Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 178. In The Soop (39)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Minseul95

Lưu Ý: Chữ in (nghiên) là tiếng Trung.

Chờ khi Kỳ Nhạc Nhạc cho gia vị và măng chua vào trong bát đi ngang qua, mùi hương có thể nói là nồng nặc.

"Cái mùi gì thế? Toilet của chúng ta bị rò rỉ hay sao?" Min Yoon Gi nghi hoặc nói.

"Gì?? Cái gì mà toilet! Là mùi bún ốc của em đấy nhá!" Kỳ Nhạc Nhạc cảm thấy bún ốc của mình đã bị xúc phạm.

"Sao em lại thích ăn cái món có mùi thối như vậy chứ! Em à?" Kim Tae Hyung cảm thấy cái mùi này thật là quá sức chịu đựng, thối như vậy còn có thể ăn sao?

"Các anh không biết đâu! Trên đời này chỉ có hai loại người đó là. Từng ăn bún ốc và chưa từng ăn bún ốc thôi!"

Cô phải dùng loại mỹ vị này đến từ Trung Quốc để dạy cho bọn họ một khóa học mới được! Ai cũng không thể chạm vào bún ốc của cô được.

Thời gian nấu mì ramyeon ngắn hơn nhiều so với bún, Kỳ Nhạc Nhạc thích ăn sợi bún mềm hơn nên nấu lâu hơn một chút, sao khi đổ nước nóng rồi cho phù trúc và đậu phộng vào, một tô bún ốc đỏ tươi mới mẻ liền ra lò.

Kỳ Nhạc Nhạc nhìn các thành viên đang lộ ra vẻ sợ hãi kia, hôm nay cũng đừng có nghĩ mà chạy thoát, phải ăn thử thứ này cho tui!

Đầu tiên cô gắp một miếng đưa vào miệng của Kim Seok Jin, mặc dù Kim Seok Jin có chút bất an, nhưng vẫn không thể cự tuyệt được đôi mắt đang phát ra tia mong đợi của Kỳ Nhạc Nhạc, mà cắn một miếng.

Sau đó, hai má anh đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được: "Cay quá đi!" Kim Seok Jin kêu lên vài tiếng, chép chép miệng vài cái rồi nói tiếp: "Ăn rất ngon! Chua cay vừa đủ!"

Jeon Jung Kook cũng cảm thấy hứng thú, cậu bước tới cắn một miếng trên tay Kỳ Nhạc Nhạc, tuy rằng nó thật sự rất cay nhưng ăn xong rồi một chút đều không có thối, ngược lại còn rất thơm nữa, phối hợp với những lát phù trúc làm cho người ta ấn tượng thật là sâu.

Ở đây trừ Kim Tae Hyung ra sáu thành viên còn lại ai cũng ăn thử một miếng, mà không thể ăn được Kim Tae Hyung gắp đến độ muốn bật khóc, rốt cuộc những người khác ăn rồi đều thấy cay, căn bản là anh ăn không được rồi, bất quá Kỳ Nhạc Nhạc thấy anh rất muốn ăn nhưng lại ăn không được, đau lòng liền gắp cho anh một viên đậu phộng.

Sau đó Kim Tae Hyung bởi vì vị cay mà nhảy dựng cả người lên, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên thấy rõ, anh vừa kêu lên vừa ôm cổ chạy khắp nơi tìm nước.

"Nước! Cay, cay quá! Nước!"

"Ha ha ha ha ha." Kỳ Nhạc Nhạc thấy trò đùa của mình thành công thì không nhịn được mà cười ha ha, nhưng lại không đành lòng nhìn bạn đời của mình bị cay thành như vậy, liền đưa chai soda lạnh trong tay cho Kim Tae Hyung.

Anh ấy cầm lấy uống một hơi cạn sạch mới hoãn được vị cay ở ngay cổ họng, kết quả môi của anh trực tiếp sưng lên đến một mức độ nhất định, khiến cho người em (út) duy nhất ở đây cười gần chết.

"Há há há há ặc ặc ặc ặc Tae Hyung hyung! Sao miệng anh lại như cậy xúc xích vậy? Có phép thuật biến ra à?"

Làm các thành viên cười đến ngã trước ngã sau, đến mức những cái chén trong tay suýt cầm không nỗi nữa.

Kim Tae Hyung chu đôi môi xúc xích gợi cảm của mình lên, ấm ức chỉ vào mấy anh em cây khế của mình rồi nói:

"Bé ơi! Bọn họ cười nhạo anh kìa! Không phải chỉ là anh không ăn cay được thôi sao! Anh chỉ tò mò có chút xíu..."

Tuy rằng Kỳ Nhạc Nhạc cũng rất muốn cười, nhưng cô lại cố gắng kiềm chế lại rồi nói:

"Các anh đừng có cười nữa! Tae Hyung oppa đã rất đáng thương rồi! Đừng có chọc anh ấy nữa! Mau ăn cơm thôi nào."

Kỳ Nhạc Nhạc rất hài lòng với bữa ăn của ngày hôm nay, cô đã thèm ăn món này từ rất lâu rồi! Chỉ là những lát phù trúc có chút ít, sớm biết như thế cô đã nhờ mẹ mua loại có nhiều phù trúc rồi!

Ăn xong phần bún, Kỳ Nhạc Nhạc cảm thấy còn chưa no nên cho thêm một phần mì ramyeon vào nồi nước sôi, sau đó lại bỏ mì vào phần nước bún ốc, cách ăn đậm đà còn cay như vậy khiến cho những người ăn cay được ở đây phải nể phục.

Mì ramyeon rất hút nước, nếu như mà ăn nó! Thì khẳng định môi của Kim Tae Hyung sẽ sưng thành hotdog mất!

Kim Tae Hyung: Nè mấy người coi thường ai đó!!!
.
.
.
Thanh niên Tae Tae đã yếu rồi còn bài đặc ra gió

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top