Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Bị tâm thần phân liệt à?

Chương 9

Lục Úc Niên không phản ứng lại tiếng hừ lạnh lẽo phát ra từ xoang mũi của Cố Trạch Ngư, đã hơn một tháng kể từ khi cậu quen biết Cố Trạch Ngư, cái miệng không ăn thì cũng chính là nói chuyện ríu ra ríu rít. Thậm chí trong khoảnh khắc đó cậu còn tưởng mình bị lãng tai, bởi vì cái giọng điệu mà Alpha đó nói ra nó rất giống với lời dạy dỗ của cấp trên dành cho cấp dưới.

Cậu chật vật đứng dậy, thử phóng ra một ít pheromone an ủi để khiến cho Alpha mất kiểm soát này bình tĩnh lại, nhưng pheromone của cậu thậm chí không thể tỏa ra một chút mùi nào thì lại bị bao phủ bởi một mùi tanh nồng nặc của biển cả. Pheromonne của cậu giống như một dòng suối nhỏ trước mặt Cố Trạch, chìm vào biển cả rộng lớn và biến mất không một gợn sóng.

"Cố Trạch Ngư, anh đang làm cái gì vậy?" Lục Úc Niên cảm thấy Cố Trạch Ngư chậm rãi đứng dậy, đứng bên cạnh cậu một cách nho nhã, phóng ra một lượng lớn pheromone áp chế khiến cho Omega cảm thấy như đang chìm trong nước. Hắn đột nhiên nhướng mày, nhìn Omega một lượt từ trên xuống dưới với ánh mắt thờ ơ, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

"Thật đúng là một Omega yếu đuối." Cố Trạch Ngư tựa như một người mua hàng kén chọn, dùng hai ngón tay nâng cổ áo của Lục Úc nhẹ nhàng lật người cậu lại, thậm chí còn dùng chân dẫm lên cặp mông săn chắc của cậu. Sau đó nửa cúi người, vỗ vào đôi vai và bờ lưng săn chắc của cậu, thì thầm vào tai cậu bằng một giọng trầm ấm và quyến rũ: "Có điều là, cậu thật rất may mắn khi mà gặp phải kỳ nhạy cảm của tôi."

"Có còn hơn không ha?" sau khi Cố Trạch Ngư nói câu này, không cho Lục Úc Niên bất kỳ cơ hội phản kháng nào, nhưng ởi vì quá căng thẳng nên hai chân cậu bị kéo căng đến mức Alpha không thể tiến vào phía trước.* (ờm nó là vậy á =))))))

Đôi mắt xanh thẳm của Cố Trạch Ngư lấp lánh như những ngôi sao nhỏ, sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu mới phát hiện rằng nơi đó thực sự rất khô để có thể tiến vào, ngón tay nhấn nhẹ vào xương cụt của Lục Úc Niên, dòng điện trực tiếp chạy dọc theo cột sống đến xương cổ, làm cho Lục Úc Niên ưm một tiếng ngẩng cổ lên.

Đầu ngón tay Cố Trạch Ngư bắt đầu di chuyển, dòng nước màu xanh rót vào cơ thể cậu. Lục Úc Niên ngập trong nước biển, nhưng vì bị pheromone áp chế nên cậu không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Cố Trạch Ngư lật người lại đối mặt với hắn, sự phục tùng của cơ thể Lu Yunian dường như làm hắn vừa lòng. Thậm chí hắn còn vỗ đầu Lục Úc Niên để khen thưởng, hắn nhẹ nhàng nói: "Em bé ngoan."

Lục Úc Niên giận tới mức muốn chửi thề, người đàn ông trước mặt trông như một bệnh nhân tâm thần phân liệt. Nếu như vào ngày đầu kết hôn Cố Trạch Ngư dám xoa đầu cậu nói em bé ngoan, cậu đã sớm cho hắn một súng rồi vứt hắn lên bàn, nhưng bây giờ chính cậu lại là đĩa cá trên bàn. Cậu không biết Cố Trạch Ngư đã bị kích thích sức mạnh gì trong lúc bị bệnh, hiện tại cậu đang ở dưới pheromone của Cố Trạch Ngư, đến mở miệng nói chuyện cũng thật là khó.

Động tác của Cố Trạch Ngư không hề nhẹ, thậm chí còn giống như cách giao phối nguyên thủy của động vật, không có bất kì kỹ năng hay mánh khóe nào, nhưng mỗi một động tác đều đem theo sức lực mạnh mẽ. Lục Úc Niên gần như bị hắn đâm đến kiệt sức, nhưng lại chẳng có thứ gì để dựa vào, chỉ có thể dùng chân ôm lấy eo hắn, cầu xin hắn có thể làm chậm lại không.

Alpha lại hiểu động tác này của cậu thành là cầu xin hắn cho mình nhiều hơn, hắn nhìn thấy Lục Úc Niên bị hắn giày vò mà toàn thân đều ướt dẫm mồ hôi, lạnh nhạt hừ một tiếng, dừng động tác nói: "Tôi cho phép cậu nói chuyện, cậu nói thử xem, nói cầu xin tôi đi."

Pheromone bị thu lại một ít, cổ họng của Lục Úc Niên cuối cùng cũng có thể phát ra âm thanh, cậu cắn chặt răng hét toáng lên: "Cố... Trạch... Ngư.... anh... con mẹ nó........"

Cố Trạch Ngư nhẹ nhàng đưa tay lên, sương lạnh giá đóng băng phần trên cơ thể của Lục Úc Niên, hai điểm trên ngực của Lục Úc đông cứng thành hai ngọn nhũ băng, trên đỉnh băng nổi hai bông tuyết sáu cánh pha lê. Cố Trạch Ngư hơi nghiêng đầu, hắn nhìn Lục Úc Niên với vẻ mặt không không thể tin được, người mà hắn đang làm ở dưới thân này đây lại bị cậu mắng nói không nên lời, lạnh lùng nói: "Thần chỉ có một lần để tha thứ cho người trần, cậu bỏ lỡ rồi".

Hắn cúi xuống hôn lên một bông tuyết, hơi thở nóng ấm làm tan đi đỉnh tháp băng. Lục Úc Niên đau đớn cố kiềm nén những giọt nước mắt sinh lý, trên mặt cậu thật sự có một dáng vẻ bướng bỉnh không chịu nhận thua. Cố Trạch Ngư ấn vai kéo cậu xuống, khi hắn tiến vào sâu hơn, cuốn cùng nghe thấy lời cầu xin đầy thương xót của Lục Úc Niên: "Đừng có đùa nữa, anh vẫn còn muốn tiến vào à...? Xin anh đấy.... Cố Trạch Ngư.... Dừng lại đi.... Tôi không muốn...."

Cố Trạch Ngư thật sự rút ra, Lục Úc Niên thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không ngờ người đó chỉ rút ra phân nửa, sau đó thúc vào thật mạnh.

Cố Trạch Ngư cười một cách bí ẩn, ngón tay của hắn ấn nhẹ lên cái bụng căng phồng của Lục Úc Niên. Đầu ngón tay lạnh buốt chạm vào cơ bụng nóng bỏng, từ từ vẽ một vòng tròn.

"Nơi này, chính là nơi Thần sinh ra vạn vật, đáng tiếc cậu chỉ là một Omega bình thường. Không biết có vinh dự mang thai con của Thần hay không ta?" (bỉ ổi vl)

Người này có thật là Cố Trạch Ngư không vậy? Lục Úc Niên nghĩ trước khi ngất đi, toàn thân không thể kiềm chế mà rung lên.

Cố Trạch Ngư nhìn Omega dưới thân mình chịu đựng không nổi, hắn bế người lên ôm gọn trong lòng. Sau khi hắn xé bỏ miếng dán khó coi sau gáy, mùi rượu rum nồng nặc xộc vào mũi.

Cố Trạch Ngư liếm xung quanh tuyến thể của cậu, cảm nhận được người trong lòng rụt cổ lại theo bản năng vì sợ hãi, hắn dùng răng cắn một vết răng nông một cách thích thú, nhanh chóng nhả ra, cười nói: "Cậu không xứng bị tôi đánh dấu."

Từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ hôn Omega của mình, phần quà lớn nhất chính là liếm tuyến thể của cậu.

Lục Úc Niên bị đánh thức bởi một trận khóc lóc ầm ĩ, khi tỉnh dậy toàn thân đau nhứt như sắp bị gãy xương. Bên cạnh anh có một người đang khóc như oán giận khiến cậu khó chịu, thứ mà cậu từ từ nhìn thấy khi mở mắt ra không phải là địa ngục mà là căn phòng giam mà cậu quen thuộc.

"Lục Úc Niên, cậu tỉnh rồi?" tên đầu sỏ lao về phía cậu với khuôn mặt đẫm nước mắt, nắm tay cậu lo lắng, không giấu được sự quan tâm nói: "Cậu có sao không? Ai làm cậu bị thương như thế này hả?"

Lục Úc Niên nhìn Cố Trạch Ngư với ánh mắt u ám, xem hắn diễn kịch. Hắn đã mặc hết quần áo, hầu hết những dấu vết ái muộc đều đã được che đậy.

"Cậu, cậu không cần lo lắng, tui không ngại đội mũ xanh. Cậu vừa mới gặp phải chuyện này, tui là Alpha của cậu, tui sẽ ở bên cạnh cậu vượt qua thời điểm khó khăn này, tui sẽ không để cậu một mình đối mặt với chuyện này được." Cố Trạch Ngư trịnh trọng nói.

Lục Úc Niên dường như bị Cố Trạch Ngư làm cảm động và kinh ngạc, từ từ mở miệng, cậu đứng hình nhìn hắn một lúc lâu mới nói: "Cố Trạch Ngư, cậu bị tâm thần phân liệt à?"

Cố Trạch Ngư ngừng khóc, ngẩng đầu lên hỏi: "Mộng du có tính hong?"


------
update: 01/02/24


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top