Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: tương ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứa bé hung dữ kia không ai khác chính là La Kiệt.
La Kiệt cắn xong một cái lớn đánh dấu, bước chân chạy về phía đám nô tài, ánh mắt lại hướng về phía bờ hồ, lẩm nhẩm trong miệng.
Phương Lãm, ta nhớ tên ngươi rồi.
Không hiểu vì sao khi người kia bày trí thông minh cậu lại cảm thấy thích thú đến thế, hơn nữa đứng bên cạnh người kia rất mát, mát hơn khí xuân này nhiều lắm!
Khỏi phải nói, đám nô tài nhìn thấy La Kiệt cả người ướt sũng thì mặt cắt không còn hột máu, vị tổng quản trẻ mới hơn hai mươi tuổi tên là A Khê, vội vàng muốn quỳ thụp:
- Thái tử điện hạ! Người... Người đúng là muốn dọa chết đám nô tài chúng ta mà!
La Kiệt không thèm để sự sốt sắng kia vào mắt, bước trở về tẩm cung.
---------
Ỷ Vân từ sớm đã được báo tin truyền, khi La Kiệt vừa về đã chờ sẵn, nhìn thấy cậu quần áo xộc xệch, hốt hoảng hỏi:
- Kiệt nhi? Con làm sao thế này?
La Kiệt thỉnh an mẫu hậu xong cũng giơ khối đồ chơi ra rồi đáp lời:
- Hoàng nhi lội xuống hồ, vớt nó.
- Trời ạ! Các ngươi chăm sóc Thái tử thế nào?! Còn muốn giữ mạng hay không? Mau! Đưa Thái tử vào trong thay y phục!
La Kiệt nom vẻ mặc quần áo ướt cũng khó chịu, vì thế cũng gật đầu đi theo đám nô tài.
Phía bên ngoài, A Khê quỳ xuống thỉnh tội:
- Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, sớm nay Thái tử phải đến Cung Học Sĩ, nhưng trước khi đi, Thái tử sai nô tài tới trù phòng lấy một ít điểm tâm, không ngờ sau đó lén đi mất, mong nương nương minh xét.
Ỷ Vân cũng không phải người không hiểu đạo lý, hơn nữa tính tình của La Kiệt nàng là người rõ hơn ai hết, đành thở dài, phẩy tay:
- Được rồi, ngươi dẫu sao cũng là tổng quản do chính Hoàng Thượng ban xuống, ta tin cũng sẽ không dễ sai sót, lần sau nhớ chú ý hơn.
A Khê thở hắt, dập đầu tạ ơn:
- Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.
- Được rồi, đứng dậy đi.
La Kiệt thay xong y phục, cũng bước ra ngoài, nhón chân ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Ỷ Vân.
Ỷ Vân đưa tay chạm lên tay cậu:
- La Kiệt, hôm nay chẳng phải là ngày tới Cung Học Sĩ sao? Sao lại nghịch ngợm nữa rồi?
La Kiệt lắc đầu:
- Không! Hoàng nhi không muốn tới Cung Học Sĩ, Hoàng nhi muốn tới thao trường. Hoàng nhi là Alpha, tại sao phải học cái gì mà cầm kỳ thi họa kia chứ?! Hoàng nhi muốn lên sa trường giết giặc, bảo vệ bình an cho Nam quốc giống như Chu tướng quân!
Ỷ Vân cố gắng giảng giải:
- Kiệt nhi muốn học võ, ta chẳng phải đã cho cấm vệ quân đến cung để luyện tập hay sao? Thao trường điều kiện khắc nghiệt, phải đợi đến khi con chín tuổi mới có thể tới được. Hơn nữa trở thành Vua một nước, dù là cầm kỳ thi họa hay đối đáp lễ nghĩa không tinh thông cũng phải biết đủ nếu không sau này tấu sớ hoặc khoa thi, làm sao có thể phê chuẩn? Kiệt nhi ngoan, thay y phục xong rồi, ta sẽ đích thân đưa con tới Cung Học Sĩ gặp các Thái phó ở đó.
La Kiệt khó chịu:
- Mẫu hậu! Hoàng nhi không muốn!
Ỷ Vân lại cố dỗ dành:
- Kiệt nhi ngoan, nếu không thích, vậy thì chỉ học chữ là được rồi?
La Kiệt nghĩ một lúc, lại nghĩ rằng mình năm tuổi còn phải nhờ A Khê đọc chữ hộ, liền miễn cưỡng gật đầu:
- Vậy được! Hoàng nhi nghe lời Mẫu hậu, nhưng dẫu sao Hoàng nhi thích sẽ học, không thích sẽ không học!
- Được được, trước hết cứ đến đó đã.
Ỷ Vân biết được tính khí nhi tử của mình, không hề vội vàng. Năm ấy nàng sinh hạ La Kiệt vào chính hạ, trời nóng đến nứt tường nẻ vách, thật sự không phải không có điềm. Mỗi Alpha sinh ra đều mang mệnh liền với một trong số ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ, đối với người thường đã ảnh hưởng không ít đến tính tình, đối với La Kiệt là chân mệnh thiên tử, quả nhiên là hỏa đốt đến rực người, dù mới chỉ năm tuổi nhưng dấu ấn Alpha trên trán đã rực đỏ,
Ngay cả nô tài trong cung Thái tử cũng đều là những kẻ tính cách nhu thuận, lựa chọn tỉ mỉ, nếu không cũng khó lòng mà chịu nổi.
-----------
Cung Học Sĩ gồm bốn Thái phó, phụ trách việc luyện chữ và dạy cầm kỳ thi họa, cả bốn Thái phó đều là những danh sĩ nức tiếng của Nam quốc, đứng đầu là Phương Tiêu.
Trong Cung cũng chia thành nhiều viện học, đáp ứng tùy độ tuổi, nơi viện học nhỏ nhất này chỉ có sáu vương tôn quý tử và Thái tử là bảy, vị trí ngồi cũng được chia rất rõ ràng. Thái tử điện hạ đương nhiên là ngồi phía trên, đệm tròn để ngồi được dệt bằng tơ vàng, tiếp theo đó là chỗ ngồi của các Thế tử, và cuối cùng là hai chỗ ngồi của nhi tử quan lại.
Tuy là phân biệt rõ ràng như thế, nhưng khi bước chân vào viện tử, Thái phó dẫu sao vẫn là thầy, không cần hành lễ, bảy trò từ năm tới bảy tuổi cũng đều được coi là đồng học, để đảm bảo yên tĩnh, các nô tài cũng chỉ được đứng chờ ngoài viện, không được làm ồn.
---------
Tiếng chuông vừa điểm,
Phương Lãm đã gọn gàng ngồi khoanh chân vào chiếc bàn phía cuối, song song với cậu là cháu trai của Lương thừa tướng, Lương An là một Beta, người này cũng rất có quy củ quần áo trên dưới đều là màu nhạt, Phương Lãm rất ưa mắt, còn mỉm cười một cái.
Thái phó dạy dỗ hôm nay là Phương Tiêu, vì thế khi vừa bước vào, bảy trò đều đồng loạt đứng dậy, vòng tay trước mặt, cúi đầu:
- Học trò tham kiến Phương Thái phó.
Phương Tiêu gật đầu, nhìn về phía bóng dáng nhỏ cuối viện, hài lòng:
- Miễn lễ, các trò ngồi xuống cả đi.
- Đa tạ Thái phó.
Phương Lãm là một đứa trẻ ngoan, từ nhỏ đã chăm chỉ học luyện, biết rõ khi tới viện này cũng phải gọi cha là thầy vì thế không hề có ý sai khác, nghiên bút mài, tai lắng rõ, vô cùng nghiêm túc.
----------
Phương Tiêu nghe qua mỗi trò giới thiệu sơ lược xong, lại hay tin Hoàng hậu đích thân giá đáo, cũng xếp lại nghiên bút, bước ra nghênh đón:
- Thái phó Phương Tiêu, tham kiến Hoàng hậu nương nương.
Ỷ Vân đưa tay:
- Phương Thái phó, nơi này là viện học tử, người thân là thầy của Thái tử điện hạ, không cần đa lễ.
- Đa tạ Hoàng hậu nương nương.
Phương Tiêu quy củ đứng sang một bên nhường đường.
Ỷ Vân dắt tay La Kiệt bước vào trong, vừa đi vừa nói:
- Hôm nay ta đưa Thái tử đến đây tiến nhập Cung Học Sĩ, tính cách Thái tử có chút chưa đúng phép tắc, còn mong Phương Thái phó chỉ dạy.
- Đó là bổn phận cũng là vinh hạnh của thần, mong nương nương yên tâm.
Đồng loạt những bạn học nhỏ đều đứng dậy, vòng tay ra phía trước, Phương Lãm nhận ra thứ vị của người vừa bước vào cũng đứng dậy:
- Tham kiến Hoàng Hậu nương nương, tham kiến Thái tử điện hạ!
- Miễn lễ.
La Kiệt rất không vui, đó là chuyện của một khắc trước thôi, giờ phút này vừa nhìn thấy kẻ ở phía cuối viện kia, hai mắt cậu đã sáng rực, giống như có hai đốm lửa nho nhỏ, giọng nói có phần kích động:
- Phương Lãm?!
Phương Lãm cũng ngẩn người:
- Ngươi?!
La Kiệt lập tức buông khỏi tay của Ỷ Vân, chạy tới bên cạnh Phương Lãm, ngồi phịch xuống:
- Thái phó, ta muốn ngồi chỗ này.
Phương Lãm chau mày, nho nhỏ giọng:
- Không! Ta không muốn!
Phương Tiêu ở phía trên lườm mắt một cái, đôi môi nhỏ của Phương Lãm hơi bĩu ra.
- Thái tử điện hạ thân phận cao trọng, không thể ngồi phía dưới này, mời người lên trên.
- Được!
Thế nhưng đến khi La Kiệt đứng bật dậy, bàn tay nhỏ lại tóm theo cả cánh tay của Phương Lãm kéo đi:
- Ngươi cũng lên ngồi với ta.
Phương Tiêu lập tức cản lại:
- Lãm nhi thân phận thấp kém, phải ngồi ở đây.
La Kiệt lắc mạnh đầu:
- Không! Ta không chê! Ta cứ muốn ngồi với hắn!
- Thái tử, thật sự không được, mời người ngồi lên phía trên.
Ỷ Vân lại có chút ngạc nhiên cùng vui vẻ, cản lời Phương Tiêu lại:
- Phương Thái phó không cần quá lễ, nếu Kiệt nhi đã thích, vậy thì cứ chiều ý đi.
Hoàng hậu đã mở lời, Phương Tiêu nào có thể không nghe?
Cứ như thế Phương Lãm dù muốn dù không cũng đành miễn cưỡng mà bước theo Thái tử tiến về phía trên. Trong lòng cậu hậm hực lắm lắm, ai mà biết chứ, kẻ hung dữ này vậy mà lại là Thái tử.
La Kiệt ngược lại cực kỳ vui vẻ,
Xem xem, cả người cậu chỗ nào cũng nóng, thế mà vừa ngồi bên cạnh Phương Lãm một cái, mát đến thoải mái.
-----------
Từ hôm đó, ai dám nhắc lại chuyện Thái tử không thích đi học?!
Sai! Sai hết rồi!
Ngay cả Ỷ Vân cũng không thể tin cho nổi, Hoàng Thượng thì vui đến mức ban thưởng xuống Cung Học Sĩ không ít thư họa quý báu, cho rằng là nhờ các Thái phó tận tâm chỉ dạy mới có thể khiến Thái tử đột nhiên đổi ý như thế.
Thật chẳng ngờ tất cả công lao đáng ra đều thuộc về một đứa trẻ năm tuổi.
Sáng hôm sau, Cung Học Sĩ.
La Kiệt hôm nay cũng như mọi hôm, cực kỳ phấn khởi mà đi học, trên tay còn cầm theo một khối bánh nhỏ, quay sang bên cạnh, hỏi:
- A Khê! Ngươi nói xem, Lãm nhi nhất định rất thích đúng không?!
A Khê khóe môi giật giật, miễn cưỡng gật đầu rồi lại nhỏ giọng:
- Thái tử gia, người không nên gọi là Lãm nhi, cần phải gọi là Phương thiếu gia hoặc Phương công tử,
La Kiệt hung tợn trừng mắt, nhảy lên kéo một bên tai A Khê xuống:
- Nhéo tai ngươi! Ta là Thái tử! Ta muốn gọi là Lãm nhi thì chính là Lãm nhi!
A Khê bưng lấy cái tai đau:
- Vâng vâng vâng!! Nô tài biết tội.
Trời đất ạ!
A Khê méo mặt, trời xui đất khiến thế nào mà A Khê ta lại vừa vặn sinh vào mùa đông nên mới bị ném tới Cung Thái tử làm tổng quản kia chứ? Chủ nhân nhỏ này ấy à! Còn khó hầu hạ hơn cả phi tần thất sủng!
Nhưng ngẫm ra vẫn còn là may lắm, không hiểu vì sao Thái tử lại đặc biệt thích vị Phương công tử đó mà đi học đều đến không nghỉ ngày nào, nếu không nội việc van xin khẩn cầu năn nỉ gãy lưỡi để vời người tới viện học, cũng đã muốn chết ba trăm lần!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top