Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xem ra ngài đối với Hàn Hoa rất có thành kiến. Nhưng thật sự chỉ là hiểu lầm, chúng ta không có ác ý với ngài."

Trưởng Hoàng tử Jihoon mở miệng biện giải trước, lời lẽ chân thành thiết tha, "Hay là thế này đi, ngài nghỉ ngơi trước, chuẩn bị các thứ ổn định, chúng ta lại nói chuyện tâm sự. Rất là mong chờ ngài tỉnh lại, cùng đi dạo ở Hàn Hoa, mua quần áo uống trà."

"Ngài đi đường xa đến, nhất định phải tham quan nhiều một chút, thử xem mỹ thực, nhìn xem phong cảnh."

À, bốn lạng đẩy ngàn cân à? Đôi mắt hồ ly khẽ híp lại, óc chiến thuật của thằng nhóc này đúng là không tệ, không hổ là chấp chính quan tương lai.

Chỉ đáng tiếc, Lee Sanghyeok là ai? Sách giáo khoa bách khoa toàn thư sống! Hoàn toàn không thuận theo ý anh.

Lee Sanghyeok để ngón trỏ dựng thẳng ngay môi đỏ, thời gian trong tức khắc liền yên lặng.

Hắn hơi hơi nghiêng đầu, dùng giọng nhẹ nhàng như nước nói ra lời tàn nhẫn, "Con nít 20 tuổi cũng dám cùng tiền bối nói chuyện sao?"

"Ngươi còn chưa đủ tư cách. Gọi phụ hoàng cùng mẫu thân của ngươi đến gặp ta."

Mọi người nghĩ thầm, nói cũng không sai nhưng mặt hơi dày, lợi dụng ngủ say ngàn năm để hack vai vế. Nếu trưởng tử của một quốc gia là hậu bối, vậy chẳng phải tất cả mọi người đều là hậu hối của hắn à?

Nói xong Lee Sanghyeok xoa xoa bên thái dương, chân dài hơi nghiêng, dựa ra phía sau, tuyết trắng băng quấn rơi trên ghế dựa, "Ta mệt rồi, ngủ một lát, khi nào người tới thì kêu ta."

Sau đó, không còn sau đó nữa, nói ngủ chính là ngủ luôn rồi.

Cái người này...!!!

Nghiên cứu viên lẫn toàn bộ công dân xem phát sóng trực tiếp đều bị chọc tức đến sắp xì khói rồi!!!

Trưởng Hoàng tử luôn luôn trầm tĩnh, vẫy tay phân phó, "Là chúng ta không đúng, tiến sĩ Hill đem cơ giáp A-12 trở về, đừng quấy nhiễu giấc ngủ của khách quý. Phòng thí nghiệm đang hơi lạnh, các ngươi điều chỉnh lại nhiệt độ thích hợp đi."

Cuối cùng hắn để tay trước ngực, lấy thân phận vãn bối khom lưng cúi chào, "Jihoon đi trước, ngài nghỉ ngơi cho tốt."

Chiến thần Ryu chớp chớp đôi mắt, chế nhạo, "Cần gì phải lịch sự với loại người này? Đánh, cứ đánh tới khi hắn chịu phục tùng không phải là được rồi sao!"

Miyeokguk giữ chặt áo choàng của tiểu shota, "Ngươi đừng như vậy, dù thế nào hắn vẫn là đồng hương của ta."

"Nể mặt ngươi—"

"Nể mặt siêu sao của đế quốc, có thể cho kẻ điên làm người giận sôi là ta nghỉ ngơi chút không?"

Hắn ta đã đoạt lời, còn dám châm chọc cậu?!

Ryu Minseok tức điên, máu nóng trong người sôi sùng sục, "Aa ta nhịn không được! Ta muốn—!"

Kim Hyukkyu chặn lại miệng của shota, kéo người đi khỏi phòng thí nghiệm.

Nhân viên nghiên cứu thở hắt ra, cũng may là có Thẩm phán đại nhân. Ryu đại nhân vẫn còn tính tình của thiếu niên, hiếu thắng, dễ xúc động, sẽ không nhịn được lời khiêu khích của người khác.

Một năm trước, Hàn Hoa có tới hai phòng thí nghiệm, một cái là Bạch Tháp, một cái là Hồng Tháp - chuyên chế tạo thuốc. Trùng hợp một hôm, Chiến thần Ryu đi lại lấy thuốc, thực tập sinh lại nhầm lẫn trộn lẫn 2 loại thuốc, gián tiếp khiến cậu tiến vào kỳ động dục đầu tiên, tại chỗ bùm bùm nổ, phòng thí nghiệm uy danh hiển hách Hồng Tháp trong chớp mắt biến thành phế tích.

Các chuyên gia tiến sĩ mất đi đủ loại thành quả thực nghiệm ôm đầu đau khổ khóc ròng, đến nỗi suy kiệt thể lực, tinh thần hoảng hốt, nằm bệnh viện mấy tháng mới đỡ. Từ đó về sau, các nhân viên phòng thí nghiệm luôn cố ý tránh mặt Ryu Minseok.

Đế hậu nhận được tin tức từ Hồng Kỵ sĩ, cũng nhanh chóng sửa sang lại quần áo, dung nhan uy nghiêm cùng nhau tiến đến phòng thí nghiệm Bạch Tháp.

Miyeokguk không vui làm gián đoạn phát sóng trực tiếp, sau khi được Thẩm phán mang trở về hoàng cung liền ở trên giường khóc rống một lúc. Có lẽ là bị tủi thân, cũng có lẽ là chịu không nổi, cố gắng khóc để giải toả.

"Hyukkyu... So với hắn, ta thật vô dụng có đúng không?"

Miyeokguk như cún con cụp đuôi ủ rũ, mất đi sự hoạt bát hằng ngày.

"Làm gì có, ngươi rộng rãi, tốt bụng, rất nhiều người thích ngươi."

Thẩm phán Kim nâng tay Miyeokguk lên, để xuống một nụ hôn mềm nhẹ, "Đừng nghĩ nhiều, dù là ta hay là Jihoon đại nhân đều không có ưu điểm gì đặc biệt, nhưng chúng ta rất giỏi bênh vực người của mình, sẽ không để ngươi bị bắt nạt." Cho dù người đó là đồng hương của ngươi.

"Ưm... Thật ra, cũng không phải là bắt nạt." Miyeokguk khôi phục lại tâm trạng, thấy vô cùng ngượng ngùng, hơi gãi đầu nói, "Chỉ là ta cảm thấy không thích nghi được, quên mất hắn là người chỉ huy, ta là thường dân. Không quen ta cũng bình thường, ta, ta sẽ cố gắng để làm bạn với hắn!"

Kim Hyukkyu bật cười, xoa xoa đầu Miyeokguk.

"Ngươi thật ngốc."

Người khác coi y như sỏi đá ven đường mà y còn một lòng muốn làm bạn với đối phương, quá ngốc, quá ngây thơ nhưng cũng thật đáng yêu. Nếu không có hắn che chở, chắc chắn sẽ bị người ta ăn đến không còn xương cốt.

"Hắn ta và ngươi không phải người cùng một thế giới, ngươi nên cách xa hắn ra."

"Tại, tại sao?"

"Hắn ta là sói xám, ngươi là cô bé quàng khăn đỏ." Thẩm phán giả bộ gào nhẹ đe doạ.

Miyeokguk cười vui vẻ, hơi nghiêng đầu hỏi, "Vậy ngươi là ai?"

"Ta núp dưới bụi gai dưới chân của sói xám, nếu hắn dám đụng đến ngươi, ta sẽ bắt hắn."

"Cảm ơn Hyukkyu, ngươi tốt với ta quá, thật tốt."

"Thật ngốc, ta đối với ngươi có ý đồ bất chính, tâm tư đen tối. Cho nên, không cần nói lời cảm ơn với ta."

Hyukkyu ngồi ở mép giường, chậm rãi cúi người xuống. Miyeokguk hơi hoảng loạn nhắm nghiền mắt lại, tay chân không nhịn được mà hơi run, mặt đỏ bừng.

"Ồ, ở đâu có con bướm này, còn muốn đậu trên tóc của 'công chúa' nữa."

Miyeokguk biết ngay, cái tên này chắc chắn là trêu chọc y!

Miyeokguk ngại ngùng vèo một cái trốn vào trong chăn, chỉ để lại hai con mắt.

Trên đầu ngón tay của thẩm phán thật sự có con bướm màu xanh, thần bí mà mỹ lệ. Miyeokguk đang muốn hỏi đây là giống loài nào thì nam nhân trẻ tuổi nói, "Chờ ngươi lớn thêm vài tuổi, ta sẽ không nhịn được."

Miyeokguk ngại từ đầu đến chân, xoay đầu qua gối bên kia, không muốn nhìn hắn tiếp.

"Ngủ một giấc ngon đi."

Thẩm phán sửa lại góc chăn, đóng cửa lại.

Ỷ mình vào cánh cửa, lật bàn tay lên, đem con bướm màu xanh cầm tù trong lòng bàn tay. Hắn cười nhạt bóp lấy, ngón trỏ và ngón cái vuốt xe, bột phấn màu xanh theo gió từ cửa sổ mà bay tá lả.

"Đúng là có chút thủ đoạn." Hắn lẩm bẩm, "Nhưng ngươi ngàn lần không nên động đến cục cưng của ta."

Bên kia, Hoàng thất Hàn Hoa rất là kiêng kị Lee Sanghyeok, không đồng ý với yêu cầu muốn rời đi ngay của hắn mà dùng các loại lý do giữ hắn ở lại, thậm chí đồng ý bỏ tất cả các giám sát ở bên ngoài, trên thực tế lại là, "Jihoon, Lee Sanghyeok là khách quý lần đầu tới Hàn Hoa, phải chiêu đãi thật tốt."

Trưởng hoàng tử khéo léo trả lời.

Thiếu niên đưa Lee Sanghyeok tham quan gác mái, phòng ngủ, phòng bếp, phòng tắm, cuối cùng dừng ở giữa phòng khách.

"Một ngày sẽ có hai bữa cơm, buổi sáng 8 giờ, buổi chiều 6 giờ, tầm 3 giờ sẽ có buổi chiều trà, ngài thích điểm tâm như thế nào?"

"Nói đến mấy cái đó, không phải Jihoon đại nhân càng nên quan tâm đến quần áo của ta à?"

Lee Sanghyeok giơ lên băng vải tuyết trắng quấn trên người, hắn đi chân trần đạp lên nền gạch ửng đỏ, nhìn như một yêu tinh từ hải dương vừa mới lên bờ.

Jeong Jihoon vỗ vỗ bàn tay, thị nữ cầm khay bàn vàng, trật tự chỉnh tề tiến vào.

Lee Sanghyeok ngó qua, tất cả đều là váy áo mỏng manh không ren thì lụa, nói thẳng ra thì hơi bánh bèo, có vớ dài hẳn tới gối. Không cần nói cũng biết gu ai.

"Các ngươi có người may vá không?"

Hoàng trưởng tử không chút nào bất ngờ, biết ngay hắn sẽ làm khó dễ, "Có ngay ở ngoài cửa, lúc nào cũng chờ ngài ra lệnh. Còn có, Jihoon có chuẩn bị một ít giấy bút, ta nghĩ ngài có lẽ cần dùng đến."

Lee Sanghyeok nhìn hắn một chút, người này làm việc vô cùng cẩn thận, không để lộ ra khe hở nào, rất có tiềm năng.

Nhưng giấy bút làm gì? Cho ta thiết kế đồ à? Cái này đau đầu rồi, tài năng mỹ thuật của Lee Sanghyeok cỡ nào thì ai cũng biết.

Lee Sanghyeok mặt không đổi sắc cầm lấy bút, một tay chống lên cái bàn, tóc dài chảy xuống bên gáy nhiều lần, thiếu chút nữa là dính vào mực trên trang giấy. Jihoon theo phản xạ tiến lên định vén tóc cho hắn, ai ngờ hắn không kiên nhẫn, trực tiếp quấn quấn tóc rồi lấy viết cắm vào thành búi tóc, vài sợi tóc sót lại rơi xuống.

Xin lỗi nha, trình gà. Trước giờ chỉ biết nhìn bà búi tóc, sau này sẽ kiếm chỗ cắt tóc được không?

Jihoon hơi ngơ ra, đứng yên.

Lee Sanghyeok vẽ cũng rất mau, nhìn không hiểu vẽ cái gì, đưa cho thợ may vá. Dù sao cũng không ai biết hắn vẽ cái gì, không sợ.

Anh vội vàng liếc mắt nhìn tờ giấy.

"Đây là đồng phục của thế giới ngài à?"

Lee Sanghyeok ngồi trên ghế duỗi người, "Xem ra các ngươi thuần hoá hắn rất tốt, có cái gì đều kể ra, không giấu được bí mật nào."

Cung nữ biết điều hạ thấp đầu, ẩn mình như vật trang trí.

Trưởng Hoàng tử hơi mỉm cười, "Sanghyeok đại nhân không cần lo lắng, Đế Quốc Hàn Hoa văn minh luôn bao dung tất cả mọi người, kể cả người thiên chân."

*thiên chân: ngây thơ, trong sáng, thật thà. Ý là có tâm hồn trong sáng như đứa trẻ.

"Phải vậy không?"

Lee Sanghyeok không tỏ ý kiến gì.

Hai người nói được mấy câu, người may vá đã tự mình đem đồ tới, biểu tình có chút khó nói. Hắn thật sự nhìn không ra cái gì hết, hoàn toàn dựa vào trực giác may, nhưng đuôi váy dài còn có thể hiểu được, cổ áo đứng? Aiz, dù sao ở Hàn Hoa chưa từng thấy.

Lee Sanghyeok đứng lên, lười biếng duỗi thẳng eo. Hắn có hơi chột dạ, lấy trình độ mỹ thuật của hắn vẽ ra thì... Ừm, "hơi" khó nhìn một chút.

Đầu ngón tay hơi nhúc nhích, đem vài sợi tóc bên tai vén lên.

"Ta bị thương nặng chưa lành, cơ thể thật sự không khoẻ, cảm phiền người bạn nhỏ—"

Hắn quay đầu mỉm cười, đuôi lông mày nhếch lên mang theo phong tình vạn chủng, gọi người sa đoạ.

"Lại đây, giúp ta thay quần áo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top