Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13 (H)

Thời gian qua thực mau, đảo mắt liền đến tháng 6, đúng thời điểm nắng nóng dần tăng cao. Trừ bỏ bị em dâu đeo bám, An Vân Hàm trải qua tương đối bình lặng. An gia đã có người thừa kế, đại sự đều an bài ổn, không có gì quá phát sinh.

Hai ngày liên tiếp mưa lớn, thời tiết may mắn giảm bớt. Hôm nay An Vân Hàm được nghỉ phép, cùng Khương Như Tịnh ở bên nhau.

Nói là nghỉ ngơi, kỳ thật cũng không nghỉ được nơi nào. Khương Như Tịnh di chuyển vòng eo mềm mại, ở phía sau An Vân Hàm cũng liên tục thúc đẩy kịch liệt, đánh tới hai chân nàng run run rẩy rẩy. Trên người Khương Như Tịnh khắp nơi đều là vệt đỏ, mà đầu sỏ còn mê luyến tiếp tục hôn lên.

"A...a...không được...Vân Hàm...chậm lại..."

Khương Như Tịnh hai chân tê rần, cảm giác tùy thời đều có thể ngã xuống. An Vân Hàm lại cảm thấy như được cổ vũ, vì thế vươn tay sờ sờ đầu nhũ đã thâm đỏ, lại nhanh chóng gia tăng tốc độ, mỗi một lần đều đâm sâu vào tận nơi sâu nhất, khuấy động nước bên trong bị đâm phát ra thanh âm chọc người xấu hổ.

Khương Như Tịnh đã khóc ra tới, bên dưới siết chặt côn thịt, rên rỉ chảy nước. An Vân Hàm rốt cuộc nhịn không được, bắn hết vào trong.

An Vân Hàm thở ra nằm xuống ôm lấy eo thê tử, hôn nhẹ nàng kêu tiếng "Như Tịnh" rồi lại "Tịnh Tịnh" "thê tử" "bảo bối" lung tung rối loạn kêu. Khương Như Tịnh vòng tay qua cổ Vân Hàm, nhắm mắt hưởng thủ từng danh xưng, khóe miệng chưa từng hạ xuống.

Suốt cả ngày, Khương Như Tịnh chưa hề động thủ bước đi một lần, ban đầu thức dậy nàng chỉ là trêu ghẹo chị ấy một chút thôi, sau đó liền bắt đầu bị lăn lộn.

Nàng trừ bỏ ra sức thời điểm làm tình, còn lại An Vân Hàm xuống giường sẽ bế nàng theo, cho nàng ăn rồi lại đưa trở về giường tiếp tục.

Nghĩ đến đây Khương Như Tịnh bắt đầu giận dỗi đánh lên vai đối phương, quả thực là cầm thú mà.

An Vân Hàm bị nàng đánh không đau, bên dưới lại ngo nghe giục dịch dựng đứng lên. Phát ra tiếng cười thập phần đắc ý, ngồi dậy nâng lên Khương Như Tịnh một chân tách ra. Mà Khương Như Tịnh chỉ kịp kêu rên một tiếng, người kia liền đã đẩy đi vào.

***

Ngày hôm sau thời tiết quang hẳn, Khương Như Tịnh cuối cùng cũng được dùng bữa một cách đàng hoàng, vì An Vân Hàm phải đi làm. Trước khi đi còn bám rịt lấy nàng không chịu buông, sau đó buồn bực hôn nàng một cái mới ra cửa.

Sau chiến tranh xác thật không còn nhiều việc An Vân Hàm cần phải làm, hầu hết đều là công việc xử lí giấy tờ được giao cho cấp dưới. Cô nhìn ra phía sân huấn luyện, bên đó là khóa lính mới lần này, đang trong quá trình tập huấn. Người mới hiển nhiên chưa thích ứng kịp với bài tập huấn, ai cũng đầy mặt mồ hôi sắc mặt tái nhợt, nhìn có điểm thảm thương.

An Vân Hàm vốn định thân chinh huấn luyện bọn họ, đột nhiên từ phía sau có người gọi tên nàng. Không cần quay lại cũng biết đối phương là ai, vì mùi tin tức tố mà cô ta phát ra, trắng trợn không hề che giấu.

Khương Tiểu Huyền thấy An Vân Hàm chậm chạp không quay đầu lại, trực tiếp đi tới ôm lấy tay cô, táo bạo dựa sát người vào.

Bởi vì hôm qua thân mật triền miên, hôm nay tách ra làm Khương Như Tịnh có điểm nhớ nhung, quyết định đến đưa cơm cho An Vân Hàm. Vừa vặn nàng mới từ xa nhìn thấy bóng dáng của An Vân Hàm, còn có Khương Tiểu Huyền thân mật ở bên cạnh. Khương Như Tịnh nhìn thấy em gái mặt mày thẹn thùng mời Vân Hàm và mọi người ăn một bữa cơm, còn nói cha mẹ muốn Vân Hàm và cháu gái về thăm nhà.

Khương Như Tịnh mặt càng thêm đen vài phần, xoay người liền đi một mạch. An Vân Hàm vẫn chưa thấy Khương Như Tịnh lúc nãy, có chút mệt mỏi tránh ra Khương Tiểu Huyền, đơn giản từ chối rồi phân phó cấp dưới cho mọi người nghỉ. Khương Tiểu Huyền mời không đến được An Vân Hàm, nhưng lời đã nói ra, dù An Vân Hàm không đi ăn cũng còn rất nhiều người chờ đợi bòn sạch tiền nàng. Nàng ta nhìn An Vân Hàm đi thẳng một mạch, căm giận siết chặt tay.

Bởi vì mọi người đều được nghỉ, An Vân Hàm không có việc gì làm liền lái xe trở về nhà. Trong nhà không có một ai, cô đoán Khương Như Tịnh hẳn là đi ra ngoài mua sắm, vì thế nằm trên sofa chờ đợi, qua một hồi liền ngủ mất.

Khương Như Tịnh trở về nhà thấy đối phương ngủ say, vừa mới lúc nãy lo lắng phiền muộn chuyển biến thành tức giận, nàng ngồi bên cạnh đem lỗ tay người này xách lên.

"Ah!! Đau đau đau!" An Vân Hàm đau đớn bị kéo khỏi cơn buồn ngủ, dụi dụi hai mắt mới nhìn ra là thê tử.

"Như Tịnh! Em làm gì ra tay nặng thế? Chị chỉ mới ngủ một chút..."

"Em hỏi chị, hôm nay Khương Tiểu Huyền tới tìm chị?"

"Đúng vậy...em làm sao mà biết?"

"Em không thể biết sao? Người ta còn làm chị về nhà ăn cơm, chị là muốn giấu em một mình về nhà ăn cơm cùng cô ta đúng không?" Khương Như Tịnh cười lạnh một tiếng.

"Như Tịnh...em làm sao vậy? Chị đã từ chối rồi mà, vẫn không được sao?" An Vân Hàm vô tội mà chớp mắt, rụt rè lên tiếng"

"Đương nhiên không được, hai người khi trước không phải là đính ước với nhau sao, em xem chị nhưng thật ra cảm thấy được theo đuổi rất vui đi"
An Vân Hàm nhíu mày, chuyện đính ước là chuyện từ đời nào rồi mà? Này vốn là hai bên gia tộc đề ra, hơn nữa chẳng phải người thật sự gả cho là Như Tịnh sao, còn để bụng?

"Như Tịnh, chờ chị một chút Như Tịnh..."

Mắt thấy Khương Như Tịnh muốn đi khỏi, An Vân Hàm vội vàng đứng lên, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, đột ngột đứng dậy khiến chân bỗng nhiên chuột rút, loạng choạng mà ngã xuống đất.

An Vân Hàm đau đến mặt vặn vẹo khó coi, không nghĩ tới Khương Như Tịnh nhìn thấy mà không thèm để ý đến cô, lập tức vào phòng.

Khương Như Tịnh cho rằng An Vân Hàm là giả vờ, người này nhìn qua thành thục ổn trọng, trên thực tế thích nhất giả vờ đáng thương. Hiện tại lừa nàng té ngã, hẳn là lại muốn vờ vịt qua loa làm nàng tha thứ.

An Vân Hàm bị bỏ rơi cực kỳ thương tâm, cô là la cà lêu lổng cũng không có, trực tiếp về nhà với thê tử, không nói đến chính mình nhịn một buổi trưa, mà trở về còn bị trách mắng. Thậm chí chính mình té ngã đau như vậy, một câu hỏi han cũng không có.
An Vân Hàm ôm bừng bừng lửa giận xông vào phòng, bắt lấy Khương Như Tịnh cổ tay.

"Chị mau buông tay! Vân Hàm!" Khương Như Tịnh giãy giụa tránh không thoát An Vân Hàm. Cô cười lạnh, chính mình là Alpha, hơn nữa còn dong duổi ra chiến trường mấy năm trời, Khương Như Tịnh so với nguyên chủ còn yếu, huống hồ là chính mình.

Hai người giằng co một hồi, An Vân Hàm đẩy ngã Khương Như Tịnh nằm xuống giường, bản thân đè lên nàng.
Khương Như Tịnh lúc này mới nhìn thẳng vào An Vân Hàm, thấy vẻ mặt lên án kia tự nhiên có chút hối hận. Nàng trước kia không phải là người vô lý như vậy, trước kia An Vân Hàm dù công khai có tình nhân bên ngoài nàng cũng không tức giận qua. Cũng không biết là từ khi nào, nhìn đến Vân Hàm thân mật với nữ nhân khác trừ mình ra, dù chị ấy không đáp lại đối phương, bản thân đều sẽ vô cùng buồn bực.

Nhận thấy Khương Như Tịnh không còn giãy giụa, An Vân Hàm ôm lấy nàng, vỗ về bên tai: "Chúng ta đều đã kết hôn sinh hài tử, em còn ghen bậy bạ cái gì chứ"

"Chị thật xấu..." Khương Như Tịnh sắc mặt ửng đỏ, nắm lấy vạt áo cô.

An Vân Hàm nghe nàng thanh âm như mị hoặc, không khỏi ngực run lên. Ở tai nàng thì thầm: "Như Tịnh, phía bên dưới nhớ em, có thể hay không làm chị tiến vào bên trong?"

An Vân Hàm vẫn luôn thích nói chút lời nói không đứng đắn làm khơi gợi dục vọng của nàng, hầu như lần nào cũng làm nàng mặt đỏ tim đập. Nhưng mà Khương Như Tịnh cũng xác thật thích nghe những lời ngả ngớn như thế.

Nàng thò tay tìm kiếm cự vật, tuy cách nhau 2 lớp quần, Khương Như Tịnh có thể cảm thấy nơi đó tỏa ra nhiệt khí. Nàng nằm ở An Vân Hàm dưới thân, trong lòng còn tự dặn lòng Omega phải biết thẹn thùng, không được quá phóng đãng.

"Em lại sờ thêm chút nữa, chị chờ không được em thong thả đâu" Miệng nhắc nhở, tay liền luồn vào Khương Như Tịnh trong áo, bàn tay bao trọn một bên ngực mềm mại tròn trịa, hai ngón tay vuốt ve đỉnh đầu, lại kéo vài cái.

Đâu chỉ là kéo, vẫn là cắn, là thúc, là đẩy, là triền miên không dứt, là 3 giờ sáng mới mệt mỏi ngủ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #abo#bh#bhtt