Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 161. In The Soop (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có ai rớt bể cái mũ nào chưa ta?

Editor : Minseul95

Lưu Ý: Chữ in (nghiên) là tiếng Trung.

Ở nhà ăn không ngồi rồi mấy ngày, Kỳ Nhạc Nhạc cuối cùng cũng cùng các thành viên trở lại In The Soop. Trong khoản thời gian này cô được mẹ gửi cho một thùng gia vị lớn, Kỳ Nhạc Nhạc gấp không chờ nổi chuẩn bị mang nó đến In The Soop để thưởng thức.

Sáng hôm nay, sau khi biết tin mấy đứa con trai và con dâu chuẩn bị đi nữa, sáng bay mẹ Kim (V) đã dậy sớm để làm món sandwich kimbap và món gạo nếp chiên đường nâu mà bà ấy mới học được (Từ công thức do mẹ Kỳ gửi)

Kỳ Nhạc Nhạc ngồi chung một chiếc xe với Jung Ho Seok và Kim Tae Hyung, cô ngoan ngoãn ngồi ở phía sau một bên ăn cơm một bên đút cho hai người họ, vốn dĩ Jung Ho Seok không lái xe nên có thể tự mình ăn, nhưng khi thấy cô đút cho Kim Tae Hyung thì không muốn tự mình ăn nữa, có lẽ điều này là do đàn ông chỉ muốn là con nít ở trước mặt vợ thôi.

Những người đi trước (thế hệ trước) không phải nói mà không có đạo lý.

Kỳ Nhạc Nhạc hưng phấn ở trên xe đem bánh gạo nếp đường nâu ăn không còn một mảnh, hậu quả đó là cô bị say xe, ở trên xe mà ăn mấy thứ có đường và dầu đúng là muốn mệnh mà, nếu như ăn cay hoặc chua thì chắc sẽ không xảy ra đâu nhỉ?

"Oppa...." Kỳ Nhạc Nhạc yếu ớt đá vào ghế Jung Ho Seok đang ngồi một cái, nghe thấy cô kêu Jung Ho Seok liền quay đầu lại: "Sao vậy bé?"

"Em, em hình như bị say xe rồi, muốn nôn!" Kỳ Nhạc Nhạc che miệng lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cố gắng kiềm chế lắm mới không nôn tại chỗ.

"Cái gì!" Hai người Kim Tae Hyung và Jung Ho Seok trăm miệng một lời khiếp sợ la lên, vội vàng đem xe đưng lại ở ven đường, xe vừa mới ổn định, Kỳ Nhạc Nhạc đã mở cửa lao ra ngoài cúi người nôn không ngừng, Jung Ho Seok hoa dung thất sắc đứng ở phía sau vỗ vỗ lưng cho cô.

"Tae Hyung à, mang chai nước tới đây đi!" Anh cũng không ngẩng đầu mà sai em trai mình, bất quá Kim Tae Hyung cũng hoàn toàn không để ý, vội vàng mang nước tới cho cô súc miệng.

"Em đỡ hơn một chút nào chưa? Oppa cũng không có mang theo thuốc chống say xe, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Kim Tae Hyung nhịn không được mà có chút sốt ruột.

"Không sao đâu ạ, sau khi nôn xong thì em cảm thấy dễ chịu hơn rồi." Sau khi Kỳ Nhạc Nhạc súc miệng xong lại uống thêm hai hớp nước, được Jung Ho Seok đỡ vào trong xe, nghiên đầu liền thiếp đi.

Kim Seok Jin đang lái xe ở phía trước không thấy bọn họ trả lời bộ đàm, quay đầu lại cũng không nhìn thấy xe bọn họ, liền nhanh chóng gọi cho Jung Ho Seok.

"Ho Seok à, xe của mấy đứa đi tới đâu rồi?" Chẳng lẽ đang chạy thì bị lạc rồi sao?

[Hyung, Nhạc Nhạc bị say xe rồi, ở chỗ các anh có thuốc chống say xe không? Nếu không thì có chanh hay quýt gì cũng được?] Jung Ho Seok hạ giọng xuống để tránh làm phiền Kỳ Nhạc Nhạc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thì thầm với anh cả.

"Moya! Nhạc Nhạc bị say xe? Ở chỗ anh không có những thứ đó, hiện tại chúng ta đã ra khỏi thành phố rồi, ở đây lại không có chỗ nào bán, có nghiêm trọng không?" Kim Seok Jin và Jeon Jung Kook đang ngồi ở ghế phụ đều nhăn mày lại, nhịn không được mà lo lắng.

[Nhạc Nhạc nói em ấy không có chuyện gì, hiện tại đã ngủ rồi, quên đi, chúng ta mau chóng đến nơi làm cho cô ấy thứ gì để uống đi!]

Bởi vì trận ô long này, nên bọn họ đến nơi nhanh hơn lúc trước 20 phút, Jeon Jung Kook cũng không đợi xe ổn định đã lao xuống chạy thẳng vào nhà bếp làm ly nước chanh cho Kỳ Nhạc Nhạc.

Kỳ Nhạc Nhạc cũng nóng lòng chạy xuống xe để hít thở không khí trong lành ở đây, chẳng qua là cô vẫn cảm thấy khó chịu ở trong bụng.

"Làm sao vậy, em bị say xe à?" Park Ji Min cũng thò đầu qua quan tâm cô.

"Đừng chọc cô ấy, Ji Min à!" Jung Ho Seok giúp cô lấy vali xuống liền vội vàng nói, không thấy cô ấy đang không thoải mái sao? Các xa cô ấy ra một chút điii!

"Nào nào bảo bối, em uống một miếng đi!" Jeon Jung Kook bưng một ly nước chang không bỏ đường đi tới, Kỳ Nhạc Nhạc một hơi uống sạch ly nước thì tỉnh táo lại không ít, chủ yếu là vì nó quá chua.

Làm các thành viên nhìn thấy vừa đau lòng vừa buồn cười, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Kỳ Nhạc Nhạc: Cười cái gì mà cười! Chua như vậy em không tin các anh uống hết nó mà không nhăn mặt.

───────
Cảm giác của mấy bà khi đọc chương trước là gì thế, nói chứ chương đó là tui viết chơi á. Chứ truyện vẫn còn ngọt dài dài nha🤭🤭🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top