Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 152. In The Soop (13) bão chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Minseul95

Lưu Ý: Chữ in (nghiên) là tiếng Trung.

"Vậy em có mang nước cốt lẩu theo tới đây không?" Kim Seok Jin cảm thấy đứa nhỏ này thèm như vậy thật có chút đáng thương, tháng này mẹ vợ có gửi một chút đồ lại đây, bên trong cũng có không ít nước cốt lẩu, chẳng qua là bọn họ không cho cô ăn mấy thứ đồ cay như vậy thôi.

Kỳ Nhạc Nhạc vừa nghe liền biết cuối cùng bọn họ cũng chịu nhượng bộ, nên liền vui vẻ nhảy cẫng lên: "Oppa! Các anh là tuyệt vời nhất đó! Em có mang theo hai túi này!"

Cốt lẩu của Haidilao của cô cuối cùng cũng được sử dụng rồi!

"Bảo bối à, cho em ăn lẩu thì là oppa tốt, không cho em ăn thì chính là oppa xấu sao?'' Min Yoon Gi đứng một bên vừa xào cơm vừa phàn nàn.

"Hổng có à nha, ai lại nói vậy? Các anh vẫn là oppa tốt nhất mà!" Kỳ Nhạc Nhạc cuống quít phủi sạch quan hệ, cô vẫn luôn cảm thấy các anh vẫn luôn chiều cô vậy.

"Mèo nhỏ ham ăn." Jung Ho Seok thấy cô vui vẻ thành như vậy, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.

Thấy cơm trong vạc cũng sắp chín rồi, Min Yoon Gi đứng dàn cơm mỏng ra nên nhờ Kỳ Nhạc Nhạc đi gọi các thành viên khác lại đây ăn cơm.

Kim Tae Hyung kể từ lúc Kỳ Nhạc Nhạc dậy cũng không ngủ được nữa, liền bò dậy đi lang thang khắp nơi.

"Oppa, ăn cơm thôi!" Kỳ Nhạc Nhạc đi ngang qua anh, bảo anh đi đến nhà trên, sau đó lại xuống phòng ngủ ở nhà chính gọi Park Ji Min.

Người này hoàn toàn là một con cú đêm mà, ngày thường cô đã ngủ được hai giấc rồi tỉnh dậy vẫn thấy anh còn thức, Kỳ Nhạc Nhạc đi đến phòng của Park Ji Min và Jung Ho Seok thấy anh vẫn dang hai tay hai chân ra ngủ thì nhẹ nhàng đẩy anh một cái.

"Oppa, ăn cơm thôi!"

Còn đang đánh cờ cùng Chu Công Park Ji Min hí hai mắt ra nhìn, thấy là cô đến liền hỏi: "Bảo bối, hmm, ăn sáng sao?"

"Là cơm trưa! Anh mau một chút cho em!" Kỳ Nhạc Nhạc tức giận thúc giục anh, nếu là những người khác đến gọi, Park Ji Min có thể sẽ không thức dậy, nhưng nếu là Nhạc Nhạc gọi, thì anh nhất định sẽ cưỡng bách mà bò dậy, dù sao đang ở trước mặt vợ mà mặt mũi cũng phải có chứ.

"Được được được, anh dậy liền!" Park Ji Min nói một tiếng liền xoay người ngồi dậy.

Tiếp theo Kỳ Nhạc Nhạc liền đi đến nhà nổi để gọi người cuối cùng, Jeon Jung Kook đang quấn trong ổ chăn ngủ say sưa ngon lành, tư thế kia cho thấy dù cho sét có đánh xuống cũng sẽ không thể đánh thức cậu.

Cô tiến lên nắm lấy cái mũi của Jeon Jung Kook, ngăn cản không cho cậu hít thở nữa, Jeon Jung Kook tưởng rằng là các anh đang chơi khăm mình, đang muốn mở miệng diss một trận, mở mắt ra liền thấy Kỳ Nhạc Nhạc đang cười tươi như hoa, ngay lặp tức sự tức giận được cậu nuốt ngay xuống bụng mình.

Jeon Jung Kook ôm cô vào trong lòng bằng một tay: "Tiểu phôi đản, em muốn oppa nghẹn chếc à?"

"Oppa, dậy ăn cơm thôi, nhanh lên nào, các anh ấy đã làm cơm chiên và canh xương thơm phức rồi kìa." Kỳ Nhạc Nhạc đặt hai tay lên ngực cậu, ngăn cản sự làm bậy của cậu trước camera.

"Anh biết rồi, lại bồi oppa một chút nữa đi." Jeon Jung Kook hít một hơi thật sâu mùi hương của Kỳ Nhạc Nhạc, rồi mới miễn cưỡng mà bò dậy.

Khi cô mang theo Jeon Jung Kook đi đến nhà trên, thấy Min Yoon Gi và Kim Seok Jin đang bưng cái vạc lớn đi đi rồi lại dừng dừng, mấy đứa em nhỏ còn đứng ở bên cạnh cười cười nữa.

"Sao em lại bỏ xuống rồi?" Kim Seok Jin phàn nàn với em trai mình.

"Em cũng nóng chứ bộ." Min Yoon Gi cũng cảm thấy ủy khuất, anh cũng đâu phải thiết thủ vô tình đâu.

"Không phải em nói là phải bưng trong 10 giây sao?" Kim Seok Jin cảm thấy có chút suy sụp

Kỳ Nhạc Nhạc sợ hãi nhìn tư thế của hai người bọn họ, sợ hai người họ vì nóng mà buông tay thả cái vạc xuống đất, thì cả đám nghỉ ăn luôn.

Jung Ho Seok đem nồi canh xương được hầm trong nồi áp suất đặt xuống để sang một bên, bảy người liền dùng muỗng ngồi xổm xuống quanh nắp vạc và bất đầu ăn, chỉ có Kỳ Nhạc Nhạc được xếp cho một cái ghế nhỏ để ngồi ăn.

Kỳ Nhạc Nhạc nhìn mấy cái đầu dừa không chải mặt không rửa, cầm muỗng và bất đầu đối với cơm trong nắp vạc ăn như gió cuống, không phải chứ? Các anh là siêu sao toàn cầu đấy, là cổ đông của Bighit đấy, sao lại có thể bình dân như vậy chứ?

Ngồi xúm lại giống như mấy bà bán cá ở ngoài chợ ở quê nhà của cô giống nhau y đúc!
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top