Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Trò chơi gỡ mìn

Chương 3

Cố Trạch Ngư rất dễ lừa, bất kỳ ai trong số mười hai anh trai này đều có thể lừa gạt đem hắn xoay mòng mòng. Anh Cả nói Lục Úc Niên cần hắn, hắn liền tin tưởng không chút nghi ngờ nào cho rằng là chính miệng Omega nói ra.

Tuy rằng hắn vẫn còn sợ Omega cường tráng này như cũ, nhưng Cố Trạch Ngư từ nhỏ không tham của rơi, hành hiệp trượng nghĩa đã quen rồi, hắn chính là một miếng bánh của liên minh giữa các hành tinh, nơi nào cần hắn thì hắn mang đi tới đó.

Sau khi Cố Trạch Ngư kéo nguyên một chiếc xe tải chở đầy đồ ăn vặt và búp bê mới lưu luyến rời đi, mấy anh em vây quanh anh Cả hỏi tại sao lại đem tiểu Ngư ném vào trong quân đội với điều kiện gian khổ như vậy. Anh Cả cúi đầu bấm vào nhóm gia đình không có Cố Trạch Ngư, gửi một tin nhắn chiến báo* giữa các hành tinh.

Những người còn lại trầm mặc một hồi rất lâu, anh Sáu là người đầu tiên mở miệng, nói: "Lục Úc Niên sẽ bảo vệ tiểu Ngư thật tốt, đúng không??"

*trong chiến tranh, báo cáo tình hình chiến tranh do Bộ tư lệnh hoặc những cơ quan có liên quan phát biểu.

Anh Cả không trả lời, nhấn vào một nhóm chat khác có mười ba người, nhìn thấy Cố Trạch Ngư gửi qua một đoạn voice huhu: "Mấy anh ơi, em phải đi bảo vệ Omega của mình rồi, mấy anh đừng có mà nhớ em quá nhìu, cũng có thể đến thăm em ó. Đây là hoá đơn đồ ăn vặt mà em đem đến doanh trại của quân đội nè."

Anh Hai mở ra thì nhìn thấy tấm hình dài thòn lòn với kích cỡ 128MB, mất 5 phút để tải mà vẫn tải chưa xong, dứt khoát nhấn tắt đi.

"Mấy anh ới, đây là lần đầu tiên em đi du lịch, ngày nào em cũng sẽ cập nhật vòng bạn bè, mấy anh nhớ nhấn like và bình luận cho em nhaa~~"

Anh Ba và anh Tư lấy điện thoại ra, nhấn vào ảnh đại diện của Cố Trạch Ngư, quyết định chặn vòng bạn bè của đứa em này.

"Mấy anh ui, nhớ lấy mấy chiếc bánh quy mạn việt quất em giấu dưới chăn, pudding nhỏ trong tủ quần áo, lấy bánh phô mai trong bàn học ra, thời hạn sử dụng của tụi nó chỉ có mấy ngày hà, không nên phụ lòng món quà của mỹ thực."

Anh Cả tắt điện thoại, sau khi lục căn* được thanh tịnh nói: "Thằng Hai vừa đưa cho cậu ta 1,8 tỷ Rupee quyên tặng cho tài sản quân đội. Nể tình lợi ích của tiền, sẽ đi...?"

*lục căn: Phật giáo chỉ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức
* đoạn này anh Cả trả lời câu hỏi của anh Sáu ở trên ấy.

Anh Hai nhìn vào số dư trong tài khoản của mình, ôm ngực hít một hơi thật sâu, đau đớn gật đầu.

Xe tải của Cố Trạch Ngư mới chạy tới trạm gác đầu tiên thì bị chặn lại, lính canh lễ phép chào hỏi một cái rồi mời hắn xuống xe.

Sau khi xin chỉ thị bên tổng bộ* qua đường dây điện thoại nội bộ, đứng thẳng tắp nói: "Người có thể vào, xe không thể."

*Cơ quan quản lý cao nhất của một quân đội hoặc một số hệ thống.

Cố Trạch Ngư quay người đi lên xe tải, chỉ huy tài xế quay đầu xe lại và lái xe trở về, chạy đi nhanh như chớp không còn thấy bóng dáng.

Lính canh không nói nên lời nhìn đuôi chiếc xe tải dần dần khuất bóng, do dự  trong chốc lát, bấm số gọi vào điện thoại nội bộ "Đúng vậy, người chạy rồi, anh ta đến một mình."

"Báo cáo trưởng quan*, có một tình huống không biết có nên nói hay không nên nói, vâng trưởng quan, xe tải của bọn họ chạy đến khu huấn luyện kiểm tra bom mìn rồi ạ"

*Ngày xưa, nó dùng để chỉ các quan chức cấp cao của các đơn vị hành chính hoặc quân đội.

Trò chơi gỡ mìn này, ở lần đạp đầu tiên vẫn còn có rất nhiều khu vực có thể đi được, càng đạp xuống, khu vực không có bom mìn càng ngày càng thu hẹp lại, khi tiến vào khu vực này gần như có thể dẫm phải bom mìn một cách chính xác không xê dịch sau khi lái xe được vài mét.

Cố Trạch Ngư dường như có thần vận may giúp đỡ trong đầu, hét lên bảo tài xế dừng xe.

Cố Trạch Ngư ngồi trên ghế phụ xe tải, bởi vì cố nhét 7 con gấu bông sóc chó* của hắn vào mà không gian trong xe trở nên chật chội, làm cho hắn chỉ để lộ ra một đôi mắt to tròn, đôi mắt trong veo như hạt thủy tinh của hắn luôn đầy nước, thoạt nhìn như vô tội lại vô hại.

Bởi vì trong miệng ngậm một cây kẹo mút, cho nên nói từng chữ không rõ ràng hỏi tài xế: "Sao tui lại cảm thấy.... uhmmm.... Anh.... Có phải.... uhm... lạc đường rồi?"

*sóc chó:

Tài xế là một con sóc chó Omega, nhìn Cố Trạch Ngư ôm bảy con sóc chó y hệt bản thể của mình. Trong suốt thời gian lái xe không dám phát ra âm thanh nào, chỉ lo Cố Trạch Ngư sẽ đem anh coi như con gấu sóc chó thứ 8.

Anh vò đầu bứt tóc nhướng người ra phía cửa xe nhìn, ngoài vùng đất sa mạc mênh mông rộng lớn cắm vài lá cờ thì không thấy rõ đường đi ở đâu, anh chống tay lên mặt gãi gãi râu của mình, híp mắt lại quan sát cẩn thận nói: "Thị lực của sóc chó rất kém, hay là ngài nhìn xem trên mấy lá cờ này viết cái gì vậy?"

Hắn quay đầu lại nhìn sóc chó nhỏ Omega, nói: "Người ta đã nói không được vào rồi, chúng ta dọc theo con đường lúc nãy quay về đi. Không thì phạt tiền có thể làm gì đây? Anh có tiền không? Anh Hai tui nói tiền của ảnh xài hết rồi. Bên trong quân đội thì không cần xài tiền, tui liền đem theo đống tiền lẻ trong heo đấy!"

Sóc chó nghe tới tiền thì rất nhạy cảm, lập tức quay đầu xe lại, đột nhiên phát hiện trên cánh đồng gió cát này chỉ có bọn họ và những vết bánh xe không biết ở đâu tới, anh nuốt nước bọt yếu ớt hỏi: "Cái này, đi nơi nào mới không bị phạt tiền đây?"

Cố Trạch Ngư há hốc mồm, lại nhoài người lên phía trên cửa sổ, nhìn thấy những lá cờ cắm ở khắp nơi, từ trong cái túi sư tử sang trọng rơi ra một đống thép nhỏ, cúi đầu nghiêm nghiêm túc túc đếm.

Sau khi Lục Úc Niên tới, trực tiếp đem Cố Trạch Ngư từ trên xe kéo xuống, chốt thép vương vãi khắp nơi, Alpha của cậu ở trước mặt mọi người cong mông bĩu môi ở nơi này nhặt lại từng miếng từng miếng.

Sau khi sóc chó nhỏ Omega biết được nơi này là khu vực bom mìn thì, sợ đến mức vểnh môi ngay tại chỗ, được một vài binh lính khiêng đi gọn gàng.

Phụ tá của Lục Úc Niên là một sư tử Alpha cao cấp, trước khi gặp Cố Trạch Ngư anh đã nghĩ rất nhiều lần, người có thể trở thành Alpha của Lục Úc Niên có dáng vẻ như thế nào.

Lúc này, Lục Úc Niên bên cạnh đứng tại chỗ với sắc mặt tái nhợt, nhìn Cố Trạch Ngư đang ôm một cái túi nhỏ đầu sư tử chạy tới bọn họ, những giọt mồ hôi rơi nhỏ giọt trên trán, liền nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

Cố Trạch Ngư rất lễ phép, nhanh chóng chào hỏi Omega của mình một tiếng và nói: "Hai người dịch sang một bên có được không?"

Lục Úc Niên không di chuyển, phụ tá Lục Úc Niên nhìn thấy Cố Trạch Ngư sắp rơi nước mắt. Kéo Lục Úc Niên một cái, khi bọn họ lùi lại một bước.

Cố Trạch Ngư nhặt một cái chốt thép cuối cùng in trên dấu chân của Lục Úc Niên, giơ lên đối diện với ánh mặt trời thổi những hạt cát ở trên mặt, cười ngọt ngào một cái: "Đủ rồi."

Tối hôm đó Cố Trạch Ngư bị Lục Úc Niên đưa vào trong quân đội, mới biết được chiếc xe tải của hắn bị Lục Úc Niên trực tiếp phái người lái về nhà họ Cố, hắn chạy ra ngoài lần nữa thì bị Lục Úc Niên xách đi như một con cún con ném vào phòng.

Khi Cố Trạch Ngư khóc, nồng độ pheromone dần dần tăng cao, đối với loài Omega đẳng cấp như Lục Úc Niên mà nói giống như gãi không đúng chỗ ngứa, kiểu không liên can hay quan trọng gì sất. Nhưng Cố Trạch Ngư khóc quá to rồi, ồn ào tới nỗi một đám người tụ tập ở cửa sổ vách tường để nghe lén.

Lục Úc Niên bắt hắn không còn cách nào khác, càng khóc càng lớn, chỉ có thể áp chế lửa giận mà hỏi hắn: "Anh Cả của anh đã ký nhận* chiếc xe tải đó, anh nói xem phải làm sao đây?"

*chắc anh Năm gửi chiếc xe tải đó bằng cách ship đồ về nhà ấy, rồi người nhận sẽ ký nhận sau khi hàng được gửi tới.

Cố Trạch Ngư khóc đến nỗi không ra hơi, ngón trỏ run rẩy chỉ vào Lục Úc Niên nói: "Tui hông có gấu bông để ôm.... Huhuhu.... Ngủ hông được.... Huhuhu.... Ngủ hông được"

Lục Úc Niên tức giận tới nỗi gân xanh nhảy thẳng lên huyệt thái dương, khẩu súng được rút ra lại rút về bỏ vào trong túi một cách kiềm chế, bế cả người Cố Trạch Ngư đứng lên rồi ném xuống giường, hai người cùng nằm yên ổn một hồi rồi lạnh giọng nói: "Anh mẹ nó ôm tôi ngủ, ôm tôi ngủ là được chứ gì!!!"

Mông của Cố Trạch Ngư đau vì bị ném, sau khi khóc mệt rồi cuối cùng tiếng khóc cũng ngừng hẳn. Ngay sau đó, thăm dò vòng qua cánh tay rắn chắc của Lục Úc Niên, thử kề gương mặt ra ngoài, lầm bầm một câu: "Quá cứng rồi, không thoải mái... Tui vẫn muốn.... của tui...."

"Nín, anh mẹ nó là Alpha hả??" Lục Úc Niên gầm một tiếng. Cố Trạch Ngư do dự một lát, thì thầm nói: "Đúng vậy á, tui là Alpha của cậu, với lại tui tới đây là để cứu cậu khỏi kì phát tình đó."

Tay của Lục Úc Niên lại đặt lên lớp bao bên ngoài của súng, vẫn chưa kịp rút ra thì nhận ra hơi thở đều đặn của Cố Trạch Ngư. Nghiêng đầu nhìn Alpha mít ướt đang ôm cánh tay của cậu, uất uất ức ức mà ngủ thiếp đi.

Các đường nét trên khuôn mặt của Cố Trạch Ngư nhỏ nhắn và dễ thương, làn da trắng trẻo và mềm mại kiểu động vào là sẽ vỡ, bởi vì trên mặt vẫn còn vương vài vệt nước mắt, gò má ửng hồng (nhạt) mê người.

Lục Úc Niên nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, vậy mà trong lòng ngưa ngứa giống như bị một con mèo nhỏ cào nhẹ qua, tay của cậu từ từ di chuyển tới trên đầu Cố Trạch Ngư, xoa xoa mái tóc quăn dày của hắn, giống như nghĩ lại điều gì đó mà còn sợ nói: "Đồ ngốc, tôi đi cứu anh không phải vì tôi thích anh, nếu anh chết đi, mười hai người anh trai đó của anh sẽ tới làm phiền chết tôi mất."

------
updated: 08/05/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top