Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C52. Tình cảm vốn không thể mạnh mẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa tiết Chu Nam Sơ nhận được một tin nhắn WeChat, cậu mở ra thấy là Tiêu Nhất Hách gửi tới.

[ Quét thẻ trả tiền. ]

Phải mất một lúc Chu Nam Sơ mới hiểu ra Tiêu Nhất Hách đang trả lời câu hỏi trước đó của cậu về cách trả tiền xe bus.

Cuộc sống dường như trở lại như xưa. Dù cùng học một trường, nhưng do lịch học khác nhau nên cậu và Tiêu Nhất Hách cũng ít khi gặp mặt. Còn Tần Mộc và Mạnh Thư Cẩn thì như đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Chu Nam Sơ.

Chỉ là mỗi đêm, khi đứa bé đã say giấc, Chu Nam Sơ lại trằn trọc không ngủ được, chỉ cần ngủ liền sẽ mơ thấy những khoảnh khắc hạnh phúc bên Tần Mộc, nhưng khi tỉnh giấc, nỗi đau và sự thất vọng lại ập đến.

Để không làm cho hai người ba mình lo lắng, mỗi lần khóc xong cậu đều phải chờ đến khi mắt mũi không còn đỏ nữa mới rời giường ra khỏi phòng, dẫn tới Tống Sâm Nghiêu tưởng cậu bắt đầu thích ngủ nướng.

Khi chờ thang máy, Chu Nam Sơ bắt đầu xịt thuốc ức chế, hiện tại nó đã trở thành thói quen của cậu, mục đích là để tránh trường hợp gặp phải mấy người Tần Mộc khiến tin tức tố cậu không kiểm soát được mà thay đổi. Cậu không muốn mình trông quá hèn mọn.

Nhưng mà Chu Nam Sơ không muốn để Tống Sâm Nghiêu biết nên đều đợi ra khỏi nhà mới xịt.

Hôm nay xe bus vắng hơn mọi khi, thời tiết ngày càng lạnh, có lẽ mọi người đều ngại dậy sớm.

Chu Nam Sơ chọn một chỗ gần cửa sau tiện cho việc xuống xe.

Khi xe dừng đèn đỏ, cậu nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng lúc đó, một chiếc GT63 màu đen dừng lại bên cạnh.

Tim Chu Nam Sơ bắt đầu đập nhanh.

Tuy cậu không tin sẽ không có chuyện trùng hợp như thế nhưng vẫn quay đầu nhìn lại.

Đèn chuyển sang màu xanh, bên tai vang lên tiếng nổ máy. Chiếc xe lao đi với tiếng động cơ gầm rú, Chu Nam Sơ bất giác nhìn theo.

Thấy biển số xe, cậu chắc chắn đó là xe của Mạnh Thư Cẩn.

Lúc Chu Nam Sơ xuống xe, thấy xe Mạnh Thư Cẩn dừng ở trước cổng trường, cậu hơi nghi hoặc nhưng nghĩ lại thấy không phải chuyện liên quan đến mình, liền chuẩn bị đi vào.

Kết quả chưa đi được mấy bước đã bị ai đó giữ chặt, cậu quay đầu nhìn lại, thấy là Mạnh Thư Cẩn.

“Trông cậu thảm thật đấy, Chu Nam Sơ!”

Không đợi Chu Nam Sơ hỏi, Mạnh Thư Cẩn đã lên tiếng trước, chỉ là câu nói tràn ngập sự châm chọc.

Bây giờ bọn họ đang ở cổng trường, có rất nhiều sinh viên ra vào, Chu Nam Sơ dùng sức giật tay Mạnh Thư Cẩn ra, tức giận nói: “Cậu lại lên cơn thần kinh à?”

Mạnh Thư Cẩn nhìn cậu một lượt, sau đó cười khinh miệt: “Thật thảm hại, lúc trước cùng Tần Mộc thông đồng lừa gạt tôi, sao giờ lại bị đá rồi?”

“Tôi lừa cậu chuyện gì?”

Chu Nam Sơ không hiểu được hắn đang nói gì.

Mạnh Thư Cẩn cười mỉa: “Vẫn còn coi tôi là thằng ngu à?”

“Cậu có thể giả vờ thế nào cũng được. Dù sao thì tôi cũng rất hài lòng với kết cục hiện tại của cậu.”

“Mạnh Thư Cẩn, cậu rốt cuộc đang nói chuyện gì?”

Mạnh Thư Cẩn phớt lờ cậu, cứ thế xoay người ngồi vào xe, sau đó nhấn ga phóng qua Chu Nam Sơ.

Chu Nam Sơ không hiểu những lời Mạnh Thư Cẩn có ý gì, nói cậu và Tần Mộc lừa hắn?

Cậu và Tần Mộc có thể lừa hắn chuyện gì chứ?

“Người này rốt cuộc thần thánh phương nào đấy? Sao lại mập mờ với cả ba hotboy của trường ta thế?”

“Tôi nghe nói cậu ta là bạn trai tin đồn của Tần Mộc.”

Nghe thấy những lời thảo luận, Chu Nam Sơ mới tỉnh táo lại, cậu nhìn một vòng xung quanh, thấy rất nhiều sinh viên đang tụ tập bàn tán về mình.

Chu Nam Sơ vội vàng cúi đầu, bước nhanh về phía toà nhà giảng đường.

Học xong tiết đầu, trong lớp có vài bạn học liên tục lén nhìn cậu, Chu Nam Sơ sợ hãi lấy điện thoại ra đăng nhập vào diễn đàn trường.

Vốn tưởng trên diễn đàn sẽ có vài bài đăng bàn tán về mình, nhưng kết quả lại không tìm thấy bất kỳ bài viết nào liên quan.

Chu Nam Sơ có chút ngạc nhiên, cũng có chút nghi ngờ.

Chẳng lẽ sinh viên trường này không thích bàn tán chuyện trên diễn đàn? Nhưng Chu Nam Sơ nhớ hồi mới vào trường, cũng từng có bài đăng bàn luận về mình và Tần Mộc, mặc dù lúc đó họ không biết cậu là ai, chỉ đăng một tấm ảnh của cậu mà thôi...

Không có đương nhiên là tốt, Chu Nam Sơ hi vọng mọi chuyện cứ thế trôi qua trong im lặng.

Chu Nam Sơ vẫn giữ thái độ thận trọng, thỉnh thoảng lại vào diễn đàn xem thử, cuối cùng cũng tìm thấy một bài đăng có nhắc đến tên mình. Vừa mới ấn vào thì một thông báo hiện ra: "Bài đăng này đã bị quản trị viên xóa". Lúc đó Chu Nam Sơ mới biết hóa ra không phải là không ai bàn tán về cậu, mà là có người đang kiểm soát các bài đăng.

Là ai vậy?

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng người đầu tiên Chu Nam Sơ nghĩ đến chính là Tần Mộc.

Bởi vì Tần Mộc từng nói rằng ở trường của hắn sẽ không để ai bắt nạt cậu.

Tuy cậu và Tần Mộc đã chia tay, nhưng hắn là người dịu dàng, hiểu chuyện, có lẽ việc xoá bài đăng thật sự là do hắn làm.

Nghĩ đến đây, nội tâm Chu Nam Sơ tràn ngập một cảm giác kì lạ, một sự bốc đồng đang dần dâng trào, sự bốc đồng ấy khiến cậu mất đi khả năng suy nghĩ đúng đắn, đánh mất lý trí bản thân.

Chu Nam Sơ lại đến toà nhà giảng dạy của Tần Mộc đợi hắn.

Vì kích động, khi thấy Tần Mộc bước ra, cậu đã quên mất rất nhiều chuyện, cậu quên mất sự dứt khoát và vô tình của Tần Mộc khi chia tay, cũng quên mất Tần Mộc nói chưa từng yêu mình, quên mất Tần Mộc đối xử tốt với mình chỉ là bởi trách nhiệm của một người bạn trai, vậy làm sao có thể có lòng tốt giúp cậu giải quyết những việc này sau chia tay chứ.

Nhưng lúc đó Chu Nam Sơ ngốc nghếch tin rằng chính là Tần Mộc làm mà chẳng hề suy nghĩ sâu xa hơn.

“Tần Mộc.”

Chu Nam Sơ đi đến trước mặt Tần Mộc, cẩn thận gọi tên hắn.

Tần Mộc thấy hắn, cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Chu Nam Sơ ngây người, vì giọng của Tần Mộc tuy dịu dàng nhưng lại mang theo sự xa cách.

Thái độ của Tần Mộc như vậy khiến Chu Nam Sơ lập tức mất đi dũng khí để hỏi, cậu do dự không biết nên mở lời thế nào.

“Nam Sơ?” Tần Mộc nghi hoặc gọi tên cậu một lần nữa.

Chu Nam Sơ hít một hơi sâu, mở miệng nói: “Ừm thì… Tôi, tôi muốn hỏi, chính là, chính là bài đăng trên diễn đàn trường về tôi, là cậu… bảo quản trị viên xóa phải không?”

Cuối cùng cậu cũng hỏi ra được câu hỏi trong lòng.

Tim Chu Nam Sơ đập thình thịch, cậu cúi đầu, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Tần Mộc.

“A Mộc ~~”

Đúng lúc này, Chu Nam Sơ nghe thấy một giọng nam trong trẻo gọi tên hắn từ xa đến gần, cậu ngẩng đầu liền thấy một thân hình nhỏ nhắn, từ phía sau chạy tới rồi nhảy lên lưng hắn.

Tần Mộc dùng hai tay đỡ lấy Omega đó để cậu ta không bị ngã xuống, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hoà và bất lực.

Cảnh tượng thân mật của hai người như một nhát dao đâm vào trái tim Chu Nam Sơ, đau đến chết lặng.

Omega nhìn thấy Chu Nam Sơ, cậu ta bĩu môi khó chịu nói: “Sao lại đến nữa vậy? Chưa từng thấy ai mặt dày như cậu.”

Cậu ta thoạt nhìn rất tự tin, dường như hoàn toàn không quan tâm đến việc thể hiện thái độ như vậy trước mặt Tần Mộc có gì không ổn.

Chu Nam Sơ liền biết chính mình không thể so sánh với cậu ta.

Tần Mộc có vẻ như mới nhớ ra điều Chu Nam Sơ vừa hỏi, nhìn cậu mỉm cười nói: “Nam Sơ, không phải tôi làm.”

Hắn chỉ trả lời một câu như thế, liền khiến mọi ảo tưởng của Chu Nam Sơ hoàn toàn tan biến.

Chu Nam Sơ quay người rời đi, tầm nhìn trở nên mơ hồ, nhưng cậu siết chặt nắm tay cố gắng chịu đựng, cậu không thể khóc, cậu oán hận chính mình tại sao lại muốn đến tìm hỏi Tần Mộc.

Thật ra trong lòng cậu biết rõ không thể nào là Tần Mộc làm.

Nhưng vẫn cứ ôm một tia hi vọng xa vời, một chút ảo tưởng mong manh muốn đến chứng thực.

Khi cậu đến đây, trong lòng thậm chí còn cầu nguyện, nếu là Tần Mộc thì thật tốt biết bao.

Nhưng hiện thực cuối cùng vẫn cho cậu một đao, cậu không thể còn ôm bất kỳ ảo tưởng nào với Tần Mộc, bọn họ thật sự không còn khả năng quay lại nữa.

Chu Nam Sơ cúi đầu bước đi một cách vô định, chỗ nào ít người, nơi nào hẻo lánh thì đi, cuối cùng cậu đến một góc hẻo lánh không người, rẽ vào trong, ngồi bệt xuống đất.

Trong đầu toàn là hình ảnh Omega đó được Tần Mộc cõng, hắn săn sóc, nhẹ nhàng như thể thực sự yêu cậu ta vậy.

Chu Nam Sơ không thể đoán được lần này Tần Mộc có đang làm tròn bổn phận của người yêu hay không, nhưng cậu biết bất kể là thật hay giả, nhìn thấy Tần Mộc như vậy đều khiến Chu Nam Sơ rất đau lòng.

“Hức…”

Chu Nam Sơ rốt cuộc không chịu nổi, ôm mặt khóc rống lên.

“Khóc cái gì?”

Tiếng nói đột nhiên vang lên ở trên đỉnh đầu, doạ Chu Nam Sơ giật mình nấc cụt.

Cậu ngẩng đầu, thấy Tiêu Nhất Hách đứng trước mặt mình, mặt không cảm xúc, cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn Chu Nam Sơ.

Chu Nam Sơ vừa nấc vừa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, mắt và mũi đều đỏ bừng, trông vừa thảm hại vừa đáng thương.

Tiêu Nhất Hách nhíu mày, lãnh lùng nói: “Yêu hắn đến thế à?”

Chu Nam Sơ cúi đầu lặng lẽ khóc.

Tiêu Nhất Hách đưa tay kéo cậu lên khỏi mặt đất, lạnh nhạt nói: “Mạnh mẽ lên.”

Chu Nam Sơ nức nở “Tình, tình cảm, vốn dĩ, vốn dĩ là, không thể mạnh mẽ được.”

Tiêu Nhất Hách: “Hắn không đáng.”
____

250 vote up tiếp nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top