Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C26. Tin tức tố đặc biệt nhạy cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều Mạnh Thư Cẩn tới tìm cậu.

Chu Nam Sơ không muốn gặp hắn nhưng cửa phòng bệnh không khoá nên Mạnh Thư Cẩn vẫn vào được.

Chu Nam Sơ kêu Tống Sâm Nghiêu ra ngoài một lát, cậu không muốn ông nghe thấy lời mình sắp nói với Mạnh Thư Cẩn.

Mạnh Thư Cẩn thấy thái độ Chu Nam Sơ lãnh đạm, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường: "Nam Sơ, cậu giận tôi sao?

"Không."

Chu Nam Sơ trả lời một cách lạnh nhạt, từ khi biết sự thật tâm cậu đã chết hoàn toàn, cậu vốn định không quan tâm tới Mạnh Thư Cẩn nữa nhưng cảm thấy hai người vẫn nên nói rõ ràng với nhau.

"Nam Sơ, tôi không biết ngày hôm qua cậu xảy ra chuyện, đều là lỗi của tôi, đáng lẽ tôi nên về nhà..."

"Đã không còn quan trọng nữa." Chu Nam Sơ lên tiếng ngắt lời hắn.

Vi Hạ Hàm xảy ra tai nạn, Mạnh Thư Cẩn vẫn luôn ở cùng cô từ hôm qua tới hôm nay, có thể khiến Mạnh Thư Cẩn làm tới mức độ này, người khác nhìn vào sao có thể tin bọn họ chỉ là bạn bè bình thường chứ? Khi đó trong lòng Mạnh Thư Cẩn chắc hẳn toàn là suy nghĩ lo lắng cho Vi Hạ Hàm, sao có thể còn chỗ trống để nghĩ đến Chu Nam Sơ?

Đối với Mạnh Thư Cẩn mà nói, dù cho là cậu hay là đứa bé đều mãi mãi không thể so sánh với vị trí Vi Hạ Hàm trong lòng hắn.

Chu Nam Sơ: "Tôi muốn tự mình nuôi con, không cần cậu chịu trách nhiệm."

Mạnh Thư Cẩn ngẩn người vài giây, sau đó hắn hỏi: "Cậu muốn chia tay với tôi?"

Chu Nam Sơ bị câu hỏi của hắn chọc cười.

"Chúng ta từng hẹn hò sao, Thư Cẩn?" Chu Nam Sơ miệng cười mắt lại tràn ngập nước: "Lúc trước Tần Mộc hỏi cậu chúng ta có hẹn hò không, cậu không phải không trả lời sao? Cậu chưa từng đáp lại tình cảm tình của tôi, không hẹn hò sao có thể nói là chia tay?"

Mạnh Thư Cẩn nhíu mày lạnh lùng nói: "Tôi còn chưa đủ tốt với cậu? Cậu thích tôi, hai chúng ta ở bên nhau, đây không phải hẹn hò thì là gì?"

"Tôi biết mình đáng lẽ phải ở nhà chăm sóc cậu, nhưng ngày hôm qua Hạ Hàm xảy ra tai nạn bất ngờ nên tôi mới không về được, sao mà tôi biết được cậu trùng hợp cũng xảy ra chuyện chứ?"

"Đứa bé chẳng phải cũng không sao đấy thôi?"

Những lời này của Mạnh Thư Cẩn khiến tâm Chu Nam Sơ lạnh lẽo cực điểm.

Chu Nam Sơ: "Vậy nếu như đứa nhỏ xảy ra chuyện gì thì sao?"

Mạnh Thư Cẩn trầm mặc.

Mãi đến hôm nay Chu Nam Sơ mới hiểu được, từ đầu đến cuối đều là cậu tự lừa mình dối người, là cậu không muốn thừa nhận sự thật này. Mạnh Thư Cẩn chưa từng đáp lại tình cảm của cậu mặc cho cậu thổ lộ tình cảm, khát cầu tình yêu, khổ sở và hi vọng về tương lai của bọn họ ra sao.

Hắn chẳng qua tùy tiện nói một câu sẽ chịu trách nhiệm, Chu Nam Sơ liền ngu ngốc cho rằng Mạnh Thư Cẩn sẽ cưới mình, sẽ cùng mình ở bên nhau cả đời.

Mà sự thật hắn chỉ coi cậu và đứa bé là bạn giường với thú kiểng mà thôi.

Chu Nam Sơ nhắm mắt lại, cậu rất khổ sở, trái tim đau đớn đến mất cảm giác, cậu không còn đủ sức lực để tiếp tục chống đỡ nữa.

"Cậu đi đi, tôi không muốn gặp lại cậu một lần nào nữa."

Mạnh Thư Cẩn: "Cậu nói nghiêm túc?"

Chu Nam Sơ xoay người đi không nhìn hắn cũng không nói gì nữa.

Mạnh Thư Cẩn đứng dậy tức giận nói: "Tùy cậu."

Nói xong hắn trực tiếp bỏ đi.

Nhìn thái độ Mạnh Thư Cẩn có lẽ hắn còn đang cảm thấy cậu là loại người không biết tốt xấu.

Chu Nam Sơ tự cười nhạo bản thân trước kia ngu dốt lại đi ôm ảo tưởng với Mạnh Thư Cẩn.

Lúc Tống Sâm Nghiêu trở về hỏi Chu Nam Sơ và Mạnh Thư Cẩn đã nói những gì, Chu Nam Sơ chỉ trả lời ông mình đã giải quyết xong mối quan hệ giữa hai người.

"Nam Sơ, tình cảm không thích hợp sớm buông bỏ mới là chuyện tốt." Tống Sâm Nghiêu cười nói: "Thật ra ba cảm thấy Tần Mộc không tồi, cậu ta không phải vừa vặn cũng có ý với con sao?"

Chu Nam Sơ hơi sửng sốt, trả lời: "Ba nhỏ, con vừa mới thất tình..."

Tống Sâm Nghiêu: "Trông con mặt ủ mày chau nên ba chỉ muốn cho không khí thoải mái chút thôi."

"Ấn tượng của ba với Tần Mộc rất tốt, thằng bé là người khiêm tốn lễ phép, hành vi cư xử cũng rất đúng mực." Tống Sâm Nghiêu tạm dừng một chút tiếp tục nói: "Tuy lần đó Mạnh Thư Cẩn mời chúng ta ăn cơm cũng rất chu đáo, nhưng có lẽ vì cậu ta sinh ra đã ưu việt hơn người, nên ba có thể cảm giác được cậu ta vẫn luôn duy trì thái độ cao ngạo."

Chu Nam Sơ rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa khóc rống lên: "Ba nhỏ, hắn chưa từng yêu con."

Tống Sâm Nghiêu đau lòng ôm lấy Chu Nam Sơ: "Không sao cả Nam Sơ à, ba nhỏ vĩnh viễn yêu con, sau này nhất định cũng sẽ có người phát hiện ra điểm tốt của con, sẽ yêu con bằng cả trái tim chân thành."

Chu Nam Sơ sau khi khóc mệt liền ngủ thiếp đi.

Lúc đó Chu Dương Sâm vừa khéo đưa quần áo tới cho Tống Sâm Nghiêu, Tống Sâm Nghiêu kéo ông ra khỏi phòng bệnh, đến cuối hành lang rúc vào trong ngực Chu Dương Sâm khóc một hồi lâu.

Chu Nam Sơ bị tỉnh giấc bởi một tiếng động rất nhỏ, khi tỉnh lại phòng bệnh chỉ có một chiếc đèn nhỏ chiếu sáng ở đầu giường, cậu nhìn thấy một bóng người ngồi trước giường bệnh mình, dáng người thon dài không giống với Tống Sâm Nghiêu.

Trong một khoảnh khắc, Chu Nam Sơ vậy mà còn ảo tưởng người đó là Mạnh Thư Cẩn.

"Tỉnh?"

Thanh âm lạnh lùng nhưng tràn đầy sức hút vang lên.

Người ngồi trước giường bệnh vậy mà lại là Tiêu Nhất Hách.

"Ah... Cậu, sao lại tới đây?"

Đèn trong phòng được mở lên, Chu Nam Sơ nhất thời không thích ứng kịp nên vội vàng nhắm mắt lại.

Tiêu Nhất Hách mặt lạnh tanh nói: "Nghe nói cậu sinh non nằm viện, tôi đến thăm chút."

Tiêu Nhất Hách cũng không phải là người thích quan tâm tới chuyện người khác, không ngờ lại một mình tới đây thăm cậu, nói thật làm Chu Nam Sơ cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Sinh non nằm viện là do Chu Nam Sơ tự mình gây ra, cậu có chút xấu hổ, không biết trả lời thế nào nên vội lái sang chuyện khác: "Ba nhỏ tôi đâu?"

"Đi ăn cơm."

"À à."

Hai người không biết nói gì nữa, không khí bắt đầu trở nên gượng gạo.

"Ừm thì, cậu ăn chưa?" Chu Nam Sơ chỉ có thể cố gắng tìm chủ đề để nói.

Tiêu Nhất Hách hờ hững trả lời: "Chưa, cậu đói?"

"Có hơi hơi."

Gần đây cậu chỉ ăn thức ăn bệnh viện chuẩn bị sẵn, món ăn phong phú lại giàu dinh dưỡng, lần đầu tiên Chu Nam Sơ mới biết hoá ra đồ ăn của bệnh viện lại ngon đến thế.

Tiêu Nhất Hách: "Hiện tại chắc hẳn đã quá giờ đưa cơm của bệnh viện, có muốn tôi đi mua giúp cậu một phần?"

Chu Nam Sơ vội lắc đầu: "Không cần, không cần, chỗ này không có quy định về thời gian đưa cơm, lát nữa để tôi nói với hộ sĩ, cô ấy sẽ chuẩn bị cho tôi."

"Ừ." Tiêu Nhất Hách vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh đáp lại.

Cuộc trò chuyện lại đi vào ngõ cụt, không khí lại một lần nữa trở nên xấu hổ.

"Tại sao mùi tin tức tố của cậu lại thay đổi?"

Tiêu Nhất Hách đột nhiên mở miệng hỏi.

Chu Nam Sơ sửng sốt.

Nếu không có lời Tiêu Nhất Hách nhắc nhở thì chính cậu cũng không nhận ra. Mọi lần khi đối mặt với Tiêu Nhất Hách, tin tức tố Chu Nam Sơ đều sẽ thay đổi nhưng hôm nay lại không xảy ra, mùi tin tức tố cậu vẫn là hương gỗ nhàn nhạt.

Hoá ra ảnh hưởng của Mạnh Thư Cẩn với cậu lại lớn đến vậy, khiến chút cảm xúc rung động với người khác cũng không còn.

"Tôi, mùi tin tức tố của tôi vốn chính là như vậy."

Tiêu Nhất Hách khẽ nhíu mày: "Trước đây tôi không phải ngửi thấy mùi này."

Chu Nam Sơ không muốn để Tiêu Nhất Hách biết nguyên nhân liền nói: "Tôi nghe nói cậu đối với tin tức tố cảm giác rất thấp."

"Ừm, gần như không cảm nhận được."

"Vậy tại sao cậu..."

"Tôi cũng muốn biết lí do bản thân lại đặc biệt nhạy cảm với tin tức tố của cậu."

Đôi mắt Tiêu Nhất Hách tựa như hồ sâu nhìn Chu Nam Sơ, hắn nói những lời này bằng giọng điệu bình tĩnh nhưng lại khơi lên từng đợt sóng cuộn trong lòng Chu Nam Sơ.

"Mùi tin tức tố cậu thay đổi rồi." Tiêu Nhất Hách lộ ra vẻ mặt suy tư nghiền ngẫm gì đó.

"......"

Mặt Chu Nam Sơ lập tức đỏ bừng, mùi tin tức tố cậu lại biến thành mùi quả ngọt ngào.

Khoé miệng Tiêu Nhất Hách cong lên, lộ ra nụ cười nhẹ: "Thì ra tin tức tố của cậu có thể thay đổi?"

Bị Tiêu Nhất Hách phát hiện, trong nháy mắt Chu Nam Sơ căng thẳng đến suy nghĩ đều rối loạn.

Đúng lúc này Tống Sâm Nghiêu và Chu Dương Sâm vừa khéo trở lại.

Chu Nam Sơ vội vàng nói: "Ba nhỏ, con đói bụng quá."

Tống Sâm Nghiêu: "Hộ sĩ vừa mới hỏi ba, ba đã bảo người ta đem đồ ăn tới cho con rồi."

Tiêu Nhất Hách đứng dậy lịch sự chào hỏi với Tống Sâm Nghiêu và Chu Dương Sâm.

Tống Sâm Nghiêu: "Cháu ngồi đi, không cần khách sáo như vậy."

Tiêu Nhất Hách điềm đạm nói: "Không cần đâu ạ, cháu bây giờ phải đi rồi."

"Ừm, tạm biệt cậu." Chu Nam Sơ lập tức tiếp lời, hiện tại cậu ước gì Tiêu Nhất Hách đi càng nhanh càng tốt, cậu đã xấu hổ đến mức muốn tìm ngay cái khe nứt để chui vào luôn rồi.

Tiêu Nhất Hách nhìn cậu một cái, cuối cùng vẫn không nói gì, sau khi chào tạm biệt Tống Sâm Nghiêu và Chu Dương Sâm liền rời đi.

Đợi Tiêu Nhất Hách rời khỏi, Tống Sâm Nghiêu ngồi xuống cạnh giường trêu ghẹo: "Nam Sơ, sao ba không biết con có nhiều bạn bè ưu tú thế nhỉ?"

Chu Nam Sơ bất đắc dĩ, chính cậu cũng không biết tại sao đây này.

Trong khoảng thời gian cậu nằm viện, Tần Mộc thỉnh thoảng sẽ tới thăm nhưng hắn không nhắc lại chuyện muốn cùng Chu Nam Sơ ở bên nhau nữa.

Chu Nam Sơ cũng coi như chuyện này là do hắn nhất thời nổi hứng.

Nhờ có Tần Mộc, Chu Nam Sơ cuối cùng cũng được gặp con.

Đứa bé nằm trong lồng ấp, hai mắt nhắm nghiền, làn da đỏ hỏn, cả người nhỏ xíu xiu thoạt nhìn rất yếu ớt, giống như chỉ cần chạm nhẹ một chút đều sẽ bị thương, nhìn hiện tại trên người con trai lại phải gắn nhiều dụng cụ như vậy, Chu Nam Sơ cảm thấy vô cùng áy náy.

Khi Chu Nam Sơ xuất viện, Tần Mộc cũng đến để phụ một tay, tuy Tống Sâm Nghiêu nói bọn họ cũng có xe, không muốn làm phiền tới Tần Mộc nhưng Tần Mộc vẫn khăng khăng muốn tới.

Tần Mộc: "Tôi đã nói chuyện với bệnh viện rồi, cậu có thể tới thăm đứa nhỏ bất cứ lúc nào."

"Được, cảm..."

"Hửm?"

Tần Mộc lên tiếng ngắt lời, Chu Nam Sơ lập tức hiểu ý nuốt lời cảm ơn trở vào.

Ban đầu là tính cả nhà ba người cùng nhau ngồi xe Chu Dương Sâm về nhưng vì Tần Mộc lại cố ý đến đón nên Tống Sâm Nghiêu bảo Chu Nam Sơ ngồi lên xe Tần Mộc.

Tần Mộc săn sóc mở hệ thống điều hoà làm ấm trên xe cho Chu Nam Sơ, hắn là Alpha trội nên có sức chống chịu rất lớn đối với giá rét, nên hắn cởi áo khoác chỉ mặc một chiếc áo lông vàng nhạt.

"Tôi mua sữa bột giúp cậu rồi, theo tôi tìm hiểu đây là loại tốt nhất, đến lúc đó sẽ gửi đến nhà cho cậu sau."

"Tôi có thể tự mua được." Chu Nam Sơ có hơi ngại ngùng nói, tuy rằng cậu mang thai nhưng bản thân lại không có sữa.

Tần Mộc cười: "Đã bảo với cậu rồi mà, tôi sẽ nuôi đứa bé nên đương nhiên phải để tôi thay cậu chuẩn bị."

Chu Nam Sơ: "Cậu nói tôi hiện tại rất quyến rũ trong mắt cậu phải không?"

"Ừm." Tần Mộc gật đầu.

"Là vì tin tức tố của tôi khiến cậu sinh ra dục vọng sao?"

Tần Mộc trầm mặc vài giây, trả lời: "Tôi không thể phủ nhận đây là một phần nguyên nhân."

Chu Nam Sơ cụp mắt xuống, trong lòng cảm thấy mất mát, quả nhiên Tần Mộc cũng là vì cái này sao...

Tần Mộc: "Nam Sơ à, cậu không thể phủ nhận sức hút của tình dục chính là điểm quyến rũ nhất của một người, nếu tôi lên giường với cậu mà ngay cả dục vọng cũng không có thì nói gì đến thích cậu?"

Chu Nam Sơ giật mình, cậu hoàn toàn không thể phủ nhận lời Tần Mộc nói vì cậu cũng là đàn ông. Trước kia cậu thích ba người bọn họ cũng sẽ sinh dục vọng ham muốn, cậu thậm chí còn nghĩ tới bọn họ để thủ dâm.

"Cậu thích tôi?"

Tần Mộc mỉm cười: "Nếu tôi không thích cậu thì muốn chúng ta hẹn hò làm gì? Nhìn vậy thôi chứ trước giờ tôi chưa từng chủ động tỏ tình với ai đâu đó."

Tần Mộc là ai? Là bạch mã vương tử trong lòng đông đảo A, B, O, là người tình trong mộng của bọn họ, là đối tượng người khác ước mơ tha thiết muốn được hẹn hò, hiện tại lại ở chỗ này dụ hoặc cậu...

Chu Nam Sơ thật sự không dám tin vào mắt mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top