Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C73. Tôi đều giúp cậu giải quyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Nhất Hách là kiểu người trầm mặc kiệm lời, nếu Chu Nam Sơ cũng không nói lời nào, không khí bên trong xe sẽ trở nên vô cùng nặng nề.

Hôm qua cố gắng lắm mới lấy được can đảm, nhưng vì hắn đi quá vội nên cuối cùng vẫn còn câu hỏi chưa hỏi xong.

Chỉ khi đối diện với Tiêu Nhất Hách, dù muốn nói gì cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý rất lâu, và phải lấy hết dũng khí mới nói ra được.

Thế nên câu hỏi còn dang dở hôm qua, Chu Nam Sơ lại có chút không dám hỏi lại.

Nhưng cậu thực sự muốn xác nhận những câu hỏi này, bởi vì nếu đúng như cậu nghĩ, cậu mới có can đảm đối mặt thẳng thắn với hắn.

Đáng tiếc Chu Nam Sơ đã mở miệng vài lần nhưng cuối cùng vẫn không hỏi được chữ nào.

Do chỉ cần nghĩ đến việc chủ động hỏi cho rõ chuyện đó, cậu vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

“Cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”

“Khụ khụ…”

Chu Nam Sơ ngại đỏ cả mặt, cậu không ngờ Tiêu Nhất Hách vừa lái xe vẫn có thể để ý đến trạng thái mình.

“À thì, là, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, tập đoàn nhà cậu, ừm, tại sao lại thu mua công ty XX??”

Tiêu Nhất Hách khẽ cong môi cười nhạt: “Cậu nghĩ sao?”

Chu Nam Sơ giật mình, giọng điệu hắn mang chút ý trêu chọc, không còn cảm giác lạnh lùng như trước đây, như thể cố ý đùa cợt cậu.

Trêu chọc cậu? Người này vẫn là Tiêu Nhất Hách sao?

Nếu không phải Chu Nam Sơ biết mình không phải đang mơ thì nhất định sẽ lại nghi ngờ tính chân thực của hiện tại.

Chu Nam Sơ thành thật trả lời: “Tôi không biết…”

Tiêu Nhất Hách: “Sau này có bất kể chuyện gì, cứ nói với tôi.”

Chu Nam Sơ còn chưa kịp nghĩ xem nên trả lời thế nào, đã nghe Tiêu Nhất Hách tiếp tục nói:

“Đừng giấu tôi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết tất cả.”

Chu Nam Sơ ngây người, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của chính mình.

Người này là Tiêu Nhất Hách đấy, hắn nói những lời sâu sắc như vậy, làm sao cậu có thể không rung động được đây.

Chu Nam Sơ cảm thấy mặt mình nóng ran, vội vàng cúi xuống, không muốn để hắn phát hiện ra bộ dạng lúng túng của bản thân.

Đầu óc rối bời, nhất thời không nghĩ ra phải đáp lại lời Tiêu Nhất Hách thế nào.

Sau đó cậu nghe thấy giọng nói pha lẫn ý cười của Tiêu Nhất Hách: “Từ mặt đến cổ cậu đều đỏ hết rồi, cúi đầu xuống là nghĩ tôi không thấy à?”

“Cậu, cậu đừng nói nữa.”

Chu Nam Sơ lấy tay che mặt, cả người ngượng không chịu nổi.

Đến bãi đỗ xe của tòa nhà giảng đường Chu Nam Sơ chuẩn bị xuống xe, thấy Tiêu Nhất Hách không có ý định xuống liền hỏi: “Cậu không xuống à?”

Tiêu Nhất Hách: “Chiều nay tôi không có tiết.”

Câu nói này khiến Chu Nam Sơ cảm động, vậy là hắn cố ý đến để đưa cậu đi học?

Tiêu Nhất Hách mặt không đổi sắc nói: “Tan học chờ tôi, nhớ gọi điện sớm báo với người nhà rằng tối nay không về.”

Chu Nam Sơ kinh ngạc: “Không, không được, đứa nhỏ buổi tối không thấy tôi sẽ quấy khóc mất.”

Tiêu Nhất Hách trầm mặc vài giây, sau đó nói: “Vậy thì bảo họ cậu sẽ về muộn.”

Chu Nam Sơ mím môi, hai tay đặt hai bên vô thức nắm chặt vạt áo sơ mi, ánh mắt hắn nhìn cậu toát ra ham muốn trần trụi.

Tiêu Nhất Hách hờ hững hỏi: “Hiểu chưa?”

Chu Nam Sơ nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn thuận theo gật đầu.

Chờ cậu đi vào trong, Tiêu Nhất Hách quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ ghế phụ, đậu bên cạnh chiếc Lamborghini của hắn là một chiếc Ferrari màu vàng sáng.

Tiêu Nhất Hách mở cửa xuống xe, chủ nhân Ferrari cũng theo xuống.

Người từ chiếc Ferrari bước xuống là Tần Mộc.

Tiêu Nhất Hách lạnh nhạt nói: “Tòa dạy học của cậu không phải ở đây, đỗ xe chỗ này làm gì?”

Tuy Tần Mộc vẫn giữ vẻ ngoài ôn tồn lễ độ nhưng trong ánh mắt không có chút ấm áp, chỉ là giọng điệu vẫn dịu dàng đáp: “Từ bao giờ thiếu gia Tiêu thích quản chuyện của tôi vậy?”

Tiêu Nhất Hách: “Tôi không hứng thú quản chuyện của cậu, chỉ là muốn nhắc cậu đừng tiếp tục quản chuyện của Chu Nam Sơ.”

Tần Mộc: “Tôi nói chuyện Nam Sơ bị ép thôi học là muốn cậu quản tốt hôn phu của mình, không nghĩ thiếu gia Tiêu lại làm ra một màn như vậy, thật khiến người ta không ngờ tới.”

Tiêu Nhất Hách: “Nếu đã chủ động từ bỏ thì đừng can thiệp vào chuyện chúng tôi.”

Tiêu Nhất Hách không muốn nói chuyện tử tế, Tần Mộc cũng lười tiếp tục giả vờ, lạnh mặt nói: “Vương Hạo Hạo là người thế nào chúng ta đều rõ, cậu quấn lấy Nam Sơ chỉ khiến cậu ấy gặp rắc rối thêm.”

Tiêu Nhất Hách cười khẩy: “Giải quyết Vương Hạo Hạo đối với tôi chỉ là vấn đề thời gian, ngược lại cậu mới là rắc rối đối với cậu ấy, lo giải quyết chuyện của mình đi, đừng quản chuyện bao đồng, tôi thấy ông nội cậu sẽ không thích mấy việc cậu làm đâu.”

Sắc mặt Tần Mộc trầm xuống, hạ mi mắt che giấu vẻ lạnh lẽo thoáng qua, khi ngẩng đầu lên lại khôi phục vẻ dịu dàng như trước, cười nói: “Tôi đây cũng muốn xem liệu hai người có kết quả tốt đẹp hay không đấy.”

Tan học, Chu Nam Sơ nán lại trong lớp thêm một lúc.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra với Tiêu Nhất Hách tối nay, cậu đã căng thẳng đến mức lòng bàn tay đều là mồ hôi, hơi thở nặng nề, nhịp tim thì không cần nói, cảm giác như sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy.

Lúc này điện thoại đổ chuông, Chu Nam Sơ thấy là Tiêu Nhất Hách gọi.

Khi thấy cuộc gọi, ý nghĩ vụt qua trong đầu tự hỏi liệu hắn có muốn nói với cậu cuộc hẹn tối nay bị hủy hay không.

[ Alo? ]

[ Còn không mau đi ra, muốn tôi vào đón sao? ]

Chu Nam Sơ lập tức đứng dậy khỏi ghế: [ Tôi ra ngay đây. ]

Ra khỏi tòa nhà giảng đường, thấy xe Tiêu Nhất Hách đỗ ngay trước cửa vẫn đang nổ máy, cậu không có thời gian để do dự, vội vã mở cửa xe ngồi vào trong.

Tiêu Nhất Hách: “Bị giáo sư giữ lại à?”

Chu Nam Sơ thắt dây an toàn, đáp: “Không, không có.”

Tiêu Nhất Hách vừa quay đầu xe vừa hỏi: “Vậy sao mãi không ra?”

Chu Nam Sơ lắp bắp: “Có, có chút việc…”

Tiêu Nhất Hách quay đầu nhìn cậu một cái, hỏi: “Vì quá căng thẳng?”

“Khụ…”

Bị đoán trúng suy nghĩ, mặt Chu Nam Sơ lập tức đỏ bừng, ánh mắt bối rối không biết phải nhìn đi đâu.

Tiêu Nhất Hách cười khẽ, thản nhiên nói: “Tôi không nghĩ da mặt cậu lại mỏng đến thế.”

Chu Nam Sơ không biết phải trả lời thế nào, có đôi khi lời Tiêu Nhất Hách nói thật sự khiến cậu không biết phải đáp lại ra sao.

Tiêu Nhất Hách đưa cậu đến khách sạn nhà hắn, tất nhiên những món mời cậu đều là đắt tiền và sang trọng nhất. Chỉ tiếc hôm nay Chu Nam Sơ chắc chắn không thể thưởng thức hết được hương vị của những nguyên liệu quý giá này.

Khi ăn gần xong, Tiêu Nhất Hách nhận lấy khăn sạch từ tay nhân viên phục vụ, lau miệng rồi hỏi Chu Nam Sơ: “Ăn no chưa?”

Tim Chu Nam Sơ lại không thể kiểm soát mà đập nhanh hơn, thật ra cậu đã ăn lưng lửng rồi, ăn quá no cũng… không tốt.

Bọn họ vừa vào phòng khách sạn, Chu Nam Sơ đã bị Tiêu Nhất Hách ấn lên tường hôn mãnh liệt.

Hắn bắt đầu phóng ra tin tức tố, kết hợp với nụ hôn cuồng nhiệt, khiến toàn thân Chu Nam Sơ mềm nhũn.

Tiêu Nhất Hách xé toạc áo sơ mi của Chu Nam Sơ, cúc áo gần như bị giật đứt, vẫn không ngửi thấy chút mùi tin tức tố nào, hắn hơi bất mãn, nghiến môi cậu, giọng trầm thấp nói: “Tôi đưa cậu đi rửa sạch thuốc ức chế.”

Nước trong bồn tắm chắc hẳn là do Tiêu Nhất Hách nhờ nhân viên khách sạn chuẩn bị trước.

Cậu bị hắn lột trần ôm vào bồn tắm, Tiêu Nhất Hách nhanh chóng cởi bỏ quần áo, lộ ra thân hình hoàn hảo, quả nhiên còn ngon hơn trong giấc mơ nhiều.

Đặc biệt là dương vật to dài kia…

Hình ảnh trước mắt kích thích mạnh mẽ Chu Nam Sơ khiến cơ thể cậu trở nên hưng phấn, hoạ mi cũng bắt đầu hót trong nước.

Hắn bước vào bồn, ôm Chu Nam Sơ vào lòng, dùng sữa tắm dễ dàng rửa sạch thuốc ức chế trên người cậu, lập tức hương vị tin tức tố ngọt ngào phát tán nồng nàn, hòa quyện với tin tức tố Alpha trội của Tiêu Nhất Hách kích thích cảm giác cả hai.

Tiêu Nhất Hách vùi mặt vào gáy cậu hít một hơi thật sâu, giọng trầm thấp: “Nam Sơ, tôi không nhịn được nữa.”

“Ưm… A a…”

Hai người từ bồn tắm di chuyển lên giường, cửa động bị dương vật nhồi đầy.

Mỗi lần hắn rút ra đẩy vào đều khiến toàn thân cậu run rẩy, vì quá lâu không quan hệ nên lần làm tình này đặc biệt kích thích Chu Nam Sơ.

“A… A ưm…”

Khoái cảm mãnh liệt khiến đại não mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ không biết xấu hổ, hai tay cậu ôm chặt cổ Tiêu Nhất Hách, đón nhận những cú va chạm mạnh mẽ từ hắn.

Ánh mắt hắn nhìn cậu như muốn ăn sạch sẽ từng tấc thịt, thị giác lẫn xúc giác đồng thời bị kích thích khiến Chu Nam Sơ không kiên trì được bao lâu.

Dưới sự đưa đẩy của Tiêu Nhất Hách, cậu cao giọng rên rỉ, cả người giần giật phóng tinh.

Từng dòng tinh dịch bắn lên bụng cậu, dính lên cả cơ thể Tiêu Nhất Hách.

Tiêu Nhất Hách nhìn Chu Nam Sơ vẫn đang chìm trong cao trào chưa thể hồi phục, má và khoé mắt đều ửng đỏ.

Hắn câu môi, giọng nói trầm khàn mang đầy dục vọng: “Da mặt tuy rằng rất mỏng, nhưng thân thể lại rất dâm đãng.”

Chu Nam Sơ dùng tay che mặt, cảm nhận được dương vật bên trong càng lúc càng lớn và nóng lên.

Tiêu Nhất Hách gỡ tay cậu xuống, sau đó rút dương vật ra, lật người cậu lại.

Chu Nam Sơ quỳ gối trên giường, còn chưa kịp quỳ vững, hắn đã đẩy dương vật vào.

“A…”

Hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã rạp xuống giường, may mà Tiêu Nhất Hách giữ chặt eo cậu.

Cậu cảm nhận được hắn cúi người áp sát vào lưng mình, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi nhưng không hề thấy khó chịu, cảm giác dính dấp càng tăng thêm sắc tình.

Tiêu Nhất Hách không ngừng đâm thọc, hơi thở hắn càng lúc càng nặng nề.

Hơi thở nóng bỏng phả vào sau gáy cậu…

Giây tiếp theo, Tiêu Nhất Hách hung hăng cắn mạnh xuống…
____

250 vote up tiếp nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top