Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: cướp sa mạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phương Gia.
Phương Lãm đứng chết sững trước mấy dòng chữ nguệch ngoạc của Phương Bảo.
Tên nhóc này thật sự không khiến người khác bớt lo cho được! Vừa mới qua được kiếp nạn của Thất Vương tử, lại đến cái gì thế này không biết?
Trong phòng, tóc Phương Tiêu bạc thêm mấy phần, Phương phu nhân thì khóc đến sụt sùi:
- Lãm nhi, con mau cho người đi tìm Bảo nhi về, nó dẫu sao mới có mười sáu tuổi, lại là Omega, từ trước tới nay chưa từng chịu khổ, lang thang trên đường một mình sao được?
Phương Tiêu cũng thở dài, lại bị Phương phu nhân trách:
- Tất cả đều là tại ông! Cái lão già này, ông từ trước tới nay dậy người nho nhã, vậy mà đánh thằng bé tới năm roi! Sao ông không đánh chết tôi đi cho xong?!
Phương phu nhân từ trước tới nay cưng Phương Bảo như trứng mỏng, một là bởi cậu là Omega, hai là bởi tính khí cậu vốn như thế khó lòng mà gả. Hiện tại đau lòng khôn tả, Phương Lãm hiểu rõ, vì thế tiến đến bên cạnh đỡ lấy nương mình:
- Mẫu thân, người đừng suy nghĩ nhiều quá, nhi tử nhất định sẽ mau chóng tìm được Bảo đệ,
- Ta biết Lãm nhi giỏi, con nhất định vì ta suy nghĩ.
- Vâng, xin mẫu thân yên lòng,
----------
Ở nơi khác,
Hai ngày sau, đoàn áp tiêu cuối cùng cũng đến được ranh giới của Tây quốc, để qua được bên kia lãnh thổ phải vượt qua một sa mạc rộng lớn, vì thế hoa tiêu dẫn đầu lệnh cho mọi người nghỉ ngơi một đêm bên này trấn, đồng thời cũng hướng về phía Phương Bảo mở lời:
- Phương thiếu gia, trước mặt chính là sa mạc, cậu nếu chưa từng trải qua thì không nên theo cùng, nơi ấy rất khắc nghiệt lại thêm nhiều thổ phỉ, hoa tiêu chúng tôi là người lành nghề, đi quen sẽ chấp nhận vượt qua để rút ngắn thời gian áp tiêu, còn đối với người vãn cảnh, vẫn là nên đi đường vòng, thời gian tuy dài, nhưng an toàn hơn nhiều.
Phương Bảo gan lớn không sợ trời, hơn nữa nếu cậu còn lòng vòng không vượt sang Tây quốc, sợ rằng cha cậu cũng sẽ tóm đến nơi, lập tức cao giọng:
- Không! Ta sẽ đi cùng mọi người, sau khi sang tới Tây quốc rồi sẽ tách ra.
- Việc này...
- Ta đã quyết định rồi, nam tử hán đại trượng phu sợ gì mấy tên thổ phỉ kia chứ? Hơn nữa, năm mươi lượng bạc của ta các ngươi cũng đã cầm đủ! Lý nào chưa mang người tới Tây quốc đã vội phủi tay?
Người hoa tiêu dẫn đầu nghe tới thế thì cũng lắc đầu.
Tuổi trẻ khí thịnh, chưa trải sự đời. Mặc kệ đi.
----------
Phương Bảo lại vỗ ngực cho rằng bản thân tốt lắm, gặp được vài ba tên cướp còn sẽ trổ tài anh hùng, múa võ giương oai một trận.
Thật không ngờ lời của vị hoa tiêu kia lại ứng đến thế. Tối hôm sau khi đoàn áp tiêu đang dựng trại nghỉ tạm trên sa mạc, một đám thổ phỉ thật sự xông tới cướp đồ.
Người gác bên ngoài vừa thấy ánh lửa từ xa đã hét lớn:
- Có cướp! Chạy mau!
Đám hoa tiêu được cử đi xa này hầu hết đều là những người có kinh nghiệm, lập tức thu gom đồ đạc, nhưng lại khác hoàn toàn với ý nghĩ của Phương Bảo.
Khi cậu vừa mở choàng mắt, thấy đám người hoa tiêu đều leo lên mình ngựa, bỏ cả lều bạt, nhằm thẳng một hướng mà chạy đến bụi bay mù mịt, còn với giọng:
- Phương thiếu gia! Mau chạy!
Cái gì vậy trời?! Phương Bảo thiếu chút nữa thì hai mắt đảo vị trí cho nhau. Không phải là xông đến đánh một trận tơi bời ư? Không phải là liều mạng giữ của ư? Không phải là cái gì anh hùng ư? Sao lại chạy trối chết thế này!
Hai vị hoa tiêu tưởng cậu sợ hãi đến cứng chân, cố gắng vòng ngựa quay lại một cái, tiếng ngựa hí vang vẫn còn nghe thấy bên tai vẳng lại:
- Đi mau!
Phương Bảo cuống cuồng, không biết làm như thế nào nữa, đám thổ phỉ cũng đã tiến sát gần, vội vàng nhảy lên ngựa rồi phóng đi.
Thế nhưng sa mạc bao la lại thêm đêm tối mờ mịt, đám hoa tiêu dày kinh nghiệm có thể dựa theo sao trên trời mà đoán hướng, một mạch nối đuôi nhau chạy nước đại, còn Phương Bảo từ trước tới nay chữ viết còn xiêu vẹo, cái gì là trăng với sao tuyệt nhiên không biết, chỉ một loáng đã bị mất dấu vết, càng chạy càng lạc dần.
Đến khi những tia nắng đầu tiên bắt đầu xuất hiện, cậu đang ở đâu cũng không còn biết được nữa! Phương Bảo chạy qua hai canh giờ, ngựa đã yếu sức, cơ thể cậu cũng mệt đến thở không nổi, không còn cách nào liền thúc ngựa dạt vào một vách đá mà nghỉ.
Phương Bảo xuống ngựa, đưa tay muốn sờ tới túi nước cùng bản đồ mới thực sự chết đứng. Đêm qua cậu không kịp mang theo bất cứ một thứ gì ngoài một tay nải toàn ngân lượng vốn buộc chắc trên người, tất cả thức ăn nước uống đều để lại nơi cắm trại, nhưng nơi này là nơi quỷ quái gì? Trời ạ! Toàn cát là cát, mênh mông đều là cát, ngân lượng có thể biến thành nước được sao?!
Phương Bảo hoang mang nhìn xung quanh, nuốt xuống một ngụm khô khốc.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm ở sa mạc chênh lệch cực kỳ lớn, vừa nãy Phương Bảo mới chỉ cảm thấy hơi khô miệng mà thôi, nhưng chỉ sau đúng nửa canh giờ, khi mặt trời đã lộ ra hoàn toàn, khí nóng mới thực sự đốt cho cổ họng cậu bỏng rát. Đến ngay cả ngựa cũng bắt đầu không chịu được mà đạp đạp vó, muốn tìm kiếm nước.
Không được! Nếu cậu cứ ngồi thế này thì chết chắc, Phương Bảo cố lấy hai tay vỗ nhẹ lên mặt trấn lại tinh thần, một lần nữa nhảy lên ngựa.
Trong lòng cậu bắt đầu hối hận, biết như thế cậu sẽ chịu khó nghe Phương Lãm giảng giải về mấy vì sao chết tiệt kia, như thế đêm hôm qua sẽ không bị lạc đoàn, sẽ không phải chịu cảnh khổ sở thế này.
Cái gì mà chí lớn tại bốn phương? Vân du cái khỉ gió gì! Toàn cát thế này, thổi bay đầy cả mặt mũi cậu đều là cát, hơn nữa đám hoa tiêu kia cũng đâu có anh hùng hảo hán gì cho cam, vừa thấy cướp đã ôm của mà chạy!
Suy nghĩ đầy trong đầu ập đến cũng không được bao lâu, bởi lẽ ánh mắt cậu rất nhanh đã mờ đi, cơ thể thiếu nước và sức nóng hầm hập từ bốn phía ép cậu mất dần tỉnh táo, nắng nóng khủng khiếp của sa mạc là thứ mà sức người khó lòng đối lại.
Phương Bảo rốt cuộc cũng ngất lịm ngay trên mình ngựa.
----------
Trại áp tiêu Thư Á.
Phương Gia xét về thế lực không thường, vì thế đối với việc của Phương Lãm cũng rất nhanh có tin tức, người tiểu nhị hôm nào cầm trên tay một thỏi vàng ròng, sung sướng run người, vẫn không quên đối với Phương Lãm kính cẩn:
- Phương Thiếu phó, theo như miêu tả, Phương nhị thiếu gia quả thật đã tới đây, hiện tại đã theo đoàn áp tiêu tới Tây quốc, theo như tính toán hiện tại chỉ vừa mới tới sa mạc mà thôi, có lẽ vẫn còn đi cùng với đoàn áp tiêu.
Phương Lãm chau mày rất nhỏ, trong lòng thầm mắng Phương Bảo tới mấy lần, thế nhưng ngoài mặt vẫn nhã nhặn:
- Phương Lãm xin đa tạ, nếu có tin tức gì mong tiểu nhị ca tới Phương Gia báo giúp một tiếng.
Vị tiểu nhị kia vội vàng đưa tay hành lễ:
- Ấy ấy! Phương Thiếu phó làm thế tôi tổn thọ mất, Chủ Gia Thư Á còn mong có dịp mời Phương Thiếu phó tới viết giúp một bảng tên nữa kìa, hạ nhân chỉ là một tiểu nhị, làm sao dám nhận một chữ "ca"
Phương Lãm có lễ gật đầu, sau đó không trở về Phương Gia mà trực tiếp tới thao trường tìm vài kỵ mã giỏi, đưa ra bản đồ mà Thư Á đã chỉ đường, hi vọng theo lối mòn sẽ đuổi kịp, nếu không một khi Phương Bảo đã tiến nhập lãnh thổ Tây quốc, với Phương Gia mà nói, dù rằng có thanh thế nhưng dẫu sao cũng là dòng quan văn thuần, không nắm binh quyền, đối với việc tìm người sẽ thật sự bất kham.
Phương Bảo, đệ thật sự là muốn làm ta tức chết mà!
-----------
La Kiệt từ sau khi được Phương Lãm đồng ý mở lòng tiếp nhận, nếu ban ngày không được gặp, đến tối thế nào cũng sẽ nhảy tường dỡ ngói Phương Gia đòi vào phòng cho bằng được.
Phương Lãm cũng không có ý cản.
Việc từ bỏ hậu cung kia nghe ra có vẻ quá khó, vậy mà La Kiệt không chỉ thẳng tay trả lại cung phi về gia quyến, hơn thế còn từ chối tất cả các mối liên hôn của ba nước còn lại, trước mặt Ỷ Vân thẳng thắn thừa nhận bản thân đã có ý tình si, duy nhất không thể đổi khác, lại không muốn vì ý trung nhân kia buồn lòng mà bãi miễn hậu cung.
Việc kinh thiên động địa như thế khiến Hoàng Cung đều xôn xao bàn tán, rốt cuộc kẻ nào may mắn lấy được lòng của Hoàng Thượng đây?
Phương Lãm không thể không thừa nhận, bản thân vô cùng cảm động trước sự dứt khoát cùng quyết đoán ấy, một lời liền bỏ qua tất cả những mê hoặc của sắc dụ hoan ái, mấy bậc quân vương có thể làm cho nổi? Ngoài La Kiệt ra, có lẽ sẽ không có kẻ thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top