Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy giáo nhỏ cứ thế bị cậu học sinh mang đi. Pond bắt một chiếc taxi, ôm Phuwin đặt vào trong rồi ngồi vào bên cạnh. Chẳng biếc anh lấy đâu ra áo khoác, cuốn Phuwin thành cái kén nhỏ, lên xe vẫn ôm chặt trong lòng. 

Chú lái taxi nhìn hai nhóc trên xe mình, môi bất giác nở nụ cười. Ông ngửi được mùi tin tức tố của alpha và omega này đang hòa quyện vào nhau. Trẻ con bây giờ bạo quá, còn đang học cấp 3 đã yêu đương rồi đưa nhau về nhà rồi.

- Địa chỉ nhà thầy ở đâu vậy?

Phuwin nghe hỏi, liền ngước khuôn mặt trắng nhỏ lên nhìn Pond. Mắt mèo còn vương lệ, lông mi cong dài ươn ướt, đồng tử đen nhánh nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu khiến trái tim Pond có chút mất kiểm soát, hai tai đỏ ửng như màu gấc chín. Anh liền rời tầm mắt của bản thân, đọc cho chú tài xế một chuỗi địa chỉ, tay ôm mèo nhỏ vẫn không buông.

- Ơ, đây đâu phải địa chỉ nhà tôi đâu. 

Một giọng nói lí nhí phát ra từ mèo nhỏ, Pond liền cúi xuống nhìn Phuwin.

- Thầy chưa khỏe, cộng với việc vừa bị em cắn giờ về nhà sẽ bị phát hiện ra ngay. Nhỡ anh trai thầy biết chuyện thì sẽ phải làm sao?

- Sao cậu biết tôi có anh trai?

Câu hỏi lệch chủ đề nhưng lại khiến Pond trở nên lúng túng. Anh chột dạ, luống cuống tìm lí do.

- Em... Em đoán bừa thế. Không thì bố mẹ hoặc người thân thầy cũng sẽ lo lắng. Thầy cứ về nhà em nghỉ một đêm, mai là cuối tuần thấy ổn thì em sẽ đưa thầy về.

Phuwin ngây thơ, ngẫm nghĩ một hồi cũng thấy có phần đúng mà cũng không đúng nhưng mà không biết là không đúng chỗ nào. Thôi kệ vậy, cứ coi như là sang nhà bạn ngủ lại một đêm rồi mai về sau vậy.

Một lúc sau, taxi đỗ trước cổng một căn nhà ba tầng, có một khoảng vườn nhỏ trồng rất nhiều loại hoa. Trả tiền xong xuôi, Pond liền ôm Phuwin xuống xe, cậu ngại ngùng nép vào lồng ngực anh, hít hà mùi rượu swing vừa ngọt vừa đắng.

Anh cứ thế bế cậu lên trên phòng mình, lúc đi qua tầng hai cậu có nghe thấy loáng thoáng tiếng ai đó nhưng không nghe được tiếng của anh trả lời. Pond đặt Phuwin lên giường mình, dặn dò một chút rồi đi ra ngoài. Lúc này, Phuwin mới quan sát kĩ căn phòng. Cả căn phòng toát ra một sự lạnh lẽo, sơn tường trắng, ga giường màu xám tro, đến cả đồ đạc trong phòng cũng hết sức đơn giản. Có lẽ nổi bật nhất là tủ gỗ chứa đầy những cúp lớn nhỏ, kèm theo huy chương. Phuwin tò mò tiến lại gần xem thử, không ngờ cậu nhóc trốn học này lại đạt được nhiều thành tích cũng như giải thưởng như vậy.

Phía bên ngoài, Pond đi xuống dưới tầng, bước vào căn phòng có một người đàn ông lớn tuổi đang đọc sách. 

- Đó là omega của con.

Người đàn ông nghe tiếng nói liền bỏ sách xuống. Ông tháo xuống cặp kính gọng vàng đắt tiền, nhìn con trai mình một lượt rồi lại đeo kính đọc sách tiếp. 

- Đừng làm ảnh hưởng đến việc con vào đại học. Hãy nhớ bản thân mình phải làm gì.

Pond nắm chặt tay, anh thở nhẹ một hơi, đang định rời đi thì bị ba gọi lại.

- Ta sẽ ra ngoài có việc, chút nữa hãy gọi thím Som tới nấu cơm cho hai đứa. Đừng bắt đứa nhỏ phải ăn mì tôm con nấu. 

Pond gật đầu tỏ ý đã hiểu, đi về phòng mình. Mở cửa phòng ra thì đang thấy mèo nhỏ đang chăm chú nhìn vào đống huy chương của anh. 

- Thầy thích nói hả? Vậy thì lấy về đi. 

Phuwin nghe tiếng liền giật mình, măng cụt mèo liền rụt lại cất vào đằng sau. 

- Không, sao tôi lấy huy chương của cậu làm gì chứ?

Pond bước lại gần Phuwin, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt cậu. Khuôn mặt vẫn còn chút hồng hồng, môi nhỏ đang bị răng cắn lại.

- Nếu thầy thích, cái gì em cũng cho thầy được. Ngoan, đừng cắn môi, chảy máu bây giờ.

Phuwin giật mình lùi về sau, cái tên này bị cái gì vậy trời. 

Pond đứng dựa vào tủ gỗ, trên môi như ẩn như hiện nụ cười. Mèo con khi ngại đúng là quá đáng yêu. 

- Thầy muốn đi tắm chưa?

- Tôi không có đồ, mai tôi về nhà tắm cũng được. 

- Đồ của em nhiều lắm, mặc tạm một hôm cũng không sao. 

- Nhưng... nhưng còn đồ lót...

- Mặc của em cũng được, hay thầy sợ to quá hả?

Mặt Phuwin từ lúc nào đã đỏ ửng như trái cà chua chín. 

- Cậu nói linh tinh gì thế? Cậu biết hành vi của cậu có thể tính là quấy rối không?

Pond cười khẩy, anh tiến dần đến dồn Phuwin ngã xuống giường. Cậu có chút sợ, kéo chăn lại che kín cả khuôn mặt mình. Pond kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn đang đỏ lên vì ngượng, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt của cậu. 

- Thế thầy có biết, đề nghị một alpha cắn mình là mang ý gì không? 

- Tôi không... Tôi không biết gì cả. 

Pond nheo mắt lại, ngón tay mân mê từng sợi tóc trượt dài xuống vành tai nhỏ. Ngón tay anh lành lạnh, chạm vào thịt non mềm khiến cơ thể cậu trở nên nhạy cảm theo tự nhiên co rụt lại. 

- Thầy có biết khi một omega đề nghị alpha cắn mình là chấp nhận trao thân mình cho alpha đó rồi không?

- Tôi... Tôi không, tôi không có ý đó.

Pond nhìn dáng vẻ này bị chọc cho bật cười. Con mèo nhỏ này khiến anh thấy mình có vẻ như yêu rồi. Yêu sự ngây thơ, yêu cái dáng vẻ giận dỗi, yêu cả lúc ngại ngùng nhưng lại vô cùng can đảm, trà ngập năng lượng tích cực. Anh vuốt từng lọn tóc mái của cậu sang một bên để lộ ra cái trán nhẵn bóng, xinh đẹp, đặt xuống một nụ hôn sâu.

- Bây giờ thầy đi tắm hay để tôi tắm cho thầy. 

Phuwin lúc này mới kịp hoàn hồn, đẩy Pond ra, bật dậy chạy vào nhà tắm rồi đóng kín cửa lại. Tim cậu đập càng lúc càng mạnh, cảm giác như chút nữa là nó sẽ nhảy ra ngoài mất. Cái cảm giác này là lần đầu cậu trải qua, rất lạ nhưng mà cũng ấm áp. Trái tim cậu rất rất ấm áp.

Cốc... Cốc... Cốc...

- Quần áo của thầy, chỉ có đồ ngủ là của em còn đồ lót là đồ mới.

Phuwin mở hé cửa, tay thò ra ngoài lấy đồ khiến Pond bên ngoài bật cười thành tiếng. 

- Cậu cười gì mà cười, ai cho cậu cười chứ. 

Nói xong liền đóng cửa lại, xả nước. Miệng nhỏ rất xinh nhưng lại không hề thành thật chút nào. Nhìn là chỉ muốn hôn cho cái để sau này khỏi cãi thôi.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top