Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6:thăm bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thật Phương Lãm đã biết La Kiệt tỉnh, vì thế trong lòng cũng thầm thở hắt một tiếng.
Nhìn lên hốc mũi kia vẫn còn chút máu chưa lau sạch, Phương Lãm thật sự không biết phải khóc hay cười. Cái thái độ ngông nghênh tỏ vẻ ấy rõ ràng là muốn ra oai.
Mà ra oai với ai mới được kia chứ? Ngoài bản thân cậu ra, đúng thật là chẳng còn ai khác. Phương Lãm không phải là thừa cao ngạo, mà là thừa hiểu rõ bản tính của người này. Nói ra sao bản thân cậu cũng là Alpha, võ thuật có thể xét không bằng nhưng sự nhanh nhạy thì có thừa.
Ngước mắt nhìn đám nô tài cùng quân y khẩn trương khiêng người ra xe ngựa tiến trở về Hoàng cung, Phương Lãm dâng đầy thứ xúc cảm non trẻ trong lòng.
Biết như vậy vừa nãy cậu không nên khen làm gì, cứ mắng bỏ một câu là được rồi. Thà rằng là để người kia tiu nghỉu bước vào, còn hơn là lấy cáng khiêng đi!
---------
Tối hôm ấy, Cung Thái tử.
La Kiệt thiếu chút thì khóc ra nước mắt.
- AAAAA!!!!
Cậu nhất quyết không gặp ai, kể cả Ỷ Vân hay Hoàng thượng đích thân tới thăm vẫn kéo chăn trùm thành cái kén, khiến cho trong ngoài cung kẻ nào kẻ nấy đều được dịp thất sắc.
A Khê cũng chạy đến quýnh chân, nghe tiếng hét thì lép kẹp sang một bên cửa, không dám động đậy, từ khi Thái tử về Cung, đã có bốn người hầu bị phạt, sợ đến chết khiếp ta rồi.
La Kiệt hét xong vẫn cảm thấy không có cách nào thừa nhận. Tại sao kia chứ? Tại sao lại ngất đi? Mà ngất đi thì thôi còn là ngất đi ngay trước mặt Lãm nhi,
Như thế có phải Lãm nhi sẽ rất rất coi thường bản thân hay không?! Như thế có phải Lãm nhi sẽ không cùng chơi nữa hay không?
Không muốn!
Ta muốn chơi với Lãm nhi, muốn thứ khí mát ấy kia...
A Khê thấy trong phòng tĩnh lại rồi, một lúc mới rón rén bước vào:
- Thái tử, Phương đại thiếu gia ở bên ngoài cầu kiến.
- Không gặp!
Bước chân của A Khê vừa đặt tới bậu cửa đã rụt lại:
- Vâng!
Bỗng nhiên La Kiệt ngồi nhổm dậy:
- Ngươi nói ai cầu kiến?
- Dạ, Phương đại thiếu gia, Phương Lãm.
La Kiệt có chút không tin được, lắc lư mái tóc rối bù bước ra:
- Là Lãm nhi?!
A Khê sợ đến mất mật, gật vội:
- Vâng, là Lãm nhi!
La Kiệt chau mày, dẫm vào chân A Khê một cái:
- Ai cho ngươi gọi là Lãm nhi?! Lãm nhi là của một mình ta gọi!
Sức Alpha cũng không nhẹ gì, dẫm một cái này khiến A Khê đau thót mình:
- Vâng vâng vâng... Nô tài biết tội.
- Còn không mau ra mời vào? A! Chuẩn bị thức ăn ngon nữa!
- Vâng!
A Khê vừa lui ra, từ phía sàng đan còn nghe tiếng cười bật lên ha hả,
Rùng mình, trời ơi không có lẽ Thái Tử say nắng quá sảng luôn rồi! Cầu trời khấn phật một lát đừng có hạ lệnh phạt cái thân nô tài này! Sao số tôi lại khổ thế kia chứ?!
----------
Trong phòng, La Kiệt tự tay mình vỗ vỗ cho hai má ửng đỏ, cố tình trùm chăn cho nóng thêm nóng rồi nằm thiêm thiếp trên giường.
Thế nhưng khi Phương Lãm bước vào, vừa nhìn đã thấy nụ cười treo trên môi La Kiệt đang bán đứng chủ nhân mình.
Ở viện tử hay ở thao trường cậu có thể được xưng danh là đồng học, miễn lễ nghi, nhưng ở đây là Cung Thái tử, người kế vị của con dân Nam quốc, Phương Lãm tuổi còn nhỏ hiện tại chưa có danh phận, tự biết phải hành quỳ lễ.
Cậu kéo vạt áo kéo sang một bên, đầu gối quỳ, vòng tay cúi đầu chuẩn mực:
- Tiểu sinh Phương Lãm, tham kiến Thái tử điện hạ.
La Kiệt he hé mắt, nhìn thấy Phương Lãm quỳ trước mặt, hục hặc không thèm giả vờ nữa, vứt cái chăn nóng chết ra khỏi người:
- Sao ngươi lại hành quỳ lễ? Mau đứng dậy!
- Tạ ơn Thái tử điện hạ.
Phương Lãm vừa đứng dậy, ánh mắt La Kiệt đã nhìn chằm chằm về phía bức tranh cậu mang theo, tràn đầy hi vọng rồi lại tắt ngủm:
- Lãm nhi... Lãm nhi đến để cười nhạo ta sao?
Phương Lãm lắc đầu:
- Trong số đồng học, Thái tử hiện tại là người duy nhất có thể tự cưỡi ngựa, cũng là người duy nhất có thể bắn liền ba mũi tên trúng hồng tâm, đến ngay cả Lê Thái phó còn nhiều lần tán thưởng, Phương Lãm chỉ có ngưỡng mộ, không có chê bai.
Lời nói ra chuẩn mực, không có lấy nửa điểm ý cười. Khiến cho ngay cả A Khê lẫn mấy nô tài đang bày thức ăn bên ngoài cũng đứng cả người. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, thật sự không nhận ra lời nói như thế có thể xuất phát từ miệng của một nam tử mới có mười tuổi.
La Kiệt mắt sáng long lanh, thò cả hai chân xuống giường:
- Nhưng mà hôm nay ta đã ngất xỉu! Thật đáng xấu hổ.
Phương Lãm nhẹ giọng:
- Cha ta từng nói, Alpha mười tuổi đã bằng Beta mười bốn, lại có khí tức của bản mệnh, nhiệt huyết hơn người thường cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa thơ họa cũng có khi sai, võ luyện đương nhiên cũng không thể bài trừ.
Phương Lãm nói ra lời này cũng đã nghĩ trước từ ở nhà, y như rằng La Kiệt nghe lời nào gật đầu như bổ củi lời ấy:
- Đúng đúng đúng! Ta chính là nhiệt huyết hơn người, nào phải vì ra oai đâu! Đúng là chỉ có Lãm nhi mới hiểu ta! Nhưng mà... Lãm nhi mang theo cái gì đó?
Phương Lãm lúc này mới trình ra bức tranh kia:
- Cái này, là quà sinh thần của Thái tử.
La Kiệt ngớ người.
- Sinh thần của ta?!
Phương Lãm gật đầu rồi mang tới.
Bởi vì sinh thần bát tự của mỗi người ngoài cha mẹ và thê tử không ai được biết, tránh cho người ngoài nắm được mà bùa chú mưu hại, đặc biệt lại là Thái tử thì càng phải kín kẽ. Vì thế Phương Lãm cũng chỉ biết qua rằng La Kiệt sinh vào khoảng chính hạ, cũng giống như cậu chỉ có thể để lộ ngày sinh vào khoảng chính đông.
- Sinh thần mười tuổi đối với nam tử rất quan trọng, ta sợ sẽ để lỡ, vì thế mang tới cho người, vài ngày nữa là tới chính hạ rồi.
La Kiệt chu môi, Phương Lãm cũng vui lây. Mỗi một khi xúc động quá La Kiệt đều làm như vậy, rất trẻ con, cũng rất thú vị.
La Kiệt vừa mở ra đã reo lên, sung sướng nhìn bức tranh trước mặt,
Trường bào áo đỏ, ngựa non nhung tơ, đó chẳng phải là vẽ chính mình ngày đầu tiến nhập thao trường hay sao?! Đã thế bên cạnh còn viết vài câu thơ ngụ ý bày tỏ sự ngưỡng mộ.
La Kiệt hết ôm lấy bức tranh rồi lại sợ nát mà đặt xuống, treo lên, chạy bốn vòng quanh phòng, miệng không ngừng kêu:
- Lãm nhi! Ta treo ở đây nhé?
- Lãm nhi! Hay là ở đây?
- Không, ta để ôm đi ngủ!
Phương Lãm phì cười nho nhỏ, trong lòng một dòng nước trong lành dâng lên, khi ở nhà cậu còn lo đến không ăn cho nổi, năn nỉ mãi cha mới đồng ý dắt vào cung thăm người, hiện tại thấy được La Kiệt dường như đã tràn đầy sức sống không còn một vẻ gì ốm yếu cả, tự nhiên cũng thoải mái nhiều.
La Kiệt rốt cuộc cũng tìm được một chỗ treo, là ngay bên cạnh giường, vẫy tay:
- Lãm nhi! Giữ để ta treo nào!
Phương Lãm gật đầu:
- Được!
Bức tranh treo cũng đã xong, Phương Lãm còn định cúi đầu ra về đã bị La Kiệt tóm lấy tay, kéo đến bên bàn ăn phía ngoài, nhất mực ấn xuống:
- Không được về! Hôm nay là lần đầu ngươi vào cung! Ăn xong bổn Thái tử sẽ dẫn ngươi đi khắp nơi.
Phương Lãm lắc đầu:
- Nếu như vậy thì cùng ăn cơm thôi, trời tối rồi cũng không có gì xem, hơn nữa Hoàng cung đâu phải là chỗ đi dạo.
La Kiệt không bằng lòng:
- Ở nơi này ngoài tẩm cung của Phụ hoàng ra ta muốn đi chỗ nào mà không được? Hơn nữa ngươi không phải nói sinh thần rất quan trọng sao? Ta muốn ngươi ở lại một đêm này, chính là quà tặng!
- Nhưng ta đã tặng người bức tranh kia rồi!
- Cái đó không tính, cái đó... Cái đó là đến thăm ta ốm!
- ??!!!
Phương Lãm không cãi nữa, thôi được, ở lại một đêm thì một đêm! Dẫu sao bản thân cũng là Alpha nam tử hán, có gì mà to tát.
Cứ như thế, ăn xong một bữa no nê, lại biên vài chữ truyền lời về Phương Gia, Thái tử thật sự vui vẻ mà đưa Phương Lãm đi ngắm Hoàng cung.
Phương Gia mấy đời thư hương bề thế, phủ đệ cũng gọi là rộng lớn, người hầu kẻ hạ cũng rất nhiều, thế nhưng so với Hoàng cung chẳng khác nào một góc vườn nhỏ.
Ngự hoa viên sáng rực, cấm vệ quân nghiêm giữ gắt gao từng bước tường thành, nô tài vừa nghe Thái tử ngự lãm cũng đốt đèn khắp dọc lối đi, mùa hè ban ngày nóng nắng quá sức, đến đêm những bông hoa mới lại nở rộ, tràn ngập hương thơm. Mẫu đơn nở từng đóa như hai bàn tay xòe rộng, thật sự mỹ lệ, dưới hồ sen nở rực trời, bát ngát đều là sắc hương tươi mới.
Phương Lãm bước sau La Kiệt vài bước, không giấu được kinh hỉ:
- Ngự hoa viên thật sự rộng lớn, vượt quá sức tưởng tượng của ta nhiều. So với danh cảnh bốn phương có lẽ cũng khó kiếm tìm!
La Kiệt vui vẻ chộp lấy tay Phương Lãm:
- Vậy sau này mỗi tuần vào ngày nghỉ, ngươi tiến cung với ta được không?
Hai mắt La Kiệt lấp lánh, thật muốn sáng hơn cả sao trên trời, cũng bởi thân phận từ trước tới nay ngoài thất Hoàng tử Hoàng Thạch là cùng một mẫu thân, La Kiệt hầu như không bao giờ có người chơi cùng. Hơn nữa tính cách La Kiệt dễ nổi nóng, người hầu sợ khiếp vía, tính ra cũng là cô lẻ.
Phương Lãm nhìn lên ánh trăng đẹp đến mê người, lại vờn tay đến một nụ hoa bên cạnh:
- Cảnh sắc nơi này thật sự rất đẹp, ta cũng rất muốn được đến đây họa một bức, nhưng còn tới năm năm nữa ta mới đủ mười lăm tuổi, mới có thể tham dự khoa thi lấy được quan vị, đến khi ấy có thể tiến cung rồi, nhất định cùng người đưa thuyền thưởng nguyệt.
La Kiệt chau mày:
- Cần gì phải đợi đến tận lúc ấy?!
La Kiệt nhảy bổ tới trước mặt A Khê theo hầu phía sau.
A Khê môi lưỡi cùng run:
- Thái... Thái tử à?!
La Kiệt cười hắc lên một tiếng rồi xòe tay:
- Mau! Giao thẻ bài của ngươi ra đây!
- Nhưng... Nhưng nô tài chỉ có mỗi một cái, nếu giao ra rồi biết lấy gì mà dùng?
- Ta mặc kệ ngươi lấy cái gì! Lập tức đưa cho ta! Dám làm cụt hứng của Bổn Thái tử, đánh đòn ngươi!
- ??!!!
A Khê khổ sở móc ra từ trong ngực thẻ bài, thầm kêu cha gọi mẹ. Còn không biết rằng ngày mai biết xuất nhập cung thế nào cho phải, Phương Lãm đã cứu nguy.
Phương Lãm không cầm, đẩy lại thẻ bài mà La Kiệt vừa trấn lột được kia:
- Nam tử hán đại trượng phu không dùng đồ ăn cắp, hơn nữa ta nhất định sẽ dựa vào năng lực của mình, mười lăm tuổi sẽ có tên bảng vàng, tự mình phấn đấu trở thành Thái phó như cha ta, đến khi ấy nhất định sẽ đường đường chính chính bước vào Hoàng cung, có thể ngẩng mặt mà thổi một khúc tiêu giữa hoa viên này.
La Kiệt vùng vằng ném trả thẻ bài cho A Khê:
- Lãm nhi, ngươi cần gì phải vất vả như thế?! Không xét đến Phương Gia, chỉ cần dựa vào ta là đủ! Ta mới không muốn ngươi học cho nhiều chữ!
- Thái tử sao có thể nói thế? Nam nhi không có chí, vậy hà tất mang danh nam nhi? Hơn nữa ta còn là Alpha, là người thừa kế của Phương Gia.
Tự nhiên nhắc đến đó, mặt La Kiệt ỉu xìu, bứt cả một nắm lá to, lẩm bẩm.
"Alpha cái gì? Thừa kế cái gì? Cuối cùng ta cũng sẽ lập ngươi thành Thái tử phi"
Câu nói đó Phương Lãm không nghe được, thân bạch y nhỏ lướt dưới trăng, tản qua từng nhịp cầu bắc qua hồ, khiến cho kẻ nào đó ngơ ngẩn mà càng thêm quyết tâm.
Phương Lãm, ta nhất định nhất định sẽ đem ngươi làm Thái tử phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top