Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giấu rất nhiều chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liêm Chánh môi lưỡi khô khốc. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu.

Bởi anh giấu hắn rất nhiều thứ, cất giấu rất nhiều tâm tư, chôn vùi rất nhiều bí mật mà có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ biết.

Vụ Duật thấy Liêm Chánh tránh né mình thì rất bực, được lắm, không hổ hai tiếng anh em. Hắn cau mày buông anh ra, mân mê li cocktail của mình:

"Chánh, ông yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện đó cho ba tôi"- chuyện ông nói với tôi về nơi sản xuất của thằng nhóc kia ý.

"Cái này... Tôi... Sau này khi chúng ta trưởng thành hơn, tôi sẽ hiên ngang đứng trước mặt ông mà nói, được không? Nhất định không để ông chịu ấm ức, phải tra hỏi như thế này".

Vụ Duật càng nghe càng thấy kì quái, Hiệp Đôn rốt cuộc chui từ cái lỗ nẻ nào ra mà làm cả hắn phải chịu ấm ức, ủy khuất thế? Chẳng lẽ... Cậu là con ngoài giá thú của ba Dũng ư?

"Trời đất ơi... Thật đúng là... không thể chấp nhận được..."- Hắn hai tay ôm đầu, biểu cảm như người cha già hay tin con trai đi lừa đảo.

"Tôi đã sớm biết ông nhất định sẽ không đối diện được với nó mà, nhưng tôi vẫn mong... ít nhất... ông có thể vui vẻ, vô tư bỏ qua nó..."

Vụ Duật nghe vậy lòng mề lại càng đau, Liêm Chánh vậy mà lại sâu sắc đến thế.

"Ba Khâm... thật sự quá bao dung rồi... Sao ba ấy có thể... có thể dịu dàng với cái sai lầm đó như thế?"

Liêm Chánh nước mắt lưng tròng nhìn hắn, hắn coi tình cảm của anh là sai lầm ư? Chú Hiệp Khâm... chú Hiệp Khâm biết anh thích hắn? Là chú ấy nói cho hắn biết?

"Tôi không mong ông trân trọng hay hồi đáp, cũng đừng tự trách chính mình, là do tôi, tôi quá ngu ngốc, có lẽ tôi nên đi thôi..."- Liêm Chánh quay người, dứt khoát rời đi.

"Khoan đã! Chúng ta có đang ở cùng một tần số không thế? Nãy giờ ông nói về cái vẹo gì vậy?" Chứ hắn thấy từ lúc bước vào đây tiếng nói chung của hai người đã sai đến mức không thể nhận ra là có vấn đề từ đoạn nào rồi!

Vụ Duật luống cuống rút đại tờ tiền to nhất ra rồi đặt trên mặt bàn, mỉm cười lịch sự cảm ơn bartender rồi kéo Liêm Chánh ra ngoài.

"Tôi đang hỏi ông là tại sao ông biết hai ba của tôi có con nuôi mà không buồn nói một câu nào cho tôi suốt mấy năm tôi ở nước ngoài, ông rốt cuộc suy diễn thành cái kịch bản gì vậy? Làm tôi tưởng Hiệp Đôn là con riêng của ba Dũng chứ".

Yên vị trong ô tô, Vụ Duật bó tay lấy khăn giấy lau nước mắt cho Liêm Chánh, còn anh thì sốc đến mức nước mắt thì vẫn chảy nhưng cả người thì đơ như tượng.

"Tỉnh tỉnh tỉnh, cái xe này sắp thành bể bơi di động theo đúng nghĩa đen rồi, ông nín ngay cho tôi."

Vụ Duật hết cách đành dùng đến biện pháp đe doạ, cuối cùng Liêm Chánh cũng dứt khỏi cơn mê, đạp xe phóng về nhà hắn, trả hắn về nhà nhị vị phụ huynh mà không nói thêm bất kỳ một từ nào.

Vụ Duật: Am I a joke to you? (Tôi là trò đùa của ông à?)

Ba Khâm: *Bất lực ôm trán* Hai cái thằng này, hứa hẹn làm ta tưởng phải đi lâu lắm, sao lại thành ra chưa đến một tiếng đã lết về rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top