Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C92. Đổi vì người hắn yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới sự an ủi của Chu Nam Sơ, tâm trạng của Lâm Văn Quân dần bình tĩnh lại.

Cô hít hít mũi, cười nói: "Nam Sơ, cậu thật sự rất tốt."

Chu Nam Sơ cười đáp: "Cô cũng rất tốt mà."

Lâm Văn Quân: "Lần trước cậu nói đó là một kí ức không vui, lúc ấy có phải cậu đã trải qua nhiều đau khổ không?"

Chu Nam Sơ: "Tất cả đều đã qua."

"Lúc ấy thật sự có chút oán hận, nhưng giờ đã qua cả, hiện tại đã buông bỏ được nhiều rồi."

Lâm Văn Quân: "Vậy, Nam Sơ, lúc đó cậu cùng... với Alpha sao?"

Có vài từ quá trắng trợn, Lâm Văn Quân ngại không nói thẳng ra, câu hỏi này của cô cũng rất uyển chuyển.

"Tôi không phải tọc mạch đâu, tôi chỉ muốn hiểu cậu hơn thôi. Nếu, nếu tôi có mạo phạm cậu, cậu có thể không trả lời."

Chu Nam Sơ lắc đầu cười nói: "Không sao, đúng là Alpha."

Lâm Văn Quân cười chua chát: "Trước đây tôi cũng từng bị gã Alpha tồi lừa gạt tình cảm."

"Nên khi quen cậu, tôi đã nghĩ trên đời còn tồn tại người đàn ông chân thành như vậy sao? Sau đó dần dần quan sát và hiểu cậu, không biết tự bao giờ đã thích cậu mất rồi."

Có lẽ đây là lần đầu tiên Chu Nam Sơ nghe người khác thể hiện tình cảm với mình nghiêm túc, cậu ngượng ngùng không biết nên đáp lại thế nào, chỉ ngây ngốc nói một câu: "Cảm ơn."

Lâm Văn Quân bị cậu chọc cười: "Nam Sơ, cậu đáng yêu thật, dù không thể làm người yêu của cậu nữa nhưng có thể làm bạn với cậu tôi rất vui."

Chu Nam Sơ: "Tôi cũng rất vui khi được làm bạn với cô."

Lúc này màn hình lớn trong quán cafe đang chiếu quảng cáo Mạnh Thư Cẩn đóng.

Lâm Văn Quân chỉ vào Mạnh Thư Cẩn nói: "Nam Sơ, cậu có biết ngôi sao kia không?"

Chu Nam Sơ quay đầu nhìn màn hình một cái, mỉm cười gật đầu.

Cậu chỉ có thể cố gắng biểu hiện bình thường, không thể để Lâm Văn Quân nhìn ra điều gì khác thường, dù sao cậu không chỉ biết Mạnh Thư Cẩn, mà còn từng hẹn hò với hắn.

Lâm Văn Quân che mặt, nở nụ cười mê trai: "Tôi siêu thích cậu ấy, cậu ấy siêu cấp đẹp trai, lại còn là Alpha trội nữa."

"À, là vậy hả? Tôi không hiểu rõ lắm."

Chu Nam Sơ nhấc tách cafe lên uống một ngụm để che giấu sự xấu hổ khi nói dối.

Lâm Văn Quân: "Ừm ừm, cậu không thấy cậu ấy đẹp trai à?"

Chu Nam Sơ: "Cũng khá đẹp trai."

Lâm Văn Quân: "Lại nói đến chủ quán cafe này cũng là một anh chàng siêu đẹp trai, hơn nữa là Alpha trội luôn đấy."

Chu Nam Sơ càng ngượng hơn: "Là, là vậy à? Cô biết nhiều thật."

Lâm Văn Quân phản ứng lại, sợ Chu Nam Sơ nghĩ mình là cô gái mê trai liền ngượng ngùng nói: "Ha ha, vì trước đây tôi cũng từng đu mấy người này, lúc quán cafe mới nổi tiếng, có người đã đăng ảnh của ông chủ họ, khuôn mặt ấy kinh diễm không từ nào có thể miêu tả được nên những người mê trai như chúng tôi đã ùn ùn kéo đến."

"Nhưng sau đấy thì thực sự bị hương vị cafe chính gốc ở đây chinh phục."

Chu Nam Sơ kéo khóe miệng, cố gắng cười tự nhiên nhất có thể: "Ra thế."

Lâm Văn Quân: "Đúng vậy, đáng tiếc ông chủ này quá bí ẩn, tôi chỉ gặp được hai lần, một lần là lúc đại học đến uống cafe thì thấy, còn một lần, chính là lần trước tôi dẫn cậu đến đây, rồi cậu nói không uống, lúc chúng ta đi, tôi thấy cậu ấy vừa khéo đi qua."

"Cậu không biết đâu, tôi hồi hộp đến mức tay chân suýt quéo vào nhau, tôi chưa từng nghĩ có cơ hội được gần gũi ông chủ này như vậy, nhưng tôi chỉ dám lén nhìn một chút, mà công nhận đẹp trai quá trời."

Chu Nam Sơ nghe đến cuối không nhịn được cười, Lâm Văn Quân lộ ra vẻ mặt mê trai đầy khao khát thật ra rất đáng yêu.

Lâm Văn Quân ngượng ngùng nói: "Cậu đừng cười tôi, thích trai đẹp là chuyện bình thường mà."

Chu Nam Sơ gật đầu: "Tôi hiểu được, tôi cũng thích trai đẹp."

Lâm Văn Quân ngừng lại chốc lát, rồi cười xấu xa: "Hóa ra là thế, xem ra Nam Sơ thích đàn ông hơn nhỉ?"

"Khụ khụ khụ."

Chu Nam Sơ che miệng ho khan lúng túng.

Lâm Văn Quân đưa cho cậu một tờ giấy, cười nói: "Vậy sau này chúng ta giới thiệu trai đẹp cho nhau nha."

Chu Nam Sơ xấu hổ: "Ừm, để, để nói sau đi."

Lâm Văn Quân hai tay chống cằm nói: "Cậu không biết đâu, tôi ghen tị với người được chủ quán thích lắm luôn."

Chu Nam Sơ ngạc nhiên: "Người được thích?"

Lâm Văn Quân: "Đúng vậy, cậu chắc không biết những chuyện này đâu, thực ra quán cafe trước đây không phải tên này, chỉ đơn giản là một chữ 'Sơ'."

Chu Nam Sơ nghĩ bụng, cậu dĩ nhiên biết nhưng không ngắt lời Lâm Văn Quân, im lặng nghe cô tiếp tục nói.

"Cái tên bây giờ được đổi cách đây hai năm."

Hai năm trước?

Suy nghĩ của Chu Nam Sơ đột nhiên rối loạn.

Lâm Văn Quân: "Cậu có biết tại sao đổi không? Tôi nghe nhân viên nói là ông chủ họ đổi vì người yêu của mình, có phải rất lãng mạn không?"

Thìa trong tay Chu Nam Sơ bỗng nhiên không giữ vững được rơi xuống đất, cậu giật mình vội cúi xuống nhặt.

"Nam Sơ, cậu sao thế?"

Lâm Văn Quân cảm thấy vừa rồi khi Chu Nam Sơ nghe câu nói của cô, ánh mắt cậu tràn ngập khiếp sợ.

Chu Nam Sơ nhặt thìa đặt lên bàn, nhàn nhạt nói: "Không sao, tôi chỉ cầm không chắc thôi."

Tối về, Chu Nam Sơ nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

Tiêu Nhất Hách từng nói chữ 'Sơ' là để đại diện cho chữ 'Nhất' trong tên hắn.

Lâm Văn Quân lại nói tên quán là Tiêu Nhất Hách đổi vì người yêu.

Mặc dù tin này chưa chắc xác thực nhưng rõ ràng hắn không cần thêm chữ 'Nhất' vào.

Thế nên giờ quán cafe đổi thành 'Sơ Nhất', làm sao Chu Nam Sơ không suy nghĩ nhiều cho được.

Sáng thứ Hai, Chu Nam Sơ mang tâm trạng phức tạp lên xe bus công ty.

Thứ Hai tuần trước Tiêu Nhất Hách đã đi xe bus, dù bốn ngày sau đấy hắn không đến công ty, không biết hôm nay hắn có đi không.

Sau khi đón hết tất cả đồng nghiệp, Chu Nam Sơ phát hiện tài xế không đi thẳng về công ty, cậu lập tức căng thẳng.

Giờ vị trí ngồi của bọn họ đã cố định, có lẽ vì ngày đầu tiên Chu Nam Sơ và Tiêu Nhất Hách ngồi cùng nhau nên sau đó chỗ bên cạnh Chu Nam luôn trống, có lẽ những đồng nghiệp này cũng ngầm hiểu đây là chỗ của Tiêu Nhất Hách.

Khi Tiêu Nhất Hách và Khương Lạc Minh lên xe, Chu Nam Sơ liếc nhìn về phía cửa, tình cờ lại đối mắt với Tiêu Nhất Hách, cậu vội cụp mắt xuống.

Tiếp đến cậu nghe thấy tiếng giày da của hắn bước trên sàn, từng bước đến bên cạnh mình rồi ngồi xuống.

Chu Nam Sơ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng, cậu lén nhìn về phía Tiêu Nhất Hách.

Nhưng Tiêu Nhất Hách như thể có thể đoán trước ánh mắt cậu vậy, ngay cả khi cậu lén lút thầm lặng nhìn cũng bị hắn bắt gặp đúng lúc nghiêng đầu.

Chu Nam Sơ ngượng chín mặt.

Tiêu Nhất Hách lạnh nhạt hỏi: "Sao vậy?"

Chu Nam Sơ đỏ mặt: "Anh, cổ áo anh không chỉnh kĩ."

Cổ áo sơ mi của Tiêu Nhất Hách có một nửa nhỏ bị gập vào trong. Theo lý thuyết, Tiêu Nhất Hách không thể mắc sai lầm như vậy, nhưng may mà có lỗi nhỏ này mới giúp Chu Nam Sơ tìm được lý do để che giấu việc lén nhìn.

Tiêu Nhất Hách thong thả đưa tay chỉnh lại cổ áo.

Chu Nam Sơ vội vàng quay đầu giả vờ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Lúc này, cậu lại thấy chiếc xe Mercedes bảo mẫu chạy đến bên cạnh xe bus công ty.

Xe có phải của Mạnh Thư Cẩn không?

Đúng lúc Chu Nam Sơ đang đoán, cửa sổ hàng ghế sau xe Mercedes từ từ hạ xuống một nửa, Mạnh Thư Cẩn ngồi bên trong lộ ra nửa khuôn mặt.

Trên xe bus có vài người là fan cuồng của Mạnh Thư Cẩn, lập tức bùng nổ tiếng hét...

"Aaaaaaaa!!"

"Trời ơi! Là Mạnh Thư Cẩn!"

"Tôi không mơ chứ? Thật sự là Mạnh Thư Cẩn!"

"Đệt, đệt! Á á, Mạnh Thư Cẩn đang nhìn chúng ta!!"

Mấy đồng nghiệp kia chen đến bên cửa sổ chỗ Mạnh Thư Cẩn, kéo cửa xuống phấn khích hét lớn, nói là fan hắn, nói mình siêu yêu hắn.

Mạnh Thư Cẩn ngước mắt liếc Chu Nam Sơ một cái rồi cửa sổ lại từ từ đóng lại.

Xe Mercedes tăng tốc nhanh chóng bỏ xa xe bus phía sau.

Cho đến khi Mạnh Thư Cẩn rời đi, mấy đồng nghiệp kia vẫn chìm đắm trong sự phấn khích chưa hoàn hồn.

Đúng lúc này, điện thoại Chu Nam Sơ nhận được một tin nhắn WeChat, cậu mở ra xem, phát hiện lại là Mạnh Thư Cẩn gửi đến.

Kể từ hồi mấy người Mạnh Thư Cẩn tốt nghiệp, Chu Nam Sơ không còn nhắn tin WeChat với hắn nữa. Sau này, Mạnh Thư Cẩn tiến vào giới giải trí và nổi tiếng, cậu phát hiện vòng bạn bè của hắn không còn cập nhật nữa, đoán rằng hắn có thể đã đổi số WeChat để tránh hiềm nghi. Thế nên hôm nay khi Mạnh Thư Cẩn lại dùng WeChat này nhắn tin cho mình, cậu khá bất ngờ, chỉ là nội dung hắn gửi khiến cậu khó hiểu:

[ Cậu lại ở cùng Tiêu Nhất Hách à? ]

Chu Nam Sơ vô thức ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhất Hách, phát hiện hắn không hề tránh né, ánh mắt hắn rõ ràng đã đọc xong nội dung trên điện thoại cậu...

Tiêu Nhất Hách nhìn cậu, thờ ơ nói: "Sao không trả lời?"

Chu Nam Sơ: "Hắn sống cùng khu với anh sao?"

Tiêu Nhất Hách gật đầu.

Bây giờ Chu Nam Sơ mới hiểu tại sao hai lần mình đều có thể gặp Mạnh Thư Cẩn ở đây.

Nhưng cậu vẫn hơi thắc mắc, lịch trình của minh tinh không cố định mà? Sao giờ đi làm thứ Hai của Mạnh Thư Cẩn lại trùng với giờ đi làm của họ?
____

【 Vở kịch nhỏ: 】

Tần Mộc: Tôi nghỉ ngơi mệt rồi, khi nào mới có cảnh diễn?

Mạnh Thư Cẩn: Phiền phức, xóa quách nhân vật này đi.

Tiêu Nhất Hách: +1.
____

250 vote up tiếp nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top