Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Trong thời gian một tuần đó, An Vân Hàm cùng Khương Như Tịnh nồng ấm bên nhau vô cùng hạnh phúc. An Vân Hàm cũng đã thân thiết hơn với con gái, về phía cha mẹ cũng có hỏi thăm chút tin tức, sau khi nghe nói An Vân Hàm đối xử con dâu rất tốt, họ lại yên tâm đi du lịch.

Hết một tuần nghỉ phép, An Vân Hàm lại bị triệu tập.

Người triệu tập hiển nhiên là Hoàng đế, người duy nhất có quyền lực trực tiếp ra mệnh lệnh cho An Vân Hàm.
Lúc nhận được tin tức, An Vân Hàm dự đoán rằng có khả năng cô sẽ phải tiếp tục rời khỏi nhà.

Tiếp tục rời đi...

"Chị sao vậy? Lại có chuyện gì à?"

Khương Như Tịnh đi vào phòng ngồi bên cạnh Vân Hàm, ôm lấy eo cô tò mò hỏi. An Vân Hàm xoa xoa hai tay nàng, nhẹ giọng trả lời.

"À...chỉ là ngày mai chị phải trở lại nơi làm việc"

Liền sau đó hai tay đang vòng qua eo cô từ từ rút khỏi, Khương Như Tịnh có điểm khó chịu, hờn dỗi quay sang bên kia.

"Chị lại muốn đi nữa à? Bao lâu?"

Nếu mà nói chỉ trong vòng 1 tuần thân mật liền có thể hiểu hết đối phương thì quá phóng đại, nhưng vẫn đủ để An Vân Hàm nhận ra tâm trạng thê tử nhà mình không được tốt. Cô biết nàng thuộc kiểu người dễ giận dỗi, lần gần nhất Như Tịnh dỗi cô là chỉ mới cách đây mấy tiếng đồng hồ.

"Lần này chị muốn dẫn em đến tham quan nơi làm việc của chị, mai em rảnh chứ?"

Khương Như Tịnh vừa nghe thế, liền không giấu nổi vui sướng quay đầu lại.

"Em có thể đến sao?"
"Ừ" An Vân Hàm dừng một chút, "tiểu Hy cũng có thể đến"

"Sẽ không làm phiền chị chứ?" Khương Như Tịnh vui sướng như một đứa trẻ, trông nàng không có vẻ gì là một người phụ nữ đã có con.

"Không sao" An Vân Hàm lấy điện thoại gửi tin báo cho cấp dưới, "Dẫn em đi để em biết chị lợi hại như thế nào".

Như Tịnh cười một cái, sau đó vui vẻ lựa đồ cho ngày mai. Đến nơi làm việc của Vân Hàm, nàng nhất định không thể làm xấu mặt chị ấy.

...

An Ninh Hy là đứa trẻ yếu ớt, lại không có bạn bè, thường ngày con bé chỉ quanh quẩn bám theo mama của mình, cho nên từ từ dần hình thành nên tính cách nhút nhát ở con bé. An Vân Hàm đã cố gắng tỏ ra nhiều quan tâm nhất có thể nhưng tiểu Hy vẫn rụt rè và sợ hãi khi lại gần cô.

Đây là lần đầu An Ninh Hy được đi chơi cùng cả papa và mama, trước đây cô bé chỉ được mẹ đưa đi chơi vài lần, nhìn những bạn được nắm tay papa và mama của mình làm cô bé vô cùng hâm mộ.

Nhưng mà papa của tiểu Hy không có dịu dàng như mama, hơn nữa papa lại đi rất nhanh, cô bé không cách nào nắm được tay papa. Phải đến khi ngồi trên ô tô, papa mới không đi nữa, nhưng bạn nhỏ Ninh Hy vẫn còn sợ, không dám nắm tay papa.

An Vân Hàm từ sớm đã để ý ánh mắt con gái cứ dán vào tay mình, cũng đoán ra ý định của con bé. Vốn cô cũng định nắm tay tiểu Hy, nhưng bé con nhà cô khi lo lắng quá đáng yêu nên tạm thời để con bé cố gắng chủ động.

Tiểu Hy nhìn chằm chằm bàn tay lớn, lén lút nhìn lên thấy papa không có để ý, can đảm đặt tay nhỏ lên bàn tay lớn hơn. Đạt được mục đích, papa cũng không hất tay ra, tiểu Hy không khỏi cười toe toét.

Thật sự quá đáng yêu rồi, mình có nên bảo Như Tịnh sinh thêm vài đứa nữa không nhỉ?

Lúc sắp đến nơi, di động rung lên, nhắc nhở vừa có tin nhắn gửi đến. Khương Như Tịnh nghiêng đầu lén lút xem xét một cái, liền thấy được ba chữ "Cẩu Hoàng đế".

Thấy An Vân Hàm cười cười, dứt khoát gọi điện thoại qua.

"Có việc gì à?" Giọng nói không che giấu tâm tình vui vẻ sung sướng, Khương Như Tịnh hơi cau mày, tò mò không biết người ở đầu dây bên kia là ai.

"Không phải nói hôm nay không đến à?" An Vân Hàm liếc nhìn thời gian, hỏi một tiếng.

"Muốn nói chuyện điện thoại với vợ tôi? Không phải lát nữa cả hai sẽ gặp mặt sao" Hai chữ "vợ tôi" của An Vân Hàm cao giọng hơn hẳn, như muốn nhấn mạnh, quả nhiên đã thấy được khóe miệng đối phương khẽ giơ lên, có vẻ thập phần vui sướng.

"Chị vừa gọi ai vậy?" Chờ An Vân Hàm ngắt điện thoại mới tò mò hỏi.

"Vừa rồi là sếp của chị, cậu ta muốn gặp em"

"Em cần chuẩn bị thêm gì không?" Khương Như Tịnh lo lắng hỏi.

"Em muốn dừng xe đi mua thêm?"

"Thôi vậy, sẽ trễ mất" Khương Như Tịnh thở dài tiếc nuối.

Tám giờ, ba người họ cuối cùng cũng đến nơi, vừa bước xuống xe, đã thấy một quân sĩ đi về phía họ.

"Khương tiểu thư, sao cô lại ở đây?" Người lạ mặt niềm nở tươi cười với Khương Như Tịnh, thậm chí còn xoa đầu tiểu Hy.

An Vân Hàm không quen biết người này, huống hồ đối phương còn là Alpha lại ngang nhiên thân mật với Omega của cô, trong cơn tức giận liền kéo tay đối phương ra khỏi đầu con gái cưng.

"Người này là ai?" An Vân Hàm khó chịu hỏi, mắt vẫn không ngừng đánh giá đối phương.

Khương Như Tịnh cảm thấy ngạc nhiên, đã lâu rồi nàng mới thấy được vẻ mặt ghét bỏ của Vân Hàm, khi xưa mỗi lần nhìn thấy nàng Vân Hàm đều làm vẻ mặt như thế.

"Đây là Chương trung tá, anh ấy từng giúp đỡ em rất nhiều"

"Lần đầu gặp mặt, vị tiểu thư này hẳn là An tiểu thư trong lời đồn nhỉ" Chương Hữu ăn mặc một thân quân trang nghiêm nghị, như cố ý phô trương tước hàm của chính mình.

"Xem ra Chương trung tá 5 năm qua đã chiếu cố thê tử cùng nữ nhi nhà tôi rất tốt, cảm tạ ngài"

Chương Hữu giúp đỡ mẹ con Khương Như Tịnh các nàng xuất phát từ tư tâm, vốn thấy Alpha nhà bọn họ biệt tích nhiều năm không trở về, lại cộng thêm nhan sắc Khương Như Tịnh quá lay động lòng người. Bây giờ đột nhiên trở về một cái Alpha nhìn thập phần mảnh mai, nhu nhược, Chương Hữu ý vị không rõ mà cười một tiếng.

Cũng tốt, để Khương tiểu thư chứng kiến rõ nam Alpha so với nữ Alpha ưu tú cỡ nào.

Hắn mắt thấy trên tay Khương Như Tịnh cùng An Vân Hàm cầm nhiều đồ lỉnh kỉnh, liền xung phong lên tiếp nhận, "Khương tiểu thư cùng An tiểu thư để nam nhân chúng tôi cầm giùm đi, nữ nhân không nên quá khổ cực"

"Không cần, ý tốt của trung tá chúng tôi tiếp nhận, dù gì tôi cũng là Alpha, chút việc nhỏ này vẫn có thể tự làm được.

An Vân Hàm làm sao nhìn không ra ý định thật sự của Chương Hữu, nàng thật sự muốn lộng quyền đem một cái chức vụ trung tá nhỏ nhoi đẩy đi biên cảnh, không cách nào xuất hiện trước mặt Như Tịnh nữa.

"Lúc nãy vừa thấy Khương tiểu thư, tôi còn tưởng rằng tiểu thư lại đến thăm tôi chứ, Khương tiểu thư còn quen biết ai ở đây sao?"

"Không phải tôi, là Vân Hàm dẫn tôi đi thăm quan nơi làm việc của chị ấy, không ngờ lại cùng chỗ với Chương trung tá, hai người hẳn là biết nhau đi?"

"Đây là lần đầu tôi được gặp An tiểu thư đấy chứ, hay là lính mới? Nếu như vậy thì không thể vào được rồi, lính mới không có quyền dẫn người ngoài vào trong" Ý tứ trong lời nói rõ ràng đầy vẻ xem thường.

Khương Như Tịnh nghe vậy, lo lắng nhìn An Vân Hàm, nàng cũng đâu biết là nơi làm việc của chị ấy lại là trong quân đoàn.

"Nhưng mà nếu là Khương tiểu thư đi vào với tư cách là người nhà của tôi, chuyện ấy liền hoàn toàn có thể" Chương Hữu hướng Khương Như Tịnh lấy lòng nói, tay còn định hướng đến dắt tay nàng.

"Không cần ngươi, chúng ta tự có cách đi vào" An Vân Hàm tức giận không thể che giấu, kéo Khương Như Tịnh nấp sau lưng mình.

"An tiểu thư mới vào quân đội có điều chưa rõ, quân đội quy củ rất nghiêm ngặt, không phải chỉ bằng vào vài lời cầu xin là có thể" Chương Hữu tất nhiên không tin một tên lính mới có thể tìm được cách khác để vào trong.

"Mọi người tụ tập ở đây là có chuyện gì vậy?"

"Lữ thiếu tướng, là có lính mới không hiểu quy củ, một mực nhất định đi vào" Chương Hữu bộ dáng lấy lòng cúi chào, không quên "kể tội" vị kia tình địch.

Lữ Quân vốn chỉ muốn ra bát quái một chút, theo hướng Chương Hữu chỉ từ từ nhìn sang, thiếu chút nữa ngã xỉu.

"Đại tướng quân, ngài rốt cuộc đã trở lại" Trước mặt người này chính là Đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng An Vân Hàm, đồng thời cũng là cấp trên trực thuộc của chính mình.

Chương Hữu cùng Khương Như Tịnh nghe đến choáng váng, đại tướng quân? An Vân Hàm sao?

"Lữ thiếu tướng, lời của ngài nghĩ là?" Chương Hữu trước tiên định thần lại, run rẩy hỏi.

"Ngươi có mắt như mù sao, còn không mau tạ lỗi với Đại tướng quân!"

Lữ quân tuy không có cùng An Vân Hàm kề vai sát cánh trên chiến trường, nhưng lại nghe đầy đủ những chiến tích lẫy lừng của người ấy. Bất kể là tác phong vẫn là năng lực, đều đủ cho bọn họ có thật sâu ấn tượng mạnh mẽ.

"Ngươi đến trễ" An Vân Hàm nhìn khuôn mặt méo mó của Chương Hữu, tâm tình tự nhiên tốt lên không ít.

"Xin lỗi đại tướng, tôi cũng là mới nhận được thông báo"

An Vân Hàm lúc này mới bế lên tiểu Hy, dắt tay Khương Như Tịnh còn hoang mang đi vào trong.

An Vân Hàm đại tướng quân, người có chức vị cao một chút đều đã được nghe qua danh tính của người này, chỉ là chưa từng gặp mặt. Lữ quân dẫn các nàng đến văn phòng của Hoàng đế, người sớm đã đặc biệt dặn dò sắp xếp cuộc hẹn này.

Chờ đến người cần đến đã ở chỗ này, Hoàng đế đứng dậy tiến lại gần, tự nhiên thưởng thức nữ nhân bên người thuộc hạ.

Hoàng đế đối với Khương Như Tịnh không phải là bất ngờ, ngài đã từ Hoàng hậu bên đó biết không ít chuyện, nhưng chân chính gặp mặt vẫn là lần đầu, không nghĩ tới tên đầu gỗ này thế mà lại đi trước bản thân một bước, có cái nữ nhi.

"Ngươi hẳn là thê tử của An Vân Hàm?"

"V...vâng, thần là Khương Như Tịnh, tham kiến bệ hạ"

Giọng nói Khương Như Tịnh không che giấu vẻ sợ sệt, đem Vu Bạch từ vẻ trang nghiêm lộ ra chút buồn cười, xem ra An Vân Hàm chưa giới thiệu hắn từ trước rồi.

Vu Bạch tươi cười đỡ lấy Khương Như Tịnh đang hành lễ đứng lên, "Không cần câu nệ hình thức, ngươi là thê tử của An đại tướng quân, chúng ta coi như một nửa người nhà rồi"

"Nửa...người nhà?"

An Vân Hàm và Vu Bạch từ thời còn kề vai sát cánh trên chiến trường đã từng thề qua nếu Vu Bạch trở thành hoàng đế, An Vân Hàm sẽ được phong tước vị, trở thành hoàng thân quốc thích. An Vân Hàm vốn cũng không mưu cầu danh lợi, nhưng hai người bọn họ tình nghĩa không phải là giả, nói huynh muội kết nghĩa cũng không sai.

Sau Vu Bạch thuận lợi lên làm Hoàng đế, kết hôn với Trương Thanh, thân làm Hoàng Hậu người kề bên gối với Vu Bạch, Trương Thanh hiển nhiên cũng dần trở nên thân thiết với An Vân Hàm. Huống hồ tính cách Trương Thanh phóng khoáng lại nhiệt tình, An Vân Hàm nhanh chóng xem nàng là bạn.

Kia từ khi trở về gặp Khương Như Tịnh, lại vì màn tương ngộ quá đỗi hạnh phúc làm An Vân Hàm quên mất cần phải giới thiệu họ với nhau. Lại đến khi hai bên gặp mặt nhau cô mới nhớ ra chưa kể với thê tử từ trước. Nhưng An Vân Hàm cũng dự đoán được nếu cô kể với Như Tịnh về Vu Bạch, khả năng là nàng ấy nhất quyết không đi cùng đâu.

Việc này Khương Như Tịnh hoàn toàn không biết gì cả, ngay cả gặp mặt Hoàng đế lần này cũng là lần đầu tiên, nàng nhưng chưa bao giờ tưởng đời này mình sẽ có diễm phúc được diện kiến Hoàng đế.

An Vân Hàm thật tự nhiên lôi kéo Khương Như Tịnh ngồi xuống, An Vân Hàm khoanh tay nhìn về phía Vu Bạch tươi cười nói: "Thế nào? Thê tử nhà tôi vô cùng xinh đẹp có phải hay không?"

"Đúng vậy, quả nhiên như Trương Thanh bên kia nói"

Không nghĩ tới An Vân Hàm quá mức thản nhiên đối đãi với bệ hạ như vậy, Khương Như Tịnh sợ ngây người, lén lút kéo vạt áo cô thầm bảo đừng vô lễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #abo#bh#bhtt