Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Đèn thư phòng được bật lên, An Vân Hàm ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc của mình. Tin nhắn trong điện thoại gửi đến, An Vân Hàm chỉ liếc mắt một cái, không buồn trả lời.

Bởi vì tin nhắn gửi đến liên quan đến công việc, An Vân Hàm thật không biết có nên xin phép Khương Như Tịnh đi làm hay không.

Khương Như Tịnh rụt rè ló đầu vào trong phòng, lén nhìn người bên trong, hình như Vân Hàm đang ngủ. Nàng nhẹ nhàng đi vào trong, đỡ lấy cái đầu đang nghiêng hẳn sang một bên, vuốt vuốt phần tóc bù xù.

Đầu vừa bị giữ vừa bị người nhìn chằm chằm suốt cả buổi, An Vân Hàm không thể giả vờ ngủ được nữa, đành phải mở mắt ra.

"Em không mỏi tay sao?" An Vân Hàm nắm lấy bàn tay Như Tịnh, xoa xoa đôi ngọc thủ trắng nõn nà.

"Chị lừa em, chị không có ngủ"
Khương Như Tịnh hơi phụng phịu, nhưng vẫn để cho Vân Hàm nắm tay mình.

"Nếu chị thật sự ngủ, em định giữ đầu chị suốt luôn sao?"

"Dù sao em cũng không mệt, lúc một mình chăm sóc tiểu Hy còn mệt hơn nhiều"

Suốt 5 năm An Vân Hàm biệt tích, chỉ dựa vào sức lực của một mình Omega yếu đuối như nàng chăm sóc con gái, Khương Như Tịnh không đếm nổi mình đã thức liên tục bao nhiêu đêm rồi, không chỉ là vì con gái mà còn vì nhớ An Vân Hàm.

"Ngày mai chị có rảnh không? Em chưa từng ra ngoài cùng chị, hay là..."

"Không được, mai chị có việc rồi, để khi khác nha?"

Khương Như Tịnh thất vọng, nàng quay đầu sang chỗ khác, thầm thở dài. An Vân Hàm cũng nhận thấy được, nhưng cô chỉ cẩn thận ôm nàng, không có giải thích gì khác. Cô thật sự không biết phải làm thế nào dỗ thê tử, cũng biết tài ăn nói vụng về của mình, chỉ đành lựa chọn im lặng.

Ngày hôm sau, An Vân Hàm vì công việc đã ra ngoài từ sớm, nên thay vào đó Khương Như Tịnh dắt An Ninh Hy đi cùng.

Trung tâm mua sắm đông đúc người, An Ninh Hy hơi sợ hãi, như chú mèo nhỏ mà quấn lấy chân Như Tịnh.

"Không cần phải sợ, mama dắt tay tiểu Hy nha"

An Ninh Hy cười tươi, nắm lấy tay mama, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh. Hai mẹ con dạo quanh một lượt những cửa hàng quần áo, mục đích là mua đồ cho An Vân Hàm. Vốn dĩ hôm nay nên có người ấy đi để cùng thử đồ, mà  Khương Như Tịnh đành phải tự ước lượng số đo cùng sở thích của cô.

Như Tịnh lấy tới một lượt cái loại áo sơ mi, áo thun đủ loại đánh giá. 5 năm biêt tích đủ để An Vân Hàm cao hơn không ít, căn bản quần áo của cô đều phải đổi mới toàn bộ. Khương Như Tịnh không ghét mua sắm, càng là mua sắm cho ai nhân quần áo càng thêm nhiều yêu thích.

Nàng cầm lên một chiếc áo sơ mi trắng, tưởng tượng đến An Vân Hàm mặc lên, cổ áo sơ mi bị kéo lệch sang một bên, ánh mắt nhu tình nằm bên cạnh nàng...

Tay cầm áo sơ mi hơi run rẩy, Khương Như Tịnh bị ảo tưởng của bản thân dọa sợ rồi. Nàng vỗ vỗ đầu, đem áo sơ mi đó cùng mấy bộ khác đến quần thu ngân.

Cũng vào buổi sáng hôm nay An Vân Hàm nhận được nhiệm vụ là làm bảo tiêu cho Hoàng Hậu - Trương Thanh
Vu Bạch cùng Trương Thanh là liên hôn chính trị để củng cố địa vị của tân Hoàng. Vu Bạch mặc dù có công lớn nơi chiến trường, nhưng vẫn cần có thế lực Trương gia phò tá, Trương Thanh vừa khéo cùng Vu Bạch bằng tuổi, vì thế liên hôn.

An Vân Hàm nhận thức Vu Bạch lâu đến 5 năm, có thể sảng khoái đối hắn hảo bằng hữu, mà ngược lại nhận thức vị hoàng hậu này chưa đến 1 tuần, An Vân Hàm đối trên đối dưới cung kính nàng vạn phần.

Trên thực tế, cô sợ Trương Thanh không phải vì nàng ta là Hoàng hậu, mà là nàng so với Hoàng đế còn lợi hại hơn nhiều.

"An Tướng quân, ta còn không đến mức phòng bị như thế, cô là lo lắng cái gì?"

An Vân Hàm xác thực có điểm thái quá, cô che chắn khẩu trang còn so với Hoàng hậu của Đế quốc hơn vài phần. Này cũng không phải cái gì ý nguyện của cô, chẳng qua Như Tịnh tối qua nói với cô sẽ ở đây mua sắm, hỏi cô làm sao không gấp?

"Hoàn-...Trương tiểu thư, cầu người đừng gọi thần là Tướng quân"

"Vậy gọi cô là Hàm được chứ?"

"Vậy đi..."

An Vân Hàm gật đầu bất đắc dĩ, ít nhất gọi thẳng tên còn tốt hơn An Tướng quân gì gì đó, nàng gánh không nổi.

"Bên kia có cửa hàng quen thuộc của ta, chúng ta qua đó đi"

"Được được, người nói gì cũng đều được cả"

An Vân Hàm cầm lấy giỏ xách của Trương Thanh, đi theo phía sau nàng như tiểu trợ lý. Cửa hàng quen thuộc với Trương Thanh cũng là cửa hàng sang trọng nhất khu mua sắm này, đồng thời cũng là cửa hàng Khương Như Tịnh đang ở.

Này là cái gì tình huống? Dường như giống như hiện trường "thê tử bắt gian tại trận phu quân cùng tiểu tam tư tình" ???

Không đúng! Ta làm sao sẽ cùng thê tử của Vu Bạch ca tư tình đây?? Càng không nói, ta thật sự không có ý niệm phản bội nhà mình thê tử!

Trong lúc An Vân Hàm đang rối rắm, Khương Như Tịnh đã từ trong mơ hồ thanh tỉnh bản thân, nàng lạnh giọng nói:

"Vân Hàm, đây là công việc mà chị nói à?" Trầm mặc một lúc, nàng vẫn là thở dài ra, có chút mệt mỏi, "Chị làm gì cũng được, dù sao em cũng không có quyền cấm cản chị"

Lời nói nhiều phần giễu cợt, nàng dắt tay An Ninh Hy, đi ra khỏi cửa hàng. Vẫn chưa ra khỏi khu mua sắm, gió bụi cũng không thổi tới nơi này, nàng làm sao lại cảm thấy khóe mắt như dính phải gì đó, thập phần khó chịu.

An Vân Hàm muốn đuổi theo giải thích, nhưng vẫn nhớ không thể bỏ lại Trương Thanh, cô khó xử dò hỏi: "Hay là...Trương tiểu thư, chúng ta đến nhà thần có được không?"

Trương Thanh nhíu nhíu mày, bỗng bật cười ra tiếng, ánh mắt nhìn An Vân Hàm thể hiện toàn bộ đều là cười nhạo.

"Ta nghe Vu Bạch nói qua rồi, người vừa rồi là tức phụ của cô?"

"Vâng..."

"Cô vừa bị bắt gian tại trận?"

"Tại ai cơ chứ!"

Trương Thanh nhìn đến khuôn mặt nhăn nhó tức giận của An Vân Hàm, mặc dù chuyện này có một chút là lỗi của cô, nhưng thấy cảnh nhà người khác đổ dấm, bát quát nhiều một chút mới tốt.

"Đi nào, đưa tiểu tam về nhà diện kiến chính thất"

"Người về nhà thần đừng có nói như thế, sẽ gây hiểu lầm!"

Hôm nay vỗn dĩ lịch trình là đi theo Hoàng hậu mua sắm, cuối cùng đổi địa điểm thành An gia. Trương Thanh nhìn thoáng qua thấy sắc mặt Khương Như Tịnh khó chịu, 3 phần thưởng thức nhan sắc "tiểu tức phụ" 7 phần cười nhạo Vân Hàm.

Khương Như Tịnh vô cùng ngạc nhiên khi thấy An Vân Hàm đem nữ nhân lạ mặt kia về nhà, nàng vốn còn chưa hết khó chịu vì khung cảnh ở Khu mua sắm kia, thế mà giờ phu quân còn đem cả tiểu tam về chọc tức nàng!

Nhìn An Vân Hàm ngồi bên cạnh nữ nhân kia, vốn không có sắc mặt tốt Như Tịnh càng thêm xám xịt. Không quan tâm mục đích nữ nhân kia tới làm gì, nàng nhất định phải bảo vệ vị trí chính thất của mình, nhất định không được để cô ta vào nhà.

"Vân Hàm, chị đưa cô ta về nhà là có ý gì?"

"Như Tịnh, em hiểu lầm rồi, vị này là-"

"Chào cô, tôi là Trương Thanh. Cô hẳn là tức phụ của Hàm?"

Hàm? Nữ nhân này cư nhiên gọi phu quân nhà người khác thân mật như vậy? Hàm cái gì chứ! Chị ấy là của tôi!

"Trương tiểu thư, thỉnh chú ý lời nói của cô, không nên gọi người đã có gia thất thân mật như vậy" Khương Như Tịnh lạnh giọng nhắc nhở nói

"Cũng phải, nhưng mà Hàm đã cho phép rồi mà, có phải không ~?"

Trước lời nói khiêu khích từ Trương Thanh, Như Tịnh lựa chọn không để ý đến nàng, lẳng lặng vào bếp nấu bữa trưa.

An Vân Hàm cũng không ngây ngốc bên cạnh Trương Thanh quá lâu. Vì sợ chọc thê tử càng thêm sinh khí, cô lựa chọn ở một bên bồi tiểu Hy chơi.

Không thể không nói, sức kiên nhẫn của tiểu tam này không hề thấp, một mình ngồi im chờ đợi mấy tiếng đồn hồ cũng không kêu ca, không bám riết Vân Hàm.

Trương Thanh từ nhỏ vốn đã dưỡng thành thói quen này, nàng dù ở bất cứ tình huống nào đại đa số đều sẽ bình lặng, không quá thể hiện cảm xúc. Từ sau khi trở thành hoàng hậu, tước vị cao càng đòi hỏi nàng che giấu cảm xúc, làm một vị hoàng hậu từ ái, trầm ổn.

Trương Thanh tính cách thật không có quá an tính, nàng mặc dù là Omega, nhưng cũng là Omega tư tưởng cấp tiến, tính cách mạnh mẽ, không quá thích dựa vào Alpha. Trương Thanh có đôi khi cảm thấy, nàng giống như sở hữu hai gương mặt, là kiểu người dối trá giả tạo cực kì.

Ở Khương Như Tịnh xem trong mắt, này chính là thật sự thích An Vân Hàm, mới có thể nhẫn nhịn chờ đợi cùng chính thất ba mặt một lời. Nàng sẽ không thèm để ý nữ nhân này đối với Vân Hàm là cái gì cảm tình, nhưng người này lại là Vân Hàm tình nhân, biểu thị chị ấy hẳn là thích nữ nhân này.

Như Tịnh sẽ không để ý người khác cảm thụ, nhưng là An Vân Hàm cảm thụ, nàng một chút cũng không thể bỏ qua.

Nếu như là An Vân Hàm thật sự thích nữ nhân này, nàng có thể miễn cưỡng tiếp nhận cô ta, nhưng nếu như muốn nàng cùng chị ấy ly hôn, nàng thề chết cũng sẽ không ký xuống.

Khương Như Tịnh ở Khương gia dưỡng thành thói quen nhu nhược, có chuyện gì cũng phải vì người khác trước tiên suy xét, sau cùng mới nghĩ đến chính mình. Vì thế đối với Alpha của mình, nàng tất nhiên xếp lên hàng đầu.

Buổi trưa 11h, Trương Thanh rốt cuộc cũng đợi được bữa trưa.

Khương Như Tịnh vốn là nghĩ, Trương Thanh sẽ giống như trên phim truyền hình, tiểu tam vì muốn khiêu khích chính thất mà vòi vĩnh nam chủ gắp đồ ăn cho mình, hoặc là giả vờ chê bai đồ ăn nàng nấu.

Này nhưng cái gì sự tình đều không có phát sinh, Khương Như Tịnh thật là ngoài ý muốn.

Đại khái ăn uống một buổi trưa, An Vân Hàm lái xe đưa Trương Thanh trở về, trong lòng lại cảm giác hình như đã quên cái gì sự tình.

Đến buổi tối trở về nhà, nhìn sắc mặt trầm trọng của thê tử, An Vân Hàm mới hốt hoảng nhớ ra, Trương Thanh vốn hứa giúp mình giải thích liền không có làm!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #abo#bh#bhtt