Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miyeokguk khóc lóc không ngừng, khiến không khí trong phòng nhất thời cứng đờ.

Đi cùng y đến đây còn có đám người Hoàng đế Kason, Hoàng hậu Mary, Kim Hyukkyu và Ryu Minseok. Đế hậu là vì muốn nghị luận kế hoạch giải cứu Trưởng Hoàng tử, mà Thẩm phán đại nhân và Chiến thần là vì đau lòng cho Miyeokguk. Họ sợ y bị gã quái vật của Nguyên Lão Viện sử dụng nghiêm hình tra tấn.

Moon Hyeonjoon nhìn thấy thiếu niên nhỏ nhắn khóc như muốn trút hết cảm xúc bất mãn, trong lòng khó chịu vô cùng. Rõ ràng gã mới là kẻ chịu thiệt hại, tổn thất cả núi tiền, y khóc lóc cái gì?

"Tiểu ngu xuẩn, đồng bạn của ngươi gây ra tai hoạ xong bỏ ngươi rồi chạy trốn, hại ngươi bị công dân Đế Quốc chửi rủa. Ngươi cảm thấy thế nào?"

Miyeokguk nghẹn ngào, "Ta, ta không có đồng bạn kiểu đó."

"Hiện giờ hắn đã hãm hại ngươi tiến vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này, ngươi phải đưa ra lựa chọn của mình." Đồng tử của Moon Hyeonjoon lạnh băng, "Hoặc là, ngươi tiếp tục tin tưởng hắn như cũ, coi hắn là đồng bạn. Nếu như vậy thì ngươi sẽ bị coi là kẻ địch của Đế Quốc, bị người dân căm ghét, Hoàng thất và Nguyên Lão Viện sẽ đuổi ngươi đi để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng."

Miyeokguk kinh sợ mà nhảy dựng lên, "Đuổi, đuổi đi?"

Hai mắt y đẫm lệ mà nhìn đám người Hoàng thất.

"Sẽ không đâu, con ngoan của ta đừng sợ. Biện pháp này chỉ là tạm thời, chúng ta đưa ngươi đi để chờ mọi việc bình ổn, sẽ lại đón ngươi về." Hoàng hậu Mary ánh mắt loé loé.

Miyeokguk nhẹ nhõm thở phào, nhìn về phía Hoàng hậu đầy cảm kích.

Moon Hyeonjoon gõ gõ ngón tay vào ghế kim loại, "Còn một cách giải quyết nữa, đó là ngươi phát sóng trực tiếp, tổ chức một cuộc họp báo công khai rằng ngươi và hắn đoạn tuyệt quan hệ đồng hương đồng bạn, chứng minh tất cả đều là âm mưu của một mình hắn."

"Số 0 vì dã tâm và tư lợi của bản thân, cũng vì nền văn minh cũ của hắn suy tàn, nên nảy sinh tâm lý muốn trả thù, kéo các nền văn minh khác xuống nấm mồ theo. So với người có tâm địa thiện lương, tích cực tiếp thu sự tiến bộ của nền văn minh mới là ngươi, hắn đây là cỡ nào kiêu ngạo, cỡ nào ích kỷ, làm biết bao người vô tội bị thương."

Miyeokguk nghe Công tước Moon chỉ ra những mặt lợi hại, dần bị thuyết phục.

Sinh mệnh đáng trân trọng như vậy, Lee Sanghyeok lại không thèm để trong lòng, muốn phóng hoả thì trực tiếp phóng hoả, tổn hại tâm huyết của Đế Quốc gây dựng trong biết bao nhiêu năm!

Từ lúc y tỉnh lại, vẫn luôn được Hoàng thất chăm sóc, giúp đỡ, sợ y nóng lạnh đói khát, không có một chút chậm trễ. Nhưng Lee Sanghyeok đem lại cho y cái gì? Khinh thường, nói móc, lạnh nhạt.

Hắn ta có coi y là đồng bạn không?

Không, không có.

"Công tước, đừng làm đứa nhỏ đáng thương này khó xử." Người đã im lặng từ đầu tới cuối là Hoàng đế Kason lúc này mới mở miệng. Trên gương mặt nghiêm nghị hiện ra vài phần mệt mỏi, nhưng ánh mắt từ ái lại không che nổi sự toan tính hiện hữu, cũng may Miyeokguk ngu ngốc nhìn không ra. "Chuyện này vốn dĩ không có liên quan đến Angel, đều là âm mưu của Số 0. Là chúng ta không tốt, không nên mở phát sóng trực tiếp trên toàn quốc. Nếu người dân không biết đến thân phận của Angel, có lẽ Angel đã sống vui vẻ sung sướng ở thập nhị cung."

Hoàng hậu Mary thấy vậy bèn tiếp lời, "Đúng vậy đấy Công tước. Hiện giờ dân chúng đang rất kích động, ngươi ép Miyeokguk mở hợp báo, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Aiz, coi như chúng ta không được nữ thần may mắn phù hộ đi, có lòng tốt với hắn lại bị coi thành ý xấu. Dù sao ô danh của hoàng thất Hàn Hoa cũng không phải mới có một hai ngày, ta không muốn Miyeokguk mạo hiểm vì chúng ta. Chuyện này cứ để nó trôi qua từ từ đi."

Miyeokguk hít hít mũi, kiềm chế sự nhu nhược ngày xưa, "Không, ta muốn mở phát sóng trực tiếp. Ta không thể để người ta yêu quý bị tổn thương!"

Kim Hyukkyu nhịn không được nhéo nhéo tay y, "Cục cưng, ngươi phải nghĩ kĩ. Ý công tước là ngươi phải phát sóng trên toàn Tinh vực, không phải chỉ riêng Đế quốc đâu, mọi cử động của ngươi đều bị chiếu lên."

Miyeokguk có chút khiếp đảm, y không nghĩ tới chuyện bé lại xé ra to đến vậy. Nhưng ý của y đã quyết mà đâm lao thì phải theo lao, mười con trâu cũng không cản được, "Ta không sợ! Ta không có làm sai, cũng không có làm hại ai, nửa đêm quỷ có tới tìm ta cũng không sợ!"

"Quỷ?" Kim Hyukkyu ngẩn người, cười rất là bất đắc dĩ, "Là ngôn ngữ ở thời đại của các ngươi à, ta cũng rất muốn thấy quỷ trông như thế nào "

Thẩm phán đại nhân 25 tuổi cười lên quá mức anh tuấn, môi mỉm cười làm tim người đập thình thịch.

Miyeokguk đột nhiên nhanh trí làm mặt xấu.

Y đỏ ửng hai bên tai, ngượng ngùng mà nói, "Mặt quỷ giống như này."

Mọi người bị y chọc cười, không khí bỗng chốc thoải mái hơn rất nhiều.

Công tước Moon thờ ơ lạnh nhạt nhìn đám người cười hi hi ha ha, trong bụng cười khẩy. Rõ là một đám ngu xuẩn điếc không sợ súng, chưa bao giờ đánh roi vào mình nên mới không biết đau.

Đợi đến khi đánh trúng vào người mình rồi, hối hận cũng không kịp!

Đế quốc Hàn Hoa vào ngày thứ 3 sau sự cố mở cuộc họp báo thông qua phát sóng trực tiếp diễn ra trên toàn Tinh vực. Miyeokguk chọn bộ trang phục y thích nhất, khoác lên như chiến bào, khí thế ngang liên đi lên bục.

Bay xung quanh y là hơn một ngàn màn hình camera siêu cấp mini, livestream trên 10 quốc gia ở Tinh cầu.

Miyeokguk nhìn các camera xúng quanh mình, hít sâu một hơi rồi nói:

"Chào mọi người, ta là Miyeokguk, là một người từ kỷ nguyên Mạt Thế của thế hệ cổ thức tỉnh ở thời đại Tinh Tế. Hoàng thất Hàn Hoa đối xử với ta rất tốt, không hề coi khinh ta mà chăm sóc với ta như người trong gia đình, cho ta sự ấm áp mà ta chưa từng cảm nhận được. Trong lòng ta, bọn họ đã là người nhà, cho nên ta không thể chịu đựng được đồng bạn của ta vì tự lợi của chính mình, phá huỷ 'ngôi nhà' mà bọn họ đã nỗ lực xây dựng lên..."

Trong quá trình diễn thuyết, đế hậu ngồi dưới khán đài đỏ hốc mắt, lần lượt rơi lệ. Camera cũng bắt được khoảng khác đó, chiếu hết tất cả cảnh này lên toàn bộ Tinh vực.

Miyeokguk nhìn thấy đế hậu khóc, trong lòng y vô cùng khó chịu. Y phải vì họ làm chuyện gì đó.

"Cho nên ta, Miyeokguk, thề tại đây rằng, Lee Sanghyeok không phải là đồng bạn của ta. Hắn thân là cường giả lại không có một tấm lòng biết bao dung vạn vật, chỉ lo giải toả cảm xúc của bản thân, không nghĩ đến sẽ làm bao nhiêu người gặp thương vong."

"Chúng ta là 'Ánh sáng' cuối cùng của thời đại kia không sai, nhưng như vậy thì chúng ta có thể không kiêng nể gì gây tổn hại đến 'Ánh sáng' của thế hệ này sao? Bọn họ cũng có cha mẹ—-"

"Tsk—"

Tiếng chậc lưỡi khẽ vang lên giữa bầu không khí.

Hồng Kỵ sĩ cảnh giác tuần tra tứ phía.

Một camera mini đột nhiên nổ tung, ở sau lưng của Miyeokguk hiện ra một cái màn hình lớn.

Hoàng thất, quyền quý, đại biểu dân chúng dưới đài bắt đầu bất an.

Màn hình xuất hiện gương mặt của thanh niên, chính là gương mặt bị Đế Quốc truy nã!

Khung cảnh trên màn hình rất hỗn loạn, mơ hồ nhìn ra cái bồn rửa tay cùng với mặt gương, hiện ra sống lưng thon dài. Mọi người nhìn thời gian nhấp nháy trên màn hình, đây là một đoạn ghi hình đã chuẩn bị trước.

Thời gian ghi hình là 3 ngày trước.

Chiến thần nhìn màn hình lớn, lẩm bẩm tự nói, "Hình như ta gặp qua ở đâu..."

Người trong video xoay người lại, mặt để trước gương, từ trong ngăn tủ lấy ra bút vẽ, viết lên gương một hàng kí tự.

Là ngôn ngữ ở Tinh Tế.

—— 0 giờ đêm nay ta muốn tới gây sự, cẩn thận cúp điện, chuẩn bị đốt nến đi.

Công dân Tinh Tế náo loạn, Hoàng thất Hàn Hoa như rơi xuống hầm băng. Tên tội phạm kiêu ngạo này đã cắt đứt màn trấn an dân chúng, còn dám phát thư "thông báo" trước cho bọn họ!

Màn hình chiếu sáng thêm khoảng 15 giây, như muốn đảm bảo tất cả đã đọc được thông điệp này mới tối đen, hiện ra gương mặt của Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok làm động tác ý chỉ, "Phản đồ, phải cẩn thận đấy."

Theo sau hắn nghiêng đầu cười cười, tuỳ ý vén sợi tóc lên, một tay để trên cổ, đầu ngón tay như chuồn chuồn lướt qua ngang cổ, như cắt yết hầu.

Màn hình vụt tắt, để lại nỗi kinh hoàng táng đảm cho tất cả mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top