Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Phòng y tế và lời tạm biệt với thế giới cũ.

'Cộp'

"Hửm..Atsushi-kun?"

Đôi vai gầy gò giật lên một cái rồi lại chìm xuống như thể hiện một chút yên tâm, tuy nhiên trực giác khi bị đưa vào thế 'con mồi' làm con mèo trắng vẫn còn đọng lại ở một góc nào đó.

"Da..dazai-san...em--em không đứng lên được, trong người em lạ lắm, nóng, và đau nữa. Em muốn trở lại văn phòng để giao tài liệu cho Kunikida-san nhưng---Hya!!"

Atsushi hét lên thu mình về thế phòng thủ một lần nữa khi Dazai khụy người, dùng bàn tay mát lạnh chạm vào cổ cậu.

"D-d-dazai-san?? Khoan đã---"

Bàn tay to lớn lần mò chậm rãi ra sau gáy, từng cái chạm khiến làn da đỏ ửng bốc hơi như đổ nước vào chảo nóng. Rõ ràng là rất thoải mái nhưng con thú trong người của Atsushi lại kịch liệt bài xích trong sợ hãi.

Bản năng của 'con mồi' đang kêu gào với kẻ ngốc nghếch này rằng kẻ trước mặt rất nguy hiểm, nhưng...với Atsushi thì khác. Đó là Dazai, Dazai Osamu, người mà Atsushi tin tưởng nhất, cậu vẫn ngơ ngác khi bàn tay mát mẻ vén phần tóc đã dài qua gáy, bắt đầu lần mò nơi mọi tội lỗi bắt nguồn. Khi đã chạm đến nơi đang sưng tấy, người đàn ông tóc nâu sậm cau mày rút tay lại rồi lập tức bước đến cửa ra vào. Nhận thấy Dazai như đang muốn rời đi, thiếu niên tóc trắng theo bản năng chưa xác nhận cảm thấy thiếu thốn và sợ hãi hơn nhưng trong thâm tâm cậu nghĩ rằng 'giữ người đàn ông đó lại thì có chắc chắn an toàn hay không?' nên bàn tay đầy mồ hôi vươn ra liền thu lại.

'Píp-píp-píp-----'

"Yo---/\-sa/\, làm ơn/\---"

Đoạn hội thoại đứt quãng khi đi qua tai của Atsushi, cơn nóng và khó thở lại dâng lên khi sự tiếp xúc mát lạnh thoải mái biến mất. Khi được chạm vào, Atsushi luôn bị chi phối giữa sự sợ hãi của bản năng loài vật và sự tin tưởng của bản thân Atsushi dành cho Dazai. Khi bàn tay ấy rời bỏ cậu, thứ còn lại trong tim Atsushi chỉ là sự hối hận, bởi vì nếu "ai đó" sẽ là người làm dịu đi cảm giác đau đớn này thì người duy nhất Atsushi muốn chấp nhận chính là Dazai-san.

'Píp!'

Tiếng bước chân quen thuộc ngày càng lớn khiến trong tim của Atsushi cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết. Tuy nhiên mùi vị ngọt ngào khi nãy gần như hoàn toàn biến mất khiến chân mày của Atsushi cau lại khó chịu, Dazai dường như cũng nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của Atsushi nên nhẹ nhàng dỗ dành.

"Atsushi-kun, cố gắng chịu đựng một chút, sẽ không đau nữa đâu."

Sự bình tĩnh của Atsushi không còn tốt như trước vì mùi hương ngọt ngào đã biến mất, nhưng sự kiên nhẫn sẵn có khiến Atsushi kiềm lại khao khát kỳ lạ muốn đến gần Dazai.

"Em bị gì vậy Dazai-san?"

"Vậy đây là lần đầu sao...đúng như mình đoán" Dazai thì thầm

"Em là Omega, Atsushi-kun. Anh sẽ đưa em xuống phòng y tế lấy thuốc ức chế trước, sau đó Yosano-san sẽ giải thích kỹ hơn"

Đầu óc đầy mơ hồ của Atsushi lóe lên một ký ức mơ hồ rất gần nhưng cũng rất xa, cậu đã nhìn thấy từ đó ở đâu đó nhưng cảm giác không phải một thứ mà bình thường sẽ gặp phải, là một loại bệnh sao?

"Dazai-san, Omega là gì?"

Mắt Dazai mở to trong một khắc rồi điềm nhiên trở lại, rất có khả năng lúc ở trong cô nhi viện Atsushi không được dạy dỗ một cách đàng hoàng về giới tính. Dazai nghĩ nếu họ dạy Atsushi đọc và viết thì hẳn cũng dạy những thứ này, nhưng có vẻ là không. Tuy Atsushi bị nhốt như một con thú trong lồng 18 năm nhưng anh nghĩ thằng bé hoàn toàn không mù mịt về mặt xã hội, không lẽ thằng nhóc chưa hề gặp Omega hay Alpha? Về cơ bản việc phân chia giới tính phụ ở tuổi 18 đã là một trường hợp khá hiếm, vì mọi đứa trẻ thường phân chia vào thời kỳ giữa sơ trung và cao trung, vào tầm 14 - 15 tuổi, nó trùng với tuổi trưởng thành của con nhà quý tộc ở châu Âu vào thời xa xưa.

Dazai nhanh nhẹn nhưng vô cùng cẩn thận cài lại cúc áo của Atsushi, chỉ nghĩ đến việc nhỡ chạm vào làn da trắng như ngọc đang lộ ra ở ngực cũng làm trán của Dazai lấm tấm mồ hôi.

Sau đó, Dazai nhanh chóng cởi áo khoác và choàng quanh người Atsushi, rõ ràng là cậu đang rất nóng tại sao lại cần choàng áo? Đây có lẽ là bản năng đơn thuần đến mức một kẻ như Dazai cũng vừa chợt nhận ra ý nghĩa của hành động này, đó là mong muốn 'bảo vệ' và 'độc quyền'. Atsushi tuy rất nóng, nhưng chiếc áo khoác màu cát cứ như một cái phao cứu sinh giữa biển rộng, được bao bọc trong mùi hương của Dazai-san, sự run rẩy dần biến mất, cơn nóng cũng dịu đi.

"Sẽ nhanh thôi, đừng sợ"

Dazai thì thầm rồi ôm Atsushi vào lòng bế ra khỏi nhà vệ sinh, thật may vì cả văn phòng chỉ còn vỏn vẹn vài người nên rất khó đụng phải. Đến hành lang thì gặp phải Kunikida cùng Kenji đang bưng bê tài liệu, họ trố mắt nhìn con hổ nhỏ được bao bọc cẩn thận trong vòng tay của Dazai.

Kunikida là Beta nhưng do phản ứng nhanh nên đã kéo Kenji về sau. Họ không nhìn được mặt của Atsushi nhưng cũng đã đoán được tình hình, vì trước đó Kenji/1 alpha đã bảo rằng cậu ngửi thấy mùi pheromone nhẹ khi Atsushi chạy ra khỏi phòng. Trong trường hợp này đáng lẽ 1 Beta hoặc Omega khác nên là người hướng dẫn Atsushi đến phòng y tế, nhưng Kunikida/1 beta bình thường vẫn ngang nhiên đá văng Dazai vào tường, bây giờ 1 câu cũng không thể chấp vấn Alpha trước mặt.

Kunikida có thể mạnh mẽ đấu lại pheromone hung hăng vì ngạo mạn, nhưng hoàn toàn không thể chống lại pheromone mang tính chiếm hữu của 1 Alpha đối với Omega trong tay của hắn. Kenji nheo mày, vì cậu là 1 Alpha nên cảm nhận được sự thù địch rất rõ ràng từ pheromone đắng ngắt lạnh lẽo của Dazai. Kenji luôn luôn tự tin trước mọi Alpha khác, nhưng vì đó là Dazai nên sự đàn áp khiến cậu lùi lại hiếm khi có được nổi lên một cách dữ dội.

Cánh cửa phòng y tế mở ra nhanh chóng, mùi pheromone đắng nghét làm Yosano khịt mũi khó chịu, đến cả 1 Beta hay điều trị và tiếp xúc với pheromone như cô mà cũng không chịu nổi.

Dazai đặt Atsushi ngồi xuống giường và kê một cái gối sau lưng cậu.

"Dazai, nếu cậu tránh mặt 1 lúc có lẽ không khí sẽ đỡ căng thẳng hơn đó"

Dazai dùng vẻ mặt không mấy vui vẻ nhìn Yosano, nhưng sau đó cũng nguyện ý rời khỏi Atsushi, nhưng vừa định rời đi thì bị bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy gấu áo sơ mi làm Dazai lập tức không động đậy.

'Chậc, phiền muốn chết'

Yosano thở dài lắc đầu, cảm thấy bản thân đã phát hiện ra rất nhiều điều chỉ thông qua tình cảnh trước mắt, cái cách mà Dazai phát ra pheromone đe dọa mọi người trong bán kính xung quanh, và cách Atsushi rất ngoan ngoãn khi tiếp xúc với Dazai, Omega rất yếu thế trước pheromone của Alpha nhưng không phải là không thể chống cự, phải nói thêm Atsushi là một Omega có năng lực "Mãnh thú dưới ánh trăng", nên khả năng chống cự của thằng nhóc hơn hẳn Omega khác, nhưng đứa trẻ này rất thoải mái với pheromone của Dazai.

"Tại sao lại là Dazai cơ chứ, đứa nhóc ngốc nghếch này..." Yosano thì thầm khi rời khỏi chỗ đó trở lại bàn làm việc lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn và nước. Tất nhiên là Yosano đã đưa thuốc cho Dazai thay vì trực tiếp cho Atsushi.

Sau khi nhận thuốc từ Dazai, Atsushi có chút ngập ngừng vì lạ lẫm.

"Tuy là thuốc ức chế có tác dụng phụ, nhưng hiện tại em cứ uống vào cái đã, nếu em không bình tĩnh để nghe giải thích thì rất khó khăn để vượt qua thời kỳ phát tình"

Dazai mỉm cười, dịu dàng xoa nhẹ mái tóc bù xù của cậu nhóc hậu bối.

"Anh biết em đang rất sợ hãi, uống thuốc vào em sẽ bình tĩnh hơn. Nào, Atsushi-kun có tin anh và Yosano-san không?"

'Thật tốt vì trong mắt 2 người còn có tôi..' Yosano quan sát tình hình mà không khỏi thêm vài câu mỉa mai, nhưng cũng khá thích thú vì trường hợp này thật sự rất hiếm thấy. Một Alpha đủ bình tĩnh và một Omega đủ kiềm chế nhưng họ vẫn âm thầm thu hút lẫn nhau.

Cuối cùng màn phòng thủ mỏng manh đã được tháo dỡ, Atsushi cầm lấy thuốc từ Dazai và uống vào. Sau vài phút, khuôn mặt đỏ bừng và hơi thở nặng nề cũng đã dừng lại, cơn chóng mặt được xoa dịu, tâm lý của Atsushi cũng bắt đầu ổn định hơn. Vừa thở phào nhẹ nhõm Atsushi lại giật mình một lần nữa khi thấy chiếc áo khoác vẫn còn trên vai và liền cởi áo và giao lại cho Dazai.

"Dazai-san, áo khoác của anh đây"

Khuôn mặt Dazai nghệch ra một lúc rồi lại treo lên một nụ cười ma mị, thân ảnh cao lêu nghêu cúi xuống bên tai Atsushi thì thầm: "Cứ giữ lại, em chắc chắn sẽ cần tới nó". Hai vành tai của Atsushi đỏ bừng bừng như bị bỏng.

"Ư...Dazai-san! Đừng có đùa nữa!"

Dù không hiểu bản thân bị gì nhưng ngửi mùi của Dazai-san để bình tĩnh trở lại thật sự là một việc vô cùng đáng xấu hổ, Atsushi chỉ có thể ôm chiếc áo khoác màu cát  trên tay vào lòng mà không thể đối chấp với khuôn mặt cáo đang vui cười kia.

"E hèm!"

Atsushi giật mình nhìn sang người phụ nữ đang bước tới, cố gắng chỉn chu lại cảm xúc trên khuôn mặt.

"Yosano-san cảm ơn chị về mấy viên thuốc, mà em muốn hỏi rốt cục em bị bệnh gì thế ạ?"

Trong lúc Atsushi nghỉ ngơi lúc nãy, Dazai cũng đã cập nhật về tình trạng thiếu hiểu biết về giới tính thứ hai của Atsushi. Nên Yosano đã nói lại từ đầu về mọi thứ từ độ tuổi hình thành giới tính thứ hai cho đến những bất lợi của Omega trong cuộc sống. Atsushi cảm thấy những lời này rất quen thuộc, từ Omega mà mọi người cứ nói với Atsushi cả ngày hôm nay cũng rất quen thuộc nhưng Atsushi đã không để ý rằng, mọi thứ đang xảy ra đều giống y như những gì quyển sách tối hôm qua Atsushi đã đọc.

"Nhưng...đấy là sách, còn đây là hiện thực! Làm sao mà---"

Atsushi kinh ngạc thốt lên sau khi đã sắp xếp ý nghĩ trong đầu. Cả Yosano và Dazai ngạc nhiên nhìn cậu. Yosano lên tiếng.

"Vậy là em đã đọc về chúng rồi sao? Nhưng tại sao em lại không nhận thức được bản thân đang ở trong thời kỳ phát tình thế?"

Atsushi lắc đầu thật mạnh hoang mang.

"Không phải, những thứ như Alpha, Beta hay Omega chỉ là tiểu thuyết phi thực tế thôi, nó nằm trong cuốn sách Naomi-chan cho em mượn hôm qua. Từ khi sinh ra tới giờ, em chưa từng nghe tới mấy thứ này! Ư..và nam nhân có thể sinh con nếu là Omega! Không thể nào! Mới hôm qua, mới hôm qua mọi thứ vẫn là như thế mà!!"

Dazai đặt tay lên vai Atsushi, dùng đôi mắt nghi hoặc giao tiếp với Yosano.

"Atsushi-kun, bình tĩnh lại, nghe anh nói. Anh tin em sẽ không nói dối về điều đó. Nhưng, anh, Yosano-san và mọi người trong văn phòng thám tử, tất cả bọn anh từ khi sinh ra thì đã nhìn thấy một thế giới như thế này rồi. Mỗi con người đều mang theo hai giới tính khi họ trưởng thành. Có thể là Atsushi-kun không nhạy cảm với pheromone nên không nhận thức được nó thôi!"

Dazai nói như thế nhưng vẫn không chối bỏ được sự khó tin, anh nghĩ nếu là Atsushi thì thằng nhóc sẽ rất lo lắng về giới tính thứ hai của mình. Đứa trẻ này rất nhạy cảm với ánh mắt của người đời, với mỗi thay đổi nhỏ trong hành động của con người, thậm chí còn ghi nhớ từng nơi mà Dazai thường xuyên thực hiện kế hoạch tự tử. Dazai không tin Atsushi sẽ không nhận ra.

"Còn 1 khả năng nữa...có thể ai đó đã thay đổi quy luật của thế giới này bằng một năng lực tối cao nào đó mà chúng ta không biết. Atsushi-kun, em hãy cố nhớ lại và so sánh 2 thế giới giữa hôm qua và hôm nay trong mắt của em xem"

Sau khi nghe giảng về giới tính thứ 2, cũng như pheromone, Atsushi bắt đầu có cái nhìn rõ ràng hơn về thế giới xung quanh vào ngày hôm nay. Vào lúc cậu đi đến văn phòng, cảm giác khó chịu trong người là do có 2 mùi pheromone trong không khí - 1 mùi vị chanh như chát đắng, còn 1 mùi vị đào nhưng như sắp thối rữa...vào lúc sắp giờ nghỉ trưa, khi bị nhiệt, Atsushi đã chạy đi là do Kenji - 1 Alpha đang ở trong phòng khiến cậu cảm thấy nguy hiểm theo bản năng, và lúc đó Atsushi muốn càng riêng tư càng tốt. Nhưng khi ở bên cạnh Dazai-san, cậu lại rất ngoan ngoãn, lại còn lưu luyến mùi hương ngọt ngào được gọi là pheromone của anh ta, vậy ra mùi pheromone của Dazai-san là cà phê sữa...một mùi vị linh động có thể ngọt hoặc đắng tùy vào chủ nhân của nó. Và quan trọng nhất, pheromone có ý nghĩa là để đe dọa Alpha khác cũng như quyến rũ Omega...

'Xấu hổ chết mất!!' Atsushi dùng hai tay che mặt trong khi hai lỗ tai đỏ bừng mà không biết rằng kẻ đứng bên cạnh đang kiềm chế để không ôm cậu vào lòng.

'Đáng yêu chết mất'

Và cả hai người họ cũng không hề để ý tới vị bác sĩ đang mệt mỏi trợn ngược mắt lên trần nhà để không phải nhìn thấy màn biểu diễn ngốc nghếch của họ.

'Mình sẽ không kiềm được mà đuổi cố hai tên này ra khỏi đây mất!'

"Việc thay đổi quy luật của thế giới không phải là thứ muốn làm là làm, nếu có thì việc quay ngược lại thế giới cũ là hoàn toàn không thể. Và giới hạn năng lực của người đó hẳn là thời gian có thể đưa ra quy luật mới. Có thể là 10 năm, 50 năm, 100 năm. Và những kẻ như thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lịch sử chỉ ghi lại một trường hợp duy nhất, và tất nhiên đó là do chính bản thân người có năng lực đó ghi chép, vì chỉ có bản thân họ mới biết rằng thế giới đã thay đổi."

Dazai cũng phải chịu thua trước khả năng này, đây là một khả năng thú vị nhưng nó quá mạnh mẽ, đến cả năng lực của Dazai cũng không thể làm nó biến mất. Dazai đã từng nghĩ rằng đọc về năng lực này thật sự khá vô ích, vì anh sẽ không bao giờ thắng được loại năng lực này.

"Atsushi, chị biết là em đang rất hoang mang, nhưng tốt nhất là em hãy hòa nhập với cuộc sống này thì hơn. Chị sẽ cho em mượn những cuốn sách về giới tính thứ 2, và đặt biệt là sách về Omega."

Yosano đặt một chồng 6-7 quyển sách dày cộm lên bàn bên cạnh giường bệnh.

"Và đây là thuốc ức chế trong 3 ngày, 3 ngày là thời gian nhiệt sẽ hoành hành, em hãy uống nếu cần thiết. Em cũng có thể xin nghỉ trong 3 ngày thời kỳ phát nhiệt, đây là quy định chung, Omega được quyền nghỉ có lương trong 3 ngày này."

"Em cảm ơn, Yosano-san"

Yosano sau khi dặn dò Atsushi thì quay sang Dazai.

"Dazai, ký túc xá rất nguy hiểm vì pheromone có thể dễ dàng lan tỏa qua các phòng bên cạnh, Kyoka là beta nhưng cũng không tốt cho em ấy lẫn Atsushi, ký túc xá của chúng ta lại có khá nhiều Alpha, ngoài cậu ra còn có cả Kenji và Ranpo, các Alpha ở cùng 1 chỗ với 1 Omega và tự động phát ra pheromone đối địch lẫn nhau thì vô cùng phiền phức, tôi nghĩ tốt nhất Atsushi nên đến nhà riêng của cậu trong thời kỳ phát nhiệt, cậu nghĩ thế nào?"

"Tất nhiên nơi của tôi là tốt nhất rồi, tôi sẽ đưa em ấy về đó, chị cứ yên tâm Yosano-san"

Yosano muốn giải thích chủ yếu là để cho Atsushi nghe, chứ về phần Dazai, cô không thể tưởng tượng được việc hắn để cho Atsushi ở một mình, hoặc ở cùng 1 ai đó khác ngoài hắn cho dù kẻ đó có là Beta đi chăng nữa.

"Nhà riêng của Dazai-san?"

Dazai lập tức quay lại khi Atsushi cần sự chú ý.

"Anh có thể nghèo nhưng anh vẫn có một ngôi nhà đó Atsushi-kun, chỉ những người trong văn phòng thám tử biết thôi, khi đến đó em sẽ thấy"

"A! Khoan đã, tại sao em lại phải đến nhà Dazai-san chứ, đã có thuốc ức chế rồi mà phải không? Em chỉ cần uống thuốc và ở trong ký túc xá bình thường thôi"

Khuôn mặt vẫn còn vui vẻ của Dazai cứng lại, Yosano lắc đầu vỗ vai hắn rồi giải thích.

"Thuốc ức chế có công hiệu rất tuyệt vời nhưng nó có rất nhiều tác dụng phụ, đầu tiên là nó ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của người sử dụng, và sử dụng càng nhiều thì khi đến thời kỳ nhiệt thì các tình trạng mà em vừa mới trải qua càng nặng hơn, có thể đến mức ngất xỉu giữa lúc làm việc hay đi trên đường, nếu may mắn chỉ có Beta ở gần đó thì tốt, nhưng nếu có Alpha thì em sẽ bị đánh dấu trong vô thức. Và đây là thời kỳ nhiệt đầu tiên của Atsushi, em cần phải trải nghiệm những cách bảo vệ cũng như chịu đựng khác nhau trong thời kỳ này nên em không được dùng thuốc ức chế nữa. Văn phòng thám tử vũ trang cũng rất nghiêm ngặt trong vấn đề này, nhân viên được khuyến khích rằng nên nghỉ ở nhà trong 1 tuần. Thời kỳ nhiệt đầu tiên thường dài hơn 3 ngày một chút, sau một thời gian thì kỳ hạn sẽ được điều chỉnh"

Atsushi cảm thấy không khí xung quan Dazai có phần đặc lại nhưng cũng không thể không tuôn ra những thắc mắc ngây ngô đối với thế giới mới này.

"Nhưng nếu được, em có thể tìm cách khác, em không muốn làm phiền Dazai-san---"

"Atsushi, có thể em chỉ vừa nhìn thế thế giới có tồn tại Alpha, Beta và Omega mới ngày hôm nay thôi nên em vẫn chưa hiểu được sự khắc nghiệt của nó. Có thể em có năng lực đặc biệt, nhưng 1 khi bị pheromone của bất cứ Alpha nào khống chế trong thời kỳ nhiệt, em sẽ chỉ có thể ngồi bệt ra cho người ta dày vò, thậm chí là có thai! Tệ hơn nữa là gì? Là đánh dấu vĩnh viễn!! Khi đó thì em sẽ dính phải một tên cặn bã không biết tự kiềm chế bản năng của mình mà hắn thậm chí còn không hề yêu em!!!"

Mặt của Atsushi tái mét run rẩy trước hiện thực tàn khốc cùng khuôn mặt đáng sợ của Yosano. Dazai xoa đầu Atsushi rồi cười.

"Yosano-san tuy hơi khắc nghiệt, nhưng những điều trên đều rất dễ xảy ra đấy Atsushi-kun. Nếu em ở cùng anh thì anh có thể bảo vệ được em bằng pheromone của mình"

"Chị thực sự tin tưởng vào tất cả mọi người trong văn phòng có thể gánh vác việc chăm sóc cho em ngoại trừ Tanizaki người cũng là một Omega nhưng chị tin chắc rằng người mà em tin tưởng nhất là Dazai, phải chứ?"

'Và hắn cũng không muốn giao em cho bất cứ ai' Yosano nuốt lời này vào trong lòng.

"Vâng...vậy làm phiền anh rồi Dazai-san"

Không khí cô đặc xung quanh Dazai biến mất, chỉ còn cảm giác ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay đang vuốt tóc Atsushi.

"Không hề phiền chút nào, Atsushi-kun, chúng ta đi thôi nào"

Dazai gom những quyển sách trên bàn và thuốc ức chế vào túi giấy, sau đó cùng Atsushi ra khỏi trụ sở.

...

Kết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top