Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Đem bản thân thả xuống ghế trong thư phòng, An Vân Hàm có chút mệt mỏi xoa trán, cô là đang bị stress rồi.

Thân chủ vốn là người thừa kế của một tập đoàn, nhưng vì ăn chơi sa đọa, nên cha mẹ không cách nào yên tâm giao lại sản nghiệp, chỉ có thể vẫn tiếp tục tiếp quản công ty. Nói trắng ra, thân chủ là loại phú nhị đại ăn không ngồi rồi, chỉ biết ngửa tay đòi tiền còn thích đánh vợ con.

An Vân Hàm kiếp trước thời gian phần lớn cũng đều là ăn chơi tự tại, nhưng mà vẫn gọi là có công ăn việc làm hằng ngày.

Có nên tìm việc không? Bản thân ngoài giết người còn có khả năng gì nhỉ?

Nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện bản thân chẳng hề có tài cán gì khác, đồng dạng, thân chủ ngoài khả năng trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài thì chỉ là một cái Alpha bất tài vô dụng.

Thật là thất vọng!!

Đầu ngửa ra sau, trong mắt lóa lên tia ảm đạm. Khối thân thể này làm sao lại vô dụng đến thế, chính là độc duy nhất thiên phú hơn người chắc chỉ có cái chân giữa kia đi, nhưng An Vân Hàm làm gì có hứng thú đi khai thác loại sở trường đó.

An Vân Hàm tra trên điện thoại tìm vài công việc, liền nhanh chóng tìm ra chỗ ưng ý. Hóa ra Alpha còn có thể gia nhập quân đội, trải qua huấn luyện thể chất trong đó, còn có thể nhận tiền lương, hơn nữa lại không hề thấp, đích thị là loại công việc tốt nhất cả nước.

Được trở thành quân nhân là ước mơ và cũng là tín ngưỡng của tất cả Alpha, nhưng vì quy trình tuyển chọn quá khắc khe và khó đến không tưởng, mỗi năm số Alpha thành công được tuyển chọn đều không đếm quá 1 bàn tay.

An Vân Hàm vô cùng tự tin bản thân sẽ được nhận vào, dù gì kiếp trước cũng từng là lính chính quy của đất nước, về sau hòa bình lập lại cô mới chuyển nghề đâm thuê chém mướn.
Nhưng cho con gái bảo bối đi đầu quân, liệu cha mẹ thân chủ có đáp ứng?

Nhưng bản thân không thể quá lười biếng được, vẫn là chọn đăng kí tham gia tuyển chọn đi.

Cứ ở nhà ngắm thê tử mãi, mắt cô sẽ hỏng mất!!

Tối đó trong lúc dùng cơm, An Vân Hàm không kiên nhẫn đành hỏi tới thê tử.

"Thời gian sắp tới em có thể một mình bồi đứa nhỏ không?"

Làm sao có thể?? An Vân Hàm tự chửi chính mình, loại người gì bỉ ổi đến mức bỏ bê vợ con ra ngoài ở cơ chứ?
Khương Như Tịnh cứng nhắc ngẩng đầu nhìn Vân Hàm, một câu không nói, ánh mắt khổ sở hướng đến cô.
Bị nhìn đến mức chột dạ, An Vân Hàm giải thích thêm vào.

"Sắp tới chị sẽ không ở nhà nữa"

"Vân Hàm, em lại làm sai gì sao?" Chịu đựng đau xót trong lòng, Khương Như Tịnh giống như nếu cô nói thêm lời gì quá đáng nữa thì nàng sẽ gào khóc cho xem.

"Chị muốn rời nhà một khoảng thời gian, chỉ là thư giãn gân cốt thôi, không liên quan gì đến em"

"Chị qua lại với tình nhân đều có thể, nhưng mà dọn ra ngoài..."

Thư giãn gân cốt? Chị ấy là định đi nhà nữ nhân nào thư giãn gân cốt đây. Nghĩ như vậy, Khương Như Tịnh liền cười nhạt. Alpha này, bản tính trăng hoa quả nhiên không có thay đổi, mấy ngày nay chị ta yên phận ở nhà làm mình tưởng ai kia đã thay đổi rồi chứ.

"Không có dọn ra ngoài, chỉ là một đoạn thời gian"

"Được, khi nào thì chị đi?"

"Sau khi cùng em trở về Khương gia"

Sau đó không có tiếng đáp lại nữa, trong lòng đều là tư vị đắng chát, Khương Như Tịnh một chút cũng chẳng thèm phản ứng Vân Hàm.

Cũng coi như may mắn là chị ta còn chưa đề nghị đem tình nhân về nhà. Nàng cùng phu quân ít nhất cũng đã có hài tử, phu quân hẳn cũng không quá đáng lắm đi.

***

Đầu tháng 10 trời se lạnh, An Vân Hàm siết chặt lấy áo ấm, hận không thể mặc dày thêm mấy lớp.

Hôm nay là ngày các nàng cùng nhau trở về Khương gia. Trong kí ức của thân chủ thì hôm nay là lần đầu tiên đến Khương gia. Đối với cha mẹ vợ cũng mới chỉ gặp qua vào ngày cử hành hôn lễ.

"Vân Hàm!"

"Hả?"

"Em gọi chị nãy giờ đó, chúng ta đến nơi rồi"

An Vân Hàm âm thầm bĩu môi, nhưng cũng nghe lời bước xuống xe. Khương Như Tịnh bế hài tử, cùng An Vân Hàm đứng bên cạnh nhấn chuông cửa.

Đứng đợi hồi lâu, mới thấy có người ra mở cửa. Từ trong đi ra, nữ nhân nhan sắc có vài phần tương tự Khương Như Tịnh, thái độ cao ngạo hướng Như Tịnh hất cằm.

"Chị còn về đây làm gì? Không ở nhà hầu hạ loại Alpha phế vật nhà chị đi"

Nghe vậy Khương Như Tịnh liếc nhìn An Vân Hàm một cái, thấy cô sắc mặt đen đi vài phần, liền sợ hãi rụt cổ.

An Vân Hàm làm sao không biết "Alpha phế vật" là đang ám chỉ mình. Khương gia trong kí ức của thân chủ vẫn làm cô có chút ấn tượng. Nhận ân huệ của An gia xong còn không muốn gả con gái, vì thế đem con gái cưng đổi thành Khương Như Tịnh mà bán đi.

"Như Tịnh, cô ta là ai?"

"Là...em gái em, Khương Tiểu Huyền"

Hóa ra là "thê tử hụt" của cô. Qua thái độ kênh kiệu của cô ta cho thấy, trọng lượng của Như Tịnh ở cái nhà này quả thật rất nhỏ. An Vân Hàm cảm thấy có chút may mắn, thê tử hiện tại của cô là Khương Như Tịnh ôn nhu hiểu chuyện, không như cái này em dâu quá mức ngang bướng. An Vân Hàm nhìn đi nhìn lại, không tìm ra chỗ nào vừa mắt.

"Cho dù ngươi có là người An gia, tại Khương gia cũng đừng hòng giễu võ dương oai!"

"Ngươi đây là trực tiếp coi thường An thị? Ngươi nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào nếu ta nói với cha về thái độ của ngươi?"

"Hừ! Tiểu nhân, nghĩ không có được ta liền giở thói đe dọa" Khương Tiểu Huyền lẩm bẩm trong miệng, né người ra cho đối phương vào nhà.

Alpha thính lực so với người bình thường đều tốt, An Vân Hàm dĩ nhiên nghe được, cô chỉ cười nhạo, loại nữ nhân rắc rối này cô không rảnh đối phó.

Khương Như Tịnh luôn tồn tại nỗi sợ mỗi lần về Khương gia, chỉ duy nhất lần này khác biệt, nàng trở về cùng với phu quân. Có An Vân Hàm ở cạnh, đám người Khương gia sẽ không thể quá mức tệ bạc với nàng, nghĩ như vậy, Như Tịnh liền yên tâm hẳn.

Người hầu sắp xếp cho vợ chồng An Vân Hàm 1 phòng khách nhỏ, sau đó cũng không quan tâm họ nữa. Khương Như Tịnh sợ An Vân Hàm không chịu được sẽ phát cáu với mình, liền đi phòng bếp tìm chút đồ ăn cho phu quân.

Tại nhà bếp đụng mặt Khương Tiểu Huyền, Khương Như Tịnh lờ đi ánh mắt của nàng ta, tiếp tục lấy đồ ăn.
"Còn có cả hài tử, không ngờ cô vậy mà cũng tranh cơ hội quá nhanh đi. Nhưng mà tôi dám chắc, hài tử kia của cô chen không nổi lên thành người thừa kế An thị đâu"

Khương Như Tịnh nghe cô ta đề cập đến con gái mình, nhất thời động tác có chậm lại. Nàng chỉ muốn tranh thủ chút xíu nương tay từ An Vân Hàm, nơi nào có tư tưởng giành giật quyền thừa kế. Dù sao, so với đám tình nhân kia, An Vân Hàm hẳn là thích bọn họ sinh hài tử cho mình hơn.

Không phải Khương Như Tịnh không quan tâm thói trăng hoa của phu quân, có Omega nào mà không có tính chiếm hữu chứ. Chỉ là nàng biết có cưỡng cầu cũng không được, vậy thì ghen tỵ làm gì.

Mặc cho Khương Tiểu Huyền tiếp tục châm biếm, Như Tịnh đã lấy đủ, liền trở về phòng. Hầu hạ phu quân ăn uống xong thì tới lượt cho hài tử bú. Khương Như Tịnh muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng lại sợ hài tử không ai chăm, An Vân Hàm dễ phát cáu nàng càng không yên tâm.

An Vân Hàm muốn ngủ, cũng nhận ra thê tử mỏi mệt.

"Em ngủ chút đi"

"Nhưng còn con bé?"

"Không sao, nó rất ngoan, chị cũng muốn ngủ, cùng nhau đi"

Bị bắt ép lên giường, Khương Như Tịnh không còn nhiều sức phản kháng, nhanh chóng cũng chìm vào giấc ngủ. An Vân Hàm cẩn thận đắp chăn cho thê tử cùng hài tử rồi mới chui vào ổ chăn duỗi chân ngủ.
Một nhà 3 người nằm trên giường hòa hợp trông thật vô cùng hạnh phúc.

***

Thời điểm Khương Như Tịnh thức dậy, đã thấy An Vân Hàm tỉnh dậy từ lâu, trên tay còn bế hài tử dỗ dành.

"Bé con, con khóc ít một chút, ta sợ nổ chết a" An Vân Hàm làm bộ mặt đau đớn như ôm phải bom, khổ sở vỗ về con gái.

Chú ý tới biểu tình khổ sở của Vân Hàm, Như Tịnh cảm thấy cô ấy vô cùng đáng yêu, không nhịn được cười hì hì.

Vừa nhìn thấy Như Tịnh tỉnh dậy, Vân Hàm như vớ được vàng, nhanh chóng chuyển con gái sang cho nàng bế.

"Khóc thật lớn, làm chị sợ chết khiếp"

"Chị có mệt không? Có cần trước tiên ngồi xuống nghỉ ngơi?"

"Không cần, Alpha sức khỏe lớn, hồi phục rất nhanh"

An Vân Hàm cảm thấy Khương Như Tịnh đối đãi mình chẳng khác nào phế nhân. Quả thật cô cũng thấy thân chủ so với phế nhân đều một chín một mười, lối sống đổ đốn không thể tả.

Chiều tối, phu phụ Khương gia đều đã trở về. Đối với sự xuất hiện của An Vân Hàm đều là kinh ngạc không nói nên lời. Khương gia mở tiệc lớn chào đón cháu gái, nguyên nhân là vì An Vân Hàm, không dám cấp vị con rể này biểu tình chán ghét nào. Mặc dù An Vân Hàm trong lòng bọn họ so tới đều chỉ là phế phẩm người, nhưng đối phương chính là An đại tiểu thư được cưng chiều nhất An gia, ai dám không cấp nàng mặt mũi.

Một màn tình giả ấm áp từ từ trôi đi, An Vân Hàm cùng Khương Như Tịnh sớm trở về phòng ngủ, sáng mai liền muốn trở về.

Hài tử đã ngủ từ lâu, An Vân Hàm giờ phút này còn đang dỗ dành tiểu thê tử nhà mình đi ngủ.

Lại nói tới sở trường của thân chủ là công năng chân giữa kia, thời khắc Khương Như Tịnh phóng thích tin tức tố hướng bản thân câu dẫn, hạ thân chỗ kia đã sớm dậy sóng. Alpha là cái giới tính tràn đầy dục vọng, vô cùng khát tình, An Vân Hàm muốn nhịn xuống, lại không cách nào áp chế được.

"Như Tịnh, em lại làm sao?"

"Phu quân, em hầu hạ người~"

Thấy thái độ của thê tử có gì đó không đúng, An Vân Hàm chợt nhớ ra ngày trước ở trên mạng có tìm hiểu qua.
Giống với nữ nhân bình thường mỗi tháng đều có bà dì tới thăm, Omega hàng tháng có kỳ phát tình, so với bà dì thì rắc rối hơn vạn lần. Đại khái là phải làm chuyện đó mới giải quyết được.

Khương Như Tịnh trạng thái này hẳn là tới kỳ đi!

Nhưng chuyện này làm sao giải quyết? Mình làm nàng ta??

Không không không!! Làm sao có thể!?

"Phu quân, người ta khó chịu ~"

Thê tử a, đừng gọi ta phu quân nữa có được không, ta cũng khó nhịn lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #abo#bh#bhtt