Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 170. In The Soop (31)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Minseul95

Lưu Ý: Chữ in (nghiên) là tiếng Trung.

Kỳ Nhạc Nhạc cảm giác được ở phía sau có ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, sợ tới mức nhanh chóng kéo quần áo lên, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Oppa...anh đã tỉnh dậy từ lúc nào vậy?"

Kim Seok Jin vô tội nói: "Vừa mới tỉnh thôi, anh chưa có nhìn thấy cái gì hết á."

Anh càng nói như vậy, Kỳ Nhạc Nhạc càng cảm thấy anh giấu đầu lòi đuôi, không nhìn thấy cái quỷ ấy! Bất quá Kỳ Nhạc Nhạc cũng không so đo, dù sao họ cũng là người một nhà mà, nhưng cô vẫn cảm thấy nên xử lý cái tên lưu manh này một chút mới được!

Kỳ Nhạc Nhạc nhặt bộ đồ ngủ mà cô đã thay ra để bên cạnh đập vào trán Kim Seok Jin một cái, sau đó mới tức giận đi ra khỏi phòng.

Lúc này ở bên ngoài Jung Ho Seok đang đứng chiên bánh nếp, thấy bộ dạng tức giận thở phì phò lại đáng yêu kia của cô liền hỏi: "Làm sao thế bảo bối? Ai chọc giận bé à?"

Ở trước camera đương nhiên Kỳ Nhạc Nhạc sẽ không nói Kim Seok Jin lưu manh ra sao, nên cô chỉ sơ lược qua một chút, sau đó lôi kéo tay Kim Nam Joon chuẩn bị đi leo núi.

Jung Ho Seok còn đặc biệt đội cho cô chiếc mũ ngư dân màu trắng, phối với chiếc áo phông trắng và chiếc quần đùi cùng màu đặc biệt thích hợp.

Kỳ Nhạc Nhạc mang chiếc túi đeo chéo nhỏ của Jung Ho Seok, cô cảm thấy mình vô cùng đẹp trai, nhìn khung cảnh đầy nắng ngoài cửa sổ xe tâm trạng liền tốt vô cùng.

"Ai yo, bảo bối em đang rất vui vẻ đấy nhỉ?" Kim Nam Joon thấy Kỳ Nhạc Nhạc ngây thơ thích thú như vậy tâm trạng cũng tốt lên không ít.

Khi đến chân núi Yonghwa, nhìn những cây cối rậm rạp và những thảm cỏ xanh biếc, tuy rằng ánh nắng rất chói chang nhưng nhiệt độ cũng không quá nóng.

Thành phố C nơi Kỳ Nhạc Nhạc lớn cũng có núi non trùng điệp, thành phố được bao bọc bởi những ngọn núi non trùng điệp nên từ nhỏ cô cũng thường xuyên đi leo núi, nhưng đây là lần đầu tiên mà cô đi leo núi cùng những người bạn đời của mình.

Sau khi Jung Ho Seok dừng xe lại, hai người bọn anh lần lượt chia ra vác balo trên lưng, đương nhiên là Kỳ Nhạc Nhạc quần áo nhẹ nhàng ra trận, dù sao cũng có hai ông chồng của cô ở bên cạnh, họ sẽ không để một Omega yếu ớt như cô ra trận đâu.

Kỳ Nhạc Nhạc cầm một chiếc quạt cầm tay nhỏ đi ở chính giữa, chẳng qua leo núi lần này tất cả mội người đều mắc sai lầm, đường lên đỉnh núi tuy rằng ngắn nhưng lại rất dốc, không chừng đã leo lên tới còn chưa có cảm giác gì thì đã bò lên tới đỉnh núi luôn rồi.

Đã rất lâu rồi không có leo núi, ngày nào cũng được mấy ông chồng của mình cưng chiều nên đột nhiên Kỳ Nhạc Nhạc có chút sợ hãi, bên ngoài sợ dây thừng dùng để chặn lại là một vực sâu, có chút sợ độ cao Kỳ Nhạc Nhạc đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, gần như 'bò' lên núi theo đúng nghĩa của nó.

Kim Nam Joon ở phía sau nhìn cô như vậy thì cũng hơi sợ hãi, một bên bò một bên đung tay che chở Kỳ Nhạc Nhạc, Jung Ho Seok cũng leo lên hai bước và nhìn lại.

"Nhạc Nhạc à, em ổn chứ?" Jung Ho Seok không bị vách núi làm cho hoảng sợ mà là sợ phương pháp leo núi của Kỳ Nhạc Nhạc.

"Không sao em ổn ạ! Em đi như vậy chỉ là muốn vững vàng một chút thôi!" Kỳ Nhạc Nhạc vịt chết còn cứng mỏ, không thừa nhận là mình đang sợ, gắt gao đi sau mung Jung Ho Seok đi đến một tảng đá lớn ở đỉnh núi nhỏ.

Tuy rằng ở chỗ này không phải là đỉnh núi, nhưng Kỳ Nhạc Nhạc vẫn rất hào hứng với cơ hội được thưởng thức cảnh đẹp của những ngọn núi nhỏ, Jung Ho Seok và Kim Nam Joon tính là sẽ đến mặt trên của tảng đá lớn mà ăn cơm, nhưng lại có một Kỳ Nhạc Nhạc sợ độ cao ở đây làm cho hai người họ có chút do dự.

Ai có thể ngờ rằng Kỳ Nhạc Nhạc vừa mới yểu xìu lại là người đầu tiên trở nên hưng phấn nhất, cô lấy hết can đảm mà leo lên tảng đá lớn, lại nhanh chóng bị Kim Nam Joon túm xuống ôm vào trong lòng.

"Bảo bối, nếu em sợ độ cao thì đừng lên đó, lỡ như em bị chóng mặt thì sẽ nguy hiểm hơn đó!" Anh như một người cha già đang lo lắng cho đứa nhỏ hơn mình 5 tuổi là Kỳ Nhạc Nhạc vậy.

"Nhưng mà nếu lên trên ấy ăn cơm, nhất định sẽ rất vui đấy." Kỳ Nhạc Nhạc cảm thấy hiện tại mình đã vượt qua được nỗi sợ hãi, dù sao mấu chốt để vượt qua nỗi sợ chính là đối mặt với nỗi sợ mà.

Jung Ho Seok và Kim Nam Joon rối rắm một lát rồi cuối cùng cũng thỏa hiệp, dù sao có hai người họ ở đây cũng sẽ không bao giờ để Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì đâu.

Ba người tắm dưới ánh nắng cuối xuân, ăn sandwich, cơm cuộn cùng bánh nếp do Jung Ho Seok đã làm từ sáng sớm, Kỳ Nhạc Nhạc nhìn cảnh đẹp ở nơi đây, có cảm giác thèm ăn vô cùng hiếm thấy, một bên vừa ăn một bên rung đùi đắc ý.

Làm cho Jung Ho Seok nhìn thấy nhịn không được mà xoa xoa đầu của cô: "Bảo bối em thật là, dễ thương quá đi!"
.
.
.
Đổi máy khác đăng truyện bất tiện vl🙃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top