Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: biến loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vòng đấu thứ năm: Bắn tên
Sở dĩ nói rằng đấu đài rộng mở, tuy nhiên kẻ lên đấu đài đương nhiên phải có danh vị rõ ràng. Năm vòng đấu sẽ gồm ba nước cử người đại diện giao đấu, một vị Thế tử đại diện cho Vương triều là Hoàng Võ, một vị võ quan cũng chính là Võ trạng nguyên vừa rồi. Như vậy vòng đấu cuối cùng này, đương nhiên thuộc về người của Tây quốc lên đài, trong phút chốc ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Tạp Mễ,
Tạp Mễ như cũng hiểu rõ, nhẹ nhàng buông chiếc quạt ở trong tay xuống, bước lên đấu đài.
Lương An vì thân phận và địa vị không đủ, không có tư cách ngồi xem, chỉ có thể đứng từ rất xa cùng với đám tiểu sinh nhìn lại, vừa nghe thấy tiếng xướng "Nhị Hoàng tử Tây quốc Tạp Mễ lên đài" cả người đều có chút bồn chồn.
Người này không phải đã nói bản thân không biết võ công sao? Sao có thể lên đài đấu? Hơn nữa những ngày qua gặp, cũng chưa từng thấy nhắc gì?
Ánh mắt Lương An một mực trông vọng về phía đài.
----------
Trên đài đấu, Tạp Mễ đặt tay lên ngực làm lễ cúi chào giống như phong tục của Tây quốc.
Luật đấu của vòng này là mỗi người lần lượt thay phiên nhau bắn ra ba mũi tên, cùng khoảng cách, cùng loại tên bắn và cùng cả bia đỡ. Nếu như ai bắn trúng được hồng tâm nhiều nhất người đó sẽ thắng.
Về cơ bản vòng đấu này cần sự chính xác tuyệt đối, không có nguy hiểm đến tính mạng. Phương Lãm lại không vì thế mà sơ xảy, càng sợ rằng ở vòng cuối này kẻ thủ ác mới thực sự ra tay. Bàn tay đặt trên phím cầm, trận pháp tùy thời đều có thể rung chuyển.
La Kiệt cũng đã chuẩn bị xong, tay nắm chắc cung tên, xoay gót hướng về phía bia đỡ:
- Mời.
Tạp Mễ bước tới:
- Thái tử, nếu như là so bắn tên, những tấm bia kia không phải là quá sức tầm thường rồi sao?
La Kiệt bình thường vốn đã không ưa Tạp Mễ, nhíu mày hỏi:
- Tạp Mễ Hoàng tử có ý gì?
Tạp Mễ mỉm cười, ngón tay chỉ thẳng về hướng Phương Lãm ngồi ở phía xa:
- Nếu có bắn, cũng phải là dùng người làm bia đỡ. Mà hơn ai hết, ta thật sự muốn thỉnh Phương Thiếu phó làm bia.
Không ngoài dự đoán, La Kiệt vừa nghe thấy tên người đã mất bình tĩnh, giương cung tỏ rõ ý từ chối:
- Tạp Mễ Hoàng tử đừng chớ có đùa. Ta xin thất lễ, bắn lượt trước.
Tạp Mễ đưa tay đặt lên mũi tên của La Kiệt, nhất quyết giữ lại, lớn giọng:
- Sao vậy? Thái tử của Nam quốc lại không đủ can đảm để dùng bia người đỡ tên hay sao? Như thế, còn làm sao xứng với ngôi vị kia?!
La Kiệt nghiến răng:
- Ngươi?!
Dưới trướng vài tiếng ồn ào huyên náo, nhiều ánh mắt hướng thẳng về phía Phương Lãm. Phương Lãm rõ ràng biết Tạp Mễ người này không đơn giản, đây chẳng qua là cố tình gây khó dễ cho La Kiệt trước mặt đấu đài, chỉ sợ đằng sau còn có âm mưu lớn.
Phương Lãm không chút do dự, phất vạt áo đứng dậy:
- Nếu như Tạp Mễ Hoàng tử đã có ý chỉ đích danh tiểu sinh, vậy tiểu sinh cung kính không bằng tuân mệnh.
Phương Lãm vừa bước được hai bước, hương khuynh diệp đã vây tràn, khí tức từ phía đài đấu tất cả đều như muốn dồn cản, La Kiệt siết tay:
- Phương Thiếu phó, không cần tới.
Phương Lãm mỉm cười, nhất mạt hương đã suy yếu vẫn dìu lên trấn an. Một nước hòa vào một lửa, hơi nóng của Alpha hỏa không những không giảm, càng như muốn cháy bừng:
- Phương Thiếu phó! Ta nói trở về!
Phương Lãm không hề chậm bước, hướng thẳng về phía bia đỡ:
- Thái tử, ta tin tưởng ở người.
Nói xong, ống tay áo phất, người bình thản ngẩng cao đầu, đối diện với tầm ngắm nơi đầu mũi tên.
Khi Phương Lãm chắn trước bia đỡ, tất cả mọi người nơi trướng đài đều muốn ngưng thở.
Phương Tiêu hít sâu một hơi, khe khẽ lắc đầu, dẫu có là một đời trung thành, cũng không thể nào bình thản nhìn nhi tử của mình đối diện sống chết như thế.
La Kiệt không nâng cung tên lên nổi, quay đầu hướng về phía Hoàng Thượng:
- Phụ Hoàng! Như thế là không đúng với quy tắc. Nhi thần khẩn xin Hoàng lệnh.
Hoàng Thượng ánh mắt cũng trầm,
Đây đã là vòng đấu cuối cùng rồi, để so với danh dự của Nam quốc, đừng nói là một Phương Thiếu phó tài hoa hơn người, nếu có là an nguy của một Hoàng tử hiện tại cũng không tính là gì. Dưới ánh mắt của bao nhiêu kẻ trông vào ngôi vị này, dằn lòng:
- Hoàng nhi từ nhỏ xuất chúng, ta tin tưởng con.
- Phụ Hoàng!
La Kiệt hét lớn.
Hoàng Thượng khe khẽ lắc đầu, phẩy tay, tỏ rõ ý sẽ không can thiệp đấu đài.
Tạp Mễ hẹp ánh mắt, nâng cung tên:
- Thái tử điện hạ, người không cần gấp gáp, ta cũng vì muốn cho toàn dân Nam quốc được biết người kế vị Hoàng triều có sức mạnh thế nào mà thôi.
La Kiệt ánh mắt cáu đỏ, dấu ấn Alpha trên trán giống như máu khắc từ trong tim, giận dữ nhìn về phía Tạp Mễ.
Tạp Mễ khóe môi câu nhếch, bất ngờ kéo căng dây cung. Thả.
Mũi tên như xé gió bay đến, chút đất cát theo khí tức của Alpha thổ cuộn lên mù mịt.
Xoẹt.
Mũi tên đầu tiên bắn ra, chuẩn xác cắt đứt một mảnh vai áo của Phương Lãm, cắm phập vào tấm bia đỡ. Tấm bia rung lên, đập trên lưng Phương Lãm một cái nặng nề. Cả người Phương Lãm vẫn trụ vững, đáy mắt đến nửa phần dao động cũng không có.
Tạp Mễ hướng về phía La Kiệt:
- Thái tử, đến lượt người.
La Kiệt mãi một lúc vẫn đứng sững, bàn tay nắm tại cung tên, không cách nào trấn áp cho nổi.
Hướng mũi tên về phía Lãm nhi của ta ư?
Ngươi đứng đó, chắn trên bia đỡ, sắc môi nhạt màu, gió thổi tung vạt áo thanh y, dải buộc tóc hờ hững từng lọn ngả xuống ngực,
Ta... Đành lòng sao?
Mười hai năm qua, đành lòng hay sao?
Tạp Mễ chọn đúng thời cơ La Kiệt vì dao động mà không cảnh giác, mất đề phòng, từng bước tiến sát lại gần. Ám khí cũng theo tay áo rơi xuống, kẹp chặt trên đầu hai ngón tay.
Ánh mắt sắc như dao cứa.
Đúng lúc ấy, trận pháp dưới đấu đài nhận ra được sát khí, Phương Lãm bất giác hô lên một tiếng lớn:
- Thái tử! Cẩn thận!
La Kiệt nghe tiếng gọi, giật mình lùi người, bản thân Phương Lãm cũng đạp bay khỏi bia đỡ, lao người tới.
Phập!
Ám khí trên tay Tạp Mễ văng ra, xuyên thẳng vào bóng người vừa chắn, máu trên bụng Phương Lãm lập tức phun thành tia.
La Kiệt hoảng hốt:
- Lãm nhi!
Phương Lãm ôm chặt vết thương, lớn giọng hét:
- Nguy hiểm!
Câu nói vừa dứt, từ trên trường đấu nhảy xuống hơn một trăm bóng áo đen, mưa tên bay ra như gió, cẩm y vệ lập tức rút kiếm chém tên, đấu đài đại loạn.
- Bảo vệ thái tử!
Đúng lúc ấy, trên trướng binh lính quỳ báo:
- Bẩm Hoàng Thượng, Đinh Vương làm phản, hiện tại loạn quân đã đánh đến cổng Thành, Lê Tướng quân khẩn báo chờ lệnh.
Hoàng Thượng hướng về phía Chu Bích:
- Chu Tướng quân lập tức mang lệnh theo lệnh bài dẫn quân lính thao trường chi viện Hoàng cung.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Chu Bích nhanh chóng nhảy lên ngựa, các phó tướng huy động thao trường tiếp ứng Hoàng cung.
Nơi này, Hoàng Võ cũng đã từ cổng hậu của thao trường dẫn tới năm trăm phản quân, cưỡi trên ngựa hô lớn:
- Giết!!!!
Đám phản quân hướng về phía trướng đài, các Hoàng tử cùng những binh lính ở lại thao trường nhất loạt xông lên:
- Bảo vệ Hoàng Thượng!
Tình thế chia thành ba ngả, một nơi Hoàng cung, một trên trướng đài và một ở ngay trên đấu đài, tất cả như đã có sự tính toán từ trước, các văn sĩ yếu thế đều liều mạng chạy tản, chỉ duy nhất có Lương An lại ngược chiều, rẽ cát bụi cố sức chạy về hướng binh loạn.
Xung quanh đấu đài, cẩm y vệ xếp thành vòng tròn, liều chết đánh với đám phản tặc, tiếng gươm kiếm chém tới cùng máu tanh vương rải.
Trên đài đấu, Tạp Mễ không hề lùi bước chân, rút kiếm chĩa thẳng về phía La Kiệt. Phương Lãm ôm vết thương ngồi xuống, lập tức vận công cầm máu:
- Thái tử, mặc kệ ta!
La Kiệt không còn cách nào, đành phải để lại Phương Lãm ngồi đó, rút một thanh kiếm, nhằm thẳng hướng Tạp Mễ chém xuống.
Tạp Mễ tránh đòn, dồn nén khí tức, thâm hiểm nhằm thẳng vào "chiếc vảy ngược" của La Kiệt ra đòn.
Hự!!!!
Phương Lãm vừa mới thụ thương, lại thêm một đợt sát khí đánh đến, trên miệng phun ra từng búng máu tanh, không cách nào kìm.
- Lãm nhi!
La Kiệt thất thanh,
Tạp Mễ nhấc cao chân, dấu ấn Alpha trên trán giống như màu của đất, đen kịt, ngưng tụ khí, dồn tất cả dậm mạnh xuống thềm đấu đài.
Rầm!!!!
Trận pháp của cầm khí bị đứt, lóe lên một luồng ánh sáng xanh thẳm, dấu ấn trên trán Phương Lãm cũng đồng dạng bắn tỏa, sau đó nhạt dần chỉ còn lại một màu xanh nhẹ. Cả người Phương Lãm giống như một dòng nước không định được hướng chảy, gục xuống.
La Kiệt chết lặng ôm trên tay thân hình yếu ớt, không cách nào chấp nhận cho nổi, thứ ánh sáng kia... Thứ ánh sáng trận pháp kia rõ ràng là từ bản mệnh của Phương Lãm dệt thành...
Tại sao chứ... Tại sao chứ?
Ta đã nghĩ ta mới là kẻ cho đi thật nhiều, ta mới chính là kẻ yêu ngươi đến chết đi!
Rốt cuộc, lại hóa ra ngươi vì ta, đều là vì ta... Đến cả trận pháp phải liều mạng mà bày trí, ngươi cũng dám làm...
Lãm nhi! Lãm nhi!! Tỉnh dậy đi!!!!!
Phương Lãm đã suy yếu đến mức không thể đáp lại tiếng gọi kia nữa, nắm tay buông thoải,
Lãm nhi!!! Không!!!!
Ngần ấy tháng năm trúc mã của ta, tình si của ta...
Tiếng thét vang vọng, hai mắt La Kiệt có lửa, dấu ấn Alpha trên trán như đã dung nhập được vào cùng da thịt. Khí tức Alpha nứt tràn, hương khuynh diệp cuồn cuộn, lại thêm sức nóng giữa hè như thiêu như đốt.
La Kiệt đạp khí tức văng lên, cả người giống như một hòn lửa đốt cháy tất cả những thứ nó cuốn qua, một vòng đấu đài binh lính cùng phản quân đều bị hắt bật đến lùi chân, từ trên người La Kiệt sinh khí dội trào như hiện ra hình một con rồng lửa.
Tạp Mễ sửng sốt, đã tưởng La Kiệt sẽ vì Phương Lãm kia mà loạn trí phân tâm, thật sự không ngờ tới La Kiệt không những không loạn lại có thể phát động thứ sinh khí mạnh đến như thế!
La Kiệt từ trên cao xuyên xuống, mũi kiếm giống như bị nung trong lò lửa đỏ rực, Tạp Mễ trấn trụ bước chân, ép cho mặt đất xung quanh cũng nứt ra, tạo thành một vòng khí tức màu đen chống lại.
La Kiệt nghiến răng, giống như dã thú rống lên một tiếng.
Tiếng rống như rồng lửa, kéo đỏ một góc trời ồ ạt.
Rầm rầm rầm!!!
Không thể nào! Tạp Mễ khó tin trừng mắt, sao có thể?! Đây không phải là sức mạnh cực đại của Alpha hỏa có thể điều khiển lửa ư?!
Bão lửa cuốn chặt lấy thanh kiếm. Xuyên tách khỏi thứ khí tức cường đại của Tạp Mễ, xuyên thẳng xuống.
Phập!
Tạp Mễ không cản lại được sự điên cuồng của cơn bão lửa, mũi kiếm xuyên thẳng một đường từ vai đâm chếch qua tim, hai mắt mở lớn, nghiến răng "mạng còn đại sự còn" sau đó dứt khoát dồn hết khí tức còn lại bật chân thoát khỏi đấu đài.
La Kiệt phất tay ra hiệu cho một đám cẩm y vệ truy binh, còn chính mình thì ở lại.
Đương nhiên phải ở lại, bởi chẳng một thứ gì trên đời này quan trọng hơn nhịp thở đứt đoạn kia nữa,
La Kiệt bàn tay đỏ vì máu, đen vì vết cháy, run rẩy chạm lên gương mặt kẻ trong lòng.
- Lãm nhi... Lãm nhi... Tỉnh lại đi.
- Lãm nhi, đừng dọa ta, Lãm nhi... Đừng mà...
- Ta truyền sinh khí cho ngươi, chờ một lát, chờ một lát...
La Kiệt vội vã ôm chặt lấy cả người Phương Lãm, sinh khí như còn lại bao nhiêu đều trao đi tất thảy, tim trong ngực đập đến sợ hãi, miệng cũng không ngừng gọi tên người.
Ngần ấy năm si dại, từ một bóng nhỏ nơi ven hồ, cho đến khi chín tuổi thao trường nắng gắt, cho đến hôm nay xé ra ngoài vỏ bọc, thành niên vẽ từng lớp vảy rồng, lại vẫn chỉ vì ngươi, Lãm nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top