Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Hắn là một kẻ điên

Chương 10

Lục Úc Niên đã tốn rất nhiều công sức mới có thể khiến cho Cố Trạch Ngư đồng ý nhận lời khuyên từ bác sĩ tâm lý, Cố Trạch Ngư không chịu thừa nhận những vết bầm tím trên cơ thể Lục Úc Niên là do hắn ta làm, thậm chí kề sát răng vào những vế thương ấy, còn không thừa nhận những dấu răng hoàn toàn khớp với nhau.

Hơi thở nóng hổi hắn thở ra không lạnh bằng đêm đó, thậm chí còn ngọt ngào mùi hương của sữa. Khi răng kề sát vào tuyến thể của Omega, rõ ràng là không có một chút động tác nào gọi là ái muội cả, thế là cơn giận của Lục Úc Niên biến mất lúc nào không hay. Thậm chí hắn chẳng dám dùng lực, chỉ là chạm nhẹ vào dấu răng, sau đó thì là giây phút hoảng loạn khi từng chiếc răng được lấp vào một cách hoàn hảo. Hắn ngẩng đầu, mở to mắt định nói dối: "Cậu xem, có phải tui đâu."

Lục Úc Niên lười cãi cùn với một kẻ ngốc, xách hắn đến phòng khám của bác sĩ kì lân Omega, lạnh lùng nói: "Đem não của anh ta chẻ ra, xem bên trong có một cái não khác của người nào không!"

Cố Trạch Ngư bị dọa khóc, kì lân Omega hiền lành đi tới bên cạnh vuốt ve lưng hắn, an ủi cảm xúc của Alpha, nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy nói gì kệ cậu ấy, tôi mới là bác sĩ."

Cố Trạch Ngư khóc không ngừng, Lục Úc Niên trừng mắt nhìn hắn, hung dữ nói: "Nếu anh còn khóc nữa, tôi sẽ bẻ hết răng của anh đó!"

Hắn giấu mặt để nén tiếng khóc, nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng giữa kẻ ngón tay. Lục Úc Niên có chút hối hận, mà rõ ràng là Cố Trạch Ngư đã làm chuyện quá đáng hơn thế này với cậu, nghe mấy lời hung dữ đó thì có sao đâu?

Kì lân Omega đang cầm cuốn sổ bệnh án, tay cầm bút bắt đầu hỏi về các triệu chứng của bệnh. Lục Úc Niên lại không thể mở miệng, làm sao mà cậu có thể nói với người khác rằng cậu bị một kẻ ngu ngốc vừa vén quần lên như hắn ta đánh bất tỉnh?

"Đem anh ta đến khoa tâm thần của bệnh viện Liên minh để kiểm tra toàn diện, chủ yếu tập trung vào chứng tâm thần phân liệt và chứng mộng du." Lục Úc Niên cuối đầu, phát hiện Cố Trạch Ngư đang rảnh tay nắm lấy khóa thắt lưng của mình, cậu cảm nhận được bàn tay ấy đang run rẩy, Alpha của cậu sợ hãi thế nên rất muốn được Omega bên cạnh dỗ dành.

Cậu đi an ủi kẻ vô lương tâm này, nhưng ai sẽ an ủi nạn nhân là cậu đây? Lục Úc Niên giận dữ bỏ đi, để Cố Trạch Ngư ở lại một mình trong phòng. Cố Trạch Ngư ngỡ ngàng nhìn bóng dáng dứt khoát không chút do dự rời đi của Omega, đột nhiên ngừng khóc, nước mắt lưng tròng ôm ngực mà khóc nức nở.

Lục Úc Niên không biết, Cố Trạch Ngư sợ đau và sợ tiêm, vì thế mà cũng sợ bác sĩ. Mặc dù bác sĩ Omega hiền lành lại kiên nhẫn, nhưng nỗi sợ ở lại đây của Cố Trạch Ngư còn mãnh liệt hơn việc bị cậu ném vào phòng giam.

Cách Cố Trạch Ngư đối mặt với sợ hãi đó là tự cô lập bản thân, cho dù bác sĩ  kiên nhẫn cố gắng khai sáng hắn đến đâu, hắn đều không mở miệng nói gì về tình huống hiện tại của mình, hắn chỉ trơ trơ nhìn ra cửa chờ Omega của mình đến đưa hắn ra khỏi cái lồng này.

Lục Úc Niên đã liên hệ với anh Cả của Cố Trạch Ngư, dùng lời lẽ đe dọa ly hôn Cố Trạch Ngư để hỏi về sự kỳ lạ của Cố Trạch Ngư từ nhỏ đến lớn. Người anh Cả lúc đầu ngập ngừng không chịu nói, mãi cho đến khi nhận được bản thỏa thuận ly hôn do Lục Úc Niên ký mới nói ra.

"Đúng là Tiểu Ngư mắc chứng mộng du, em ấy bị bệnh này tổng cộng ba lần trước khi trưởng thành, khi tỉnh lại thì không biết gì về chuyện đã xảy ra trong lúc mộng du."

"Em ấy không hề hung dữ khi mộng du, chỉ là liên tục tìm kiếm thứ gì đó. Lần đầu em ấy bị bệnh có lẽ vào khoảng 14 tuổi, mười hai người chúng tôi luôn đã thảo luận về cơ chế kích hoạt chứng mộng du nhưng trước mắt vẫn không có kết quả gì."

"Cậu nói em ấy trở nên bạo lực còn nói chuyện với cậu? Điều này không thể, người mộng du sẽ không bao giờ tỉnh lại. Sao cậu có thể nhìn thấy đôi mắt cùa em ấy? Còn là màu xanh nữa chứ?? Lời này nói ra có tin nổi không? Đồng tử của em ấy không phải là màu nâu cafe sao?"

Lục Úc Niên không có được tin tức nào hữu dụng, cậu nghi ngờ Cố gia đang che giấu bệnh tâm thần của Cố Trạch Ngư, cậu bực bội hét vào mặt anh Cả: "Anh hẳn là biết rõ hơn tôi, việc kết hôn của người bị bệnh tâm thần không được pháp luật bảo vệ. Các anh nhét một chút tin tức ngu ngốc này cho tôi là xong, nhưng mà anh ta vẫn là một kẻ điên thôi."

"Bệnh tâm thần??" Cơ giận dữ của anh Cả nổi lên, anh cao giọng nói: "Sao cậu có thể nói em ấy như vậy? Tiểu Ngư quả thực không thông minh bằng chúng ta, đó là bởi vì tâm trí của em ấy vẫn chưa được sáng suốt. Vì căn bệnh đó của em ấy mà chúng ta phải bảo vệ em ấy hơn những người khác. Em ấy không phải là kẻ ngốc càng không phải là kẻ điên, sao cậu có thể nói Alpha của mình như vậy?"

"Mặc kệ đó là gì đi, đem em trai yêu quý của mấy người đi đi, tôi không cần." Lục Úc Niên lười cãi với anh, việc xảy ra trên người hắn là điều mà không ai có thể hiểu được, thậm chí kẻ đầu xỏ là hắn còn tỏ ra vô tội.

Cậu cảm thất lòng tốt của Cố Trạch Ngư đối với mình trước đây giống như vụn bánh mì đặt ngoài bẫy, cậu bị dụ dỗ bởi thức ăn, từng bước từng bước, bước vào sực thẩm không bao giờ trở lại được. Sau khi bị ác quỷ ăn sạch, cậu bị ném ra khỏi bẫy một cách không thương tiếc.

"Em ấy không thể rời khỏi đơn vị của cậu được! Lục Úc Niên, lý do tại sao chúng tôi để tiểu Ngư cưới cậu là bởi vì tình hình hiện của em ấy rất nguy hiểm. Chỉ cần ở chỗ cậu, những người có ý định không tốt với em ấy sẽ không làm liều được."

"Trước đó, xin cậu hãy đối xử tốt với Cố Trạch Ngư. Cho dù cậu có thừa nhận hay không thì cậu và em tôi là vợ chồng trên hợp đồng." anh Cả nói xong thì cúp máy, chưa đầy mười phút sao thì biên bản chuyển khoảng một tỷ nhân dân tệ quyên góp cho quân đội của Lục Úc Niên đã được gửi qua. Cậu nhìn dãy số cười khẩy, kéo phương thức liên lạc của anh Cả vào danh sách đen.

Anh của Cố Trạch Ngư thật ngây thơ, bọn họ thật sự cho rằng Lục Úc Niên là Omage có thể mua chuộc được sao? Cậu giữ Cố Trạch Ngư ở lại cho đến bây giờ, không phải là vì tiền. Cậu mở cửa trái tim một chút, sau đó ba tiếng "Tui rất thích Omega của tui" từ con ốc vang vọng lọt vào qua khe cửa.

Nhưng tất cả những điều này đã bị Cố Trạch Ngư làm hỏng rồi.

Lục Úc Niên chán nản chạy đến phòng huấn luyện súng để tập bắn, sau khi đợi cậu hai tiếng, phụ tá căng thẳng trầm giọng nói: "Tướng quân, người nên đi phòng khám xem một chút đi, tình trạng của Cố thiếu gia không ổn lắm."

Lục Úc Niên lòng dạ sắt đá nói: "Không đi, anh ta bị bệnh thì cần phải chữa bệnh, tôi không phải bác sĩ, đi thì có lợi ích gì?"

Phụ tá do dự hồi lâu, cuối cùng thì lời an ủi cũng không nói ra. Trách nhiệm của người lính chính là tuân theo, sự can thiệp quá mức như vậy là điều duy nhất anh có thể làm cho Cố Trạch Ngư.

Mãi cho đến khi buổi tối Lục Úc Niên không thấy Cố Trạch Như quay về phòng mới nghi ngờ, gọi phụ tá đến dò hỏi: "Người đâu? Lại chạy rồi? Bắt về được chưa?"

Phụ tá cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Lục Úc Niên. Anh cẩn thận cân nhắc giọng điệu của mình, cố gắng không bộc lộ sự thương hại cùng thương xót với Cố Trạch Vũ, nói: "Tôi vừa mới cấp cứu về, anh ấy chảy rất nhiều máu, hiện tại vẫn còn hôn mê."

------
update: 10/07/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top