Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, La Tại Dân mặc cho La Chí Thành một bộ đồ thoải mái, mát mẻ, sáng nay Lý Đông Hách mặc cho bé áo polo mùa thu nên bé đổ mồ hôi khá nhiều. La Tại Dân muốn dành thời gian cho con trai, tắt điện thoại tránh bị sếp gọi đi lấy tin nửa chừng. Từ khi chuyển tới nhà mới, hai ba con chưa mua sắm được gì, tủ lạnh cũng trống không, mấy ngày đầu tiên hoàn toàn là gọi đồ ăn bên ngoài. Sau khi kiểm tra lại ví tiền cùng danh sách những thứ cần mua, La Tại Dân nắm tay con trai đi xuống sảnh chung cư. Gần khu chung cư có một công viên, là một mảnh đất rộng rãi được đặt thêm một cái cầu trượt và vài thứ đồ chơi của trẻ con. La Chí Thành đã lâu rồi không đi mẫu giáo, lúc đi qua công viên cứ nhìn chằm chằm vào bọn trẻ con đang chơi đùa ở đó.

- Chí Thành ơi! Bên này nè!

Nghe thấy tiếng gọi, cả hai ba con cùng ngoái đầu về phía sau. Trịnh Thành Xán đang đạp chiếc xe đạp hai bánh vô cùng thành thạo, bên cạnh là Lý Đế Nỗ đang thong dong đi bộ. Trịnh Thành Xán cười tít mắt, La Chí Thành cũng vô cùng vui vẻ, hai đứa trẻ khá hợp nhau. La Tại Dân cùng Lý Đế Nỗ nhìn nhau chỉ gật đầu chào nhẹ, cũng không nói gì.

- Ba ơi. Con có thể chơi cùng Thành Xán và chú Đế Nỗ không?

La Chí Thành kéo kéo tay của La Tại Dân, ánh mắt khẩn cầu. Mỗi lần La Chí Thành làm nũng là La Tại Dân không thể cưỡng lại được. Nhưng cả buổi sáng hôm nay đã làm phiền người ta rồi, La Tại Dân lại không muốn buổi chiều để người ta trông con hộ mình nữa, dù sao bây giờ cậu cũng rảnh rỗi.

- Chú Đế Nỗ đã trông con cả buổi sáng rồi, Chí Thành ngoan để lần sau được không? Chúng ta không nên làm phiền chú nữa.

- Không sao, tôi không phiền. Chí Thành rất ngoan, hơn nữa tôi có hứa chiều nay sẽ dẫn Chí Thành đi đạp xe rồi.

Lý Đế Nỗ nghe thấy La Tại Dân gọi tên mình, cảm thấy rất dễ nghe. Giọng cậu trầm trầm nhưng nói chuyện với La Chí Thành dùng thêm một chút ngữ điệu dễ thương, nghe đặc biệt hay. La Tại Dân vẫn ngập ngừng không muốn giao con trai cho người ta. Từ lúc được sinh ra tới giờ, La Chí Thành vẫn luôn thích ba Tại Dân nhất, dù thời gian phần lớn là bé ở cùng ông bà ngoại. La Tại Dân có chút không vui rồi đấy, con trai lại thích người lạ hơn ba mình. Nhưng cậu cũng không cưỡng lại được ánh mắt kia của La Chí Thành, đành thở dài thoả hiệp.

- Lại làm phiền anh rồi. Chí Thành phải ngoan nghe chưa? Ba sẽ rất nhanh quay về, mua cho con cùng Thành Xán đồ ăn vặt.

- Dạaaa! Ba Tại Dân đi cẩn thận nha.

La Chí Thành đạt được mong muốn, hôn chụt vào má ba một cái rồi sung sướng cùng Trịnh Thành Xán vào công viên chơi. Còn lại Lý Đế Nỗ và La Tại Dân đứng nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên hơi ngại ngùng. La Tại Dân dán miếng ức chế ở sau gáy, nên Lý Đế Nỗ cũng không ngửi được gì ngoài mùi nước xả vải nhàn nhạt. Anh có chút tiếc nuối. Lý Đế Nỗ không thích mùi ngọt, ngay từ đầu cũng đã không thích mùi mứt đào chunky của La Tại Dân. Nhưng không hiểu sao khi trở về nhà, Lý Đế Nỗ cứ có cảm giác mùi hương ấy quanh quẩn bên mũi mình, có chút ừm dễ chịu. La Tại Dân thấy Lý Đế Nỗ không nói gì, xoay người định bước đi. Đột nhiên, Lý Đế Nỗ nói một câu khiến cậu sững người lại.

- Có thể mua giúp tôi một túi mứt đào được không? Là mứt đào chunky.





La Tại Dân túi lớn túi bé trở về nhà. Thời tiết mùa hè càng về chiều càng dễ chịu, cậu lại còn chọn vừa đồ ăn, đồ gia dụng lại thêm vài thứ để trang trí căn nhà nữa. Cậu cũng muốn mua thêm một vài đồ nội thất, nhưng có lẽ phải để cuối tuần đi tới IKEA. La Chí Thành cần một chiếc giường mới, bé cũng nên ngủ riêng rồi. La Tại Dân định sẽ nấu nướng xong rồi mới đón La Chí Thành về, nhân tiện có người trông con thì sắp xếp lại bếp luôn. Lúc lấy đồ trong túi ra, La Tại Dân khựng lại khi nhìn thấy túi mứt đào chunky Lý Đế Nỗ nhờ mình mua hồi nãy. Chắc có lẽ chỉ là trùng hợp, cậu không nghĩ Lý Đế Nỗ biết đến mùi tin tức tố của mình. Lần đầu gặp nhau là sáng nay, mà cậu đã kiểm tra kĩ trước khi đi đón con, miếng dán ức chế vẫn còn rất tốt. Gạt chuyện này ra sau đầu, La Tại Dân nhanh chóng bắt tay vào nấu cơm.

Lý Đế Nỗ đang cùng Trịnh Thành Xán dạy La Chí Thành đạp xe thì điện thoại trong túi vang lên. Anh nghe máy xong thì nhìn Trịnh Thành Xán một cái, cậu bé liền hiểu ngay chuyện gì, thở dài.

- Lại đến đêm mới về ạ? Cháu biết ngay mà. Hai ba ném cháu cho chú ngày nào là đi cả đêm không về luôn. Cháu con rơi con rớt rồi.

Trịnh Thành Xán xụ mặt ra, mới năm tuổi thôi mà hai ba đã có ý định bỏ rơi bé. Vậy mà ba Nhân Tuấn lúc nào cũng nói yêu bé nhất. Lý Đế Nỗ biết Thành Xán không khóc, nhưng bé sẽ tủi thân. Cũng không phải là một hai lần, từ lúc nhận biết được đến giờ, Trịnh Thành Xán thường xuyên ở cùng Lý Đế Nỗ nếu được nghỉ học. Có những hôm còn là Lý Đế Nỗ đón bé tan học, cùng ăn pizza rồi đi đạp xe khắp phố. Cũng vì Lý Đế Nỗ rảnh rỗi, ngồi nhà rung đùi thôi cũng làm ra tiền nên đã trở thành bảo mẫu bất đắc dĩ của Trịnh Thành Xán.

- Cậu có tận hai ba sao?

La Chí Thành không để ý đến sự tủi thân của Trịnh Thành Xán, bé chỉ thấy ngạc nhiên khi Thành Xán có đến tận hai người ba.

- Đúng rồi, ai cũng có hai người ba hết. Nếu không có hai người ba thì sẽ có hai người mẹ, hoặc một ba một mẹ.

- Tớ chỉ có mỗi mình ba Tại Dân là ba thôi, cũng không có mẹ.

Lý Đế Nỗ nhìn La Chí Thành nói vô cùng thản nhiên thấy có chút đau lòng. Anh cũng để ý từ đầu rằng tay của La Tại Dân không đeo nhẫn, có thể đã ly hôn. Nhưng anh lại không ngờ đến rằng La Chí Thành nói mình chỉ có một người ba. Nếu có ly hôn thì cũng không ác đến mức không để con mình biết đến người ba còn lại chứ?

- Nhưng tớ có cả ông và bà ngoại, còn có một người dì nữa.

- Cũng muộn rồi, trở về ăn tối thôi. Thành Xán tối nay muốn ăn gì nào? Chú không mua pizza cho nữa đâu nhé.

Lý Đế Nỗ không muốn tiếp tục đề tài này, sợ rằng vừa có một Trịnh Thành Xán tủi thân lại xuất hiện thêm một La Chí Thành buồn bã. Anh đưa Chí Thành trao trả cho La Tại Dân, dẫn Trịnh Thành Xán về nhà mình tắm rửa đặt đồ ăn. Nhưng khi anh vừa đóng cửa nhà lại thì xuất hiện tiếng chuông cửa. Mở cửa ra thì thấy La Chí Thành, bé vẫy vẫy tay ra hiệu cho Lý Đế Nỗ cúi xuống một chút.

- Ba nói chút nữa chú cùng Thành Xán qua nhà cháu ăn cơm nha. Ba muốn cảm ơn chú. Chú không được từ chối đâu nha, ba Tại Dân nấu ăn ngon lắm đó.

Lý Đế Nỗ rốt cuộc cũng hiểu vì sao La Tại Dân đã không thể chiến thắng lại cách mà La Chí Thành làm nũng rồi. Anh cười cười xoa đầu La Chí Thành rồi gật đầu đồng ý, dù sao cũng đỡ phải ăn đồ ăn ngoài, để Thành Xán ăn nhiều cũng không tốt. La Chí Thành hoàn thành nhiệm vụ ba giao liền vui vẻ trở về báo cáo kết quả.

Lúc La Tại Dân ra mở cửa, nhìn thấy Lý Đế Nỗ có chút ngại ngùng. Dù sao cũng là lần đầu tiên có một alpha vào nhà cậu.

- Tôi là alpha độc thân, vào nhà một omega độc thân cũng được sao?

Bị Lý Đế Nỗ trêu ghẹo, La Tại Dân tự dưng lại thấy không còn xấu hổ nữa. Cậu cảm thấy người này vui vẻ dễ gần, cũng không muốn khách sáo với người ta. Cùng là hàng xóm, sau này phải nhờ vả nhau nhiều.

- Tôi đã bật máy khử mùi rồi, anh vào đi. Mà... tại sao anh biết tôi còn độc thân?

Lý Đế Nỗ nhún vai không trả lời, lách người La Tại Dân hết sức tự nhiên bước vào trong. Trịnh Thành Xán và La Chí Thành đã rất tự giác ngồi lên bàn ăn từ bao giờ. La Tại Dân bày ra một bàn lớn đồ ăn, vì cậu không biết khẩu vị của Lý Đế Nỗ và Trịnh Thành Xán nên làm hơi nhiều. Bốn người hai lớn hai nhỏ ăn chung một bữa cơm, không khí vô cùng vui vẻ vì có Trịnh Thành Xán và La Chí Thành cười đùa, khiến hai người lớn cũng bớt ngại ngùng với nhau hơn. Lý Đế Nỗ giúp La Tại Dân dọn dẹp sau khi xong bữa, cũng xung phong rửa bát nhưng bị La Tại Dân đẩy ra ngoài, nói đùa rằng sợ anh làm vỡ đống bát đĩa cậu mới mua. Lý Đế Nỗ nghe vậy cũng không nán lại thêm, ra phòng khách chơi rút gỗ cùng hai đứa nhóc.

La Tại Dân xếp xong bát đũa, lau khô tay lại gọt thêm một đĩa táo mang ra phòng khách. Khung cảnh Lý Đế Nỗ cười đùa cùng Trịnh Thành Xán và La Chí Thành khiến La Tại Dân bật cười, thật đáng yêu, ấm áp, giống như một gia đình vậy. Cậu bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ, dù sao người ta cũng chỉ là hàng xóm, gia đình cái gì mà gia đình chứ. La Tại Dân vỗ trán, chắc do lâu rồi cậu không có bạn, lại thêm việc chuyển tới một thành phố khác cách xa ba mẹ khiến cậu nhạy cảm hơn một chút.

Tiễn Lý Đế Nỗ đang ôm Trịnh Thành Xán đang ngủ trong ngực, La Tại Dân lúng túng đưa cho Lý Đế Nỗ túi mứt đào. Nếu là một loại mứt khác, cậu sẽ không hành xử thế này. Nhưng trùng hợp thay đây lại là mùi tin tức tố của cậu, mứt đào chunky. Lý Đế Nỗ cười thầm, ba lần gặp thì đây là lần đầu tiên anh thấy cậu khó xử, trông thật đáng yêu.

- Cảm ơn cậu. Tôi sẽ ĂN thật NGON.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top