Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi cuộc đàm phán hôm ấy kết thúc, Hoàng thất lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan.

Bọn họ đã quá xem nhẹ sức chiến đấu của Số 0. Hắn dùng phương thức chiến đấu cực đoan như không muốn sống, ngoài dự đoán không chỉ ngăn chặn được cuộc tấn công của binh đoàn cơ giáp, mà còn bắt được cả một đám quan ngoại giao. Nói tóm lại, lần này ra trận khiến mặt mũi của Đế Quốc hoàn toàn mất sạch.

Về một phương diện khác, đối phương yêu cầu trao đổi khoang đông lạnh, bọn họ lại lo lắng nếu cứ dễ dàng thả ra như vậy sẽ làm tăng khí thế của đối phương, gián tiếp dưỡng ra hoạ lớn cho Đế Quốc.

Suy cho cùng, nghiên cứu của bọn họ đối với thời cổ thế hệ chỉ như một cành cây của rừng rậm. Nhóm chuyên gia từ trên người Miyeokguk suy đoán ra những tính cách "dịu ngoan", "thành thật", "ngây thơ" các loại, hoàn toàn không dính dáng chút nào tới đồng bạn của y. Đối phương âm ngoan như rắn độc, lại ranh mãnh như hồ ly, tác phong hành sự không thể dự đoán trước.

Suy nghĩ của Hoàng đế luôn xuất phát từ lợi ích, cho nên trước tiên cũng chưa tỏ thái độ gì.

Trưởng Hoàng tử Jihoon là người có tiềm năng trở thành người thừa kế nhất, thiên tư trác tuyệt, dân chúng tôn sùng. Nhưng để trao đổi con tin mà phải nhả ra cả chục vạn khoang đông lạnh, không ai dám bảo đảm có bao nhiêu người sẽ "thiện lương chất phác" như Miyeokguk, an phận không gây trở ngại cho Đế Quốc.

Hoàng gia là vô tình nhất, vị Hoàng đế của Đế Quốc hiện tại cũng như thế.

Hoàng hậu cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, bà không muốn ngồi im chờ chết, không muốn trơ mắt nhìn nửa đời sau của mình rơi vào tay địch nhân. Nhưng bà chỉ là một Omega trong tay không có thực quyền, căn bản không thể điều động quân đội. Nhưng là người từ một đám Omega trẻ tuổi mà trổ hết tài năng, bước lên ngôi vị Hoàng hậu, tâm kế của bà tự nhiên cũng không thiếu.

Hoàng hậu cố ý vô tình tố khổ với Miyeokguk, rốt cuộc y có giao tình rất tốt với các tinh anh của Đế Quốc. Người ta còn đồn đoán rằng, lão quái vật ngồi xe lăn của Nguyên Lão Viện cũng yêu y sâu sắc. Bằng không vì cái gì một núi nữ Alpha mỹ lệ cũng không chọn, lại chuyên đi quan tâm đến Miyeokguk rồi kêu "Tiểu ngu xuẩn"?

Ở trong mắt hoàng hậu, một người đàn ông đi tốn thời gian đặt nick name cho một người phụ nữ, không phải yêu, không phải thích thì là gì nữa?

Miyeokguk vốn dễ mềm lòng, Hoàng hậu chỉ mất công khóc lóc một lúc, y đã tràn ngập chính nghĩa trong người nhấc chân đi đến phủ Công tước.

Không ngoài dự kiến, Hồng Công tước vẫn ở hoa viên phía sau, rất có hứng thú "bón phân" cho hoa hồng đỏ. Miyeokguk còn chưa đi đến gần đã nhìn thấy mấy khối thịt đỏ trong túi, trực tiếp đỡ cái cây gần đó nôn mửa một trận.

Thủ lĩnh thẩm phán quân mặt không đổi sắc, hiển nhiên là tập thành thói quen.

Hồng Công tước cũng không tiếp đón y, lo làm việc của chính mình.

Miyeokguk lấy hết can đảm, "Này..."

Đối phương một bên cầm cây kéo, một bên đem khối thịt đã nát đem "bón" cho thực vật yêu thích của gã, lãnh đạm mà ngạo mạn nói, "Tiểu ngu xuẩn, muốn đi hiến thân phải có thái độ hiến thân chuẩn mực, hỗn láo vô lễ cũng không làm ngươi càng thêm ngon miệng đâu."

Miyeokguk tức giận đến đỏ cả mặt, "Đáng chết! Ai muốn hiến thân cho ngươi?!"

Moon Hyeonjoon mí mắt cũng không thèm nâng, "Vậy ngươi tới đây làm gì? Đừng có nói là cái gì cũng không có để trao đổi mà còn muốn cầu xin ta làm việc cho? Ngươi cho rằng phủ Công tước là nhà thờ hay gì?"

Miyeokguk bị hắn doạ sợ, nói cũng nói lắp, "Ngươi, ngươi cũng là người dân của Đế Quốc mà! Làm việc vì nhân dân không phải là trách nhiệm của ngươi sao?"

"Đầu tiên, người cũng không phải do ta bắt cóc đi, ngoại giao cũng không phải do ta an bài." Moon Hyeonjoon không cho là đúng nói tiếp, " Ai chọc phải tai hoạ thì tự mình xử lý, phủ Công tước không phải chỗ thu nhận rác rưởi."

Miyeokguk bị gã nói hết không còn lời nào để cãi, chỉ có thể hạ thấp đầu, "Ta, ta cầu ngươi còn không được sao? Hiện tại chỉ có ngươi mới có thể cứu Jihoon với những người khác! Ngươi, ngươi cũng coi như làm việc tốt tích đức mà."

"Cứ mỗi lần đi ăn xin là có được đồ, vậy giá cả đã sớm bị loạn hết." Moon Hyeonjoon nheo nheo đôi mắt màu xanh xám, "Tiểu ngu xuẩn, bây giờ ngươi nói cho ta ngươi muốn vì người khác đổi lấy 'đồ', vậy thì tối nay đã chuẩn bị tốt tâm lý phải ở lại đây, ở lại phủ Công tước u ám mà lạnh băng này chưa?"

Miyeokguk bị các tinh anh Đế Quốc nâng niu trong lòng bàn tay, yêu chiều tính tình hồn nhiên cá tính của y, chẳng có ai giống với Công tước Moon động chút là nói vỗ mặt, làm y vừa thẹn vừa bực, "Có lẽ ngươi hiểu lầm cái gì đó rồi, ta không có tuỳ tiện như Lee Sanghyeok!"

Moon Hyeonjoon nhướn mày, thì ra tiêu bản có tên là Lee Sanghyeok. Cái tên này nghe có chút kì lạ, nhưng trước mắt thì hắn đang là tiêu bản mới mà gã thích nhất, cho nên Công tước đại nhân cố mà chịu đựng, ghi nhớ cái tên này thật kĩ.

Tiểu ngu xuẩn này tức giận thì thôi, còn tiện thể nhắc tới tiêu bản yêu thích của gã làm gì? Công tước Moon quyết định gã nên vì tiêu bản yêu thích của mình mà đối chất một chút.

"Không biết thế hệ cổ như các ngươi định nghĩa "người tuỳ tiện" là như thế nào?"

"Văn minh của Đế Quốc tuy rằng đã mở rộng tính tự do, nhưng đồng dạng cũng có điểm mấu chốt, bất kể giới tính nào đi nữa, chúng ta vẫn rất xem trọng tính 'trung thành'. Một khi đã xác định bạn đồng hành cả đời, trừ khi tử vong đến tuyệt đối sẽ không tách ra. Ngươi ăn uống trên thuế lương của Đế Quốc, hưởng thụ sự theo đuổi của các tinh anh Đế Quốc, tất cả lễ vật đều thu hết không có quà đáp trả, lắc lư qua lại nhưng không quyết định xác định mối quan hệ với ai."

Moon Hyeonjoon vuốt vuốt cằm, lời nói sắc bén như lưỡi dao, "Hay là ngươi vẫn muốn câu bọn họ như thế? Cái kiểu 'mập mờ' trong miệng các ngươi ấy? Tiểu ngu xuẩn, nói ngươi ngây thơ cũng không đúng, ít ra ngươi thông minh hơn đồng bạn của ngươi nhiều. Hắn còn đang vì đào vong mà bị thương, nhìn ra cũng không được mấy cân thịt, mà ngươi được Hoàng thất phù hộ, toàn thân trên dưới một vết xước cũng không có, nuôi còn trắng phốp mượt mà hơn con heo nữa."

Miyeokguk bị Đại Ma vương Moon Hyeonjoon làm cho tức phát khóc. Nhưng lúc này đây không giống lúc trước, không có ai sẽ dỗ y nữa.

Thủ lĩnh thẩm phán quân lặng lẽ cong lưng, chỉ chiêu cho cấp trên.

"Ngài bớt tranh cãi lại đi, cãi như vậy sao có thể theo đuổi được người ta?"

Moon Hyeonjoon nghe câu hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Tiểu ngu xuẩn thì là tiểu ngu xuẩn, liên quan gì nhau?" Nhưng một bên lại suy tư, tiểu tiêu bản của gã cũng có một đôi mắt như bầu trời đêm, tối mù mịt, làm cho hắn khóc lên có hay không càng xinh đẹp?

Thủ lĩnh thẩm phán quân trong lòng khó chịu không nhịn được, hắn muốn đánh cái gã Công tước này quá.

"Vậy tiểu tiêu bản của ngài lại là cái gì?"

Tiểu tiêu bản à?

Lão quái vật rất nhanh nhớ tới một màn kia. Hắn đứng dưới sao trời, nhìn chăm chú vào đôi mắt gã rồi nghiêm túc nói, thật xinh đẹp, cho dù đây là đôi mắt bị thần nguyền rủa, bị công dân cả Đế Quốc ghét bỏ.

Công tước Moon vô thức mỉm cười.

"Là Thần minh thánh khiết, là mặt trời nóng bỏng, là ánh trăng dịu dàng."

Quái vật cho dù dơ bẩn, cũng muốn cắn ánh trăng cao quý một miếng, làm hắn đau, làm hắn khóc, làm hắn ngã vào lồng ngực của quái vật tàn khuyết.

Thủ lĩnh thẩm phán quân nuốt nước miếng, Công tước đại nhân từ khi nào sến súa như vậy?

"Miyeokguk!" Một thanh âm từ xa tới gần.

Miyeokguk tức khắc ngừng tiếng khóc, luống cuống lau nước mắt.

"Ngươi làm gì Miyeokguk vậy?"

Người vừa đến là tiểu Chiến thần của Đế Quốc, cậu vừa nghe Miyeokguk đi tìm Công tước đã vội chạy tới. Ryu Minseok thật sự không hiểu, rõ ràng là Miyeokguk sợ gã này muốn chết, vậy ba lần bốn lượt tìm gã làm gì? Y có biết là như vậy rất dễ tự làm mình lâm vào khốn cảnh hay không?

Ryu Minseok tâm mệt, đây là điểm không tốt của Miyeokguk, luôn cho rằng trên thế giới này đều là người tốt!

"Nói về một giao dịch thôi, không cần khẩn trương." Moon Hyeonjoon dùng nước ấm làm sạch tay.

"Giao dịch gì? Các ngươi thì có giao dịch gì để mà nói?" Ryu Minseok mở to đôi mắt thâm lam trong vắt, làm người nhìn vào sẽ liên tưởng đến bầu trời thanh triệt, hoàn toàn trái ngược với tròng mắt lạnh băng xám xịt của Moon Hyeonjoon.

"Y ngủ với quái vật một đêm, quái vật giúp y cứu người." Moon Hyeonjoon ngồi trên xe lăn, nhún nhún vai, bẩm báo thẳng thắng.

Ryu Minseok ở kỳ động dục chính là dùng cách tàn phá của công mà mơ hồ trải qua, cho nên đối với mấy lời này cũng cảm thấy khó hiểu, hơi ngẩn người. Mà Miyeokguk đỏ bừng hai bên tai, kéo ống tay áo của Ryu Minseok, "Ta, ta không có, ngươi đừng hiểu lầm."

Minseok càng nghi hoặc, cậu hiểu lầm cái gì chứ?

"Đùng——"

Nơi xa truyền đến một tiếng nổ vang.

"Tích! Ryu đại nhân, Bạch Tháp có kẻ xâm lấn phi pháp, thỉnh ngài nhanh chóng dẫn dắt Hồng Kỵ sĩ tới chi viện!"

Quang não của Ryu Minseok phát ra tiếng cảnh báo.

Kẻ xâm lấn phi pháp? Ryu Minseok nghĩ tới cái kẻ nắm thang dây còn vẫy vẫy tay đầu tiên.

Nhưng mà không nên nha, hắn không phải đang đào vong sao?

Tiểu Chiến thần tiến vào trạng thái làm việc liền vội vàng rời đi, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu của Miyeokguk.

Trong hoa viên chỉ còn lại 3 người.

Moon Hyeonjoon giương mắt xem y. Khí tràng của gã quá áp bách, Miyeokguk sợ hãi lui về sau một bước, nhéo nhéo cổ tay áo, "Ngươi, ngươi không được lại đây! Ta sẽ không chấp nhận!"

Nam nhân cười nhẹ, "Tiểu ngu xuẩn, nếu như ánh trăng đã trở lại, ai còn thèm nhìn xem ngọn cỏ ven đường trông ra sao?"

"Có ý gì?" Miyeokguk nghe không hiểu ngụ ý của gã.

Ánh mắt Moon Hyeonjoon nhìn lướt qua hoa viên sum suê, dừng ở một chỗ trên bầu trời cao xanh thẳm. Ở nơi đó, Bạch Tháp uy nghiêm vĩ đại đang đứng lặng yên.

"Bị phát hiện rồi sao?" Lee Sanghyeok đang ở phòng thí nghiệm lúc này vẫn chưa hoảng loạn, bởi vì hắn đã phá một lớp phòng ngự thật mạnh, đi tới chỗ sâu bên trong đặt đài trung tâm điều khiển.

Thời đại Tinh Tế khoa học kĩ thuật phát triển cao, máy quét để chứng minh thân phận cũng đa dạng phổ biến, bởi mọi người tin rằng máy móc sẽ không làm lỗi. Chỉ là bọn hắn xem nhẹ một chuyện: máy móc không thể linh hoạt như não người, nó có thể bị bóp méo bởi con người, cũng có thể bị lừa gạt. Mà Lee Sanghyeok dựa vào tin tức tố của Trưởng Hoàng tử còn trên người, nguỵ trang thành "người một nhà", thành công lừa gạt chủ trí não của Bạch Tháp.

Cái này phải cảm ơn Hoàng thất, bọn họ quá chắc chắn Jeong Jihoon có thể tự khống chế bản thân, sẽ không phát tác kỳ động dục sớm hơn dự kiến, bởi vậy không có tiêu huỷ thông tin về tin tức tố được ghi nhớ ở Bạch Tháp của anh. Đương nhiên, bọn họ càng không dự đoán được Lee Sanghyeok sẽ lấy tin tức tố của Trưởng Hoàng tử làm chìa khoá để tiến vào Bạch Tháp.

Ai có thể nghĩ đến kẻ điên này tự nhiên bắt cóc Trưởng Hoàng tử, chính là vì thời khắc hôm nay trở về Bạch Tháp?

Tin tức tố của Alpha cũng có các cảm xúc khác nhau. "Sung sướng", "phẫn nộ", "buồn bã", được quyết định ở thời khắc Alpha động tình mà đánh dấu.

Lee Sanghyeok mang theo chính là loại "an tĩnh", không có bất kỳ một mặt trái cảm xúc nào, trí não rà quét một lúc dễ dàng thông qua.

Lại lùi một ngàn bước, cho dù Hoàng thất có thể nghĩ tới Lee Sanghyeok sẽ làm gì đó với Jeong Jihoon, nhưng Alpha là "vô pháp thuần phục", nếu mạnh mẽ chiếm hữu, tin tức tố trên người sẽ trở nên mất mát thống khổ, rất dễ bị trí não phát hiện ra.

Chờ đến lúc nghiên cứu viên phát hiện có gì đó sai sai, truy lùng "kẻ đáng nghi" này thì Lee Sanghyeok đang "dụ dỗ" trí não tạo phản.

"Bảo bối nhỏ, ngươi tiêu đời rồi. Ngươi chỉ đường cho ta đến phòng điều khiển chính, ngươi không làm tròn trách nhiệm. Đã phản quốc, ắt ngươi sẽ chết không toàn thây."

Chủ trí não chớp chớp màn hình.

Lee Sanghyeok lại nói, "Muốn cùng nhau đi ngắm trăng hóng gió không? Mỗi ngày đều ở một chỗ rất nhàm chán nha, đi thôi, ta dắt ngươi đi ngắm bầu trời sao, cùng nghe nhạc hệ ác ma tinh cầu tình nhân cuồng dã!"

Chủ trí não im lặng không biểu tình.

"Kẻ xâm lấn, khi nói lời cợt nhả, ngài có thể đừng vuốt ve số liệu của ta không?"

Lee Sanghyeok nói không thể, tay hắn xẹt qua điện quang, liên tiếp phá giải mật mã phòng ngự. Hắn đã nghiên cứu qua, Bạch Tháp sở dĩ còn được gọi là Bạch Thần Tháp, là bởi vì toà tháp số một Đế Quốc này phi hành trên không.

Nói cách khác, Lee Sanghyeok chuẩn bị đem cả toà phòng thí nghiệm đều dọn đi!

Bốn phía tất cả đều là âm thanh cảnh báo, mà nghiên cứu viên đã bị nhốt ở từng khu riêng biệt, vô pháp mở cửa khoang chỉ đành cầu cứu người bên ngoài.

"Kẻ xâm lấn, thật đáng tiếc, ngài trước mắt vẫn thiếu một đoạn khẩu lệnh cất cánh."

"Khẩu lệnh cất cánh?"

Âm thanh của chủ trí não như kim loại cọ xát nhau, "Đúng vậy, Công tước Moon đã nhận thấy được ý đồ trộm cướp của ngài, 59 phút trước đã cố ý trang bị thêm một đoạn khẩu lệnh cất cánh. Không có khẩu lệnh này, hết thảy đều vô hiệu lực."

Má!

Không sớm không muộn, vừa đúng 59 phút trước? Tên này tính chơi trò mèo vờn chuột với hắn à?

"Tích— Yêu cầu được trò chuyện."

Lee Sanghyeok cho phép yêu cầu.

Đập vào mí mắt, là một mảnh rậm rạp hoa hồng, kỵ binh đứng sẵn đón quân địch, cơ giáp trên không trung như hổ rình mồi.

Thiên la địa võng, không có chỗ để trốn.

Mà Công tước Moon ngồi trên xe lăn, hai tay giao nhau trước bụng, tóc màu bạc dài như tuyết đọng rơi rụng trên đầu gối, kim cài áo của Nguyên Lão Viện khảm ở trên chế phục, khắc chế mà bảo thủ. Trái ngược với gương mặt chán đời mỉa mai của gã, tin tức tố của Alpha là mùi xạ hương nùng liệt, hơi cay cay như rượu mạnh, mười phần ấn tượng.

Moon Hyeonjoon tràn đầy sung sướng mà nhìn Lee Sanghyeok.

Ngân hà tối sầm, mặt trời bị che khuất, ánh trăng của quái vật rốt cuộc sắp phải rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top