Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: hồ nước nóng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ tuy không sâu, nhưng La Kiệt là chính mình vô thức ngã xuống nên cũng bị sặc nước, ho tới mấy cái. Bàn tay vịn chặt bờ cỏ ngay chân Phương Lãm, hai mắt lấp lánh:
- Lãm nhi! Ngươi vừa gọi tên ta có đúng không?!
Phương Lãm đặt thêm một chút điểm tâm vào miệng, thong thả:
- Không có, người nghe nhầm rồi.
La Kiệt trồi hẳn lên:
- Ta không nghe nhầm! Ta rõ ràng nghe thấy ngươi gọi tên ta! Lãm nhi, ngươi gọi ta thêm một lần nữa có được không?
Phương Lãm lắc đầu:
- Không.
La Kiệt không bằng lòng, ánh mắt đảo quanh một cái rồi nghịch ngợm vươn tay kéo mạnh.
Ùm! Cả người Phương Lãm theo cái kéo tay mà cũng ngã xuống hồ, vuốt một mặt đầy nước:
- Thái tử! Người làm gì thế?
- Lãm nhi! Ngươi gọi tên ta đi! Gọi tên ta đi mà...
La Kiệt vừa nũng vừa kéo Phương Lãm lại gần. Phương Lãm không gọi còn phẩy tay muốn tránh, La Kiệt đưa bàn tay vờn lên trên sườn eo Phương Lãm, cù một cái.
Phương Lãm trừng mắt khó tin:
- Thái tử?
La Kiệt biết rõ điểm buồn chí mạng này của cậu, vì thế liên tiếp cù thêm mấy cái liền, nước mặt hồ sóng sánh, khói nóng tỏa như sương đậm vờn quanh trên da thịt cả hai, từng tiếng cười khúc khích vang lên,
Phương Lãm rốt cuộc cũng không chịu nổi mà bật lời:
- Được rồi được rồi! Ta gọi là được chứ gì?
La Kiệt dừng tay lại, Phương Lãm đã cười đến có chút đau bụng, cất giọng:
- La Kiệt.
La Kiệt lập tức nhào tới thêm một lần, bế bổng, Phương Lãm mơ hồ còn thấy được cả chân mình không chạm tới đáy hồ nữa.
- Lãm nhi! Lãm nhi! Ngươi gọi thật là hay!
Tiếng cười vang rộn một lát, La Kiệt đã cởi sạch y phục ướt trên người, sau đó hướng về phía Phương Lãm, xòe tay:
- Ngâm hồ không cần mặc đồ, hơn nữa nếu không hong khô, một lát sẽ phải mặc y phục ướt trở về, như thế Lãm nhi sẽ phải chịu lạnh.
Phương Lãm thông minh hơn người, nhìn hai con mắt của La Kiệt dính sát trên ngực mình, nước trên miệng kia cũng thiếu điều nhỏ ra, dứt khoát xoay người:
- Không cần, nếu ta đoán không nhầm xung quanh đây chắc chắn phải có người của cẩm y vệ, nếu thiếu y phục truyền tin cho bọn hắn mang tới là được.
La Kiệt bị một phát đâm trúng tim đen, sốt sắng:
- Không có! Không có tên nào hết, ta tới đây một mình!
Phương Lãm cười nhẹ:
- Thái tử chớ có quên, ta bình thường là thư sinh, khi lên chiến trường cũng không chắc đã là kẻ vô dụng.
Hơn nữa dẫu sao bản thân Phương Lãm cũng là Alpha, khí tức nhạy bén, đối với nguy hiểm hoặc động tĩnh đều phần nào nhận ra được, La Kiệt lại chưa tới một năm nữa sẽ kế vị, các Vương phủ đều trăm mắt nhìn vào, hiện tại đi đâu làm gì tự nhiên cũng phải cẩn thận, dù muốn dù không e rằng khắp núi nhỏ này đều có người của cẩm y vệ.
La Kiệt nhìn hai điểm nhỏ nổi lên giữa làn áo ướt nước của Phương Lãm, tiếc đến sưng cả mặt, hờn dỗi:
- Ta biết ngươi thông minh, nhưng cũng không nghĩ xem ta để đưa được ngươi đến đây cũng mất bao nhiêu công sức kia chứ? Còn không quản cả nguy hiểm. Vậy mà Lãm nhi không cho ta nhìn! Ta cởi hết cả rồi, Lãm nhi đến một cái áo cũng tiếc!
Phương Lãm nhìn qua thân người rắn rỏi kia, nhịn cười:
- Thái tử, ta cũng là Alpha, không có gì khác với người cả.
La Kiệt ngẩng mặt, sấn tới, muốn kéo giật áo Phương Lãm:
- Ta mặc kệ! Ta muốn xem Lãm nhi!
- Không được!
Phương Lãm dứt khoát kéo lại, La Kiệt tuy xét về sức mạnh thì hơn nhiều lắm, nhưng lại không muốn làm Phương Lãm bị thương, đành lòng xoay trái rồi lại xoay phải, rốt cuộc nhịn không được, mặc kệ, ôm chặt lấy, nhỏ giọng đủ cho Phương Lãm nghe:
- La Kiệt ta sinh chính Ngọ, chính hạ, không sai một khắc. Ta đã đem sinh thần nói cho ngươi biết, sau này ngươi chính là thê tử của ta, chối cũng không được. (*Chính Ngọ:12h trưa)
Phương Lãm ban đầu còn định bật ra khí tức thử chút công phu, nghe xong một lời này cả người đều chết lặng, khí xanh trên tay cũng không tung ra được nữa.
Việc một người nói ra với đối phương bát tự sinh thần của mình là mang ý nghĩa gì kia chứ? Thái tử này cũng thật là, hơn nữa...
Chính ngọ, chính hạ, không sai một khắc...
Không lẽ, chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?
La Kiệt thấy người không đẩy, tưởng rằng Phương Lãm cảm động rồi, sung sướng hôn hôn lên cổ Phương Lãm, còn liều mạng mà thò cả tay vào trong vạt áo kia sờ nắn, đang đê mê quá đỗi, chạm vào da thịt mà muốn đổ cả máu cam, bàn tay vừa chờm đến mông của Phương Lãm một cái lại bị tóm gọn:
- Thái tử! Tay người để ở đâu vậy?
- Ta, cho ta sờ một cái? Lãm nhi, ta muốn bóp mông ngươi một cái, chỉ một cái thôi?
Phương Lãm chau mày, dứt khoát xoay lưng chỉ về một tảng đá nhỏ:
- Ta ngồi đây, người ngồi kia, tập trung vận khí
La Kiệt mất mát quá đỗi, suýt nữa thì bóp được một cái rồi:
- Ta không muốn vận khí, ta muốn tắm với Lãm nhi...
Muốn tắm, muốn nhìn thấy thân thể trần trụi của người, muốn thử xem rằng hai hạt đậu nhỏ kia có một màu phớt hồng giống sắc môi của người hay không. Trăm lời đều là muốn nói, còn khổ công đem người đến tận đây rồi.
Nhưng Phương Lãm một khi đã cứng còn cứng hơn cả sắt, một khi đã lạnh còn lạnh hơn cả băng đá nghìn năm.
La Kiệt mặc mỗi một chiếc khố chạy vòng quanh khoe thân đến là khổ sở, đổi lại vẫn không có được một cái nhấc mày thêm nữa, suýt thì tủi thân đến sụt sịt.
---------
Đêm hôm ấy, Cung Thái tử.
Dẫu rằng không được bóp mông Phương Lãm, cũng không được sờ đến hạt đậu kia, nhưng ít ra cũng được ôm, được nhìn, việc ngâm hồ ngày hôm nay xét ra cũng không phải hoàn toàn vô ích,
La Kiệt mơ màng, cảm thấy cả người chỗ nào cũng đều bứt rứt, hơi nóng trướng lên từ dưới hạ thân khiến cho da thịt cũng râm ran.
Người trong mơ chẳng là ai khác ngoài Phương Lãm,
Ánh mắt bình thản, dấu ấn Alpha một màu lục thẳm, nhất mạt hương là thứ hương thơm phải chạm tay ve vãn mới có thể bật ra mùi hương thoảng nhẹ, day dứt lòng người.
Giữa hai Alpha làm gì có thứ hương thơm của tuyến thể? Làm gì có chất dẫn dụ ngọt ngào? Càng không nghĩ gì đến phần trăm hay định mệnh.
Vậy mà vẫn mê mẩn đến cong người.
La Kiệt thở dốc, từng hơi ồ ạt, mê luyến ngay trong giấc mơ kia đem người đè trên tảng đá ven hồ, đầu môi nóng rực thèm khát ngậm đầu ngực nhỏ, mút sâu lấy, người kia bình thường lạnh nhạt, giờ này hai má lại ửng hồng, thì thầm:
La Kiệt...
Giọng nói đứt đoạn, bờ môi chạm tới bờ môi cuốn lấy nhau, trong gió đông ngập tràn đầy vị khuynh diệp cùng nhất mạt hương, một nồng một thanh, một đậm sâu, một dịu nhẹ, trải dài bên mặt hồ tỏa đầy khói ấm,
Người mở rộng chân, đôi đùi thon lấp ló dưới vạt vải được vén lên cao, hở lộ ra cả một bờ cỏ mềm, nơi ấy thứ côn thịt Alpha to lớn đồng dạng ngẩng đầu, chỉ khác nhau về màu sắc, La Kiệt một thân lúa mạch, thứ tính khí ấy cũng mang vẻ đậm hơn nhiều, mải miết áp sát, người kia ánh mắt vương hồng, giọng nói cũng mờ đi.
A... Ưm...
La Kiệt... La Kiệt...
Thân dưới hai bàn tay gần kề áp bọc, cọ sát từng đường gân mài, phía trên đầu ngực cũng bị mút đến đỏ bừng, hàm răng nhỏ nhay cắn, khoái cảm khiến cả người La Kiệt đều như có luồng sét nhẹ giật qua, ngứa ngáy không thể nào chịu nổi.
Ngần ấy năm, hôm nay thèm khát mộng xuân tình,
Thật muốn khảm sâu người vào lồng ngực, mút cho đỏ vành môi hay nói lời xa cách ấy, liếm cho bớt mơ tưởng hai hạt đậu dâng cao, áp cho sát nơi eo thắt, muốn xé bỏ bộ y phục thanh cao kia, chỉ còn lại hai tấm thân trần trụi, men theo viên đá mà tựa, mà siết chặt lấy nhau...
Lãm nhi...
Lãm nhi...
Ta thật sự rất thích, rất thích ngươi...
Cả người La Kiệt đều muốn ưỡn lên, một dòng trắng đục mang theo tinh sơ đầu đời của Alpha phát bật, vị khuynh diệp nghẹn cả một gian phòng, khí tức đặc quánh theo hơi thở hổn hển ép người giật mình tỉnh dậy...
Ha... Ha...
La Kiệt hít một hơi dài hương vị của chính mình, khó tin nhìn xuống phía dưới hạ bộ, nơi ấy thứ côn thịt kia vừa mới giật bắn, vẫn còn bán cương đội lên một túp lều.
Lãm nhi...
----------
Viện sĩ tử,
Phương Lãm thêm một đêm không ngủ, chẳng phải vì những thứ quà lễ chất đầy phòng nhỏ kia, mà là vì bát tự sinh thần của La Kiệt.
Cậu biết, La Kiệt không nói dối, nhưng lại chính vì vậy mà sửng sốt không yên.
Chính Ngọ, chính hạ, không sai một khắc.
Bản thân Phương Lãm, chính Tý, chính đông, lại cũng không sai một khắc (*Chính Tý:12h đêm)
Lẽ nào... Là vận mệnh có điểm gì khác lạ?
Phương Lãm thở dài một hơi, ngồi xuống ghế, ngắm trong tay chiếc chặn giấy kia. Mày chau thêm chau, hằn lên dấu ấn Alpha kia trên trán, một khắc kẻ kia đêm xuân mơ mộng, nơi này ngấn lại một nỗi niềm.
Alpha và Alpha, có thể sao?
----------
Ba tháng sau,
Phương Lãm khổ luyện thành tài, vượt qua được cửa ải cuối cùng, tên yết đứng thứ ba bảng vàng, Hoàng Thượng đích thân sắc phong danh vị Thiếu phó, một lòng bồi dưỡng nhân tài, mở lời hi vọng cậu có thể trở thành Thái phó giống như Phương Tiêu, dạy dỗ Hoàng thất, chấn chỉnh văn nhã bốn phương Nam quốc.
Phương Gia lĩnh chỉ tạ ân, mở tiệc mừng danh linh đình.
Phòng Phương Lãm,
Phương Lãm một sớm này đứng trước gương, nâng trên tay bộ quan phục Thiếu phó, từng lớp mặc vào người, lại nhìn lên dấu ấn Alpha trên trán, tự trong lòng hiểu rõ đây không phải là danh vị của riêng bản thân, mà còn là của cả Phương Gia.
Phương Lãm cẩn trọng thắt đai ngọc, bước ra ngoài sảnh, Phương Tiêu ưng ý mười phần cùng Phương phu nhân đều cười như hoa nở, đón từng vị khách nhân ghé tới chúc mừng.
Phương Lãm hơn mười sáu tuổi, vóc dáng và khí chất Alpha khiến cho vẻ thư sinh cũng bớt đi nhiều, bộ quan phục màu bạc thêu viền nói lên danh vị cao quý lại càng khiến cho vẻ ngoài thành thục hơn nhiều lắm,
Một cái cúi đầu chào lễ, một cánh tay nhẹ chắp sau lưng, khiến cho tất cả những nữ nhân đi qua đều phải thẹn thùng.
Là Beta nữ cũng tốt, là Omega lại càng tốt, ngay cả Omega nam hiếm như thế cũng có một hai kẻ được phụ mẫu đưa tới bái chào, kẻ nào kẻ nấy đều nhu hòa, đều có sắc có hương.
Phương Lãm là người văn nhã, ngay cả khi ngửi qua một mùi hương quá nồng cũng không nghiêng mình lảng tránh, nghe nói còn là thân tín của Thái tử, chưa biết chừng không chỉ là Thái phó không đâu, còn có thể làm tới Đại học sĩ. Đến lúc ấy Phương Gia không những nở mày nở mặt, mà trong giới văn nhân còn là dòng thư hương đứng đầu trăm vạn người phải nể, hỏi làm sao mà không mong một hôn ước cho khuê các nhà mình?
Phương phu nhân đon đả tiếp đón, nói cho rõ, mười sáu thì mười sáu, kén sớm một chút, định một mối tốt lành, đợi đến mười bảy mười tám thành niên đã có thể rước dâu.
"Thái tử có khẩu dụ"
Một tiếng hô vang, Phương Tiêu vội vàng khất lễ với khách quan, bước ra cổng nghênh đón. Phương Lãm cũng có chút giật mình, quy củ khom lưng.
A Khê vừa tới, dõng dạc truyền chỉ:
- Thái tử điện hạ có tình đồng học, nay nghe tin Phương Lãm công tử có tên bảng vàng, đặc biệt thiết yến thỉnh đãi, mời Phương công tử lập tức nhập cung tấn kiến.
Phương Lãm không còn cách nào, thở ra một hơi:
- Phương Lãm tiếp chỉ, tạ ơn Thái tử điện hạ.
Nói xong đương nhiên cũng không thể nán lại, cáo lễ với khách quan sau đó theo chân A Khê nhập cung.
Ở lại nơi này, vài tiếng xì xào trong ngoài bàn tán, quả nhiên là đồng học cùng với Thái tử, được đích thân Thái tử thiết yến chúc mừng, còn không phải là quá có vinh hạnh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top