Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2


Thụy Tuệ đại trưởng công chúa phủ, buổi sáng.

- Phụ thân, bổn công chúa nói cho ngươi biết, dù có chuyện gì, nữ nhi của bổn công chúa vẫn được ưu tiên.

Vũ Tố Sương nghiêm túc nói. Đối diện bà là An Nam quốc công, tổ phụ của Nhạc hoàng hậu.

- Chuyện này ta biết. Hoàng hậu là đích trưởng tôn nữ của ta, ta đương nhiên phải ưu tiên. Nhạc gia bại hay thành đều nằm ở hoàng hậu.

Ý của ông là nhắm tới cái bụng của Lưu Vân. Nếu nàng thuận lợi sinh hoàng tử, Nhạc gia sẽ diệt trừ bớt các trở ngại, để hoàng tử nàng sinh làm tân đế. Như vậy, Nhạc gia nhất định sẽ rất vinh quang.

- Vân nhi là tôn nữ ngươi bồi dưỡng từ nhỏ, tình cảm hẳn phải hơn tam nha đầu kia.

Tam nha đầu mà Vũ Tố Sương hướng tới chính là Nhạc Đông Ca. Nàng ta là thứ nữ của chi thứ ba.

- Nha đầu kia cũng chỉ là quân cờ hỗ trợ cho hoàng hậu nương nương. Phải rồi. Hoàng hậu nương nương là niềm kiêu hãnh của ngươi, nhưng ngươi cũng đừng lơ là Vi tỷ nhi.

Nhắc tới thứ nữ cùa mình, Vũ Tố Sương có hơi nhíu mày lại. Cùng một mẹ sinh ra, cùng một mẹ nuôi dưỡng, nhưng tỷ muội lại khác biệt quá lớn.

Vũ Tố Sương có 6 người con, 4 nam 2 nữ. Trưởng tử Nhạc Thính Duẫn và thứ tử Nhạc Thính Phong là song sinh huynh đệ. Sau đó bà hoài long phượng thai, sở ra đôi huynh muội Nhạc Thính Cảnh và Nhạc Lưu Vân. Lúc đó bà chỉ có một nữ nhi duy nhất, vì vậy vô cùng yêu thích, cưng sủng nữ nhi còn hơn cả nam nhi. Cũng là hai năm sau, bà tiếp tục hạ sinh tứ tử Nhạc Thính Vinh. Nhưng cách đó tận bốn năm, bà mới sinh ra quý nữ Nhạc Nhược Vi.

Nhạc Lưu Vân từ nhỏ thông minh sáng dạ, khiến tiên đế thương yêu, so với các trưởng công chúa bây giờ còn cưng chiều hơn, sắc phong từ quận chúa thành công chúa. Không những vậy, nàng còn thừa hưởng mỹ mạo thượng đẳng từ phụ mẫu, cho nên danh hiệu đệ nhất tài nữ và đệ nhất mỹ nữ đều thuộc về nàng, nổi danh chư quốc. Tính khí nàng lương thiện, nhu thuận, khiến Vũ Tố Sương rất hài lòng.

Mặc dù Nhạc Nhược Vi cũng là nữ nhi thân sinh, nhưng Vũ Tố Sương luôn cảm thấy phiền lòng về nàng ta. Trưởng nữ dịu dàng thiện lương, quý nữ hung hăng kiêu ngạo. Trưởng nữ ham học chịu khó, quý nữ ham chơi lười biếng. Trưởng nữ khéo léo với việc đối nhân xử thế, quý nữ tức giận một chút là lại lôi hạ nhân ra đánh ra mắng. Trưởng nữ thông minh hiểu chuyện, cẩn thận suy xét mọi thứ vì Nhạc gia và phủ công chúa, thứ nữ lại đi gây chuyện, tổn hại thanh danh cho gia tộc và phủ công chúa.

- Sau này Nhược Vi sẽ trở thành một vương phi. Trưởng nữ làm chính cung, quý nữ làm chính phi, đây cũng là vinh quang cho Nhạc gia.

- Mấy năm nay, Nhạc gia và thế lực của ngươi ngày càng lớn mạnh rồi. Tạm thời chuyện của Vi tỷ nhi không cần suy tính tới. Phía tây bắc, ngươi nên chủ động giảm bớt quyền lực đi. Cái chúng ta cần chính là hoàng tử trong bụng hoàng hậu nương nương.

Triều đình và hậu cung có mối quan hệ mật thiết với nhau. Ông nghĩ, Thiên Chính đế nhất định sẽ để tâm rất nhiều đến Nhạc gia. Một gia tộc có con dâu là đại trưởng công chúa, đích cô mẫu của đương triều thánh thượng; có một vị quận chúa được sắc phong thành công chúa, bây giờ thì tiến cung làm hậu; có một quốc công là nguyên lão tam triều... Chuyện quan trọng bây giờ là tự loại đi thế lực của mình, tập trung chủ yếu vào hậu cung.

Càn Thanh cung.

Nhất cử nhất động của các hậu phi và các gia tộc, Thiên Chính đế đều nắm rõ. Nhạc gia chủ động giảm đi rất nhiều quyền thế, đây là có ý nhắc nhở hắn, Nhạc gia và hắn vẫn là quân thần, Nhạc gia luôn trung thành với hắn, không dám làm càn với hắn.

Thái độ này của Nhạc gia làm hắn rất thích. Nhưng nghĩ đến thái độ của hoàng hậu Nhạc thị, hắn lại khó chịu vô cùng. Chuyện của kiếp trước, hắn không muốn tái diễn.

- Hoàng hậu vẫn kiên quyết không ra ngoài sao?

- Vâng, đại môn Khôn Ninh cung vẫn đóng chặt.

Lấy cớ bị bệnh, Nhạc Lưu Vân tự giam mình bên trong Khôn Ninh cung. Cái nàng cần là nghỉ ngơi, hắn cũng biết. Kế hoạch đưa đường muội tiến cung, hắn cũng biết tất.

- Hoàng hậu sợ nóng, mang thêm thật nhiều băng qua đó đi.

Giang Hải công công vội vàng vâng dạ gật đầu, thầm cảm thấy ngưỡng mộ Nhạc Lưu Vân. Từ cổ đến giờ, có vị hoàng hậu nào như thế nào? Sử sách chỉ ghi hiền hậu, phế hậu, nhưng bây giờ phải tốn rất nhiều mực giấy để ghi chép về đương triều sủng hậu.

---

Bên trong Khôn Ninh cung, Lưu Vân vui vẻ ngồi hóng mát ở đình. Thấy bóng đại hoàng tử đang tiến lại phía mình, Lưu Vân có chút nghi hoặc.

- Bái kiến mẫu hậu.

Đại hoàng tử quy củ hành lễ, hoàn toàn không có chút sơ sót gì. Trong lòng Lưu Vân dâng lên cảm giác thương xót. Những đứa trẻ cổ đại cũng là mệnh khổ, ví dụ như đại hoàng tử. Mới có 3 tuổi đã phải nghiêm túc thi lễ, xem ra bình thường Hạ thị dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc.

- Hoàng nhi sao không ở trong điện nghỉ ngơi? Không cẩn thận thì lại nhiễm phong hàn.

Giọng điệu Lưu Vân rất trìu mến, nhưng khi lọt vào tai của đại hoàng tử thì trở thành lời trách cứ. Hắn cho rằng, hoàng đích mẫu đang đuổi khéo hắn đi, trách hắn khiến nàng mệt nhọc một hồi lâu.

- Nhi thần đã khoẻ, vội đến đây đa tạ mẫu hậu.

Đại hoàng tử rụt rè nói. Mẫu phi bảo hoàng hậu rất độc ác xấu xa, tâm địa dơ bẩn, nhưng hắn thấy nữ nhân trước mắt hắn thật hiền lành và dịu dàng. So với mẫu phi, mẫu hậu dễ chung sống hơn.

Lưu Vân cũng đoán ra tâm lí của đại hoàng tử rồi. Hẳn là Hạ thị nói xấu nàng đây mà. Nàng thân thiết nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của đại hoàng tử, mỉm cười :

- Hoàng nhi có muốn cùng bổn cung đi dạo không?

Cả tháng nay Lưu Vân đóng cửa cung, vì vậy đại hoàng tử cũng đâu dám đi lung tung, đành chán nản ngồi một chỗ. Nay Lưu Vân chủ động đề nghị, hắn suýt chút nữa là nhảy cẫng lên vì vui sướng. Hắn cũng để cho Lưu Vân nắm tay, cười đáp :

- Đa tạ mẫu hậu.

Hai người cùng nhau sánh bước. Chỉ là bước chân của đại hoàng tử quá ngắn, Lưu Vân phải đi thật chậm để hắn theo kịp. Nhìn cảnh sắc xung quanh, Lưu Vân bỗng chốc lại thở dài.

- Mẫu hậu mệt mỏi sao?

Nếu mẫu hậu mệt vì hắn, phụ hoàng sẽ là trách mắng rồi phạt hắn một trận cho xem! Hắn sợ hãi hỏi, ánh mắt run rẩy không dám nhìn thẳng.

- Không.

- Vậy tại sao người lại thở dài?

Hắn thấy mẫu phi hắn luôn ưu phiền không thôi, động tác thở dài hắn đã sớm quen thuộc rồi.

- Ngươi có thấy cảnh sắc thật nhàm chán không?

- Mẫu phi nói đây là nơi tốt nhất thiên hạ. Lẽ nào mẫu hậu còn chưa thấy tốt? Hay là chúng ta bảo phụ hoàng trang trí thêm?

Hắn cũng biết rõ hoàng đích mẫu của hắn là chân tâm của phụ hoàng, cho nên mới dám nói như thế. Nếu đổi lại là Hạ hiền phi, nhất định hắn không dám nói.

- Quanh quẩn mãi một chốn thì có gì vui? Trước kia bổn cung theo các ca ca dạo chơi khắp nơi, thật vui vẻ biết bao. Bây giờ chỉ có thể đi mãi một nơi, nhìn mãi một cảnh, lẽ nào còn vui sao?

Thấy vẻ mặt nàng buồn bã, đại hoàng tử cũng không biết nói gì nữa. Hắn nghĩ không ra được câu nào, đành im lặng nhìn Lưu Vân.

Nhận thấy ánh mắt của đại hoàng tử, Lưu Vân chỉ cười nhạt, rồi cùng đại hoàng tử tiếp tục dạo bước.

- Mẫu hậu, nhi thần muốn hái hoa. Người có đồng ý không?

Vừa tới Ngự hoa viên đã có một trận gió lớn thổi tới, hương hoa lan toả mạnh mẽ. Đại hoàng tử vô cùng thích thú, ánh mắt chờ mong đặt trên người Lưu Vân.

- Được. Phải cẩn thận đấy.

Lưu Vân điểm mũi đại hoàng tử một cái rồi cười. Hài tử này thật giống với tiểu đệ của nàng, đều rất hoạt bát náo động.

- Nương nương, chúng ta vào lương đình nghỉ mát đi ạ.

Lưu Vân gật đầu, vịn tay Trúc Xuân mà tiến đến lương đình dừng chân. Trúc Thu bên cạnh vội bày biện trái cây tươi mát, ngọt lành ra, kính cẩn nói :

- Nương nương, đây là hoa quả tiến cống mà hoàng thượng đưa sang ạ.

Thiên Chính đế có gì tốt cũng đều nhớ đến Lưu Vân. Mặc dù chỉ là trái cây, giá trị vật chất không đáng bao nhiêu, nhưng cũng đủ đổi lấy sự ngưỡng mộ và ghen tị của biết bao nữ nhân trong hậu cung, sự thù hằn, ghen ghét của các gia tộc khác. Ở trong cung, sự sủng ái của hoàng đế mới là tất cả. Có được thánh tâm sẽ là kẻ chiến thắng trong cuộc đua tranh sủng.

- Nhị ca bao giờ mới về?

- Hồi nương nương, theo như trong thư của nhị quận vương thì hẳn là tháng 5.

Bây giờ mới là khoảng cuối tháng hai thôi, phải rất lâu sau nhị ca của nàng mới trở về.

- Nghe nói huynh ấy bị thương...

- Nhị quận vương cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ không sao. Huống hồ một tướng quân không có chút thương tích nào thì làm sao đánh trận được ạ? Nhị quận vương sẽ nhờ lần này mà học hỏi thêm rất nhiều.

Nhạc gia là tướng môn, đương nhiên An Nam quốc công sẽ hướng đại ca và nhị ca theo đường võ, còn tam ca và tứ đệ sẽ theo đường văn. Văn võ song toàn, đây là yếu tố vô cùng quan trọng với một đại gia tộc.

Trước khi trở thành hoàng hậu, nàng là một công chúa, nhưng không phải hoàng nữ. Trước khi làm công chúa, nàng là một quận chúa. Nhạc gia dạy dỗ nàng không khác gì nam nhi, bao nhiêu võ thuật nàng đều nắm được. Cũng nhờ vào điều này nên nàng đã hộ giá cho hoàng tổ mẫu và hoàng cữu - khi đó còn là một thái tử, được sắc phong làm Cố Luân công chúa, so với hoàng nữ thứ xuất còn cao cấp hơn.

- Mong là như vậy.

Song thai ca ca của nàng là Nhạc Thính Vinh, nhưng nàng lại thân cận với nhị ca hơn. Trong phủ, đại ca rất cứng ngắc và nghiêm khắc, điểm cộng duy nhất là chững chạc, tam ca thì lại nóng nảy hiếu thắng, chỉ có nhị ca trầm tĩnh ôn hoà. Người khác cảm thấy nhị ca vô tâm lạnh lùng, nhưng cá nhân nàng thấy nhị ca rất tốt, những người khác chỉ là chưa tiếp xúc với nhị ca quá nhiều thôi.

- Nương nương, không hay rồi! Đại hoàng tử đụng trúng Tiêu tần nương nương rồi ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top