Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

abcdef gh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều kéo anh ra khỏi việc đứng ngây người đó là tiếng nói nhẹ nhàng của một chàng trai, ngồi một trong số những cái bàn cạnh cửa sổ. Jaejoong nhìn chằm chằm vào người đó, quan sát nhanh. Người đó khá gầy, môi và má hồng hồng, tóc quăn với ánh sáng phản lên nhưng vẫn hiện rõ màu nâu. Người đó hẳn là đang nói chuyện với người ngồi bên kia chiếc ghế, mặc dù Jae không thể nhìn chính xác là ai bởi người kia đang ngồi quay lưng lại với anh. Một vài giây sau, chàng trai kia để ý ánh nhìn của anh, và lúc đó Jae mới chú ý tới bộ đồng phục cậu ta đang mặc. Áo trắng dài tay với quần đen và một cái tạp dề ngắn màu đen buộc gắn liền với thắt lưng. Cậu ta có một thẻ vàng gắn tên bên trên, nhưng quá xa để anh có thể đọc được.

"Tôi có thể giúp gì được không?" Chàng trai lên tiếng.

"T-tôi chỉ là đang kiếm một người."

Lúc này người phục vụ chỉ cách anh hai bước chân. Thẻ tên của ghi "Cho Kyuhyun"

"Có thể tôi giúp gì được đó. Chính xác thì quý khách đang tìm ai?"

Mắt của Jaejoong điên cuồng quét qua mọi ngóc ngách của quán. Từng bàn từng bàn anh nhìn tới, nhưng từ từ trái tim anh rớt xuống khi anh nhận ra trong rất nhiều những khuôn mặt kia chẳng có ai quen thuộc với anh cả. Không hề có dấu hiệu nào của cậu bé ngồi trên xe lăn.

"Quý khách?"

"T-tôi ... thôi đừng quan tâm. Em ấy không có ở đây."

"KYUHYUN-AH! Hết giờ nghỉ giải lao rồi, chúng tớ cần cậu giúp trong bếp." Một giọng nói từ phía sau quầy vang lên.

"N-nhưng... Aish, Araso araso! Tớ sẽ ở đó trong lúc nữa!

...Hey quý khách, có thể nhờ một chút không? Quý khách có vẻ là người tốt."

"g-giúp?"

"Tôi sẽ nhanh thôi. Chỉ cần 10 phút ở trong bếp tôi sẽ trở lại ngay mà."

"KYUHYUN-AH!"

"...DE! MỘT PHÚT THÔI! Nghe nè, thấy cậu bé ở đó chứ?" Kyuhyun chỉ về phía người ngồi đối diện với cậu ta vài phút trước, vẫn quay lưng về phía họ, che khuất tầm nhìn của Jaejoong khiến anh không thể thấy gì ngoài mái tóc đen nhẹ. "Cậu ấy trong tình trạng rất tệ. Cậu ấy bị bao vây bởi một đám say rượu từ trong bar bước ra khi tôi tìm thấy cậu ấy, và giờ cậu ấy thực sự vô cùng sợ sệt. Quý khách có phiền nếu như trông chừng cậu ấy một lúc không? Tôi lo rằng cậu ấy có thể bất chợt làm tổn thương bản thân hay gì đó...."

"Dĩ nhiên. Không sao hết."

"Cảm ơn." Cậu ta vỗ nhẹ tay. "Tôi sẽ trở lại."

Nhưng ngay khi cậu ta định dời đi, một suy nghĩ vụt qua đầu và cậu ta nhanh chóng quay lại trước vẻ bối rối trên khuôn mặt Jaejoong.

"Oh và một điều nữa, tôi không nghĩ là cậu ấy có thể nói được vì thế đừng hỏi chuyện với cậu ấy bởi sẽ không có câu trả lời đáp lại đâu. Tin đi, tôi đã thử rồi."

Và với một nụ cười khích lệ cuối cùng, cậu ta lui vào phòng bếp.

Nhìn lên cậu bé ngồi đối diện nơi Kyuhyun đã ngồi, Jaejoong vỗ đầu mình và nhẹ thở dài trước khi chậm rãi tiếp cận hình hài đang run rẩy đó. Mặc dù anh sẵn sàng dùng cả đống thời gian để tìm kiếm Changmin, cơ thể anh lại vừa hành động ngược lại với suy nghĩ. Anh quá mệt mỏi và tất cả những gì anh muốn làm đó là trườn về cái giường bệnh viện và tiếp tục ước cho cái đồng hồ quay ngược lại.

Tuy nhiên, ngay khi anh bước tới chỗ cái bàn được đề cập tới, ngay khi anh nhìn tới cơ thể mỏng manh và bị hành hạ trước mặt anh, mọi thứ trong anh đông cứng.

Cho dù cậu bé có đang giấu khuôn mặt của mình, Jaejoong vẫn có thể nhận ra cậu dù anh có bị chứng mất trí tới 10 lần đi chăng nữa. Và Changmin chỉ đơn giản là ngây người ngồi đó, giữ một viên đá trên mắt trái, hoàn toàn không nhận thức được gì xung quanh. Nhưng khi chú ý tới đôi giày màu đỏ dưới chân mình, cậu bé chậm rãi ngước mắt lên chỉ để bắt gặp ánh mắt từ hyung thân yêu của mình.

Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau tưởng như hàng giờ đồng hồ.

Biểu hiện của cả hai hoàn toàn đối ngược với nhau.

Changmin lúc này trông như sợ hãi và vô vọng. Đôi mắt nai con của cậu bị viền bởi màu đen cùng với đôi má và cổ. Một vết cắt ở môi dưới khiến máu chảy trượt xuống dưới cằm. Những vết sẹo từ tai nạn trên chuyến xe bus vẫn còn đó. Và ánh nhìn cậu hướng tới Jaejoong biểu hiện sự pha hòa của cả vui mừng lẫn sợ hãi.

Jaejoong theo cách khác, nhìn cứ như thể anh trở về những đêm bị mất ngủ vậy. Những vết thương lành lại nhanh hơn mong đợi. Nhưng mặc dù thế khi nhìn xuống Changmin biểu cảm của anh là gì đó ở giữa lo lắng và tức giận.

Giận dữ? Tại sao anh lại giận dữ?

Anh không hề tức giận với cậu bé. Không. Không bao giờ anh có thể. Thậm chí là một triệu lần trong đời mình. Anh tức giận với chính bản thân mình. Tại sao? Changmin không đáng để phải như thế này. Em ấy không đáng phải bị với những vết thâm và vết cắt đó, cả bên trong lẫn bên ngoài. Anh căm ghét bản thân mình vì đã quên hết tất cả và không nhớ chút gì hết trong khi Changmin là người phải chịu đựng, phải chịu gánh nặng từ những năm tháng kí ức.

Và khốn kiếp nó không hề công bằng chút nào.

"Hy...Hyung" Changmin cố nói lên tiếng. Lúc này lại không còn là một tiếng rời rạc nữa, nó đầy đủ, và âm thanh mạch lạc. "H-họ lấ x...lăn...c-của...em" (Họ lấy xe lăn của em)

Jaejoong nghiến răng lại và siết chặt hàm. Chàng trai nhỏ hơn như thu người lại dưới cường độ ánh nhìn của anh. Thú thực, cậu đã chuẩn bị cho những việc như là bị la mắng hay bùng nổ, nhưng sau đó tất cả những gì Jaejoong làm chỉ là ngồi xuống đưa lưng lại với cậu.

"Bám lên đi."

Giọng anh nghiêm khắc và yêu cầu. Điều đó khiến Changmin sợ. Cậu chưa bao giờ thấy hyung của mình cư xử như vậy.

"Bám lên đi Changmin."

Cậu chỉ vươn tay ra một chút, nhưng ngay khi những ngón tay của cậu chạm tới bờ vai của người kia. Jaejoong kéo tay cậu lại và gay gắt nhấc cậu lên lưng mình. Bước dài về phía cửa ra, tiếng động lớn của bước chân va chạm với sàn gỗ thu hút sự chú ý của vài vị khác không liên quan, anh dừng lại khi một giọng nói tới từ đâu đó gần quầy chính.

"Yah! Người kia! Anh mang cậu ấy đi đâu?" Đó là Kyuhyun.

Changmin có thể cảm thấy Jaejoong nghiến răng mình từ cái giữ của anh, và cậu biết đó chẳng phải tín hiệu tốt đẹp gì cả. Vì thế cậu đoán cách tốt nhất là đừng bắt đầu một cuộc chiến, rồi quay nhẹ đầu đối diện với khuôn mặt của người làm thêm kia. Ngay khi họ nhìn vào mắt nhau, Changmin lắc đầu quầy quầy biểu thị điều gì như là 'không' và 'đừng'.

Kyuhyun đủ thông minh để nhận ra thông điệp, và may mắn thay là đủ tốt để làm theo. Cả hai trao đổi những cái gật đầu nhanh và cảm ơn trước khi Jaejoong tiếp tục với những bước dài ra khỏi cửa hàng nhỏ bé, thậm chí không them ngoảnh lại nhìn.

Bầu trời dần tối hơn, và thành phố từ từ thức dậy cuộc sống vào đêm. Jaejoong và Changmin yên lặng đi bộ trên vỉa hè, chàng trai nhỏ hơn tự hỏi chính xác anh đang mang cậu đi đâu. Cậu muốn bắt đầu một cuộc nói chuyện, điều gì đó như là hyung anh đã ổn chưa? Hay hyung em nhớ anh. Nhưng kết cục vẫn chỉ lặp đi lặp lại hành động mở ra và đóng miệng lại, do dự trong việc phải nói gì hay làm gì. Nỗi sợ dần trở lại với cậu, và cậu bắt đầu cảm thấy nhiệt độ tăng lên trên má, đôi mắt mở nhòe và khả năng chịu đựng giảm xuống.

Cuối cùng Jaejoong đặt cậu ngồi xuống nơi có vẻ như là một cái xích đu. Anh đưa hai người tới công viên, công viên quen thuộc mà anh đã nghỉ lại gần quán café, với bảng hiệu quán bar con khỉ màu đỏ khổng lồ đứng chừng hững và cao lớn ở một góc.

Trong một khắc sự im lặng khó khăn tràn đầy giữa họ. Changmin cúi thấp đầu hối lỗi, mặc dù cậu chẳng hề làm gì sai cả (có, vớ vẩn, đánh đòn giờ ==!). Jaejoong đưa tay dọc theo tóc cậu trước trượt xuống một bên và nhìn thẳng vào mắt chàng trai nhỏ hơn.

"Cái.. quỷ quái gì em đang nghĩ vậy??"

Changmin chỉ càng cúi thấp đầu xuống.

"Em có biết nguy hiểm thế nào khi đi ngoài đó một mình không hả? Đặc biệt là trong tình trạng của em!"

Giọng của chàng trai lớn hơn càng ngày càng to. Anh cố gắng kiềm chế bản thân bằng cách dừng trong một chốc để nhắm mắt lại và thở sâu.

"Em tới đây làm gì huh Min?" Anh nói với một chút nhẹ nhàng hơn. Rõ ràng lo lắng nhiều hơn là tức giận.

"E...m..uốn.. được t-thấy....hyung."

Câu trả lời của cậu khe khẽ và dụt dè. Đôi mắt tập trung vào tay đang không ngừng quấn lấy với áo khoác.

Đó rõ ràng chỉ là những từ đơn giản, với ý nghĩa tương tự. Nhưng tất cả khiến cho sự kiềm chế của Jaejoong sụp đổ như chưa từng tồn tại.

Không một lời cảnh báo, anh mạnh bạo bắt lấy vai của Changmin và ngả người tới trước để hôn cậu.

Thật sâu.

Changmin thành thật không biết phải làm gì.

Ngay lúc môi cậu chạm vào môi Jaejoong, não của anh tất cả đột nhiên ngừng hoạt động. Chàng trai lớn hơn thô bạo với cậu, chìm sâu vào nụ nôn với mỗi giây trôi qua, nhưng đồng thời cũng vừa nhẹ nhàng, anh nới lỏng bàn tay đang nắm chặt vai của Changmin và tay đưa ra phía sau cổ kéo cậu lại gần hơn nữa. Hơi thở không ổn định khi anh ở quá gần, điều đó khiến anh có thể cảm thấy sức nóng trên làn da khuôn mặt cậu, anh không chắc đó có phải là do cơn sốt của Min hay là do sự căng thẳng của anh, nhưng anh cảm thấy nó không ít hơn.

Mặt khác, Changmin chỉ ngừng lại trong vài giây đầu tiên. Lần đầu tiên cậu hôn Jaejoong là lúc đến nhà Yunho, và cậu phải thừa nhận rằng cậu là một trong những người đã khởi xướng nó. Nhưng bằng cách nào đó thì cảm giác này lại khác, tuyệt vọng hơn và thiếu thốn hơn, nó là một cái gì đó mà cậu không biết làm thế nào để tự chủ được. Vì thế khi cậu từ từ bắt đầu đáp lại, tách nhẹ môi ra, cho phép Jaejoong thâm nhập vào, bên trong khoang miệng cậu như bị đốt cháy. Đôi mắt cậu khép hờ lại như cậu đã say ngay lúc cảm thấy chiếc lưỡi của Jaejoong đang khám phá khoang miệng của mình, dẫn dắt cậu đến cùng.

Cuối cùng anh cũng tách ra khỏi cậu, hai người cùng thở hổn hển và thở dốc hít thở một chút không khí cần thiết, anh không thể dấu nổi nụ cười kéo lên trên khóe miệng mình. Khi anh đưa trán chạm vào nhau, anh vẫn giữ ánh nhìn của mình trên đôi mắt không cân xứng đó, anh nhận ra rằng anh không bao giờ có thể cảm thấy mệt mỏi.

"Chuyện này... đã xảy ra trước đó.... đúng không." Jaejoong thì thầm, hơi thở ấm áp phả lên đôi môi Changmin. "Anh nghĩ anh nhớ... tại một vài nơi và một vài thời điểm trước kia... em hôn anh. Một thứ gì đó giống thế... Đúng không?"

Nụ cười của Changmin nở rộng hơn khi cậu vòng tay mình bao quanh cổ chàng trai lớn hơn, kéo anh vào một cái ôm thật chặt. Gạt bỏ những bối rối của mình với những kí ức đặc biệt đó, cậu đã bớt căng thẳng hơn khi những kí ức đó đã quay trở về với Jae. Và nó là một trong số ít những thứ đã cho cậu thêm tia hy vọng.

Và Jaejoong cũng ôm lại cậu.

"Đừng BAO GIỜ chạy trốn giống như vậy lần nữa... Ít nhất khi không có anh."

Hai người giữ tư thế như vậy trong một lúc, thế giới xung quanh họ từ từ biến mất. Vì Jaejoong không có ai ngoài Changmin và Changmin cũng không có ai ngoài Jaejoong.

Cứ như vậy cho đến khi họ nghe thấy một vài âm thanh lẩm bẩm không xa đó.

"Oh... Nhìn xem tao tìm được ai này."

Jaejoong và Changmin quay đầu theo hướng giọng nói mà họ nghe thấy. Changmin là người đầu tiên phản ứng về những gì mà cậu thấy, đôi tay cậu co lại và đôi mắt mở lớn với nỗi sợ hãi. Trên vỉa hè, ba người đàn ông đang đứng đã được nhận biết ngay khi cậu thấy một gã say rượu đang ngồi trên chiếc xe lăn của cậu. May mắn thay, hai người kia dường như đã bình tĩnh lại đôi chút.

"Này, đó là chàng trai bé nhỏ mà chúng ta xua đuổi." Một người với chiếc mũ trên đầu. Khi họ bắt đầu đi một vài bước đến gần hơn, Changmin bắt đầu run rẩy. Jaejoong không thể giúp gì, nhưng nhận thấy phản ứng kì lại của cậu và ngay lập tức anh liền đứng lên bảo vệ cậu, ánh nhìn giận dữ, dữ dội của anh đe dọa họ đến gần hơn.

"Ồ, gì thế." Một nụ cười ranh mãnh lúc này xuất hiện trên môi hắn khi hắn sải bước về phía họ. "Bạn trai của em à?"

Cậu lúc này thực sợ hãi. Cậu cúi đầu xuống khi ánh nhìn của cậu gắn chặt vào nó, không có gì khác ngoài cát phía dưới giày cậu. Jaejoong cuối cùng cũng hành động và đứng chắn phía trước, nghiến chặt răng của mình lại với nhau và che chắn Changmin với thái độ của mình.

"Không được chạm vào cậu ấy." Anh đe dọa với một tông giọng đòi hỏi và kiềm chế sự tức giận.

Người đàn ông đưa cả hai tay lên như muốn đầu hàng. "Này. Tôi chỉ muốn nói xin lỗi thôi mà."

"Lời xin lỗi không được chấp nhận. Giờ thì đi khỏi đây ngay."

Nheo mắt lại, nụ cười đểu của hắn gần như ngay lập tức biến mất và nổi giận với một tiếng cười giả tạo, hắn đột nhiên trông vô cùng đáng sợ. Điều đó không làm Jaejoong sợ hãi, trên thực tế nó chỉ làm cho anh thêm phần tức giận hơn.

"Mày phải biết đây không phải là quyền của mày."

"Nó không bao giờ bắt đầu với ông."

"Biến ra khỏi cậu bé ngay."

"Không, trừ khi ông làm trước. Bây giờ tôi sẽ yêu cầu ông một lần cuối. Biến đi."

Người đàn ông dùng lưỡi liếm đôi môi nứt nẻ của hắn, hơi thở vẫn còn mùi rượu. Đối với Jaejoong, nó thật kinh tởm.

"Mày nghĩ mày là ai hử?"

"Ông nói tôi sao. Nhưng tôi chắn chắn không phải là một TÊN KHỐN say xỉn như ông."

"AISH."

Điều đó dường như là cú đánh dấu sự bình tĩnh cuối cùng của hắn, khi hắn thô bạo lao về phía trước nắm lấy cổ áo Jae và ném phịch anh xuống đất. Nhưng say xỉn một vài phần chắc chắn không phải là điều hay vào lúc này, kể từ khi tầm nhìn của hắn không rõ ràng và bàn tay của hắn vẫn cứ tiếp tục trượt khỏi, điều này tạo cho Jae nhiều cơ hội để bảo vệ mình và nhanh chóng quay vòng về phía bàn. Chẳng mấy chốc, anh dùng nắm đấm đấm thẳng vào mặt hắn khi hắn ta vất vã đỡ lấy không chính xác. Mỗi lúc anh nghĩ về những việc mà họ đã làm với Changmin, vết bầm tím và những vết cắt trên người cậu, điều đó chỉ làm tăng thêm sự giận dữ trong anh, làm cho anh đánh hắn nhiều hơn 10 cú đấm.

Nhưng bởi vì anh đã quá hăng say trong sự tức giận và căm ghét, khi các giác quan của anh đã mất dần và khi nghe thấy tiếng gào thét nghẹn ngào của Changmin đã đưa anh thoát khỏi đó khi cậu cố gắng để cảnh báo với anh rằng hắn không một mình. Mặc dù anh đã gỡ bỏ ánh nhìn của mình, nhưng nó rõ ràng quá trễ, vì anh cảm thấy một đú đánh vào phía sau đầu của mình.

"H-HYUNG!!!"

Jaejoong nằm bẹp trên mặt đất, xung quanh anh quay cuồng khi anh nghe thấy tiếng gọi lắp bắp tuyệt vọng của Changmin. Cú đánh mạnh đến nỗi thậm chí khiến anh không có đủ sức để đứng dậy mà không nôn hết ra, ngồi còn ko được.

"HYUNG"

Rùng mình một chút, anh cố lắc đầu mình để nhận thấy được một ánh nhìn thoáng hiện của cậu. Người đàn ông đã được giải quyết nằm bên cạnh anh, nhưng đã có bạn đồng hành khác của hắn hành động. Chỉ trong số hai người họ còn sót lại và người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn của Min thì đã quá say để nhận ra rằng hắn ta đã thực sự ở bên ngoài quán bar, vì thế hắn không phải là mối đe dọa của họ. Nhưng sau đó, khi Jae cố lấy lại tập trung, anh làm Changmin rớt khỏi xích đu khi cố gắng gỡ tay cậu ra khỏi cái siết tay của người đàn ông kia.

KHÔNG ĐỜI NÀO anh nhìn họ tổn thương cậu một lần nào nữa.

"N-NÀY!!!" Anh kiềm chế cơn nghẹn ngào, mùi vị của máu còn sót lại trên lưỡi của anh. "Đ-đừng c-chạm vào cậu ấy!"

"IM ĐI! Mày chỉ đang lãng phí máu của mày thôi."

"HY.....H...NG!!"

"CHANGMIN À! Thả cậu ấy ra tên khốn!"

"HOẶC GÌ?! MÀY CÒN KHÔNG THỂ ĐỨNG DẬY!"

Anh ghét phải thừa nhận nó, nhưng hắn ta nói đúng, anh như đã chết. Anh đã thử đứng dậy, nhưng tất cả những gì anh nhận được là một cơn đau tê liệt từ đầu anh đi xuống cột sống. Anh chắc chắn anh sẽ vượt qua, và nếu anh không làm được, anh sẽ tự sát. Anh sẽ không rời khỏi Changmin dễ dàng như thế.

"NÀY!!! ÔNG ĐÃ LÀM CÁI QUÁI GÌ VỚI HỌ VẬY!"

Lúc này một giọng nói thứ ba chen vào giữa tiếng la hét. Và Jaejoong cảm thấy mình được nâng lên từ mặt đất, cánh tay của anh vòng qua vai ai đó để dựa vào. Nhân đôi tầm nhìn của anh và các giác quan của mình như sắp mất đi, anh thực sự không thể ghi trong tâm trí chuyện gì đang xảy ra. Anh bắt được giọng nói của ai đó bên tai, "Jaejoong à! Kenchana?" người đó hỏi, lặp đi lặp lại nhiều lần.

"Ch-Changmin..." là tất cả những gì mà anh có thể nghĩ đến.

Yoochun nghe lí nhí gọi tên cậu bé khi anh đã cố gắng cẩn thận mang anh ra xe của Yunho cách chỗ đỗ xe không quá xa.

"Đừng lo lắng Jae, Min đã có Yunho lo rồi. Hãy ở đây, được chứ?"

Trong khi hai người lui vào trong xe, Boa đang nóng lòng chờ đợi sự trở về an toàn của dongsaeng của mình, Yunho thì chuyên nghiệp giải quyết những người đàn ông xung quanh Changmin. Đánh bầm tím và nâng hắn ta lên bức tường gạch gần đó.

"Làm tổn thương đến bạn tôi một lần nào nữa. THÌ TÔI SẼ GIẾT ÔNG."

Anh đe dọa. Và với những lời cuối cùng, anh xé chiếc khăn quàng cổ của mình thành hai dải dài và cột tay hai người đàn ông treo lơ lửng trên dàn quầy bar.

"Cảnh sát sẽ đến đây vào bất cứ lúc nào để kéo những còn lừa say xỉn các ông vào tù." Anh nhìn thẳng vào người đàn ông vẫn còn vất vưởng trên chiếc xe lăn của Min, hoàn toàn không biết gì về những chuyện đã xảy ra, và đang gật gù trong cơn mơ mộng. Với một thế kéo mạnh, anh đã đẩy hắn ta xuống đất cát với một cú đánh lớn. "Đừng lấy những gì không phải là của mình." Giữ chặt chiếc xe lăn, anh nhấc lên và mang nó bằng một tay đi về phía cậu bé đang run rẩy.

"Changmin à."

Cậu từ từ mở mắt ra.

"Kenchana. Họ sẽ không làm hại em được nữa đâu. Đến đây nào, anh sẽ đưa em về nhà."

"J-Jae..joong..h-hyung?!" Changmin hỏi, điên cuồng tìm kiếm người hyung bị thương của mình.

"Cậu ấy ổn. Yoochun đã mang cậu ấy vào xe rồi, không cần lo lắng. Em có bị thương không?"

Cậu lắc đầu. Aniya.

"Tốt. Kap Shi da."

Yoochun dễ dàng bế cậu theo kiểu cô dâu và đi về phía chiếc xe đang đợi.

Jaejoong bất tỉnh ngay sau khi Yoochun đặt anh nằm trên băng ghế sau xe Yunho. Anh không biết chính xác khi nào, nhưng anh tỉnh dậy vào hai tiếng sau đó.

Ngay lúc đôi mắt mở ra, mọi thứ đều là một mảng mờ. Những ký ức hiện lên một trò chơi ghép hình nằm rải rác trong đầu anh không có một miếng nào kịp gắn lại với nhau, nhân đôi tầm nhìn của anh trong một đám mây mơ hồ. Lúc đầu, đôi mắt liếc nhìn xung quanh, từ cơn mưa đang chậm rãi rơi từ bên ngoài ô cửa kính, đến băng ghế da nơi mà anh đang nằm trên nó, đến ánh đèn pha lóe sáng và ánh đèn đường tạo ra một làn sóng đầy màu sắc của ánh đỏ và cam bên ngoài. Và sau đó anh nhận ra rằng anh đang ở trong một chiếc xe hơi. (hâm ==)

Đầu của anh bị đập mạnh trong đau đớn và khi anh đưa tay mình lên trán thì anh rất ngạc nhiên khi tiếp xúc với bàn tay của một người khác. Chỉ sau đó, anh đã nhận thức được rằng đầu anh đang gối trên lòng của ai đó. Nheo mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình ở trên anh, đang dựa đầu vào cửa sổ xe, trái tim anh run rẩy khi hiện thực đó là Changmin. Tay cậu bé đã đặt sẵn trên trán của Jaejoong. Anh dường như đã chìm vào giấc ngủ trong những cái vuốt ve trên mái tóc của người kia.

Đó là ánh nhìn đầu tiên Jaejoong tỉnh dậy trước khi tự ru mình ngủ trở lại với một cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lần thứ hai anh mở mắt ra, anh thấy mình đã trở lại căn phòng của mình ở Busan.

Bởi bây giờ, anh đã cảm thấy tốt hơn một chút. Tầm nhìn của anh đã rõ ràng hơn và hơi thở thì có một chút không đều. Anh duỗi thẳng người trên giường và một tiếng rên nhẹ thoát khỏi đôi môi của anh khi anh cố nhớ lại những sự kiện trong ngày. Hít thở vào, anh cảm thấy thoải mái bởi dường như luôn luôn có mùi ngọt ngào của quế trong căn phòng anh. Khóe miệng anh kéo lên thành một nụ cười khi anh chìm vào trong sự thoải mái trên chiếc giường của mình, tiếng kêu ríu rít của những chú dế ở bên ngoài phá vỡ sự im lặng mà anh luôn thấy ghét. Bởi vì khi anh cho phép bản thân mình cảm thấy hạnh phúc khi được về nhà.

Nhưng sau đó anh cảm thấy kì lạ. Có cái gì đó thay đổi. Mọi thứ không đúng như trước kia.

Anh nghĩ về những gì có thể xảy ra. Ngồi đó, quét mắt nhìn xung quanh căn phòng mình.

Ở đây mọi thứ đều hoàn hảo, từ các loại voi knick knack lạ mắt lớn nhất của anh được sắp xếp gọn gàng trên kệ, đến những quyển sách lần cuối cùng anh đọc để cẩu thả trên bàn, không có gì là khác thường.

Nhưng sau đó điều gì đó đánh anh. Giống như một phát súng bắn vào não của mình.

Anh đã không tưởng tượng được điều này.

Căn phòng này lẽ ra phải mới mẻ đối với anh. Anh lẽ ra phải tỉnh dậy như thể đây là lần đầu tiên anh ở đây.

Nhưng anh...

Anh đã nhớ ra.

Nhận thức đột ngột khi tay anh đang tự tát vào mặt mình như thể để kiểm tra xem anh vẫn còn là anh. Nếu anh không nhìn thấy mọi thứ thông qua cơ thể người khác, hoặc ghi nhớ mọi thứ qua trí nhớ của người khác. May mắn thay, những gì không thể thì vẫn không thể và linh hồn của anh đã không nhảy tưng tưng hoặc cái gì đó giống thế.

Lời giải thích duy nhất lúc này là thực tế rằng Jaejoong cuối cùng đã lấy lại được trí nhớ của mình.

Để kiểm tra nếu nó đúng là vậy, anh đã nhắm mắt lại và thử nhớ lại từng ngày quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Anh tên là Kim Jaejoong. Lúc 10 tuổi, mẹ anh đã tái hôn và vì điều này anh đã gặp được dongsaeng ngọt ngào nhất trên thế giới, tên em ấy là Shim Changmin. Mặc dù, sự đối xử của mẹ đối với hai người họ đã vô cùng bất công, vì thế họ đã bỏ trốn với nhau. Với sự giúp đỡ của một người bạn tin cậy của anh, họ đã tìm thấy một ngôi nhà xinh xắn ở Busan và một noona đáng yêu. Một ngày nọ, họ đã có chuyến thăm lại Seoul, và mặc dù đã có một chút ghen tuông nhưng họ đã có một buổi tiệc nhỏ vào đêm, mọi thứ đều rất tốt đẹp. Nhưng trên đường quay về, họ đã gặp phải một tai nạn ô tô, và Kim Jaejoong đã hoàn toàn đánh mất mình từ đó.

Nhưng hôm nay, anh đã tìm được đường trở về. Anh đã lấy lại được kí ức của mình khi anh nhận được một cú đánh phía sau đầu. Vì thế, trớ trêu thay, anh nợ người đàn ông đó một lời cảm ơn.

Anh bật cười. Chắc chắn là cảm thấy tốt hơn khi đã trở lại là chính mình.

Và bất ngờ nhất là anh tràn ngập với mong muốn lạ thường là được gần Changmin. Tất cả là một bất ngờ, anh đã nhớ cậu ấy.

Đứng dậy, anh bước từng bước chậm rãi về phía cửa. Bên ngoài hành lang là bóng tối và yên tĩnh. Anh tự hỏi liệu Yoochun có còn ở đây không, hay là liệu Yunho có ngủ lại đêm nay. Anh phấn khích khi nghĩ rằng được nhìn thấy hai người bạn của mình, tất nhiên anh cũng nhớ họ. Mất trí nhớ dường như đã tạo ra không gian rộng lớn trong cuộc sống của anh. Đó giống như là anh đã đi khỏi thành phố một vài ngày trong kì nghỉ, và bây giờ quay trở về khi hạnh phúc rơi xuống nhà anh và được chào mừng với người anh đã rất nhớ.

Lặng lẽ nhất có thể, anh nhẹ nhàng đi qua hành lang, và rồi mặt đối mặt với cánh cửa phòng Changmin.

Nhìn trộm bên trong, đôi mắt anh rơi xuống thân ảnh người đang ngủ ở chính giữa chiếc giường, đắp theo lớp chăn. Anh mỉm cười giống như kẻ điên.

Changmin muốn ngủ bên cạnh Jaejoong tối nay, giống như cậu vẫn luôn làm thế. Nhưng Boa nhấn mạnh rằng cậu nên để anh ở riêng một mình trong một lần và vì thế cậu đã ngủ trong phòng mình mà cậu hiếm khi ở, bởi vì hầu như mọi lúc họ đều tìm thấy cậu bám Jaejoong ở trên giường vào mỗi sáng. Nhưng hôm nay cậu ngoan ngoãn làm theo nghĩa vụ đã yêu cầu, vì khi cậu muốn gì thì hyung của cậu đều làm theo sớm nhất có thể.

Phải thừa nhận rằng đêm đó cậu khá là bồn chồn, trằn trọc, tâm trí cậu từ chối phục vụ những suy nghĩ vô nghĩa. Nhưng đồng hồ trôi qua nhanh và lúc này cậu đang trên bờ vực mất ngủ, thì bất ngờ cậu cảm thấy giường của mình bỗng lún xuống bởi sức nặng của ai đó. Ngay khi cậu buộc phải mở mắt, cậu cảm thấy đôi cánh tay vòng qua eo mình từ phía sau và kéo cậu vào một cái ôm.

"...h-hmm?.." Tiếng rên thoát ra ngoài, vẫn còn chưa tỉnh.

"Changmin à." Một giọng nói trầm và khàn đáp ứng.

"Hyung?" Cậu cảm thấy chính mình mỉm cười, chóp mũi của anh chạm vào phía sau mái tóc cậu.

"Chào em"

Lần này Changmin cảm thấy nụ cười nở trên môi mình. Mắt cậu nhắm lại, ko còn tìm kiếm 1 sự khẳng định nữa, vì cậu biết rằng giọng nói đó sẽ hiện hữu bất cứ đâu.

"Em đang cải thiện..." Jaejoong thì thầm. " Ý anh là giọng của em."

Nụ cười của cậu càng rộng hơn và cậu gật đầu trong buồn ngủ.

"Còn đau không?"

Cậu lắc đầu. Aniya hyung. Không còn đau nữa~

"...Tốt. Nhớ này, em phải hứa với hyung em sẽ không nói với anh trừ khi nó không còn đau nữa, được không?"

Lúc đầu, cậu bé chỉ gật đầu một cái để thỏa thuận. Nhưng càng ngày sự tò mò của cậu càng trỗi lên, cậu tự hỏi làm thế nào anh ấy có thể biết được. Làm thế nào anh ấy có thể biết có lẽ là...

... anh ấy đã nhớ ra.

Jaejoong cảm thấy cơ thể căng thẳng bên dưới anh.

"Này. Đừng nói với anh là em quên điều đó rồi nhé."

Lúc này, Changmin xoay người lại, mặt đối mặt với Jae người đang tựa người bằng một cánh tay. Cậu không nói gì, mặc dù ánh nhìn trong mắt cậu là triệu câu hỏi vì sao trong đó, nhưng cho tất cả Jae đã có một lời giải đáp.

"Mianhae, quên nó đi..." Anh mỉm cười. "Và anh xin lỗi vì đã mất một thời gian dài để nhớ lại.....

Nhớ anh không?"

Cậu bĩu môi và sử dụng ngôn ngữ kí hiệu, một phần để kiểm tra xem Jaejoong có thực sự đã trở lại hay không, hay là anh đang chế nhạo.

Em quen anh không à? Em không quen anh. Đừng làm phiền em.

Jaejoong cười lớn. Âm thanh vang đến tai Min.

"Này, đừng như vậy chứ."

Và lần này thì Changmin cười lớn. Mặc dù lần đầu tiên trong cuộc sống của mình, Jaejoong nghe âm thanh khàn khàn của tiếng cười khúc khích và anh bỗng nhiên cảm thấy giống như anh đã bỏ lỡ rất nhiều. Một thời gian ngắn sau khi vô tình, anh bắt đầu nhận thức được họ đang gần nhau thế nào, môi họ chỉ cách nhau vài inch và nhiệt độ cơ thể ấm áp của cậu bé vây quanh anh.

Khi tiếng cười Changmin lắng xuống thì cậu đã quay người lại với đôi mắt nhắm và khuôn mặt ngái ngủ hiện lên nụ cười ngốc nghếch. Cậu muốn đứng lên, đưa Jaejoong vào một cái ôm chặt, và nhảy lên xuống để chúc mừng anh lấy lại được trí nhớ, nhưng cậu đã quá mệt mỏi để làm như vậy và cậu nghĩ tất cả những việc đó có thể đợi đến ngày mai. Điều đó sẽ không phải nếu anh sẽ đi đâu mất, đúng không? An ủi phần nào với suy nghĩ đó, và cậu gần như không nhận thấy bàn tay của Jaejoong đang lén mò vào bên trong áo của cậu, chạy dọc lên đến ngực cậu.

Suýt nữa thì.

Hyung, anh đang làm gì vậy?

Cậu muốn hỏi điều đó. Nhưng ngôn từ đã biến mất khi Jaejoong bất ngờ chiếm lấy môi cậu vào một nụ hôn nhẹ, nhưng đúng hơn là chỉ... chỉ cần Jaejoong. Vì điều đó chi phối và dẫn dắt nên Changmin cảm thấy cậu rất ngoan ngoãn dưới quyền anh.

Mọi thứ đã được làm nóng và bằng cách nào đó Jaejoong xoay người ở phía trên Changmin lướt những nụ hơn nhẹ nhàng xuống mọi nơi trên đường đi xuống cổ cậu, thành công làm thoát ra tiếng rên rĩ đứt quãng từ người kia khi tay cậu lần đến mái tóc của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#123