Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trần Dã nới lỏng cà vạt, khoanh chân ngồi trên ghế làm việc , hai ngón tay cầm điếu thuốc, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, cúi đầu nhìn người đàn ông bị mình đá văng ra: "Anh cho rằng tôi dễ lừa sao? "
"Người đàn ông ôm ngực, nhăn mặt đau đớn, cổ họng tràn ngập mùi máu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thiếu gia, thật sự không phải là tôi."
Trần Dã không còn đủ kiên nhẫn để nghe những gì anh ta nói tiếp, hai năm anh đã kiềm chế tình tính nóng nảy của mình ,bên ngoài tỏ ra cử chỉ ôn nhu, sự kiêu ngạo trong xương tuỷ vẫn không thay đổi.
Anh bóp nát tàn thuốc và nói: "Đi đi."
Người đàn ông bên dưới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cúi đầu nói: "Được rồi, tôi ra khỏi đây, tôi sẽ không làm bẩn mắt anh."
Từ nay không ai dám coi thường vị thiếu gia kiêu ngạo này, thủ đoạn cực đoan, thậm chí còn cứng rắn hơn cả cha mình .
Sau khi tiếng ồn ào trên lầu lắng xuống, Sơ Lê mới dám đi lên cầu thang, chậm rãi như một con ốc sên nhỏ bò ra đi đến phòng làm việc của Trần Dã, lông mày càng nhíu chặt hơn, trong lòng cô có chút lo lắng. Người đàn ông trước mặt dần dần trưởng thành hơn và u ám hơn y như trong trí nhớ của cô.
Anh không còn là thiếu niên nữa, đã hai năm trôi qua kể từ mùa hè năm cô mười sáu tuổi, ký ức của cô không hề mờ nhạt mà lốm đốm, mờ mịt như một bức ảnh cũ .
Sơ Lê chợt nhận ra sự thay đổi của Trần Dã không phải là điều cô có thể ngăn cản, thiếu niên mất cha và bị bầy sói bao vây, anh phải một mình dẫn đầu, không ai khác có thể giúp anh ngoại trừ chính anh..
Sơ Lê giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ngoan ngoãn đứng ở cửa, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn anh, giả vờ thoải mái nói: "Em thi xong rồi."
Trần Dã ngạc nhiên sửng sốt một chút, không ngờ cô lại chạy tới mà không nói một lời . Anh hỏi :"Em làm bài thi thế nào?"
Sơ Lê nói : "Không sao đâu."
Anh cũng ngừng nói: "Em đến bằng taxi à?"
Sơ Lê im lặng, biết rằng có lẽ anh không muốn nói tiếp .
"À,em đến bằng taxi."
"Sao em không nói trước với anh ?"
" Em muốn cho anh một bất ngờ." Cô thành thật nói.
Trần Dã xoa xoa lông mày, trên gương mặt không mấy vui vẻ nói: "Sau này đừng đến đây mà không có sự cho phép ,anh sẽ đón em."
Sơ Lê không vui lắm khi anh nói vậy, cô mím môi gật đầu: "Em biết."
Trước ngày thi đại học, họ không gặp nhau nhiều, chủ yếu nói chuyện qua điện thoại, không lâu sau Sơ Lê ôm điện thoại mà ngủ quên mất .Sau khi cô thi xong, hai người có thêm thời gian bên nhau .
Trong biệt thự của Trần Dã có một sân nhỏ ở tầng dưới, Sơ Lê trồng hoa hồng trong sân, cô cảm thấy bầu không khí khó xử nên đi tưới hoa hồng trong sân.
Cô cầm ống nước dài trong tay , cẩn thận tưới nước trong bồn hoa, Trần Dã cũng thay quần áo đi theo cô xuống lầu, hai năm nay anh đã cao hơn rất nhiều, đôi chân thẳng tắp thon dài dưới chiếc quần âu đen và mặc trên người một chiếc quần tây đen. Áo sơ mi trắng, vạt áo cho vào trong,cổ tay áo xắn cao vài lần trên cổ tay, anh có nước da trắng nõn, gương mặt đẹp trai đứng dưới ánh nắng ,dường như được rắc lên một ánh sáng vàng dịu nhẹ.
Anh lặng lẽ xuất hiện sau lưng Sơ Lê, khẽ mỉm cười dường như rất vui khi nhìn cô một mình . Sơ Lê bị anh dọa sợ đến mức vứt ống nước trong tay cô ra ngoài, dòng nước lạnh bắn tung tóe lên quần áo cô.
Sơ Lê hôm nay mặc đồng phục mùa hè của trường trung học số 7, một chiếc váy xếp ly ngắn tay, nửa váy và áo đều bị nước lạnh thấm ướt, tóc ướt đẫm, cô đứng đó hoảng hốt với vẻ mặt ngây thơ, nhìn Trần Dã ánh mắt vẫn giả vờ đau khổ, bất lực, đáng thương và yếu đuối.
Trần Dã ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt không đổi, đầu óc đã trải qua đủ loại suy nghĩ, bề ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh,nhưng giọng nói lại khàn khàn không thể giải thích được, và thậm chí hơi thở của anh còn dồn dập hơn một chút. Anh vội vàng nói: "Đi đi ,thay quần áo ở tầng trên, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."
Trần Dã đã chuẩn bị sẵn quần áo trong tủ từ lâu, phần lớn đều do chính anh chọn, thẩm mỹ của anh vẫn như trước, đều là váy hai dây, vừa thuần khiết vừa gợi cảm.
Anh mua nhiều váy cho cô , nhưng Sơ Lê hiếm khi mặc, gần như không bao giờ mặc .
Sơ Lê lựa chọn, cuối cùng lấy một chiếc váy hai dây màu đen có viền ren đi vào phòng tắm để thay, chiếc váy vừa vặn và đúng kích cỡ, nhưng chiếc cổ chữ V khiến cô có chút bất an.
Cô che ngực bước ra ngoài ,liếc nhìn qua khóe mắt, cô nhận thấy áo của Trần Dã cũng có chút ướt, cô hỏi :" Anh có muốn đi vào thay quần áo không ?"
Trần Dã đặt ngón tay lên thắt lưng, ngước mắt nhìn cô: "Em thay cho anh nhé?"
Sơ Lê sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, "Anh có thể tự mình thay đổi, em không giúp được."
Trần Dã cởi thắt lưng rồi đi đến tủ quần áo, ngẫu nhiên chọn một chiếc áo sơ mi trắng và cởi chiếc áo sơ mi ướt trước mặt cô, anh có thân hình đẹp , đường nét rõ ràng và bộ ngực săn chắc.
Sơ Lê nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Tại sao ở nhà anh vẫn ăn mặc chỉnh tề như vậy? Anh không phải không thích sao?"
Trần Dã giải thích: "Buổi tối anh phải ra ngoài."
Sơ Lê vốn nghĩ tối nay có thể cùng nhau ăn tối và xem phim, cô và Trần Dã đã lâu không hẹn hò, cũng rất ít khi nắm tay hay hôn nhau.
Cô ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Dã, có chút thất thần, thiếu niên trẻ ngông cuồng dần dần kiềm chế bản thân, chôn sâu nhiều chuyện trong lòng mà không nhắc đến.
Trần Dã đột nhiên hỏi cô: "Anh trai em vẫn chưa về à?"
Sơ Lê gật đầu, "Vâng ,anh sẽ ở đó cho đến tháng bảy mới về."
Trần Dã sau đó hỏi: "Cha mẹ em đâu?"
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Bọn họ vẫn ở quê ,chưa về."
Ban đầu cha mẹ cô định quay về trước kỳ thi tuyển sinh đại học vài ngày ,nhưng có chuyện xảy ra nên họ không thể đi được .
Sơ Lê là người duy nhất ở nhà những ngày này.
Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, các bạn cùng lớp rủ cô cùng xem phim kinh dị, cô sợ ma và bóng tối, cô không thể rũ bỏ những đoạn phim ra khỏi đầu, không dám ở nhà một mình nên chạy sang tìm Trần Dã.
Sơ Lê đang ngồi ở mép giường, đung đưa đôi chân trần, Trần Dã đột nhiên tiến lại gần, hai tay chống hai bên, bốn mắt nhìn nhau gần trong gang tấc, anh nhéo cằm Sơ Lê mà không dùng nhiều lực, rồi hôn cô. Anh đưa ngón tay vuốt ve lưng cô ,nói: "Anh không có nhiều thời gian."
Nhưng một lần hẳn là đủ.
Nửa năm nay anh kiên nhẫn và chờ đợi giờ là một cơ hội tốt.
Sơ Lê hai tay giơ lên vòng qua cổ anh , ngươi cô nhỏ nhắn bị anh ôm vào lòng, thở hổn hển, đỏ mặt.
Tiếng kéo khóa giống như chất xúc tác, Sơ Lê vùi mình vào vai anh, mặt nóng bừng, sự từ chối của cô lúc này có vẻ yếu ớt, giọng nói mềm mại lại nghe ngọt ngào: "Anh... Anh muốn làm gì?"
Trần Dã xoa xoa gáy cô, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô hai chữ.
Cô gái trong lòng run rẩy dữ dội, đôi mắt ửng hồng, chóp mũi và vành tai cũng hồng hồng.
Cô nói: "Không, thực sự không thể được."
Năm từ này dường như đang chống cự và chào đón.
Sơ Lê không hề khó chịu mà chỉ ngượng ngùng. Cô đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, trong lòng thậm chí còn mơ hồ mong chờ nụ hôn của Trần Dã.
Nụ hôn của người yêu giống như soda mùa hè, chua ngọt, sảng khoái và dễ chịu.
"Đừng nói nhảm." Trần Dã thấp giọng cười nói, giọng nói khàn khàn trong lòng..
Họ đã trưởng thành, mấy tháng nay Trần Dã cố tình giữ khoảng cách, ôm cô ít hơn trước rất nhiều, anh chỉ đang kiềm chế chờ đợi thời cơ thích hợp.

Lời thì thầm của người yêu là niềm an ủi tốt nhất.
Lúc đầu cũng không mấy dễ chịu, tuy rằng Trần Dã đã tính toán từ lâu,đợi đến ngày để có được cô hoàn toàn , nhưng trong quá trình này đã xảy ra vấn đề, anh nhất thời sửng sốt.
Sơ Lê trốn trong chăn che miệng cười, cười đến chảy nước mắt.
Rèm cửa đã mở một nửa và bầu trời đã tối dần .
Sơ Lê nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt buồn bã, hỏi: "Anh không phải có việc phải đi à? Anh đi nhanh đi, nếu đến muộn sẽ không tốt."
Trần Dã ôm cô, đột nhiên bịt miệng cô không cho cô nói: "Ngoan."
Đồng hồ đã chỉ bảy giờ rưỡi, Trần Dã cảm thấy sảng khoái, ngoại trừ trên áo có vài nếp nhăn, những thứ khác đều không có gì sai sót.
Anh xoa xoa mặt Sơ Lê ,nói: "Em đi yến tiệc với anh không."
Sơ Lê trốn ở trong chăn lắc đầu, "Em không đi, em muốn ngủ."
Trần Dã gật đầu, "Không sao, đừng quên ăn."
Vừa rồi cô khóc la hét nói rằng mình đói sắp chết.
Sơ Lê vẫy tay với anh, hi vọng anh sẽ nhanh chóng rời đi, "Anh nhanh chóng đi đi."
Cô nóng lòng muốn đuổi Trần Dã đi, sợ anh sẽ ở lại thêm một giây nữa.
Trần Dã trêu chọc cô, "Bữa tiệc không quan trọng lắm, anh không đi cũng không sao." Nói xong, anh mở chăn ra rồi lại nằm xuống, khiến Sơ Lê sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi. , "Anh đang làm cái gì thế?"
Trần Dã nhìn đồng hồ, thấy còn có nửa giờ nữa mới đến giờ, anh bình tĩnh nói: "Anhkhông làm phiền em nữa, nhớ ăn cơm xong rồi đi ngủ nhé."
Anh nhìn cô cười, nửa thật nửa giả nói , "Lần này anh không có nhiều thời gian, nhưng lần sau anh có rất nhiều." thời gian, em có thể mong đợi nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top