Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

29: Kẻ xâm nhập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè Beta: Chè + Butterfly

Khi các học sinh lần lượt rời khỏi đại sảnh đường, tiếng trò chuyện rôm rả về bữa tối thịnh soạn và màn trình diễn nghệ thuật đầy giải trí của các hồn ma vẫn còn vang vọng.

Bọn họ trở về phòng sinh hoạt chung ấm áp với mong muốn có thể được vui chơi thêm chút nữa, nhưng chẳng mấy chốc, giáo sư Snape lại xuất hiện, ông ta yêu cầu tất cả học sinh tập trung lại tại đại sảnh đường.

Mọi người đều không hiểu chuyện gì, hoang mang nhìn nhau. Harry bỗng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, tim cậu chùng xuống.

Sirius Black đã đột nhập vào lâu đài để tìm Peter Pettigrew, chứng tỏ chú vẫn chưa biết Peter đã biến mất. Trước đây, Harry luôn tin rằng Peter mất tích vì bị Sirius phát hiện, cho nên hắn mới phải lẩn trốn.

Nhưng nếu không phải vậy, một khi Peter Pettigrew trốn thoát thành công, Harry sẽ không còn cách nào để minh oan cho Sirius.

Harry theo dòng người đổ về đại sảnh đường. Đám học sinh xì xào bàn tán, cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Các thầy cô và tôi sẽ tiến hành lục soát toàn bộ lâu đài." Giáo sư Dumbledore tuyên bố. "Tôi e rằng các con phải ngủ lại đây đêm nay vì sự an toàn của chính các con."

Giáo sư McGonagall và thầy Flitwick đóng tất cả cửa vào Sảnh đường, các Huynh trưởng canh gác ở lối vào, còn Thủ lĩnh Nam sinh và Thủ lĩnh Nữ sinh phụ trách ở lại Đại sảnh đường để quản lý.

Giáo sư Dumbledore vẫy nhẹ một cái cây đũa phép trong tay, những chiếc bàn dài đã bay đến mép đại sảnh, xếp sát vào tường; một cái vẫy đũa nữa, hàng trăm chiếc túi ngủ màu tím xuất hiện trên sàn nhà.

Harry vớ lấy hai chiếc túi ngủ, rồi đá vào gót chân Draco, bảo cậu ta đừng tỏ ra khó chịu nữa.

"Nào, nhanh lên." Cậu nháy mắt về phía góc phòng, thúc giục cậu bé tóc vàng nhanh chóng chiếm chỗ.

Gregory và Vincent tự giác nhận nhiệm vụ vác túi ngủ, Blaise đi tìm Ron.

Khi sáu cậu bé tụ tập ở góc phòng, Hermione cũng kéo chiếc túi ngủ của mình chạy đến.

"Ron, chuyện gì đã xảy ra vậy? Nghe nói phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor có chuyện gì đó không ổn?"

"Là Bà Béo, bức chân dung ở cửa phòng sinh hoạt chung của bọn mình," Ron hoảng hốt nói, "Bà ấy biến mất rồi, bức tranh cũng bị phá hoại, những mảnh vải lớn trên khung tranh đã bị xé toạc khỏi khung tranh --"

"Sau đó thì sao? Bà Béo đã đi đâu? Cậu biết ai làm không?"

Ron gật đầu, hạ giọng nói: "Peeves nhìn thấy bà ấy, trong bức tranh phong cảnh ở tầng năm --"

Cậu ta vừa nói vừa cẩn thận nhìn xung quanh, rồi hạ giọng đến mức gần như không thể nghe thấy: "Bà Béo nói, là Sirius Black làm."

Lúc này, Percy - anh trai của Ron, đi đến lớn tiếng ra lệnh cho họ: "Ron, còn mấy đứa nữa, mau chui vào túi ngủ đi, không nói chuyện nữa! Mười phút nữa sẽ tắt đèn!"

Họ vội vàng sột soạt chui vào túi ngủ.

Harry và Draco nằm cạnh nhau, cậu bé tóc vàng duỗi một cánh tay ra, vươn tay vào túi ngủ của Harry, nắm lấy tay cậu.

***

Đây chắc chắn sẽ là một đêm mất ngủ.

Dù Thủ lĩnh Nam sinh và Thủ lĩnh Nữ sinh liên tục nhắc nhở, cùng với giáo viên đi tuần tra mỗi giờ, thế nhưng tiếng thì thào rì rầm của học sinh vẫn không thể nào dập tắt. Mãi đến hai ba giờ sáng, mọi thứ mới dần trở nên yên tĩnh. Học sinh đã chìm vào giấc ngủ, các giáo viên sau khi hoàn tất việc lục soát lâu đài, tụ tập lại trong đại sảnh đường, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

"Đã lục soát tất cả mọi nơi -"

"Tôi không nghĩ Black sẽ còn nấn ná trong lâu đài đâu -"

Giữa bầu không khí tĩnh lặng, Harry mở to mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà đại sảnh được phép thuật biến thành bầu trời đêm đen kịt. Cậu mong mỏi được gặp lại Sirius, nhưng cậu biết mình không thể, ít nhất là hiện tại không thể.

"...Nhưng tại sao Black lại đột nhập vào phòng sinh hoạt chung Gryffindor? Nó đâu có học ở Gryffindor."

"Nghĩ mà xem, ba mẹ của đứa bé đó đều từng là học sinh Gryffindor - cả gia đình Potter đều vậy - chắc chắn hắn không ngờ rằng đứa bé đó lại được xếp vào Slytherin."

Harry trở mình, giả bộ đã ngủ say - cậu cảm nhận được ánh mắt của các giáo sư đều đang hướng về mình.

Không phải như vậy, cậu thầm phản bác trong lòng. Sirius không hề tìm kiếm cậu, mà là tìm kiếm Peter.

Bàn tay Harry vô thức siết chặt, vô tình làm đau tay Draco đang nắm tay cậu.

"Ưm... Harry?" Cậu bé tóc vàng mơ màng mở mắt, nhìn cậu đầy nghi hoặc.

Harry rúc gần vào người cậu ta. Túi ngủ của họ đã hoàn toàn dính vào nhau, Harry gối đầu lên cánh tay mà Draco duỗi ra, nhắm mắt lại.

Cậu nói: "Ngủ đi."

***

Trong vài ngày tiếp theo sau đó, toàn trường không nói gì khác ngoài chuyện Sirius Black. Những giả thuyết về cách thức hắn đã đột nhập được vào trong tòa lâu đài càng lúc càng trở nên hoang đường, Harry chỉ biết cười trừ.

Draco, như thể sợ Black sẽ bất thình lình xông tới trước mặt Harry và vung dao tấn công, nên luôn bám sát lấy cậu theo từng bước chân. Gregory và Vincent dưới sự sai vặt của Draco, đóng vai hai vệ sĩ tận tụy, chỉ có Blaise là ngơ ngác nhìn họ đột nhiên bảo vệ Harry.

Ron trong hai ngày này luôn tỏ ra bận đến sứt đầu mẻ trán, cậu ta nằm gục trên bàn than vãn với họ: "Mọi người đều mong Bà Béo mau chóng quay lại. Chỉ có Ngày Cadogan là tình nguyện tiếp quản công việc của bà ấy, nhưng ông ta khùng lắm. Ông ta dành một nửa thời gian để thách đấu chúng tôi, nửa thời gian còn lại để nghĩ ra những mật khẩu phức tạp hết sức kỳ cục. Ông ta thay đổi mật khẩu ít nhất hai lần một ngày! Ai mà chịu nổi chứ?"

Harry vỗ vai an ủi cậu ta, tỏ ý bất lực không thể giúp được gì, nhưng cũng thầm cảm thấy may mắn vì mình không cần phải chịu đựng Ngài Cadogan nữa.

***

Trận đấu Quidditch đầu tiên đang đến gần, nhưng thời tiết lại ngày càng tệ hại hơn.

Harry đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu đầu tiên gặp Gryffindor, nhưng mà dù là giáo sư McGonagall của trước đây hay là giáo sư Snape của hiện tại đều cho rằng cậu không nên xuất hiện trên sân bóng vào thời điểm đặc biệt này.

Rõ ràng là giáo sư Snape không dễ nói chuyện như giáo sư McGonagall, ông ta trực tiếp thông báo quyết định của mình với đội - xin phép cho Slytherin thi đấu trận thứ hai - Harry thậm chí không có cơ hội phản bác.

"Cũng chẳng có gì là không tốt hết." Blaise vui vẻ nói, "Vừa hay có thể tránh được thời tiết tồi tệ gần đây."

"Hơn nữa mấy cậu biết chuyện này chưa? Nghe nói Tầm thủ mới của Ravenclaw là một cô nàng châu Á năm tư, trông yếu ớt mảnh khảnh như Omega, Harry chắc chắn có thể dễ dàng đối phó với cô nàng." Gregory chen vào nói.

Harry mỉm cười, không nói gì. Cậu vẫn đang nhớ lại vẻ dịu dàng thoáng qua trên khuôn mặt giáo sư Snape sau khi cậu nói lời "Cảm ơn".

Sau khi biết được tất cả chân tướng, Harry không thể phớt lờ hay hiểu lầm sự bảo vệ kín đáo của giáo sư Snape ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng của ông ta. Hơn nữa, giờ đây cậu là một Slytherin chính hiệu, giáo sư Snape không chỉ không nhắm vào cậu, mà còn thể hiện sự quan tâm và bảo vệ rõ ràng, cảm giác này thật tuyệt vời.

***

Vào ngày trước trận đấu, mưa lớn trút xuống Hogwarts suốt nhiều ngày, khiến khắp nơi đều ẩm ướt và lạnh giá vô cùng, tuy nhiên, gió buốt mưa dông chẳng thể ngăn cản được nhiệt huyết của học sinh. Sau những ngày tháng u ám sống trong bóng tối của Black và Giám ngục, cuối cùng chúng cũng tìm được một nơi để giải tỏa, thậm chí các giáo sư cũng trở nên vui vẻ và thoải mái hơn vì trận thi đấu sắp tới.

Ngoại trừ giáo sư Lupin và giáo sư Snape.

Giáo sư Lupin bị ốm trong đợt rét đậm kéo dài này, buộc phải nghỉ phép một thời gian. Các học sinh đã quen với những tiết học thú vị của thầy đều tỏ ra vô cùng thất vọng, và khi họ phát hiện ra giáo viên thay thế là giáo sư Snape, tiếng thất vọng trong lòng đã biến thành tiếng rên rỉ đau đớn. Nếu nói ở Hogwarts ai là giáo viên đáng sợ nhất, nếu giáo sư Snape tự nhận là người thứ hai, thì sẽ không ai dám nhận thứ nhất.

Giáo sư Snape dựa trên nội dung bài học về người sói, giao cho họ bài tập dài hai cuộn giấy da.

Harry biết rằng giáo sư Lupin sẽ miễn cho họ bài tập này ngay khi thầy trở lại, vì vậy cậu không hề phàn nàn, mà vui vẻ chuẩn bị cho việc xem trận đấu vào ngày hôm sau.

Suốt cả đêm, Harry suy nghĩ rằng liệu chú Sirius có xuất hiện nếu không phải trận cậu thi đấu hay không?

Sáng sớm hôm sau, Harry quấn khăn quàng cổ kín mít, cùng bạn bè leo lên khán đài. Trong mưa bão, ô dù không còn tác dụng che chắn gì nhiều, cậu niệm chú chống thấm lên kính mình, rồi lơ đễnh nhìn xung quanh.

So với việc xem thi đấu, cậu thực sự muốn gặp con chó đen to lớn kia hơn.

Draco đang bận rộn cổ vũ cho Gryffindor và Hufflepuff, đây là khoảng thời gian hiếm hoi trong vài ngày gần đây mà cậu ta không tập trung sự chú ý lên người Harry. Tuy nhiên, chỉ trong vài phút ngắn ngủi ấy, Harry ngồi ở bên cạnh đã biến mất.

Từ trên khán đài cao tít nhìn xuống phía dưới, trên khoảng đất trống bên ngoài sân bóng, có một bóng đen vụt qua, như đang truy đuổi thứ gì đó, tia chớp rạch ngang bầu trời, soi sáng bóng hình của nó, vài giây sau, nó lại ẩn mình trong màn mưa.

Trái tim Harry đập thình thịch như tiếng trống trận, cậu hoàn toàn không quan tâm đến trận đấu nữa. Cậu đột ngột bật dậy khỏi chỗ ngồi, vất vả len lỏi qua đám đông cuồng nhiệt. Tiếng reo hò, tiếng gầm rú, tiếng gió, tiếng mưa như không còn hiện hữu trong tâm trí của cậu, trong đầu của Harry chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, đó chính là: chạy xuống dưới ấy thật nhanh, tìm chú Sirius và ôm chú thật chặt.

Cậu bị ai đó đụng ngã, nhưng cậu phớt lờ lời xin lỗi của người kia, nhanh chóng đứng dậy và tiếp tục chạy lên khán đài.

Cơn mưa làm ướt sũng cơ thể Harry, gần như đóng băng cậu lại, máu chảy trong cơ thể đang vì cơn lạnh mà dần đông cứng lại. Cậu đứng ngơ ngác trên bãi cỏ rộng, đứng dưới mưa, như một đứa trẻ bất lực.

Một con chó đen đang trốn ở bìa Rừng Cấm, đôi mắt đen của nó nhìn chằm chằm vào cậu bé cô đơn, nó sủa một tiếng kêu buồn bã bi thảm. Nhưng tiếng mưa rơi quá lớn nên Harry không thể nghe thấy.

Một luồng khí ớn lạnh quét qua cơ thể cậu, và có thứ gì đó đang di chuyển về phía cậu, tiếng hò reo cổ vũ mơ hồ phát ra từ sân Quidditch phía sau cậu đã biến mất, hết thảy xung quanh đều chìm vào tĩnh lặng, hệt như Harry đột nhiên bị điếc.

Cậu cảm nhận được dòng nước lạnh lẽo nhớp nháp quen thuộc đến đáng sợ đang lao về phía mình, dòng nước buốt lạnh tràn vào phổi cậu, cắt xé nội tạng. Tâm trí Harry giờ đây chỉ toàn là tiếng la hét và tiếng nổ khiến đầu cậu đau như muốn nứt ra.

Harry phải mất vài giây mới nhận ra được đó là Giám ngục.

Có ít nhất một trăm tên Giám ngục đang bay về phía cậu. Chúng rời bỏ sân bóng vui vẻ náo nhiệt và nhào thẳng về phía cậu.

Chắc chắn chú Sirius đang ở gần đây!

Harry muốn gào to lên để gọi tên cha đỡ đầu của mình, nhưng thật khó để mở đôi môi đã buốt giá của mình ra. Cậu cắn chặt răng, cố chống đỡ cơ thể run rẩy sắp ngã xuống của mình để lấy đũa phép, cậu không thể để bọn Giám ngục đến gần chú Sirius, nhưng Harry lại kinh hoàng nhận ra cây đũa phép của mình đã biến mất.

Giám ngục đã bay đến trước mặt cậu, khuôn mặt như đầu lâu khô ẩn dưới chiếc mũ trùm đầu của nó đối diện thẳng với cậu.

Cậu lại nhìn thấy khung cảnh khói lửa chiến tranh hỗn loạn, mọi người đang la hét và rên rỉ, những người thân yêu trong gia đình, trưởng bối và bạn bè của cậu đều lần lượt ngã xuống, ngay trước mắt cậu, và tiếng cười man rợ của Voldemort vang vọng bên tai cậu.

Trong phút mờ ảo, cậu dường như nhìn thấy khuôn mặt kinh hoàng của Draco và vẻ mặt lạnh lùng của giáo sư Snape - rõ ràng đó là một giáo sư Snape khác, ngã gục xuống bên cạnh cậu, với dòng máu đỏ đến cay mắt chảy ra từ cổ....

Một con sói bạc từ nơi xa ẩn hiện trong sương mù, nó lướt nhanh như tia chớp, xua tan đi phần nào giá lạnh, nhưng Harry không còn cảm nhận được, cậu chìm vào trong bóng tối mênh mông, ý thức tách rời khỏi thể xác.

***

"Harry, mau nhìn thằng ngốc nhà Hufflepuff kia đi! Nó lại ném trái Bludger vào đồng đội!" Draco cười lớn.

Nhưng xung quanh cậu ta không có ai đáp lại.

"Harry?" Draco khó hiểu quay đầu lại nhìn, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng Harry ở bên cạnh nữa.

"Khỉ thật! Đừng xem nữa!" Draco hoảng loạn vỗ vai Blaise, Gregory và Vincent, hét lớn: "Harry biến mất rồi!"

"Hay cậu ấy đi nhà vệ sinh?" Blaise hỏi, nhưng ngay lập tức tự bác bỏ suy đoán của mình. Với tính cách của Harry, không bao giờ có chuyện cậu đi đâu mà không báo một tiếng.

"Mau chia nhau ra tìm nhanh!" Draco nhíu mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi. Chẳng đợi ai trả lời, cậu ta đã tự chen lấn qua đám đông, bắt đầu tìm kiếm Harry.

Nửa đường, Draco bị một đàn anh Slytherin năm sáu chặn lại.

"Malfoy." Anh ta nói với Draco, "Đây là cây đũa phép của Potter - vừa nãy tôi vô tình va phải cậu ấy - có vẻ như cậu ấy vội vã rời đi nên không chú ý cây đũa phép rơi ra khỏi túi. Nếu cậu gặp cậu ấy, hãy giúp tôi trả lại đũa phép cho cậu ấy nhé."

Draco nhận lấy cây đũa phép của Harry, tay chân lạnh toát, trong đầu cậu ta có hàng loạt ý nghĩ xấu nổi lên. Cậu ta gật đầu lia lịa, vội vàng lao xuống khán đài như thể đang bị Quái Tôm Đuôi Nổ đuổi theo.

Có lẽ vì mái tóc vàng của Draco quá nổi bật, nên sự náo động nhỏ trên khán đài nhanh chóng thu hút sự chú ý của giáo sư Snape. Ông ta nhìn thấy trong nhóm năm người thường hay tụ tập của Slytherin, có ba người đang đứng trên khán đài nhìn trái nhìn phải, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, mà người tóc vàng kia đang vội vã lao vun vút xuống khán đài, còn cậu bé tóc đen thì không thấy đâu.

Snape nhíu mày, ông ta nhanh chóng nhận ra có thể đã xảy ra chuyện gì đó với Harry, bèn lập tức đứng dậy rời khỏi khán đài.

Vừa bước ra khỏi khán đài, Snape lập tức cảm nhận rõ rệt được sự nguy hiểm đang tới gần. Thảm cỏ xanh mướt bỗng chốc đóng băng và lan rộng với tốc độ chóng mặt có thể thấy được bằng mắt thường. Ông ta vội vàng tiến lên, tóm lấy Draco đang cố gắng lao về phía trước.

Hàng trăm Giám ngục ùa đến từ cách đó không xa, bao vây cậu bé tóc đen với ánh mắt vô hồn, đứng đó lẻ loi một mình.

"Hú hồn Thần Hộ mệnh!"

Có tiếng hô vang lên từ phía sau ông ta, Lupin nhanh chóng lao về phía Harry. Áo choàng của thầy càng chắp víu nhiều hơn, khuôn mặt thầy trắng bệch như tờ giấy, nhưng sức mạnh phép thuật vẫn vô cùng mạnh mẽ.

Con sói bạc rực rỡ lao vun vút như lưỡi kiếm sắc bén xé tan bóng tối, khiến lũ Giám ngục như gặp phải thiên địch, tản ra khắp nơi chạy trốn.

"Anh nên ở lại trong lâu đài," Snape lạnh lùng nói với thầy. Vết thương sau trăng tròn chưa lành hẳn, Lupin mới khôi phục, tình trạng vẫn còn yếu, không nên mạo hiểm ra ngoài.

"Tôi ở trong lâu đài nhìn thấy thằng bé một mình chạy đến đây, và Giám ngục cũng đang đi đến hướng này." Lupin bình tĩnh giải thích, giọng thầy trầm xuống khi nói thêm: "Thằng bé là con trai của người bạn thân nhất của tôi."

Đúng vậy, Harry là con trai của người bạn thân nhất của Lupin, đồng thời cũng là con trai của người phụ nữ mà Snape yêu thương nhất. Cả hai đều muốn bảo vệ Harry.

Còn người bạn đời tương lai của Harry cuối cùng cũng thoát khỏi sự kiềm chặt của Snape, và chạy đến bên cậu bé tóc đen đang ngất xỉu trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top