Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các hạ bớt giận, Minseok chỉ là do tính nóng nảy của trẻ con, nhất thời lỡ lời mà thôi."

Thẩm phán Kim thờ ơ lạnh nhạt thấy được ánh mắt năn nỉ của Miyeokguk, đồng ý cứu người.

"18 tuổi là trẻ con?" Lee Sanghyeok nhướn lông mày, tràn đầy giễu cợt cười, "Vậy mà Đế Quốc của các ngươi dám cưỡng chế trẻ em 18 tuổi đi kết hôn à?"

Miệng lưỡi cãi nhau, hắn cũng không nhường một bước.

"Các hạ mỹ mạo như thanh xuân, nhiều lắm cũng hơn 20 tuổi, cần gì chấp nhất với thằng nhóc trẻ con không ai hầu nổi này?" Thẩm phán cười như không cười nói.

Ryu shota hướng ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía Kim Hyukkyu.

"Tuổi của ta không trẻ, dù sao cũng đã ngủ sương sương vài ngàn năm, ở các ngươi trong mắt, hẳn là lão yêu quái tâm cơ thâm trầm." Lee Sanghyeok cười tủm tỉm nói, "Cháu trai à, ngươi còn tiêu chuẩn khác về cái đẹp không ? Ta thích nhất là người khác ôm cục tức tái mặt vẫn phải khen ta đẹp đấy. Dù sao ta cũng rất tự hào về nhan sắc này mà, còn ngươi thì sao?"

Thẩm phán Kim nghẹn họng.

Má nó lão già này!

"Tiền bối, ngài đại lượng bao dung, đừng doạ bọn họ." Mắt thấy Thẩm phán bị K.O, Trưởng Hoàng tử đành phải tự thân xuất mã, "Thời đại khác nhau, nền văn minh khác nhau, tín ngưỡng cùng danh dự tất nhiên cũng khác nhau. Ngài không sai, Ryu đại nhân cũng không sai."

"Lão yêu quái" quay đầu, bắt đầu giở thói cáo già đặt cạm bẫy, "Vậy tín ngưỡng của Jihoon là gì?"

Người dùng mạng A: ???Jihoon???

Người dùng mạng B: Hả, mới đây mà đã gọi thân mật như vậy????

Người dùng mạng C: Gọi thân mật như thế!!!

Người dùng mạng F: Có lẽ là ta bị điên nhưng thiếu niên ôn hoà x lão yêu quái bạo lực... Cũng rất đẹp đôi.

Người dùng mạng G: Ta không tin 2 người này trong sáng, chắc chắn phải có gì đó!!!

.....

Càng ngày càng nhiều công dân xem stream phản đối cặp đôi này, cùng nhau quay quanh công dân F và G. Thứ phản đồ chết tiệt lày!! Con mắt nào của ngươi thấy hint?!

Không chỉ công dân Đế Quốc, các thành viên của Hoàng thất cũng bắt đầu nghi ngờ. Đế hậu mang theo ánh mắt hơi tìm tòi nghiên cứu nhìn qua.

Trưởng Hoàng tử có một đôi mắt ôn nhu trong suốt, kiên định nói, "Jihoon sinh ở Đế Quốc, trung thành với Đế Quốc."

"Không hề thay đổi?"

"Chưa từng suy nghĩ đến sẽ thay đổi."

Lee Sanghyeok ừ một cái coi như trả lời, cùng lúc đó buông lỏng ngón tay ra.

Ryu Minseok đang nghe hai người nói chuyện, đột nhiên đối phương không nói trước buông cậu ra, té ngã một cú đau hết cả mông.

"Ngươi—"

Mẹ nó bị điên à! Tiểu Chiến thần ấm ức, nhưng Tiểu Chiến thần không dám nói.

"Aigo, tay ta bị bẩn rồi."

Lời nói của Lee Sanghyeok cắt ngang âm thanh phẫn nộ của Ryu shota. Một chiếc khăn tay trắng sạch sẽ được đưa tới trước mặt, ngay góc được thêu hoa hồng trắng, là quốc hoa của Hàn Hoa.

"Jihoon đại nhân!" Tiểu shota ấm ức x10, cậu bị người ta ăn hiếp, Jeong Jihoon lại đi giúp đỡ người ngoài?

Lee Sanghyeok lại nghĩ sâu xa hơn, Hoàng Trưởng tử là muốn... Mượn dư luận giết người.

Quan chấp chính tương lại càng hạ mình khép nép hầu hạ hắn, càng làm nổi bật lên rằng Lee Sanghyeok kiêu ngạo hết thuốc chữa. Đến lúc nào đó, hắn chỉ cần xảy ra chút sự cố, chết oan uổng, chẳng sợ là có người tìm tòi ra là do hoàng thất làm, nhưng ai sẽ vì hắn chết mà lên tiếng, mà tức giận?

Bọn họ trung thành với Đế Quốc, có chung niềm vinh dự, chỉ sợ đa số người còn cho rằng Hoàng thất giết rất tốt.

Dù biết là bẫy, Lee Sanghyeok vẫn thoải mái, hào phóng vươn tay dính sốt lên, "Làm phiền, lau cho sạch."

Hắn thích khiêu khích đấy, thế nào? Dù sao hắn cũng được chiều chuộng thành thói quen, trước kia có Bae Seongwoong dung túng hắn nhất.

Trưởng Hoàng tử hơi bất ngờ, không nghĩ tới hắn thật sự dám giơ tay cho chính mình "mượn đao giết người", ánh mắt anh hơi loé loé, nhưng vẫn nâng tay hắn lên nhẹ nhàng lau sạch.

Mặc kệ hắn có thủ đoạn nào, nơi đây là hoàng đô, là nơi Hoàng thất khống chế chặt chẽ nhất. Hồng kỵ sĩ tuỳ thời đợi lệnh, người của Nguyên Lão Viện cùng Thẩm phán quân quản lí trong đêm tối, không ai có thể từ mí mắt của bọn họ chạy thoát.

Lee Sanghyeok không thể trốn không thoát, sớm hay muộn cũng sẽ bị khuất phục.

Nghĩ đến đây, động tác của Jeong Jihoon càng thêm mềm nhẹ.

Khung cảnh này quá thân mật, khó tránh khỏi làm người khác hiểu lầm.

Miyeokguk là một trong số đó, hốc mắt y hơi cay cay. Nếu y nhớ không lầm, buổi sáng là tiệc sinh nhật của hắn, thiếu niên ôn hoà cao quý đó còn ôm hoa hồng đỏ, cầu hôn y.

"Miyeokguk... Ngươi sao vậy?"

"Không, không có gì." Miyeokguk hít hít cái mũi, miễn cưỡng cười nói. "Ta, ta có chút... Ta đi vệ sinh!"

Không thèm để ý tới ánh mắt của mọi người, Miyeokguk cuống quít đứng dậy, eo đụng phải cạnh bàn, làm rơi xuống mâm đồ ăn gần đó, dính lên quần áo.

Nhìn vừa đáng thương lại khó coi, như một con thỏ làm sai.

Bình thường Miyeokguk sẽ thường cùng 3 người này ăn cơm, Jihoon sẽ ngồi bên trái y, ôn thanh cho y gấp đồ ăn, có chuyện gì xảy ra đối phương cũng là người đầu tiên thay y giải quyết, làm hại Kim Hyukkyu lúc nào cũng oán giận nói Jihoon đại nhân cưng chiều trẻ nhỏ quá mức, sẽ dạy hư y...

Mà hiện tại—

"Chỗ này hình như cũng dính bẩn, lau giúp ta luôn đi."

Lee Sanghyeok nâng lên một cánh tay khác, dính một chút mảnh vụn.

Mọi người hoài nghi là hắn cố ý, nhưng mà vị trí hắn đứng là quay lưng về phía Miyeokguk, trên mặt lại chân thành vô tội, ngược lại có vẻ do bọn họ nghĩ nhiều.

Jihoon hạ mi xuống, tiếp tục lau.

Miyeokguk là một học sinh cấp 3 bình thường không thể bình thường hơn, ở Tinh Tế một năm vẫn luôn ngây ngốc mơ hồ, hoàn toàn không hiểu được cảnh cáo tràn ngập sát ý của Trưởng Hoàng tử. Hắn chỉ biết là, buổi sáng người vừa cầu hôn mình, quay đầu lại đã ân cần với người khác. Cho dù Miyeokguk tận lực thuyết phục chính mình Lee Sanghyeok mị lực vô hạn, ai cũng sẽ thích là bình thường, nhưng vẫn khó chịu được mà cố nén nước mắt chạy đi.

Jeong Jihoon không chút gợn sóng, thậm chí còn hỏi ngược lại đầu sỏ gây tội, "Ngài còn cần lau ở đâu không?"

Lee Sanghyeok nghiêng đầu nhìn thiếu niên ôn hòa trước mắt, trong lòng suy tư, nếu tiếp tục lau, người này có khi sẽ xé xác rồi nuốt luôn hắn vào bụng.

Chọc chó cũng nên biết điểm dừng. Lee Sanghyeok rút tay về, nhìn Trưởng Hoàng tử cười, "Hết rồi, cảm ơn."

Hắn hơi thay đổi tư thế, "Nhưng mà, ta muốn đi nhà vệ sinh rửa một chút, có ai tiện dẫn đường không?"

Ánh mắt hắn dừng ở trên người Chiến Thần Ryu. Cảm giác nguy hiểm ập đến khiến tiểu shota nhích về phía Thẩm phán một chút, đáng tiếc vẫn bị lôi ra.

"Làm phiền Ryu đại nhân dẫn ta đi tham quan nhà vệ sinh của các ngươi?"

Ryu Minseok bây giờ rất sợ hãi Lee Sanghyeok nói hai chữ "Làm phiền", thực sự rất sợ đó!

Hình tượng người thế hệ thời cổ nhu nhược mà Miyeokguk xây dựng đã bị cái người điên này đánh bay không sót lại gì, thay thế là hung ác, dã man, máu me.

Người này nếu vẫn dùng khuôn mặt dữ tợn nói chuyện với cậu, cậu vẫn sẽ cảm thấy không có gì to tát, nhưng người này... Giây trước hắn còn tàn bạo như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, giây sau lại nghiêng nghiêng đầu ưu nhã cao quý mà cùng cậu nói chuyện. Má nó, lật mặt như bánh tráng, quá đáng sợ!

Ông bà nói người tàn nhẫn đều là người có hai mặt.

Ryu Minseok bị chỉ định không thể trốn, chỉ có thể căng não dẫn đường cho Lee Sanghyeok. Bởi vì hai người đi một trước một sau, cậu nghe được mỗi tiếng bước chân của hắn.

Chiến thần shota đau lòng cho Miyeokguk, mắng thầm Lee Sanghyeok vài câu. Khổ nỗi tàn dư từ gió bão của đối phương vẫn còn hiển hiện ngay trước mắt, cậu không dám chống lại.

Nhà gỗ nhỏ dành riêng cho một mình Miyeokguk sống, tuy chỉ có 2 tầng nhưng cực kỳ xa hoa. Xung quanh yên tĩnh, Ryu shota nhịn không được hỏi, "Miyeokguk dù sao cũng là đồng bào của ngươi, vì sao ngươi luôn không vừa mắt hắn, bắt nạt hắn?"

"Ta bắt nạt hắn bao giờ? Không phải là các ngươi à?" Lee Sanghyeok kinh ngạc hỏi lại

"Chúng ta bắt nạt hắn lúc nào?!" Chiến thần của Đế Quốc dùng đôi mắt trong như bầu trời bình minh nhìn Lee Sanghyeok, hung dữ nói, "Chúng ta cho hắn chỗ ở, cho hắn ăn mặc! Còn cho hắn đi chơi!"

"Sau đó mai mòn gai nhọn trên người hắn, để hắn lộ ra chỗ mềm yếu nhất, ai cũng đụng vào được đúng không?" Lee Sanghyeok dần trở nên sắc bén.

Tới rồi tới rồi, biến sắc rồi, chắc chắn muốn đánh cậu.

Chiến thần Ryu lặng lẽ lùi một chân ra phía sau. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, nếu tình huống bất ổn, cậu liền quay đầu tốc biến luôn. Chờ cậu lên cơ giáp uy phong lẫm liệt, 1 phát bắn là nổ chết tên kia.

Bỗng nhiên thân thể Lee Sanghyeok quơ quơ, không kịp phòng ngựa ngã xuống trên vai của tiểu shota. Toàn thân cậu căng chặt, hơi khẩn trương như muốn tiến vào trạng thái chiến đấu.

Nắm bàn tay thành nắm đấm, lại bị một bàn tay khác ôm lấy, khiến Tiểu Chiến thần ngẩn người.

"Xin lỗi, ta đói quá nên tuột huyết áp, không phải cố ý, ngươi cho ta dựa một chút." Lee Sanghyeok nghiêng mặt qua, lông mi thon dài vuốt qua lỗ tai cậu, hơi ngứa.

Cảm giác lúc này rất khó diễn tả.

Cậu cảm giác như các tế bào trong có bắp phân giải thành các phân tử điện ly, chạy vào trái tim cậu.

Được rồi, nói đơn giản là— Giống như bị điện chích một cái.

A! Không phải giống mà thật sự bị chích!

Đối với kinh nghiệm bị điện chích, Ryu shota tự tin rằng không ai có thể có tiếng nói hơn cậu. 3 tuổi trốn khỏi nhà, 7 tuổi phá huỷ cơ giáp, từ nhỏ đến lớn bị điện giật đến chết lặng, cậu còn làm một hộp điện nhỏ, đem theo bên mình lúc buồn chán có thể đem ra nghịch.

"Ngươi vừa nãy dùng cái gì đó chích điện ta phải không?" Ryu Minseok sắc bén nói, "Ta cảnh cáo ngươi, đây là trung tâm của đế quốc, nơi ở của quyền trượng và kiếm. Nếu ngươi chọc giận Hoàng thất, đem ngươi vào Nguyên Lão viện, ngươi chết là cái chắc."

"Sao ngươi sợ hãi Nguyên Lão viện thế?"

"Ai mà sợ chứ!" Tiểu shota tức tới mức dậm chân, "Ta 14 tuổi đã lên chiến trường, còn sợ một cái công tước nho nhỏ suốt ngày đùa bỡn quyền mưu của Nguyên Lão viện?"

Lee Sanghyeok trong lòng ám ám. Hàn Hoa cộng đồng thống trị với Nguyên Lão viện, cùng là lãnh tụ, có thể thấy được sức ảnh hưởng của người này.

"Dù sao thì tốt hơn là ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời đi, Hoàng thất còn giúp ngươi che chở chút, nếu rơi xuống tay công tước Moon, chỉ chờ ngày bị băm thành phân bón cho cây!"

"Chiến thần đang lo lắng cho ta à?"

"Ai thèm lo lắng cho ngươi!"

Tiểu shota cố ý nhấn mạnh, "Tin báo mới nhất là công tước Moon đã kết thúc nhiệm vụ ngoại giao, 2 ngày sau sẽ trở về đây. Ngươi không được thực hành mấy cái tư tưởng rất xấu đó, nghe chưa?"

"Tư tưởng rất xấu là cái nào?"

Lee Sanghyeok tránh nặng tìm nhẹ, đỡ thẳng eo, khuôn mặt nhợt nhạt như bị bệnh, so lúc mới tới còn rõ ràng hơn, nhưng biểu tình trước sau như một đáng ghét, hơi dương môi, hài hước lại mặc kệ sự đời.

"Thì là mấy cái tư tưởng bại hoại."

Nói chuyện một lúc đã tới nhà vệ sinh rồi.

"Ta đi vệ sinh, ngươi không được vào."

"Vì cái gì? Không được, ngươi quá cáo già, không nhìn chắc chắn sẽ chạy trốn."

"Chúng ta có tập tục chỉ có vợ chồng mới được xài chung nhà vệ sinh. Ngươi muốn làm chồng ta à? Cái loại mà tất cả tài sản của ngươi đều thuộc về ta, còn cái gì của ta vẫn là của ta ấy." Lee Sanghyeok mặt không đổi sắc nói dối.

Vèo một tiếng, Chiến thần Ryu bằng cặp chân ngắn lại đáng kinh ngạc nhảy xa đến 3 mét, "Ta cảnh cáo ngươi không nên trêu chọc ta, cho ngươi 5 phút."

Lee Sanghyeok lắc lắc cổ tay, không chút nào để ý.

Shota bị Lee Sanghyeok chọc đến mức tức ngực khó thở, cậu bèn đi vòng vòng vài bước cho đỡ giận.

1 phút.

3 phút.

5 phút đã trôi qua.

Cậu nóng nảy la lên, "Nè, ngươi nên ra rồi!"

Một mảnh yên tĩnh.

Tiểu shota sắc mặt tái mét, chạy vào. Chậu rửa mặt đổ ra một ít nước rửa tay bạc hà che đi mùi cơ thể và mùi máu tươi nhàn nhạt của hắn.

Bị lừa rồi!

Nắm tay đấm vào bồn rửa mặt, nháy mắt bể nát. Tiểu Chiến thần mặt mày hung ác xoay người lại, định tìm người...

Chát!

Cậu ăn nguyên một bạt tai.

"Xin lỗi, ta bị giật mình."

"..."

Lee Sanghyeok thong thả quay trở về chỗ ăn cơm, phía sau là vật nhỏ rũ rượi đi theo, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn hiện lên một bàn tay đỏ bừng.

"Minseok, mặt ngươi sao vậy?"

Hốc mắt Miyeokguk đỏ hoe, hẳn là đã khóc. Y chạy vào phòng ngủ khóc một hồi, Thẩm phán ngựa quen đường cũ đi vào an ủi. Mọi người xem Miyeokguk ra vẻ không sao cả cũng không đành lòng, chỉ có thể đem quà đã chuẩn bị trước ra tặng, dỗ Miyeokguk cười suốt.

Giờ thì hay rồi, đầu sỏ gây tội về lại rồi.

Miyeokguk lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được buồn bã.

"Không có gì, tự đánh mình." Ryu Minseok cứng rắn nói, "Tự nhiên ta thấy mình hơi ngứa mắt."

Đây là lý do chó má gì?

Mười phần thì có hết chín phần do kẻ điên này đánh!

"Xem cái gì? Không phải ta đánh." Lee - đánh người đến mức run tay mà trên mặt muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu - Sanghyeok thản nhiên nói.

Cũng may, không khí xấu hổ này không kéo dài lâu, nhà thiết kế chuyên làm lễ phục cho Miyeokguk đã tới. Miyeokguk cũng hết buồn bực, mắt long lanh cười ngọt ngào.

Những người khác đối với trường hợp này đã quen, xoay quanh Miyeokguk vừa ca ngợi vừa góp ý.

Đến nỗi Lee Sanghyeok, hắn bị xem nhẹ.

Hoàng thất Hàn Hoa cố ý lạnh nhạt với hắn.

Thủ đoạn này Lee Sanghyeok thấy quá nhiều, đã không thèm quan tâm. Hắn ôm ly nước ấm, dựa vào tường chầm chậm uống.

"Sao không tìm cho hắn một đôi giày?"

Tiểu Chiến thần hơi nghiêng đầu, nói nhỏ với Trưởng Hoàng tử.

"Có tìm rồi." Anh còn quỳ một gối xuống muốn mang cho Lee Sanghyeok.

"Rồi rồi ta đã biết, tại sao hắn vẫn không mang?"

Tại sao à?

Jihoon im lặng không trả lời.

8 giờ rưỡi, Miyeokguk đã chuẩn bị xong hết, đuôi mắt trang trí chấm nhỏ đá quý, môi lóng lánh ánh hồng.

"Mọi người thấy ta thế nào?" Miyeokguk cầm váy của lễ phục lên, mọi cử động đều được phát sóng. Công dân thi nhau ca ngợi, tiểu thiên sứ mặc gì cũng đẹp cả.

Bên ngoài nhà gỗ có một chiếc xe ngựa, chỉ chờ Miyeokguk ngồi lên. Chờ y phản ứng lại, xe ngựa đã chạy. Trưởng Hoàng tử vì y mà đích thân điều khiển ngựa, mà Thẩm phán và tiểu shota đứng ở hai bên xe, đóng vai kỵ sĩ.

Vòng qua cuối, Miyeokguk thấy được Sanghyeok dựa vào bên cửa sổ, nhỏ giọng nói, "Để hắn lên cùng ta đi. Hắn đi một mình như vậy tội nghiệp lắm."

"Hôm nay ngươi là vai chính." Thẩm phán Kim vén tóc bên má y, "Ngươi chỉ cần hưởng thụ niềm vui này là được, đừng quan tâm tới những thứ râu ria khác."

Miyeokguk bị mê hoặc đến choáng váng, nơi nào còn nhớ đồng hương đồng bạn, ôm trái tim nhỏ đập thình thịch vì rung động vào trong xe.

Ra khỏi hoàng cung, che trời lấp đất tiếng ồn đem Miyeokguk bao phủ, tiếng hoan hô của dân chúng khắp nơi, Miyeokguk cười ngọt ngào.

Y cảm thấy chính mình đã tìm được ý nghĩa của việc tồn tại. Lee Sanghyeok không hiểu y, cũng không hiểu Hàn Hoa, tất cả là do hắn quá đề phòng người khác nên mới không muốn tin tưởng họ. Trên thực tế thì sao? Chắc chắn chỉ cần hắn buông bỏ cảnh giác, không nói lời khiêu khích nữa chắc chắn họ có thể chung sống hoà bình với nhau!

Dưới sự bảo vệ của Hồng Kỵ sĩ, Miyeokguk đi qua vườn hoa hồng của thập nhị cung điện, Nguyên Lão Viện, viện bảo tàng của Đế Quốc, hồ Núi Đen... Đi đến đâu tiếng hoan hô reo hò vang lên đến đó.

Đến đúng 0 giờ, xe ngựa đi đến nhà thờ lớn nhất của Đế Quốc. Là địa điểm dừng chân cuối cùng, nhà thờ được bố trí ấm áp, ngọn nến hồng nhạt được đốt sáng khắp ghế ngồi cùng hành lang, Giáo hoàng, Giáo chủ và thần chức nhân viên đều đang đứng chờ.

Miyeokguk được nhóm các vị hôn phu đỡ xuống xe, không rượu mặt tự đỏ.

Giáo hoàng nhận lấy nước thánh được đưa đến, vẩy nhẹ lên trên người Miyeokguk.

"Tội ác được gột rửa, tà ma bị loại trừ, còn lại trên người đều là quang minh." Giáo chủ cao cao tại thượng ở trước mặt Miyeokguk lại tràn đầy hiền từ, nhẹ giọng nói, "Đứa trẻ ngoan, ngươi hồn nhiên lại lương thiện, Thần sẽ phù hộ ngươi."

"Cảm, cảm ơn ngài!" Lần đầu tiên được thấy Giáo hoàng, Miyeokguk kích động nói không ra hơi.

Cho đến khi Lee Sanghyeok bước qua ngạch cửa, Giáo hoàng rũ xuống mí mắt, uy nghiêm nói lớn, "Người kia, ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng bước vào nhà thờ linh thiêng của Đế Quốc. Nơi này không thích hợp cho ngươi."

"Tại sao?"

Lee Sanghyeok nghiêng đầu thắc mắc.

"Thần, không chào đón đồ tệ tà ác."

Vị "đồ đệ tà ác" kia cũng không tức giận, trái lại còn nở một nụ cười. Ánh trăng phản chiếu làm da thịt hắn tái nhợt, làm đôi môi hồng như muốn nhỏ máu.

"Ồ, vậy làm phiền Giáo hoàng đại nhân thử hỏi lại Thần xem, rốt cuộc là Ngài hận sự lạnh nhạt của ta, hay là yêu nụ cười tà ác của ta?"

Thần hay ma, đều phải chịu thua trước Quỷ Vương là hắn!

Trong khoảng khắc, toàn bộ những ngọn nến đều bị dập tắt, đêm tối nặng nề buông xuống. Giáo đường nháy mắt liền yên tĩnh.

Không có gió, sao ngọn nến có thể tắt được?

Giáo hoàng cố tỏ ra trấn định nói, "Sự cố đột ngột mà thôi. Mọi người bật lồng đèn lên trước, sau đó thắp ngọn nến lại."

Các tiếng bật tắt "tách tách" vang lên, nhưng không một ngọn đèn nào sáng. Các nhân viên thần chức kinh hoảng nói, "Hư, tất cả đều hư hại rồi! Giáo hoàng đại nhân! Tất cả đều bị hư!"

Sắc mặt Giáo hoàng chợt thay đổi, đầu óc bay nhanh suy nghĩ. Là âm mưu sao? Là mưu kế đã lâu hay là đột ngột?

Cùm cụp.

Ánh trăng lạnh băng mà nhạt nhẽo bao phủ ở một đôi người đang "gắn bó keo sơn", người áo đen ở phía sau lưng Trưởng Hoàng tử, nhìn họ mỉm cười. Tóc của hắn không biết khi nào đã rời rạc rơi xuống, mà ở đầu ngón tay thon dài kẹp một chiếc bút máy, đặt ở ngay tuyển thể của Alpha.

Đồng tử Jeong Jihoon hơi co lại.

Cây bút này... Rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy Lee Sanghyeok cầm lên quấn tóc, nhưng bị anh xem nhẹ!

Đinh đinh đinh—

Tiếng chuông của nhà thờ đúng 0 giờ vang vọng trời cao, ước chừng gõ 12 lần. Âm thanh du dương kỳ ảo, tựa như thần tích.

"Trời sắp sáng."

Lee Sanghyeok lộ ra biểu tình vui sướng.

Ngòi bút sắc bén đâm vào da thịt Trưởng Hoàng tử, máu tươi trào ra, nguy hiểm vô tận tiếp cận vào trung tâm của tuyến thể.

Hô hấp của đối phương quanh quẩn bên tai anh, ấm áp mê người lại không một tia ý tốt.

"Thiên đường đã đủ quân số rồi, địa ngục để cho ta tới đón ngươi, ngươi vui vẻ không?"

"Tiểu cục cưng ngoan ngoãn của ta, cười một cái cho ta xem?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top