Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Lần đầu vào phòng cưới

Chương 5

Những ngày này không có Omega ở bên cạnh, Cố Trạch Ngư chỉ có thể ôm những con gấu bông xấu xí ấy đi ngủ, nhưng một khi người ta ăn dưa hấu thì họ sẽ cảm thấy nho không ngọt nữa.

Cố Trạch Ngư đã quen ôm Lục Úc Niên khi ngủ, như kiểu xúc cảm mềm mại cùng với nhiệt độ hơi nóng của cơ thể được cậu ôm vào trong ngực như một đứa trẻ ấm áp.

Bây giờ quay lại ôm những con gấu bông này, bất kể cái nào thì đều cảm thấy Lục Úc Niên vẫn tốt hơn.

Hắn chả quan tâm đến kết quả chiến tranh ở tiền tuyến, hắn chỉ quan tâm khi nào Lục Úc Niên về để cho hắn ôm thôi.

Trên người Lục Úc Niên có mùi pheromone rất dễ ngửi, mặc dù Cố Trạch Ngư không biết uống rượu, nhưng cảm thấy mùi vị chua ngọt này cực kỳ giống kẹo nổ, mỗi lần ngửi thấy thì tim không nhịn được nhảy lên nhảy xuống.

Hắn gọi cho nhà văn là anh Sáu một cú điện thoại, hỏi anh Sáu xem cái này có phải là cảm giác khi yêu hay không, hắn hình như thích Omega của hắn một chút xíu xìu xiu.

Anh Sáu nghe nói Lục Úc Niên ra chiến trường, liên tục tấn công Cố Trạch Ngư ba câu trong số ba câu hỏi chí mạng: "Em có phải không nỡ để cậu ấy đi không? Em có lo lắng an nguy của cậu ấy không? Em có sợ cậu ấy chết trên chiến trường không?"

Cố Trạch Ngư nghiêm túc suy nghĩ trong một giây đồng hồ, nói: "Không có."

Câu trả lời của anh Tám đã chuẩn bị sẵng trong khung đối thoại, thậm chí còn không thèm nhìn tin nhắn trả lời của tiểu Ngư thì đã gửi qua trước: "Vậy thì đó chính là rất thích cậu ấy rồi, ai mà không thích Omega kết hôn với mình, tiểu thuyết cưới trước yêu sau rất phổ biến đó."

Câu trả lời của Cố Trạch Ngư lúc này mới nhảy ra, anh Tám bên kia vùi đầu viết tiểu thuyết, đến khi nhìn lại thì thấy thời gian thu hồi đã trôi qua hai phút, anh nhìn đi nhìn lại cảm thấy không qua trọng lắm, mắt thấy Cố Trạch Ngư không trả lời tin nhắn, lại bắt đầu miệt mài viết chữ số nhanh như bay.

Sau khi Lục Úc Niên trở về thì bị gọi đi để dự  hội nghị tổng kết chuẩn bị khai chiến, lúc ra ngoài đã là sáu giờ chiều.

Trong trận chiến này, cậu đã thu được một con ốc Hồi Âm của Hải tộc, chỉ cần nói chuyện vào bên trong thì câu nói đó sẽ được lặp lại ba lần, cậu cũng không biết bản thân bị trúng gió hay gì đấy mà lại cảm thấy Alpha nhỏ kia sẽ thích thứ đồ chơi nhàm chán này.

"Cố Trạch Ngư đâu?" trở lại trong phòng không thấy Alpha ầm ĩ kia đâu, vẻ mặt Lục Úc Niên bình tĩnh hỏi lính cần vụ*.

*lính cần vụ: lính phục vụ trong quân đội

Khi chồng của Omega khác xuất chinh trở về, tất cả đều chạy chậm một đường đến cổng doanh trại để chờ đợi, nhìn thấy người thương thì đi đến nhào vào lòng người ta, pheronome không thể kìm chế cứ thế mà trào ra ngoài.

Cố Trạch Ngư thì hay rồi, không những không đón cậu, tới bóng dáng hình ảnh gì đó thì không thấy đâu, Alpha nhỏ không có lương tâm.

Lính cần vụ do dự nửa ngày mới nói: "Cố thiếu gia đang ở trong lớp nấu ăn."

"Tôi đi nhiều ngày như vậy, Cố Trạch Ngư ở doanh trại làm cái gì?" Lục Úc Niên đè nén tính tình của mình, nghiêm túc hỏi.

"Ngủ nướng, đến lớp nấu ăn để ăn cơm trưa, ngủ trưa, đến lớp nấu ăn ăn buổi tối, tìm mấy Omega nói chuyện, đến lớp nấu ăn ăn bữa khuya*." lính cần vụ trả lời.

*ăn bữa khuya: ăn điểm tâm và uống rượu =))))))))))

"Anh ta đến lớp nấu ăn ba lần một ngày làm cái gì? Không phải mấy người nấu cho anh ta rồi đem qua sao?" Lục Úc Niên nghe được một chút không thích hợp, trầm giọng hỏi.

"Lớp nấu ăn đã chiêu mộ một nhóm tân binh, có Alpha cũng có Omega, Cố thiếu gia... Cố thiếu gia nói đồ ăn cựu chiến binh chúng ta quá dầu mỡ, vẫn là chơi với bọn họ thú vị hơn nhiều..." Lính cần vụ nhìn Lục Úc Niên đá thùng rác đổ ra, tức giận đùng đùng đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo hô to: "Đợt tân binh này rất đẹp trai, rất là đẹp trai....."

Khi Lục Úc Niên nhìn thấy người, Cố Trạch Ngư vừa cười nói với một tân binh vừa cho lợn ăn, sắc mặt của Lục Úc Niên không được tốt cho lắm.

Cố Trạch Ngư nhìn thấy cậu cũng không phải là không vui, giơ cái muôi cho lợn ăn lên, mặt mày như ánh trăng sáng tràn đầy ý cười trong trẻo nói: "Về rồi hả, ăn cơm chưa?"

Cậu nhìn những chú lợn con màu hồng xung quanh Cố Trạch Ngư, cong con cái đuôi vểnh lên trời, thật sự không thể nói hai từ "chưa ăn".

Khi Omega nổi giận, sẽ phóng ra một loại pheromone axit pantothenic*, mùi của cậu tràn ngập trong không khí, Cố Trạch Ngư lại không biết quan sát sắc mặt của cậu một chút nào, thay vào đó là cuối đầu khuấy khuấy cái thùng cho cho heo ăn, nghi ngờ hỏi: "Sao tự nhiên chua quá vậy?"

*Axit Pantothenic hay còn gọi là vitamin B5, được RJ Williams phát hiện vào năm 1933 và sau đó đã được tìm thấy ở dạng vitamin. (Theo Wikipedia)

Lục Úc Niên buồn không muốn nói những lời vô nghĩa với hắn, đem người ra khỏi chuồng lợn, trực tiếp ném vào phòng tắm rồi lại bắt đầu cởi quần áo của hắn.

Cố Trạch Ngư liều mạng bảo vệ phía dưới mới giữ lại được một chiếc quần lót đuôi heo(?), chỉ có thể lấy tay che ngực nói: "Cậu đang làm cái gì vậy? sáng nay tôi vừa mới tắm xong, rất sạch sẽ. Có phải kỳ phát tình của cậu tới rồi?"

Ánh mắt Lục Úc Niên tối sầm lại, nhìn cơ thể trắng như tuyết của Cố Trạch Ngư, bả vai gầy cùng vòng eo săn chắc, hầu kết chuyển động, đôi môi mím chặt.

Nhìn thấy Cố Trạch Ngư nhân lúc cậu xuất thần mà bỏ chạy, cầm lấy vòi sen rồi rưới lên cơ thể cậu, thoa sữa tắm hương chanh lên cơ thể trơn trượt của cậu, nói: "Ừm, anh chuẩn bị đi, tối nay động phòng. Anh không phải tới đây để cứu tôi sao? Tối nay tôi phát tình."

Đã là Cố Trạch Ngư thì đâu có dễ dàng bị lừa ngay được, đều nên biết rằng thật ra kỳ phát tình của Omega không phải nói đến là đến ngay được, nhưng hắn chính là một người dễ bị lừa như vậy.

Thậm chí hắn còn run rẩy gửi tin nhắn cho anh Sáu (bác sĩ): [Omega của em chuẩn bị phát tình rồi, em cần phải làm cái gì đây?]

Anh Sáu trả lời lại rất nhanh, hơn nữa trong tin nhắn đều là dấu chấm than:  [EM NHẤT ĐỊNH PHẢI Ở TRÊN!!!!!!]

Cố Trạch Ngư cảm thấy rất kỳ lạ, việc trao đổi pheromome giữa AO của hắn chỉ dừng lại ở mức độ tưởng tượng, theo hiểu biết của hắn thì sẽ là một cảnh tượng như thế này: [Chào ngài, đây là pheromome Alpha của tui, ngài cầm lấy đi. Pheromome Omega của ngài tui sẽ bảo quản nó trong túi thật là tốt.]

Lục Úc Niên là một người lính, cậu đã tiếp thu nền giáo dục ngay từ khi còn bé, không có khả năng li hôn bừa bãi như vậy.

Nếu Cố Trạch Ngư vĩnh viễn là bạn đời của cậu, vậy thì việc thực hiện quyền và nghĩ vụ đều là những thứ mà hắn nên làm.

Khi cậu bế Cố Trạch Ngư ra khỏi phòng tắm, người này mềm như một con cá nhỏ dán sát lên trên người cậu, vừa cúi đầu là đã có thể ngửi được mùi sữa tỏa ra từ tuyến thể ở đằng sau cổ của Cố Trạch Ngư, Lục Úc Niên hơi chóng mặt.

Cậu không thể tưởng tượng được 'làm' với Cố Trạch thì sẽ như thế nào, nhưng thực ra có một số việc không bắt buộc phải tuân theo quy luật của tự nhiên.

Cậu không muốn bị Cố Trạch Ngư 'làm'*, nhưng cậu có thể 'làm Cố Trạch Ngư.

*ở đây là ngủ, nhưng mà mình thấy chữ 'làm' nó ấy hơn =)))))))))))

Thế là nụ hôn theo đường chân mày của Cố Trạch Ngư đi xuống, giống như con dấu "Lục Úc Niên" được mạ vàng lần lượt rơi xuống, Lục Úc Niên đan tay vào những các ngón tay của Cố Trạch Ngư, đè cả người hắn lên trên giường như chữ đại (大).

Cố Trạch Ngư bị hôn tới mơ hồ, cảm thấy trò chơi như thế này rất thú vị, pheromome vỗ về của Omega lan toả khắp căn phòng với nhiệt độ ấm áp, hắn cắn chặt môi để kiềm chế bản thân không phát ra âm thanh thoải mái đến mức muốn khóc.

Bụng ngón tay thô ráp của Cố Trạch Ngư vuốt ve làn da trắng nõn trên xương vai xanh của Cố Trạch Ngư, phác họa ra những đường cong của cơ thể dọc theo các khớp xương, con cá này rất trắng, trắng như cát mịn ở ven biển.

Cậu không muốn bản thân thừa nhận thích hắn một chút xíu xìu xiu, nhưng lại không kiềm chế được mà hôn lên ngực Cố Trạch Ngư, những quả dâu đỏ tươi lần lượt rơi xuống.

Pheromone trong không khí bị hơi nóng đốt cháy tới cực điểm, ngay cả Cố Trạch Ngư cũng không thể kiểm soát mà bắt đầu uốn éo thân thể, hắn làm sao mà còn có thể nhớ được lời anh Sáu dặn, cả người nằm dưới cơ thể của Lục Úc Niên giống như con búp bê bằng vải tùy ý bị cậu thao túng, thoải mái tới mức không muốn động đậy.

Khi tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, đầu ngón tay Lục Úc Niên dừng lại , trong mắt Cố Trạch Ngư có một tia trong sáng, nhanh chóng xoay mình tắt tiếng vang của điện thoại, hắn câu lấy cổ Lục Úc Niên cọ cọ hơi nóng vào cổ của mình, nói: "Tiếp tục."

Giọng của Lục Úc Niên có một chút khàn khàn, cậu thuận thế quay đầu hôn lên khoé miệng Cố Trạch Ngư, sau đó dùng đầu lưỡi phác hoạ môi của hắn, cuối cùng đưa môi của hắn vào trong miệng.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Cố Trạch Ngư xin lỗi đi lấy điện thoại, lại nhớ tới vừa nãy hắn mới tắt chuông rồi, vì thế mà dùng ngón chân đá đá bộ ngực săn chắc của Lục Úc Niên, nói: "Của cậu."

Lục Úc Niên không muốn nhận, nhưng cúi đầu nhìn xuống, cái tên vừa gọi đến vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cậu dùng một tay ấn Cố Trạch Ngư xuống giường, tay kia nghe điện thoại.

Bên kia điện thoại không biết đã nói cái gì, Lục Úc Niên cúp máy sau chưa đầy 30 giây, sau đó cậu nhìn Cố Trạch Ngư vẫn đang đợi cậu với vẻ mặt phức tạp.

Cố Trạch Ngư không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên Lục Úc Niên trở nên lạnh lùng, hắn phóng ra pheromone để dụ dỗ Lục Úc Niên tiếp tục hành động vừa nãy, nhưng pheromome của hắn đích thực là yếu ớt đến  mức đáng thương, nó không có bất kì tác dụng gì đối với Lục Úc Niên.

Cậu nhặt quần áo của Cố Trạch Ngư lên, mặc lại cho hắn từng cái từng cái một, hắn nhìn cậu bằng đôi mắt ướt át như một chú chó con đáng thương, cuối cùng cũng không đàng lòng mà nói: "Kỳ phát tình của tôi chưa tới, đợi lần sau rồi hẵng nói."

Cố Trạch Ngư chưa kịp tức giận, Lục Úc Niên lấy ra một con ốc Hồi Âm, ném cho hắn nói: "Đem về cho anh một món quà, anh nói vài lời vào bên trong đi."

Sự chú ý của Cố Trạch Ngư dễ dàng bị chuyển hướng, hắn thì thầm cái gì đấy vào miệng của con ốc, khi nghe được lời thì thầm của mình, đôi mắt cùa hắn tròn và sáng lên.

Hắn giơ con ốc Hồi Âm đang vang bên tai Lục Úc Niên như thể dâng lên một báu vật, giọng nói còn nét trẻ con vang lên từ bên trong: "Tui rất thích Omega của tui, tui rất thích Omega của tui, tui rất thích Omega của tui!"

Sắc mặt u ám khi nãy của Lục Úc Niên đột nhiên dịu đi, cậu ôm Cố Trạch Ngư vào lòng, nhéo mặt hắn, nói một cách trịnh trọng: "Đợi tôi chuẩn bị, lần sau sẽ động phòng."

------
update: 30/08/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top