ó người ở nhà. Tầm giờ này chỉ có mỗi căn hộ của dì là có ở nhà thôi ". Nghĩ vậy tôi liền tìm căn hộ nào có cửa hé. Qủa nhiên khi tôi đi lại về phía cuối dãy hành lang thì có căn hộ đang mở hé cửa. Không suy nghĩ gì hết tôi mở cửa đi vào căn hộ đó và cất tiếng nói :

  - Dì ơi dì đang làm gì thế. Mẹ con bảo mang bánh xang cho dì nè.

  Nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy tôi nghĩ chắc dì đang tắm nên nói vọng vào :

  - Con để túi bánh ở trên bàn có gì thì dì ra dì nhận nha. Con về đây ạ.

  Tôi đang định quay lưng bước đi thì nghe thấy tiếng nước ngừng chảy và có tiếng mở của. Thấy vậy tôi quay lại nhưng lúc tôi quay lại thì trước mặt tôi không phải là dì của tôi mà là một nam nhân khoả thân đã vậy lại còn đang đắp mặt nạ nữa. Khi nhìn thấy người nam nhân đó tôi thật sự hoảng sợ đến nỗi không dám làm gì. Không ai bảo ai mà cả tôi và người nam đó đều đồng thanh kêu lên:

  - Áaaaaaaaaaaa!!!

   Biết sự sai lầm của mình phạm phải đến nỗi nghiêm trọng đến mức nào dẫn đến tình trạng dở khóc dở cười đến thế này. Gom góp chút lý trí còn lại tôi mỉm cười nhìn chàng trai đó một cách hối lỗi rồi cất tiếng nói:

  -  Ha..ha..ha...Xin lỗi anh cứ coi như là tôi không nhìn thấy gì nên anh cứ tiếp tục đi.

 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top