Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giải thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời: 

Mình viết chap này trong lúc đang mang nhiều tâm trạng. Nội dung của nó có vẻ không phải là HE, mọi người hãy cân nhắc nhé!


===


Bầu trời xám xịt ngoài kia như đồng điệu với cảm giác trong lòng Daya – lạnh lẽo, tối tăm và trống rỗng. Cậu đứng lặng bên cửa sổ, nhìn ra cơn mưa vẫn không ngừng trút xuống thành phố. Mọi thứ dường như chìm trong một màu xám mờ ảo, giống như thế giới của cậu kể từ khi Abhijeet ra đi. Không có màu sắc, không có ánh sáng, chỉ còn lại bóng tối và nỗi cô đơn.

Mỗi ngày trôi qua, Daya đều phải đối mặt với nỗi đau, nỗi cô đơn không thể diễn tả bằng lời. Abhijeet, người mà cậu yêu nhất, người luôn ở bên cạnh cậu trong mọi tình huống, giờ đã không còn nữa. Cái chết của anh không chỉ lấy đi một người đồng đội, một người bạn, mà còn lấy đi luôn cả linh hồn của Daya.

Từng đêm, khi màn đêm bao phủ căn phòng nhỏ, Daya lại nằm trên giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, nhưng trong đầu cậu lại là hình ảnh Abhijeet trong khoảnh khắc cuối cùng. Cậu vẫn nhớ rõ như in – đôi mắt của anh nhìn thẳng vào cậu, không chút oán trách, không chút sợ hãi. Nhưng nụ cười đó... cái nụ cười bình thản mà Abhijeet đã dành cho cậu ngay trước khi hơi thở cuối cùng rời khỏi cơ thể... Nó như lưỡi dao cứa vào tim Daya mỗi khi nghĩ về.

Cậu đã gào thét trong nỗi tuyệt vọng, cầu mong rằng mình có thể làm gì đó, nhưng tất cả đã quá muộn. Dòng máu nóng chảy ra từ vết thương của Abhijeet nhanh hơn cả những gì Daya có thể cứu vãn. Cậu đã nắm chặt tay anh, đã gọi tên anh đến khản giọng, nhưng tất cả chỉ còn là những âm thanh vô vọng vang vọng trong không gian.

Ngày qua ngày, Daya tự dằn vặt mình vì sự bất lực. Cậu đáng lẽ phải ở đó, đáng lẽ phải bảo vệ anh. Đáng lẽ cậu phải là người nhận lấy viên đạn đó, không phải Abhijeet. Cậu cứ tiếp tục tự trách móc mình, mặc cho những người xung quanh bảo rằng đó không phải lỗi của cậu. Nhưng trong lòng Daya, cảm giác tội lỗi như một con quái vật không thể kiểm soát, nó ăn mòn cậu từ bên trong, khiến mỗi phút giây cậu còn sống đều là một cực hình.

Cậu đã không khóc vào ngày anh ra đi, không phải vì cậu không đau. Thực tế, nỗi đau quá lớn khiến nước mắt không thể trào ra. Nó đọng lại, như một khối u trong ngực, ngày càng nặng nề, làm cậu nghẹt thở mỗi khi nghĩ về quá khứ. Đôi mắt khô khốc và trống rỗng của cậu chính là minh chứng cho sự tan vỡ trong tâm hồn.

Mỗi lần nhìn vào gương, cậu thấy một con người xa lạ – không phải Daya của ngày xưa, người luôn vui vẻ, mà là một cái bóng vật vờ, lạc lõng trong cuộc đời. Cậu đã mất đi mọi thứ – mất Abhijeet, mất niềm tin, và mất luôn chính bản thân mình.

Daya đã sống với nỗi đau đó suốt nhiều tháng trời, chỉ tồn tại với mục đích duy nhất: bắt những kẻ đã giết Abhijeet. Cậu không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Cậu lao vào công việc như một con thiêu thân, không màng đến sức khỏe, không màng đến lời khuyên của đồng đội. Tất cả những gì cậu muốn là trả thù, là bắt tất cả bọn chúng phải trả giá.

Nhưng khi nhiệm vụ cuối cùng hoàn thành, khi những kẻ thủ ác đã bị bắt, Daya không thấy nhẹ nhõm. Trái lại, cậu cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết. Mục tiêu duy nhất của cậu trong cuộc sống đã biến mất, nhưng nỗi đau vẫn còn đó. Sâu trong tâm trí, cậu biết rằng dù cậu có làm gì đi chăng nữa, Abhijeet sẽ không bao giờ quay trở lại.

Cậu bắt đầu cảm thấy lạc lõng, như một kẻ mất phương hướng giữa đại dương rộng lớn. Không có Abhijeet, cậu không biết mình phải làm gì nữa. Cậu không biết làm thế nào để tiếp tục sống trong thế giới này, nơi mà mọi thứ đều gợi nhớ về anh. Cậu không thể chịu nổi cái cảm giác cô độc, cái cảm giác không có ai bên cạnh hiểu mình như Abhijeet từng hiểu.

Mỗi lần Daya quay về căn phòng trống vắng này, cậu lại bị nhấn chìm trong nỗi đau và nỗi nhớ. Cậu tự hỏi tại sao mọi thứ lại kết thúc như vậy, tại sao Abhijeet phải ra đi, tại sao cậu lại là người ở lại. Và rồi, từng ngày từng ngày, cậu bắt đầu nảy sinh ý nghĩ mà cậu biết sẽ là lối thoát duy nhất cho bản thân.

Cậu không thể sống mà không có Abhijeet. Cậu đã làm tất cả những gì có thể, đã trả thù cho anh. Giờ đây, không còn gì ràng buộc Daya nữa. Không có ai cả. Cậu chỉ còn lại nỗi đau, nỗi trống trải không gì có thể lấp đầy.

.

Daya ngồi trong căn phòng tối tăm, không khí nặng nề bủa vây như chính tâm trạng của cậu. Căn phòng này từng là nơi cậu và Abhijeet chia sẻ nhiều khoảnh khắc bên nhau, bàn luận về công việc, về cuộc sống. Giờ đây, nó chỉ còn lại sự trống rỗng, giống như trái tim của Daya đã bị khoét sâu một lỗ không thể lấp đầy. Mỗi ngóc ngách của căn phòng, từng góc nhỏ, từng món đồ đều gợi nhớ về Abhijeet, khiến nỗi đau trong lòng Daya càng thêm nhức nhối.

Cậu nhìn vào tấm ảnh trên bàn, nơi Abhijeet đang mỉm cười với ánh mắt ấm áp mà cậu đã quá quen thuộc. Nụ cười ấy, đôi mắt ấy... giờ chỉ còn là kỷ niệm. Daya cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn lại trong ngực, hơi thở trở nên khó khăn. Cậu đưa tay lên chạm nhẹ vào tấm ảnh, ngón tay run rẩy vẽ theo đường nét khuôn mặt của Abhijeet. Trong khoảnh khắc ấy, dường như mọi thứ quá sức chịu đựng.

Nỗi đau cậu cảm nhận không chỉ đơn thuần là sự mất mát, mà còn là nỗi cô đơn sâu thẳm. Từ ngày Abhijeet ra đi, Daya không còn ai để nương tựa, không còn ai để tâm sự hay chia sẻ. Anh là người duy nhất hiểu cậu, người duy nhất mà cậu có thể dựa vào khi mọi thứ trở nên tồi tệ.

Mỗi khi nhớ lại hình ảnh cuối cùng của Abhijeet, nỗi đau lại nhói lên trong lòng Daya. Tiếng thở yếu ớt của Abhijeet như vọng lại trong tâm trí cậu, anh dùng chút sức lực cuối cùng để nói những lời nói cuối cùng mà anh dành cho cậu.

Những từ ngữ đó cứ vang lên trong đầu cậu, nhưng chúng không còn ý nghĩa gì nữa. Làm sao Daya có thể giữ vững niềm tin khi người mà cậu kính trọng và yêu quý nhất đã ra đi? Làm sao cậu có thể tiếp tục khi không còn Abhijeet bên cạnh? Daya cảm thấy mình như một con thuyền lạc giữa biển cả, không bến bờ, không phương hướng.

Từ khi mất Abhijeet, Daya đã không còn sống thật sự. Cậu chỉ đang tồn tại, mỗi ngày trôi qua chỉ là sự chờ đợi đến khi nào mọi thứ kết thúc. Mục đích duy nhất mà cậu bám víu là bắt những kẻ đã giết anh. Nhưng ngay cả khi đã hoàn thành nhiệm vụ đó, nỗi trống rỗng vẫn không biến mất. Cậu đã nghĩ rằng, có lẽ sự trả thù sẽ mang lại sự giải thoát, nhưng thực tế, nó chỉ khiến cậu thêm khắc khoải và đau đớn.

Daya cảm thấy bị mắc kẹt trong vòng xoáy của nỗi đau. Cậu không thể thoát ra, không thể tìm thấy lối đi cho bản thân. Cuộc sống của cậu đã trở thành một chuỗi những ngày dài đằng đẵng, không có ánh sáng, không có niềm vui. Cậu không còn cảm nhận được gì ngoài sự cô đơn, sự trống trải sâu thẳm mà không một ai có thể thấu hiểu.

Đêm xuống, khi thành phố chìm vào giấc ngủ, Daya thường ngồi một mình trong bóng tối, tay siết chặt tấm ảnh của Abhijeet. Mắt cậu đục ngầu, khô khốc, như thể đã khóc quá nhiều mà không còn nước mắt. Cậu chỉ có thể ngồi đó, để nỗi nhớ và nỗi đau gặm nhấm dần tâm hồn mình.

Mỗi lần cậu nghĩ đến Abhijeet, trái tim cậu lại co thắt. Cậu nhớ từng chi tiết nhỏ về anh – cách anh nói chuyện, cách anh cười, thậm chí cả cách anh nghiêm khắc dạy dỗ cậu khi cần thiết. Những kỷ niệm đó không mang lại sự an ủi, mà chỉ khiến Daya càng thêm nhớ nhung và đau đớn hơn. Bởi cậu biết rằng, chúng sẽ chỉ còn là quá khứ. Một quá khứ mà cậu không thể quay trở lại.

Cậu tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục sống mà không có Abhijeet? Liệu có đáng để tiếp tục khi mà tất cả những gì quan trọng nhất với cậu đã biến mất?

Câu trả lời, dù cậu không muốn thừa nhận, đã hiện rõ trong tâm trí từ lâu. Không, Daya không thể sống tiếp. Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, đã trả thù cho Abhijeet, và giờ không còn gì nữa. Không còn lý do gì để cậu ở lại thế giới này.

"Anh ơi..." Daya thì thầm trong không gian trống vắng, giọng khàn đặc, đau đớn. "Em... sẽ sớm gặp anh thôi..."

Daya đứng trước gương, ánh mắt trầm tư nhìn vào hình bóng mình phản chiếu. Đôi mắt sưng đỏ sau nhiều đêm không ngủ, gương mặt cằn cỗi và râu mọc lởm chởm. Cậu gần như không nhận ra chính mình. Bóng dáng kiên cường, mạnh mẽ của Daya ngày xưa giờ chỉ còn là một vỏ bọc trống rỗng, bị thời gian và nỗi đau bào mòn.

Cậu không nhớ rõ mình đã tồn tại như thế này bao lâu, ngày tháng trôi qua trong mờ mịt. Nhưng hôm nay, sự mờ mịt đó sẽ kết thúc. Hôm nay, cậu sẽ chấm dứt tất cả.

Trước khi đi, Daya ngồi xuống bàn làm việc, cầm lấy bức thư đã viết từ hôm qua. Những dòng chữ đơn giản nhưng chứa đựng cả tâm hồn cậu trong đó. "Mọi chuyện kết thúc rồi, Abhi. Em đã hoàn thành lời hứa với anh. Giờ thì em đến với anh, nơi không còn sự chia cắt nữa. Hãy đợi em."

Daya đặt lá thư lên bàn, cùng với tấm ảnh của Abhijeet mà cậu luôn mang theo bên mình. Bức ảnh đã mòn đi vì những lần cậu cầm nắm nó, như thể đó là thứ duy nhất còn kết nối với người anh trai, người đồng đội, và người mà cậu kính yêu nhất.

Cậu hít một hơi dài, cảm nhận nỗi đau lặng lẽ tràn ngập trong từng hơi thở, nhưng lần này, cậu không còn trốn tránh nó nữa. Daya biết điều mình sắp làm là gì, và điều này sẽ là giải thoát duy nhất cho cả thể xác lẫn tâm hồn cậu. Cuộc sống mà không có Abhijeet, với Daya, chẳng còn ý nghĩa gì.

Cậu bước ra ngoài, trời đêm lặng lẽ và u ám như nỗi lòng của Daya. Cậu tìm đến nơi mà Abhijeet đã ra đi, một góc phố im lặng và hoang vắng. Từng bước chân nặng nề như nhắc nhở cậu về quãng đường cuối cùng của cuộc đời mình.

Daya đứng ở đó, nhìn lên bầu trời đêm. Những vì sao trên cao lấp lánh mờ nhạt như đôi mắt của Abhijeet từng sáng rực với niềm kiêu hãnh và sức mạnh. Nhưng giờ đây, ánh sáng đó đã tắt. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận cái lạnh của màn đêm thấm vào da thịt, nhưng cậu không cảm thấy sợ hãi hay do dự.

Từ sâu thẳm trong trái tim, một giọng nói vang lên, giọng nói quen thuộc của Abhijeet: "Daya, em không cần phải làm thế..."

Nhưng cậu lắc đầu, nước mắt chảy dài. "Anh ơi, em không thể tiếp tục được nữa. Em đã cố, em thật sự đã cố. Nhưng không có anh... em không thể sống nổi."

Tiếng nức nở khe khẽ vang lên trong không gian lạnh lẽo. Daya thả lỏng cơ thể, đôi chân như tan biến dưới sức nặng của sự tuyệt vọng. Cậu gục xuống, bàn tay siết chặt bức ảnh của Abhijeet, một lần cuối cùng cảm nhận sự hiện diện của anh qua những ký ức.

"Em sẽ đến với anh, Abhi... Đợi em, anh nhé..." Cậu thì thầm, rồi tất cả trở nên tĩnh lặng.

Cảm giác đau đớn, cô đơn, và sự mệt mỏi kéo dài trong suốt thời gian qua giờ như tan biến trong khoảnh khắc cuối cùng. Trong giây phút ấy, Daya cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top